Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc

Chương 72.2: Quanh co khúc khuỷu (2)




Con hát vẫn còn rất ngây ngốc! Đợi đến khi đồ trong tay bị cướp đi mới phản ứng được. Vội vàng định đoạt lại, đã thấy một tay Quý Du Nhiên rút dao găm từ trong vỏ ra, tròng mắt hơi híp, trầm giọng quát lên: “Có gan ngươi cứ tới lấy! Ta và ngươi đồng quy vu tận!”
Con hát ngẩn ra, hai chân giống như đổ chì không di chuyển được một bước.
Những người khác trong động cũng ngây ngốc, từng người đều không nghĩ ra Phượng Dục Minh này đã sớm bất tỉnh lại tỉnh lại từ lúc nào, hơn nữa tinh thần lại còn vẫn tốt như thế!
Dụ Đức Công chúa bị vấp ngã xuống đất, nặng nề vấp ngã, nửa người đã tê cứng rồi. Khó khăn lắm mới từ từ khôi phục tri giác, lại phát hiện tình huống bên cạnh đã thay đổi lớn. Muốn giãy giụa, lại phát hiện Phượng Dục Minh giữ chặt mình không thể động đậy, nên hắng giọng kêu to về phía cung nữ của mình: “Còn ngẩn ra đó làm gì? Mau tới cứu bổn cung!”
“Các ngươi ai dám!” Phượng Dục Minh lập tức ngửa đầu quát to, Quý Du Nhiên cũng lui đến bên cạnh hắn, gắn bó thật chặt với hắn, dao găm trong tay phản chiếu ra ánh sáng lạnh lẽo chiếu rọi lạnh lẽo trong mắt hai người, người khác nhìn thấy mà ghê. 
Hai người kia, ở trong hang núi này, mặc dù cả người dơ bẩn, quần áo xốc xếch, thế nhưng trên người lại tản mát ra khí thế nhiếp người không giận tự uy, một người đã đủ khiến cho lòng người run sợ, bây giờ hai người thống nhất ở chung một chỗ, càng thêm chấn nhiếp lòng người, người khắp hang núi này đều đầu óc không dùng được, chỉ trong lòng khẽ nói –– một đôi nam nữ thật xứng đôi!
Cứ như vậy, không biết giằng co bao lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vang lên, càng lúc càng đến gần.
“Ở chỗ này!”
Mơ hồ nghe thấy tiếng một thiếu nữ hô to, tiếng bước chân trở nên rõ ràng.
Không lâu lắm, đã thấy hơn mười tên thị vệ trong cung mặc áo giáp chui vào. Kẻ cầm đầu dè dặt nhìn một vòng, lập tức bị màn chứng kiến trước mắt dọa sợ –– . Truyện Tổng Tài
“Dật Vương gia, Dật Vương phi?”
“Các ngươi tới thật đúng lúc! Nhanh chóng bắt nha đầu có mưu đồ mưu hại Hoàng huynh Hoàng tẩu mình lại, còn có con hát này, đưa đến trước mặt Hoàng tổ mẫu đi!” Lúc này Phượng Dục Minh mới buông tay đứng lên, trầm mặt quát khẽ.
Thị vệ sửng sốt, “Cái đó, không phải nói là Dật Vương phi và...” Ánh mắt quét qua con hát còn ngây ngốc bên cạnh.
Ánh mắt Quý Du Nhiên tối sầm lại: “Lời Vương gia nói, ngươi không nghe thấy sao?”
“Dạ!”
Chỉ bị nàng lạnh lùng nhìn một cái, thị vệ đã cảm thấy một cơn lạnh lẽo từ lòng bàn chân rỉ ra, ngay lập tức truyền khắp tứ chi bách hài *, cũng thấm vào trong cốt tủy, khiến cho hắn không tự chủ run một cái. Vội vàng kêu người bắt con hát và tất cả cung nữ thái giám. Nhưng lại nhìn Dụ Đức Công chúa còn nằm trên mặt đất: “Cái này, Dụ Đức Công chúa...”
(*) tứ chi bách hài: Tứ chi = hai chân hai tay, bách hài = trăm xương. Tứ chi bách hài chỉ khắp cả người.
“Không sao, bổn Vương áp giải nàng ta qua là được.” Phượng Dục Minh tiện tay đưa tới, nhấc Dụ Đức Công chúa ở trên đất lên, dễ dàng giống như xách gà con ra khỏi hang núi. 
Quý Du Nhiên đi theo bên cạnh hắn. Những người khác mặc dù như rơi vào trong sương mù, nhưng lại không dám hỏi nhiều, vội vàng bắt người đuổi theo.
Rất nhanh, đoàn người đã trở về bên chỗ sân khấu.
Lúc này trên sân khấu vẫn còn diễn hát y y nha nha, Thái hậu và một đám phụ nhân vẫn đang say sưa xem, nhưng đám người Thái tử Hoàng đế đối diện lại ánh mắt tan rã, ánh mắt rời đi, trên mặt còn mang theo vài phần lo âu, giống như đang đợi cái gì.
Nhìn thấy bọn họ chạy tới, bên này lập tức nổ tung.
Hoàng đế dẫn đầu vỗ bàn: “Dật Vương, đây là xảy ra chuyện gì? Các ngươi và Dụ Đức, đây là thế nào?”
Thái hậu cũng ngây ngẩn cả người, “Dật Vương, Dật Vương phi, không phải các con đi nghỉ ngơi sao, bây giờ sao lại biến thành dáng vẻ như thế này? Còn ở chung một chỗ với Dụ Đức?”
“Phụ hoàng, Hoàng tổ mẫu, Dụ Đức nó muốn hại chết nhi thần và ái phi, nhưng bị nhi thần và ái phi khám phá!” Một tay ném Dụ Đức Công chúa xuống đất, Phượng Dục Minh cao giọng nói.
“Phụ hoàng, nhi thần oan uổng!” Dụ Đức Công chúa vội vàng kêu to.
“Hả?” Phượng Dục Minh vội vàng lạnh lùng nhìn sang, Dụ Đức Công chúa run lên, vội vàng nằm trên đất không dám động.
Chân mày Thái hậu nhíu lại, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Là sự việc như vậy. Chính là mới vừa rồi...” Phượng Dục Minh vừa mở miệng, lại đột nhiên dừng lại, ngược lại lặng lẽ đẩy Quý Du Nhiên một cái, “Ái phi, nàng nói đi!”
Quý Du Nhiên liền nói đầu đuôi chuyện đã xảy ra một lần. Vừa nói, nàng vừa lặng lẽ quan sát biến hóa của Hoàng hậu và Thái tử bên kia. Quả nhiên phát hiện sắc mặt của Hoàng hậu dần âm trầm xuống, Thái tử lại gần như không có gì thay đổi, chỉ có điều tay nắm ly rượu siết thật chặt.
Nghe nàng nói xong, sắc mặt Thái hậu cũng âm trầm xuống: “Lại có chuyện như vậy? Dụ Đức, ngươi thật to gan, dám mưu hại Hoàng huynh Hoàng tẩu của ngươi!” die~nd a4nle^q u21ydo^n
“Hoàng tổ mẫu oan uổng mà! Nhi thần không có! Nhị Hoàng huynh bọn họ oan uổng nhi thần! Rõ ràng là nhị Hoàng tẩu nàng ta hẹn hò con hát, bị nhi thần phát hiện, nàng ta sợ bị tuyên truyền ra ngoài, nên ngược lại đẩy trách nhiệm lên người nhi thần, xin Hoàng tổ mẫu minh xét!” Dụ Đức Công chúa vội vàng bịch bịch bịch dập đầu kêu to.
“Nàng ta nói bậy!” Phượng Dục Minh cũng la lớn theo.
Dụ Đức Công chúa vội vàng nói: “Phụ hoàng, mẫu hậu, xin ngài minh xét! Nhị Hoàng huynh là người ngu dại, cho tới bây giờ vẫn tin lời nhị Hoàng tẩu nói. Huynh ấy không chịu tin tưởng nhi thần, nhi thần oan uổng mà!”
Sắc mặt Hoàng đế thay đổi mấy lần: “Thôi, ngươi câm miệng trước, đợi trẫm hỏi những người khác một chút.”
Dụ Đức Công chúa vội vàng ngậm miệng, co lại một bên.
Hoàng đế lại liếc nhìn phía dưới, phát hiện hai người Phượng Dục Minh và Quý Du Nhiên  ngẩng đầu ưỡn ngực, nghiễm nhiên có dáng vẻ chính trực không sợ gian tà, trong lòng chìm sâu, “Dật Vương, nếu Dật Vương phi nói ngươi có uống chén súp có thuốc mê, nhưng vì sao dọc đường ngươi có thể tỉnh lại, còn có thể có tinh thần sáng láng như thế?”
“Bởi vì nhi thần vốn không uống!” Phượng Dục Minh lớn tiếng nói, “Nhi thần cũng chỉ làm ảo thuật trước mặt bọn chúng mà thôi. Chén súp kia chỉ qua miệng có một lần, rồi ói vào trong ống tay áo rồi.”
“Vậy sao ngươi té xỉu?”
“Học kịch nam á!” Phượng Dục Minh cười híp mắt, “Nhi thần nhìn thấy trên sân khấu đều diễn như vậy, nên cũng diễn một lần, không nghĩ tới các nàng đều tưởng thật!”
Ặc...
Hóa ra là như vậy? Quý Du Nhiên cũng bừng tỉnh hiểu ra.
Thái hậu vội vàng vỗ ngực một cái, “Không uống là tốt rồi, không uống là tốt rồi. Đúng rồi, ai gia cũng không hiểu, sao con biết chén súp này có vấn đề?”
“Bởi vì nhi thần không biết cung nữ mang súp tới.” Phượng Dục Minh tràn đầy lòng tin nói, “Mặc dù nhi thần đã ở trong phủ xây ngoài cung nhiều năm, nhưng mỗi tháng đều đi bên chỗ Hoàng tổ mẫu mấy lần, nhi thần đều biết phần lớn cung nữ thủ hạ đắc lực của Hoàng tổ mẫu. Hơn nữa nhi thần lường trước Hoàng tổ mẫu sẽ không lưu lại một người không tin tưởng cho nhi thần. Còn nữa, cung nữ này còn dám nói nếu ái phi không uống chén súp, Hoàng tổ mẫu ngài sẽ mắng nàng ta! Hoàng tổ mẫu ngài khoan dung độ lượng nhân từ hiền hòa, sao lại không phân biệt tốt xấu đã chửi mắng người khác một trận? Đây rõ ràng chính là bôi đen Hoàng tổ mẫu ngài! Cũng nói lên nàng ta vốn không phải làm việc cho Hoàng tổ mẫu, nhi thần mới không mắc mưu đâu!”
Thái hậu nghe vậy cười: “Quả nhiên là một hài tử ngoan.”
Quý Du Nhiên cũng thở nhẹ một hơi. Nàng đã nói! Ngay cả nàng cũng có thể nghe ra trăm ngàn chỗ sơ hở trong câu nói kia, người này từ nhỏ lớn lên bên cạnh Thái hậu sao lại không biết. Thì ra hắn chính là cố ý!
Hoàng đế nghe, trong lòng cũng tin lời bọn họ bảy tám phần, lại nhìn một đám cung nữ thái giám quỳ dưới đất kia, liền hỏi: “Các ngươi nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Một cung nữ cơ trí –– cũng chính là cung nữ ban đầu bưng chén súp ra cho Quý Du Nhiên uống –– vội vàng ngẩng đầu, thuật lại một lần lời Dụ Đức Công chúa nói.
Nghe được nàng ta nói như vậy, những người khác cũng học theo, nói giống nhau nhiều lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.