Cùng lúc đó hắn cũng không chần chờ, một lần thuấn di cuối cùng của áo bào Chủ Lô trong khoảnh khắc được hắn triển khai, cùng với thân thể của hắn trong khoảnh khắc biến mất, bóng kiếm lay động thiên địa kia, dâng lên băng hàn vô tận, như có thể đóng băng cả tám phương, trong một khoảnh khắc xuyên thấu qua thân thể hư ảo của Mạnh Hạo.
- Hay cho, một tên đan sư nhanh nhẹn giảo hoạt, nhưng mà áo bào này cũng chỉ có thể thuấn di được ba lượt, không xa hơn trăm dặm, ta xem ngươi tiếp theo… sẽ trốn đi như thế nào?
Tu sĩ mặt xanh kia thản nhiên cất tiếng nói, hai mắt khép lại, bên ngoài thân thể đan khí màu vàng nhạt khuếch tán ra, kiếm ảnh lấp loáng, mũi kiếm hướng về bốn phía xoay tròn, sau ba hơi thở bóng kiếm hư ảo này mạnh mẽ réo lên vù vù, mũi kiếm chỉ về hướng đông.
Hai mắt tu sĩ mặt xanh bỗng nhiên mở to, nhoáng lên một cái thẳng về hướng đông mà đi.
Ngoài tám mươi dặm, thân ảnh Mạnh Hạo mới hiển lộ ra, vừa mới xuất hiện khóe miệng của hắn đã tràn ra máu tươi, trên ngực một vết kiếm xuyên qua lộ ra máu thịt. Nếu Mạnh Hạo lúc trước thuấn di chậm hơn một chút thôi, một kiếm mới vừa rồi kia có thể khiến cho thân thể của hắn đứt thành hai nửa.
Mạnh Hạo không kịp lau đi máu tươi trên khóe miệng, thân hình hắn lại tiếp tục bay nhanh, tựa như tia chớp, hướng về phía trước gào thét mà đi.
- Kiếm ảnh, hay là bản mệnh đan khí của người này căn bản là kiếm ảnh?
Sắc mặt Mạnh Hạo âm trầm, nếu không phải là tu sĩ Kết Đan tu ra đan khí, Mạnh Hạo kiên quyết sẽ không thể bị chật vật như thế này, đan khí là thủ đoạn mạnh nhất của tu sĩ Kết Đan. Từ Kết Đan sơ kỳ đã có thể tu ra đan khí, trong lòng Mạnh Hạo biết, tu sĩ mặt xanh kia đích thị là một hạng người có tư chất cực cao.
Đối với Kết Đan cảnh, sau khi Mạnh Hạo đã trở thành Chủ Lô ở Đan Đông nhất mạch, tra tìm điển tịch của rất nhiểu tông môn hắn đã hiểu rất rõ. Tỷ như là đan khí này, nói như vậy phần lớn đều là Kết Đan hậu kỳ mới có thể tu ra đan khí, cũng có một số ít trung kỳ đạt được, nhưng chỉ có một số rất ít hạng người thiên kiêu mới có thể ở Kết Đan sơ kỳ mà đã đạt được đan khí.
Mà số này trên thực tế cũng không phải là quá hiếm thấy, trong một cái chớp mắt khi bước vào cảnh giới Kết Đan, nó giống như là trời sinh ra từ trước vậy, trong khoảnh khắc liền có được đan khí của bản thân.
Biểu hiện bên ngoài của đan khí là thiên biến vạn hóa, trên thực tế luôn tồn tại một cái ảnh căn bản bất biến, đây chính là vật bản mệnh của mỗi một tu sĩ Kết Đan. Ảnh bản mệnh của mỗi tu sĩ Kết Đan đều không giống nhau, do đó biến hóa của đan khí bản mệnh cũng không giống nhau.
Sắc mặt Mạnh Hạo âm trầm, trong khi thân hình đang bay nhanh, hắn nâng tay phải lên lấy ra một viên đan dược ném vào miệng, đan dược vào trong miệng hòa tan, khiến cho toàn thân Mạnh Hạo ấm áp hơn, tốc độ cũng tăng nhanh hơn.
- Còn có ba mươi hơi thở…. Đam Mỹ Sắc
Như Ý Ấn ở trong tay Mạnh Hạo, từ lúc hắn giao thủ cùng với những người áo đen kia đã mở ra, cho tới bây giờ chỉ còn lại có thời gian ba mươi hơi thở cuối cùng.
Một khi có thể gắng gượng qua được, Mạnh Hạo có thể lấy Như Ý Ấn truyền tống rời đi, đến lúc đó tu sĩ mặt xanh sẽ không thể có biện pháp truy kích hắn.
Nhưng chỉ mới qua được mười tám hơi thở thì ở phía sau Mạnh Hạo, mũi nhọn màu vàng nhạt đan khí ngập trời dựng lên, hơi thở băng hàn trong khoảnh khắc xuất hiện, tu sĩ mặt xanh kia ở giữa không trung với thân hình gầy yếu, giống như điên cuồng rối loạn tám phương, đang từng bước một đi tới.
Gần như trong một chớp mắt khi phát hiện đối phương tiến đến, Mạnh Hạo lập tức lấy trong túi trữ vật ra một miếng ngọc bội, gắt gao cầm ở trong tay.
- Dương mỗ đã nói rồi, ngươi trốn không thoát đâu. Nhưng mà chỉ là một tên Trúc Cơ hèn mọn, có thể xoay sở đến lúc này, ngươi cũng đủ kiêu ngạo rồi.
Tu sĩ mặt xanh thản nhiên mở miệng nói, trong một cái chớp mắt đan khí kiếm ảnh mơ hồ trên đỉnh đầu gã, trong khoảnh khắc phát ra tiếng kiếm kêu chói tai, mang theo hơi thở băng hàn khó có thể hình dung nổi, trong nháy mắt phóng thẳng về phía Mạnh Hạo.
Tốc độ của nó cực nhanh, một cái liếc mắt trước nó còn ở phía xa, cái liếc mắt tiếp sau nó đã… cận kề.
Mắt thấy kiếm ảnh này lao thẳng đến mi tâm Mạnh Hạo, chỉ trong khoảnh khắc sẽ xuyên thấu, mà lúc này thì Mạnh Hạo không thể né tránh kịp nữa rồi, ở giữa hai người có sai biệt tu vi thật lớn, khiến cho tất cả giống như sinh tử đã giáng xuống.
Nhưng ngay trong một cái nháy mắt này, hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên chợt lóe lên, trong lòng bàn tay hắn bỗng nhiên có một vệt ánh sáng xanh bay ra. Vệt ánh sáng xanh này trong nháy mắt như nước chảy, bao trùm toàn thân Mạnh Hạo, khuếch trương ra phía ngoài hình thành lên một quầng sáng màu xanh, trong khoảnh khắc liền đụng chạm với bóng kiếm đan khí kia.
Gần như trong nháy mắt khi quầng sáng màu xanh xuất hiện, dưới cái mặt nạ kia, gương mặt tu sĩ mặt xanh đại biến, hai mắt gã càng co rút lại, vẻ mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi, gã đang muốn triệu hồi đan khí kiếm ảnh, nhưng vẫn bị chậm đi một bước.
Đan khí kiếm ảnh vô thanh vô tức kia nhìn như kinh người, sắc bén đến cực điểm, nhưng trong chớp mắt khi đụng đến quầng sáng màu xanh này lại giống như là yếu ớt không chịu nổi một kích, từng khúc từng khúc hủy diệt vỡ vụn, trong khoảnh khắc đã dập nát toàn bộ.
Đan khí kiếm ảnh này dập nát, lập tức khiến cho tu sĩ mặt xanh kia thét lớn lên một tiếng, bên dưới mặt nạ, khóe miệng của gã tràn ra máu tươi, trong mắt gã lộ ra những tia sáng tức giận. Gã thân là tu sĩ Kết Đan, hơn nữa lại tu ra đan khí của tu sĩ Kết Đan, nhưng khi gặp một tên Trúc Cơ nho nhỏ đang bị gã trêu chọc thì đan khí lại bị hủy diệt, phản lại làm cho tự thân gã bị thương.
- Tu huyết Nguyên Anh … Để xem ngươi có thể thi triển mấy lần.
Sát cơ trong mắt tu sĩ mặt xanh càng đậm, thân mình gã nhoáng lên một cái, bay thẳng đến phía Mạnh Hạo, tay phải nhấc lên, gã bấm tay niệm thần chú, lực thuật pháp ầm ầm bùng nổ, hóa thành mười long mười phượng vờn quanh rít gào, lao thẳng đến chỗ Mạnh Hạo.
Cùng lúc đó quầng sáng màu xanh tiêu tán đi, một lần nữa lại trở về trong lòng bàn tay Mạnh Hạo hóa thành một miếng ngọc bội. Miếng ngọc bội kia chính là ẩn chứa huyết tu vi của Chu Ngôn Vân, sư tôn của Trần Phàm, mà năm đó Mạnh Hạo ở trong Nhất Kiếm Tông thắng được của Chu Sơn Nhạc. Đó là vật bảo mệnh có thể chống cự một kích của tu sĩ Nguyên Anh.
Vật ấy nếu gặp phải một kích của Nguyên Anh chỉ có thể chống cự một lần, nhưng nay đối mặt chỉ là tu sĩ Kết Đan, cho nên hào quang chỉ là ảm đạm một chút, nhưng lại còn có thể sử dụng lại được.
Bên dưới mặt nạ, khóe miệng tu sĩ mặt xanh tràn ra máu tươi, bị đánh trả, bị thương thậm chí đan khí trên đỉnh đầu của gã cũng đã xuất hiện dấu hiệu không còn ổn định nữa. Nhưng gã vẫn cất bước đi về phía Mạnh Hạo, trong khoảnh khắc mười long mười phượng gào thét tới gần, trong ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra sát cơ mãnh liệt.