Nàng Là Trân Bảo

Chương 24:




Tiếng cười khẽ vang lên bên tai Sương Sương, Ổ Tương Đình bị che mắt nên chỉ lộ ra sống mũi thật cao và đôi môi đỏ thắm. Tuy thiếu đi đôi mắt đào hoa kia nhưng gương mặt Ổ Tương Đình vẫn tinh xảo như cũ.
Đúng lúc này, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ cửa vừa vang lên, chỉ trong nháy mắt sau Ổ Tương Đình đã cởi áo ngoài của mình ra, khoác lên trên người Sương Sương.
Sương Sương hơi sửng sốt, còn Ổ Tương Đình đã tránh ra khỏi tay nàng, đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
“Thiếu gia, đã xảy ra chuyện rồi.”
Bên ngoài vang lên giọng của một nam nhân.
Ổ Tương Đình mím môi: “Biết rồi, ta sẽ tới ngay.”
Sương Sương nhìn Ổ Tương Đình, người ngoài cửa là ai? Tại sao lại nói đã xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?
Đầu óc nàng mơ hồ, mà khi Ổ Tương Đình quay đầu lại nhìn nàng, dường như men say trong mắt hắn đã hoàn toàn biến mất.
Hiện giờ Sương Sương đang khoác áo của hắn, mái tóc ướt sũng dính vào lưng, gương mặt trắng nõn yêu kiều cũng bị nước làm ướt, nàng giống hệt như một thuỷ yêu bước ra từ trong nước.
Hai mắt Ổ Tương Đình sẫm lại, nhưng hắn vẫn dứt khoát xoay người rời đi.
Sương Sương nghe được tiếng cửa mở ra rồi đóng lại thì sửng sốt một lúc lâu.
Chờ khi nàng thật sự ý thức được rằng Ổ Tương Đình cứ như vậy mà rời đi, phản ứng đầu tiên lại không phải vui mừng, mà là tức giận. Một đại mỹ nhân hoạt sắc sinh hương (*) như nàng vẫn còn đang ở đây, thế mà Ổ Tương Đình lại dễ dàng bỏ đi như vậy? Đã vậy trước khi đi hắn còn không làm bất cứ cái gì?
(*) Hoạt sắc sinh hương: Đẹp đến nỗi toả ra hương thơm.
Lần đầu tiên trong đời Sương Sương bắt đầu hoài nghi về sắc đẹp của mình, từ trước đến giờ nàng luôn tự tin vào nhan sắc bản thân, nhưng hôm nay, chỉ vì một nam nhân mà Ổ Tương Đình đã bỏ nàng lại?
Sương Sương bước ra khỏi thùng tắm, nhìn một thân ướt sũng của mình thì càng thêm tức giận.
Rõ ràng nàng đã đi ngủ rồi, vậy mà Ổ Tương Đình lại đánh thức nàng dậy, sàm sỡ nàng chán chê xong cứ thế phủi m.ô.n.g bỏ đi, thật sự là quá đáng!
Lần sau hắn đừng hòng đụng vào nàng nữa, cả đời này cũng không cho đụng!
Sương Sương mở tủ ra lấy y phục khác để thay, sau đó cố ý vứt áo của Ổ Tương Đình xuống đất, hung hăng giẫm mấy cái rồi mới bò lên giường ngủ.
***
Hôm sau, Sương Sương ngồi trên giường, có chút hoài nghi không biết có phải vừa rồi mình đã nghe nhầm hay không, nàng không dám tin nên hỏi lại lần nữa: “Ta phải đi gặp Lão phu nhân sao?”
Thanh Khi gật đầu.
Hai năm trước cha của Ổ Tương Đình đã qua đời, bây giờ gia chủ của Ổ gia là tổ mẫu (**) Ổ Tương Đình. Sương Sương nào nghĩ tới một tiểu thiếp như mình mà còn phải tới gặp tổ mẫu của Ổ Tương Đình, hơn nữa mới sáng sớm ra nha đầu Thanh Khi này đã tới, căn bản không để cho nàng được ngủ nướng.
(**) Tổ mẫu: bà nội.
Thật là phiền phức.
Sương Sương xuống giường, mình đã phải đơn độc ở lại khuê phòng, vậy mà giờ còn bị buộc phải dậy sớm đi gặp tổ mẫu Ổ Tương Đình nữa, món nợ này phải tính hết lên người Ổ Tương Đình mới được: “Ổ Tương Đình đâu rồi?”
Nàng đã giận đến mức cứ thế gọi thẳng tên hắn ra.
Thanh Khi thấy Sương Sương gọi thẳng tên Ổ Tương Đình mà sắc mặt cũng không hề thay đổi: “Đêm hôm qua khu mỏ tại Lâm Thành bị sạt lở, thiếu gia phải túc trực ở đó suốt đêm, xin phu nhân đừng nóng giận.”
Sương Sương không ngờ là lại xảy ra sạt lở, vẻ mặt nàng khẽ thay đổi, cuối cùng ồ lên một tiếng.
Thanh Khi hầu hạ nàng trang điểm thay y phục, lúc ngồi trang điểm trước gương, Sương Sương không nhịn được mà hỏi Thanh Khi: “Tiểu nha đầu kia của ta đã tới chưa?”
Hôm qua mấy nữ nhân đó không cho Liên Đại đi theo, nói là sau đấy sẽ có người tới đón cô bé.
Thanh Khi cầm lược chải đầu cho Sương Sương: “Đã tới, nhưng trước đó còn cần phải học qua một ít quy củ rồi mới qua hầu hạ phu nhân được. Chờ lát nữa, sau khi phu nhân thỉnh an Lão phu nhân xong, phu nhân có thể tự mình chọn thêm mấy nha đầu tới hầu hạ, đều là những người hiểu quy củ.”
Tuy Sương Sương cũng coi như là một tân nương, nhưng dù sao thì cũng chỉ là một thiếp thất, hôm nay không thể tiếp tục mặc y phục màu đỏ nữa.
Thanh Khi tìm cho nàng một bộ hồng y, cũng chải tóc cho nàng từ kiểu thiếu nữ thành kiểu phụ nhân. Cách ăn mặc của tân nương này khiến cho Sương Sương càng thêm xinh đẹp đằm thắm hơn mấy phần.
***
Lão phu nhân Lý thị để tang phu quân từ tuổi trung niên, sau đó liền phân chia Ổ gia, Ổ Tương Đình thuộc nhất phòng, còn nhị phòng, tam phòng và tứ phòng là ba vị thúc thúc của Ổ Tương Đình, ba vị thúc thúc này là con thứ, cũng không phải là hài tử của Lý thị.
Sau khi phân chia xong lão phu nhân liền sống cùng với nhi tử và con dâu, mà từ hai năm trước, sau khi cha Ổ Tương Đình qua đời, hầu như chuyện làm ăn trong nhà đều do một tay Ổ Tương Đình lo liệu, còn ca ca Ổ Thái Hà của hắn thì nghe nói chỉ là một con mọt sách, cả ngày lẫn đêm đều chỉ biết đến học.
Cả quãng đường, Sương Sương lắng nghe Thanh Khi giới thiệu về nhân khẩu của Ổ gia, nàng nghe đến choáng váng cả đầu óc. Bởi Phụ Hoàng nàng phi thường sủng ái Mẫu Hậu, những phi tần khác đều chỉ là đùa vui, ngay cả hài tử cũng không có. Phụ Hoàng nàng chỉ có mỗi hai hài tử là nàng và Thái Tử ca ca, mà Sương Sương cũng chỉ có một vị Hoàng Thúc và một vị Hoàng Cô thôi.
Khi nàng nghe nói Ổ Tương Đình còn có hai vị đường huynh, một vị đường đệ và ba vị đường muội nữa thì nàng càng không thể hình dung nổi cảm xúc trong lòng nàng lúc này là gì. Bởi nàng chỉ là một thiếp thất, không phải chính thê của Ổ Tương Đình, hẳn là sẽ không phải trông coi chuyện tề gia đâu.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Dù Phụ Hoàng nàng vô cùng sủng ái Mẫu Hậu nàng, nhưng Mẫu Hậu nàng vẫn là Hoàng Hậu cao quý, vẫn sẽ phải trông coi tam cung lục viện, mỗi ngày bà đều vô cùng bận rộn. Sương Sương thấy Mẫu Hậu nàng khổ cực như vậy thì càng ghét chuyện tề gia hơn.
Nàng chỉ muốn ăn uống vui đùa mà thôi.
***
Lần này Sương Sương đi theo Thanh Khi mới phát hiện thấy đất đai của Ổ gia cực kỳ rộng lớn, mặc dù không so được với Hoàng Cung nhưng lại có thể sánh ngang với phủ đệ của Hoàng Thúc nàng.
Thanh Khi đưa Sương Sương tới một cánh cửa, đứng ngoài cửa là hai nha hoàn mặc xiêm áo vàng nhạt, vừa nhìn thấy các nàng thì vội vàng hành lễ: “Nô tỳ thỉnh an Như phu nhân.”
Sương Sương nghe thấy ba chữ “Như phu nhân” thì không nhịn được mà cau mày, nàng biết mình chẳng qua chỉ là thiếp thất của Ổ Tương Đình, nhưng khi bị người ta gọi thẳng ra như vậy, trong lòng nàng vẫn cảm thấy không thoải mái. Vẫn là nha đầu Thanh Khi hiểu chuyện hơn.
Sương Sương gật đầu, một trong hai nha hoàn liền nói: “Lão phu nhân đã ngồi đợi bên trong rồi, Như phu nhân mau vào đi thôi.”
Thanh Khi ở bên cạnh nói: “Lão phu nhân đã đến lâu chưa? Ngài không phải chờ lâu chứ?”
“Vừa mới đến thôi, Như phu nhân không hề muộn giờ.”
Thanh Khi nhìn Sương Sương: “Phu nhân, chúng ta vào thôi.”
Sương Sương đi theo Thanh Khi vào trong, bấy giờ mới phát hiện căn nhà này không lớn lắm, xuyên qua hành lang, không bao lâu đã đến nơi. Thanh Khi giới thiệu với Sương Sương: “Lão phu nhân muốn ở đây, nơi này là chỗ ở của lão gia khi còn nhỏ, sau khi lão gia qua đời, Lão phu nhân liền chuyển tới đây.”
Lúc Sương Sương đi đến cửa phòng, không hiểu sao bỗng thấy khẩn trương, nhưng nàng lại nghĩ mình là một Công Chúa, vậy mà còn phải sợ một lão phụ nhân sao?
Nghĩ tới đây, nàng liền bước vào.
Vừa bước vào liền nghe được giọng nói trẻ tuổi của một nữ tử.
“Tổ mẫu, người đã tới rồi.”
Sương Sương không khỏi nhìn về nơi phát ra giọng nói, lập tức nhìn thấy một phụ nhân cao tuổi đang ngồi ở ghế chủ vị, tóc phụ nhân kia đã bạc trắng, nhưng đôi mắt rất có thần, gương mặt hoà ái nở nụ cười hiền từ. Bà cụ thấy Sương Sương nhìn mình thì còn vẫy tay gọi Sương Sương.
“Là Sương Sương đúng không? Mau lại gần tổ mẫu.”
Sương Sương hơi sững sờ, bởi tình cảnh này hoàn toàn không giống với những gì mà nàng đã tưởng tượng trước đó, thân phận hiện tại của nàng chỉ là một hoa nương, một hoa nương trở thành thiếp thất của Ổ gia, chỉ nghe thôi cũng đã thấy mất mặt rồi, đáng lẽ ra đối phương sẽ phải rất chán ghét nàng mới đúng, tại sao lại không hề tỏ thái độ gì với nàng, ngược lại còn vô cùng hoà ái?
Ngồi bên cạnh Lão phu nhân là một phụ nhân trung tuổi, mái tóc bà đen nhánh, mặt mũi trắng nõn, gương mặt của Ổ Tương Đình phải giống bà đến bảy tám phần, còn đôi mắt đào hoa thì giống y như đúc.
“Nương, người chớ làm nàng sợ.” Phụ nhân kia cười dịu dàng: “Tiểu Đình không có ở đây, nàng lại vừa mới tiến phủ ngày hôm qua, cái gì cũng không biết, hôm nay thấy mấy người chúng ta, nhất định nàng sẽ rất hốt hoảng.”
Sương Sương có thể nhìn ra vị phụ nhân này chính là mẫu thân của Ổ Tương Đình.
Lão phu nhân ôi chao một tiếng: “Khi nào Tiểu Đình trở lại ta phải giáo huấn nó một trận, nửa đêm hôm qua lại đi đột xuất như vậy, bỏ mặc đứa bé Sương Sương này ở lại đây một mình, đây chẳng phải là bơ vơ không nơi nương tựa sao.”
Nữ tử trẻ tuổi đứng bên cạnh Lão phu nhân bật cười thành tiếng: “Tổ mẫu, người nói như vậy thì có khác nào đang tự ví mấy người chúng ta là hồng thuỷ và mãnh thú chứ.” Nàng ấy nâng mắt lên nhìn Sương Sương, rồi đi tới dắt tay Sương Sương: “Sương Sương, ta là đại tẩu của muội, muội mau tới đây thỉnh an tổ mẫu và mẫu thân đi.”
Bây giờ Sương Sương đã hoàn toàn biết rõ bọn họ là ai, nàng thấy dưới đất có đặt một tấm nệm mềm, liền biết ngay đây là để cho nàng quỳ. Nàng do dự chốc lát, cuối cùng vẫn quỳ xuống, thôi, cứ coi như là kính lão đi.
“Sương Sương thỉnh an Lão phu nhân.” Sương Sương nhận lấy ly trà mà Thanh Khi đưa tới, bưng đến cho Lão phu nhân.
Lão phu nhân nhận lấy ly trà, nhấp một ngụm rồi đặt lên bàn, sau đó cầm một cái hộp từ nha hoàn đứng cạnh, đưa cho Sương Sương: “Cháu à, đây là món quà gặp mặt của tổ mẫu, sau này không cho phép khách khí như vậy nữa, gọi tổ mẫu là được rồi. Nếu vẫn còn tiếp tục gọi Lão phu nhân thì tổ mẫu sẽ phạt Tiểu Đình, phạt nó… phạt nó nhịn ăn ba ngày ba đêm.”
Không tệ lắm nhỉ.
Suýt chút nữa là Sương Sương đã cười ra tiếng.
Sương Sương lại bưng một ly trà tới cho mẫu thân của Ổ Tương Đình, đối phương cũng trực tiếp nhận lấy, chỉ là sau khi uống xong, bà lại gỡ chiếc vòng ngọc đang đeo trên tay mình xuống, rồi đeo vào cho Sương Sương.
“Đây là thứ mà mẫu thân ta đeo cho ta khi ta xuất giá, ta không có nữ nhi, hôm nay con vào cửa Ổ gia thì chính là nữ nhi của ta, ta trao vòng ngọc này lại cho con.”
Sương Sương sửng sốt, nhưng vẫn trả lời: “Tạ ơn mẫu thân.”
Đại tẩu đỡ Sương Sương đứng lên: “Muội không cần sợ hãi, tổ mẫu và mẫu thân là người tốt nhất trên đời này, vòng ngọc trên tay muội vốn có một đôi, chiếc còn lại đang ở trên tay ta, cho nên muội cứ an tâm mà đeo.”
Lão phu nhân nhìn Sương Sương chăm chú, nhìn một hồi thì quay sang mỉm cười với Thịnh phu nhân – mẫu thân của Ổ Tương Đình đang ngồi cạnh. Thịnh phu nhân cũng cười: “Người đã đến đông đủ rồi, dùng bữa thôi. Tiểu Hà và Tiểu Đình không có ở đây, quả đúng là càng thêm yên tĩnh.”
Từ trước đến giờ Sương Sương chưa bao giờ nói chuyện trong khi ăn, nhưng bữa cơm hôm nay lại không phải như vậy, Lão phu nhân và Thịnh phu nhân liên tục nhỏ giọng trò chuyện với nhau, vừa trò chuyện vừa đưa mắt nhìn về phía Sương Sương.
Sương Sương bị nhìn đến nỗi lông măng trên người dựng đứng cả lên, đại tẩu bên cạnh bèn ghé đầu qua: “Sương Sương, chỉ là tổ mẫu và mẫu thân cảm thấy muội rất đẹp, nên mới không nhịn được mà nhìn nhiều thêm mấy lần, muội đừng sợ nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.