"Dạ?" – Triệu Hàm Ninh ngước mắt nhìn thẳng y, cả hai nhìn trực tiếp nhau không ai nói bất kỳ một lời nào, cứ như vậy mắt đấu nhau, Uông Hữu Đình vô cùng ngạc nhiên trước thái độ nhìn y của nàng, một nữ nhân thông thường đều không dám nhìn thẳng mặt nam nhân như vậy. Huống hồ gì, bình thường mọi người đều sợ y như vậy riêng chỉ có mình Triệu Hàm Ninh dám đối mặt với y không chút rụt rè.
Cận vệ thân cận bên cạnh Uông Hữu Đình cũng giật mình, vương phi quả thật là một người đáng sợ, đối mắt với Vương gia không hề có chút run sợ cũng không có ý định thoái thác rút lui y rùng mình không biết người này có thật sự là nữ nhân nữa hay không vậy.
"Vương gia gọi thiếp làm gì? Người đang muốn dò xét điều gì sao?" – Triệu Hàm Ninh biết y đang cố ý đọc nội tâm của nàng qua ánh mắt, vội nở nụ cười như thường lệ, ánh mắt vẫn không rời khỏi mắt Hữu Đình, ôn nhu cất tiếng nói. – "Thần thiếp hoàn toàn không có gì che giấu vương gia cả!"
"Không ta chỉ muốn nói, nàng nên nghỉ ngơi sớm một chút!" – Nhận được câu trả lời Uông Hữu Đình xoay người nói rồi bước nhanh ra khỏi phòng.
Sau khi rời đi Uông Hữu Đình không hề quay trở lại.
"Vương phi, tể tướng gia cho mời người sang ạ!" – Một a hoàn sai sử trong phủ tiến vào bẩm báo.
"Gặp ta! Được đợi ta một chút!" – Triệu Hàm Ninh đang rãnh rỗi không có chuyện gì làm nghe thấy như vậy liền có nhã hứng muốn xem những người trong Triệu phủ muốn giở trò gì.
Nàng bước vào trong cho a Hồng sửa sang lại đầu tóc rồi cùng a hoan sai sự rời đi. Từ viện của nàng đến viện của Triệu tể tướng khá xa, đi một đoạn chợt Triệu Hàm Ninh đột nhiên nói
"Ngươi về phủ báo với Triệu tể tướng, ta đột nhiên thấy đau đầu quá nên không thể gặp được!" – Vừa nói xong người xoay người đi nhanh về viện của mình.
Triệu Hàm Ninh không chọn cách đường đường chính chính về viện mà đi vòng ra phía sau chui qua một cái lỗ hổng của tường viện.
"Vương phi chuyện này..." – A Hồng hoảng hốt ngăn cản.
"Suỵt đừng làm ồn, cứ âm thầm làm theo ta là được!" – Triệu Hàm Ninh nhíu chặt cung mày nói thầm rồi nhanh lách người vào trong. Cái lỗ hổng này là theo trí nhớ của Triệu Hàm Ninh trước kia mà biết được.
Vào phòng của mình âm thầm nàng cảm thấy nhẹ nhõm khi mà không có Uông Hữu Đình ở đây, thật đúng mà may mắn vô cùng.
"A Hồng ngươi bới tóc lên cho ta!" – Triệu Hàm Ninh nhanh chóng cởi bỏ xiêm y bên ngoài khoác áo choàng xám đen vào, đây là áo choàng của Uông Hữu Đình, a Hồng không biết chuyện gì nhưng nhìn thấy thái độ gấp gáp của chủ nhân nên vội vàng làm theo.
"Đốt đèn lên!" – Sau khi chuẩn bị xong nàng cho người châm đèn sáng lên.
Triệu Hàm Ninh ngồi vào ghế như xoay người vào trong đọc sách. A Hồng được phân phó núp vào bên trong không được ra bên ngoài.
"Vương gia kim an!" - Tiếng cửa đẩy nhẹ nhàng vào bên trong, sau đó là âm thanh vô cùng mềm mại nghe vô cùng êm dịu.
"Vương gia, tiểu nữ có chuẩn bị một ít thức ăn đêm mời người dùng qua!" – Triệu Hàm Ngọc đặt khay thức ăn xuống bàn. Triệu Hàm Ninh vẫn ngồi yên không hề nhúng nhít, phòng của Triệu Hàm Ngọc ở ngay sát viện của nàng, khi nãy lúc vừa ra khỏi viện nàng bắt gặp a hoàn bên cạnh Triệu hàm Ngọc đang lấp ló ngay gần cửa viện nàng, thấy nàng rời đi liền chạy về phòng. Chuyện Uông Hữu Đình rời đi không quay lại mọi người đều không hề biết, đi một đoạn Triệu Hàm Ninh chợt nhận ra được dụng ý của việc gọi nàng rời đi nên nhanh chóng quay trở về, vì nàng biết nàng phải quay trở về thì tuồng hay mới diễn được.
"Vương gia, tiểu nữ có chuyện này muốn thưa với người!" – Triệu Hàm Ngọc đứng phía sau ấp úng nói.
"Ừ" – Triệu Hàm Ninh ráng gằn giọng thật khàn ừ một tiếng.
"Thật sự tiểu nữ đã mến mộ Vương gia từ lâu rồi, muốn được ở bên người hầu hà người. tiểu nữ biết tỉ tỉ của mình tính tình không được tốt không được lòng Vương gia, nhưng tiểu nữ lại không giống như vậy! thật sự tiểu nữ nói ra những điều này rất ngại! nhưng mà... Tiểu nữ... Tiểu nữ thật sự rất ái mộ người!" – Triệu Hàm Ngọc ấp úng nói, giọng nói ngọt ngào nghe vô cùng êm tai, Triệu Hàm Ninh mỉm cười, nếu nàng là nam nhân có thể sẽ xiu lòng vì lời nói này mất thôi.
"Vương gia, người đừng chê cười tiểu nữ, tiểu nữ không cần danh phận chỉ cần có thể ở bên cạnh Vương gia là được! Hai năm đại hôn nhưng tỉ tỉ vẫn chưa hạ sanh được tiểu thế tử đó là phạm trọng tội tứ xuất nhưng Vương gia vì lòng tốt không chấp chuyện đó. Tỉ tỉ lại có tính cách chua ngoa thật sự không xứng đáng với người!" – Triệu Hàm Ngọc run rẩy nói, Triệu Hàm Ninh nghe được tiếng áo choàng rơi xuống trên đất thầm lắc đầu.
"Vương gia, sao người không xoay lại nhìn tiểu nữ một lần, có thể nhìn xong người hãy đưa ra lời quyết định!" – Triệu Hàm Ngọc run rẩy nói, nàng ta là người đẹp nhất trong Triệu Phủ, tướng mạo phải nói nhìn một lần liền lưu luyến, dáng người như tạc tượng đã vậy còn có làn da trắng như sứ không tì vết. Nhưng nàng không hiểu sao Uông Hữu Đình chưa từng dừng mắt tại nàng dù nàng có cố gắng như thế nào xuất hiện trước mặt y.
"Ngươi muốn ta nhìn cái gì?" – Triệu Hàm Ninh xoay người lại nhìn thẳng vào người trước mặt. Triệu Hàm Ngọc như chết đứng tại thời điểm đó, nàng ta quả thật xinh đẹp đến động lòng người, dáng người thấp thoáng ẩn hiện dưới bộ lụa trắng mỏng, tòa thiên nhiên căn đầy trước mặt ẩn hiện. Triệu Hàm Ninh nhếch môi cười nhìn đến thức ăn trên bàn đều là những món tẩm bổ cho phái mạnh.
"Kế mẫu đưa cho ngươi những ngón nghề này đó sao?" – Triệu Hàm Ninh lại lên tiếng.
"Sao lại là tỉ, rõ ràng..." – Triệu Hàm Ngọc hoảng loạn ấp úng nói.
"Rõ ràng đã rời khỏi viện rồi đúng không?" – Triệu Hàm Ninh đứng dậy cười tươi đi một vòng như đang quan sát Triệu Hàm Ngọc.
"Chắc người bên viện phụ thân đến báo cho ngươi không kịp! Ta đột nhiên mệt nên quay về, nhờ như vậy có thể trong thấy muội muội xinh đẹp đến điên đảo như vậy, còn được nghe những thứ nên nghe nữa chứ!" – Triệu Hàm Ninh chậm rãi nói.
"Ta ta..." – Triệu Hàm Ngọc không ngờ Triệu Hàm Ninh lại ở đây nghe thấy hết mọi chuyện trong lòng liền vô cùng sợ hãi.
"A Hồng đi mời mọi người đến đây!" – Triệu Hàm Ninh nghiêm mặt nhìn Triệu Hàm Ngọc nói. a Hồng nhanh chóng hướng cửa rời đi.
"Ngươi nên khoác áo vào nếu không muốn cho tất cả mọi người trong cái nhà này chiêm ngưỡng ngươi!" – Triệu Hàm Ninh cười nhếch môi, cởi áo choàng trên người đặt trên ghế rồi ung dung nhấm nháp trà.
"Vương phi, muội sai rồi, xin vương phi tha tội. Muội sai rồi thưa vương phi!" – Triệu Hàm Ngọc nhận ra được tính nghiêm trọng vô cùng nước mắt ngắn nước mắt dài lăn trên gương mặt quỳ xuống đất tạ lỗi
"Chuyện gì vậy Ngọc nhi sao con lại quỳ dưới đất như vậy!" – Triệu tể tướng bước vào viện, nhanh chóng sa sầm mặt nói. . Ngôn Tình Ngược
"Mọi người đủ mặt nhanh thật!" – Triệu Hàm Ninh nhếch môi nói cười nhạt.
"Vương phi có chuyện gì sao lại như vậy?" – Kế mẫu nhanh chóng lên tiếng, vô cùng lo lắng nhìn Triệu Hàm Ngọc.