- Sao bây giờ nhiều kẻ mạnh thế nhỉ?
Nhìn võ giả đang lao tới nhanh như một tia chớp về phía thành Penzias, khóe miệng Lăng Tiêu hơi giật giật, hai mắt lóe lên nói.
Người đó đang bay rất nhanh trên không trung, sắp sửa xẹt qua đỉnh đầu bọn họ thì kinh ngạc à lẻn một tiếng, sau đó thân hình chợt dừng lại, hạ xuống mặt đất trước mặt Lăng Tiêu. Đó là một lão già vẻ mặt phong trân, lão đưa mắt đánh giá đoàn người Lăng Tiêu, bỗng nhiên trầm giọng hỏi:
- Đây chính là đội ngũ Lăng Tiêu hầu tước à?
Trong giọng nói già nua còn mạng theo một cảm giác bi thương. Nghe lão nói, Ánh mắt mọi người liền tập trung lại hướng Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu tiến về phía trước một bước, tự nhủ lão già này có khí thế rất mạnh, nhưng mình không hề quen lão, hoàn toàn không nghĩ ra mình biết một kẻ mạnh Kiếm Tông từ khi nào.
- Chính là ta. Không biết ngài là... Lăng Tiêu hơi hơi gật đầu nói với lão già.
- A, ngươi chính là Lăng Tiêu?
Lão già đại khái cũng không muốn đánh nhau, bản thân cứ bay bừa, không ngờ ở ngoài thành Penzias lại gặp được đoàn người Lăng Tiêu.
- Ta đến từ Đế đô, có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi. Ngươi xem….
Thuở nhỏ, Nam Cung lão cũng từng là một nhân vật trẻ tuổi kiêu ngạo trong gia tộc thế gia ẩn thế của mình. Sau nhiều năm dốc lòng tu luyện, lão rời khỏi gia tộc, tới hoàng thất Đế quốc Lam Nguyệt, trở thành hoàng thất cung phụng. Có thể nói, tuy rằng đã sống rất lâu nhưng về phương diện đối nhân xử thế lại không hề tinh thông chút nào. Nếu không, lão đã không quang minh chính đại bay thẳng về hướng thành Penzias như vậy. Trong lòng lão đang sốt ruột nên căn bản là không hề nghĩ tới việc nếu hành động của mình hôm nay lan truyền ra ngoài sẽ mang tới áp lực gì cho Lăng gia.
Giờ phút này người đi đường không nhiều lắm, không ai nhìn thấy hành động kinh thế hãi tục của lão. Gặp được Lăng Tiêu đang tiễn người ở ngoài thành như thế này, phải nói là Nam Cung lão thực sự may mắn. cũng chính là Lăng Tiêu may mắn. Dù sao, chẳng ai thích có thêm phiền toái cả.
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Nguyệt và Isa trong xe ngựa bên cạnh, và đoàn người bên mình, thản nhiên nói:
- Ngài có cái gì cứ việc nói thẳng ra. Ở đây đều là người ta tin tưởng
Ở trong xe ngựa, Hoàng Phủ Nguyệt cảm thấy trong lòng ấm áp. nhìn Lăng Tiêu với ánh mắt dịu dàng, thầm nhủ: Người này đúng là biết cách thu phục lòng người! Không tồi, không tồi.
Cũng bên trong xe ngựa, khuôn mặt trăng mịn của Isa thoáng ửng đỏ. Đến cuối cùng, nàng vẫn không thể lấy dũng khí nói với Lăng Tiêu về việc song tu. Tuy nhiên nàng cũng biết rõ, Lăng Tiêu ca ca không phải là không có chút tình ý gì với mình. Lần này mình tới Đế đô, ca ca tự ra tận ngoài thành tiễn, còn hẹn sẽ gặp lại ở Đế đô. Isa muốn chờ tới lúc gặp ở Đế đô, mình nhất định sẽ phải cố lấy hết dũng khí nói...
Truyện Quân SựNam Cung lão trầm ngâm một chút, tự nhủ đó là ngươi bảo ta nói. Lão liền mau chóng kể lại những chuyện đã xảy ra ở Đế đô. Mặc dù Lăng Tiêu không có hảo cảm gì đối với quốc vương bệ hạ, cũng không hề có hứng thú đối với vương vị của đế quốc, nhưng nghe Nam Cung lão nói xong. Lăng Tiêu không kìm nổi sửng sốt.
Cả Hoàng Phủ Nguyệt và Isa ở trong xe ngựa cũng sửng sốt. Tin tức này quả thực khiến người ta phải chấn động. Với tu vi đăng phong tạo cực của mình, sau khi rời khỏi đại nội hoàng cung, Nam Cung lão đi thẳng tấp một mạch, thậm chí còn không đi theo quan đạo, phong trần mệt mỏi chạy thẳng tới đây, thậm chí còn không hết tới ba ngầy.
Nói cách khác, chuyện này phát sinh ở Đế đô đã ba ngày nhưng không hề có nửa điểm phong thanh truyền ra. Phải biết rằng, kể cả dùng chim ưng để truyền tin cũng chậm hơn một ít so với tốc độ của kẻ mạnh Kiếm Tông là Nam Cung lão này.
Không có tin tức truyền ra, chi có một cách giải thích: hoàng cung đại nội đã bị phong tỏa!
Nói cách khác, thái tử điện hạ đã phong tỏa toàn bộ những tin tức có thể truyền ra ngoài.
Lăng Tiêu kinh ngạc hồi lâu không nói nén lời, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng trẻ con khóc oe oe trong ngực Nam Cung lão, lúc này hắn mới bừng tỉnh hỏi:
- Đây, đây là tam hoàng tử?
Nam Cung lão gật gật đầu, nhìn đứa bé trong ngực mình, gương mặt lão lộ vẻ hiền lành, nói:
- Lần này tới đây cũng khiến đứa nhỏ này phải khổ. Ta không tìm thấy nhũ mẫu, chỉ có thể tìm một ít sữa dê cho nó. May mắn là tam hoàng tử không hoảng sợ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Nói xong, gương mặt lão chợt hơi cứng đờ, xấu hổ cười:
- Thằng nhóc này, lại tè dầm rồi.
- Ai nha, đứa bé này thật dễ thương. cho chúng ta xem với.
Trong xe ngựa, Hoàng Phủ Nguyệt dịu dàng nói, hơn nữa,nàng thực ra rất thích trẻ con.
Trừ Lăng Tiêu, Nam Cung lão không hề tín nhiệm ai. Lúc đó bệ hạ đã nói, chi có thể giao tam hoàng tử cho Lăng Tiêu, vậy lão sẽ tuyệt đối chấp hành nguyện vọng của bệ hạ.
Nghĩ đến quốc vương bệ hạ hiện giờ rất có thể đã vạn tiễn xuyên thân mà chết, trong lòng Nam Cung lão vô cùng đau đớn, nghĩ thầm: đợi xử lý xong chuyện ở đây, nhất định phải quay về Đế đô, tìm cho được thái tử điện hạ Lý Võ Trực, tự tay lấy tính mạng của hắn! Mặc kệ đế quốc hỗn loạn hay không, mặc kệ Lăng gia có được quyền cao chức trọng hay không, lão không cần quan tâm.
Lão chỉ có hai việc phải là: một là giao đứa bé cho Lăng Tiêu, hai là ... báo thù rửa hận cho quốc vương bệ hạ.
Cho nên, Nam Cung lão lắc lắc đầu, bên kia, Lăng Tiêu cũng đồng thời trầm giọng nói:
- Tiểu Nguyệt, nàng đừng nói gì cả.
Nói xong, không hề để ý tới vẻ hơi khó chịu của Hoàng Phủ Nguyệt. Lăng Tiêu nhìn Nam Cung lão dáng vẻ phong trằn mệt mỏi nói:
- Theo những gì ngài nói, dĩ nhiên thái tử điện hạ đã giết cha thành công, như vậy hiện tại thái tử điện hạ cũng đã là quốc vương của Đế quốc Lam Nguyệt rồi phải không?
Nam Cung lão gật gật đầu, vẻ mặt vô cùng đau xót nói:
- Đều do ta cùng Vinh lão tới quá muộn.
Lăng Tiêu tự nhủ: Nếu chúng có ba gã cao thủ Kiếm Tông trở lẻn. cho dù các ngươi có luôn bên cạnh quốc vương cũng vô ích.
- Ta không thể tiếp nhận đứa bé này. Lăng Tiêu suy nghĩ rồi nói.
Ở bên kia, Hoàng Phủ Nguyệt chí thấy đứa bé khóc thì thương cảm, bản năng mẫu tính muốn ôm lấy nó, chăm chút nó một chút mà thôi. Hiện giờ Lăng Tiêu cự tuyệt, nàng đảo mắt đã nghĩ tới vấn đề mấu chốt, thầm nghĩ: nếu là mình cũng không dám nhận lấy đứa bé này. Mặc dù có thể có vinh quang vô hạn, nhưng cũng là một phiền toái vô hạn.
- A?
Nam Cung lão ỏm đứa bé đứng ngây ngẩn ở đó. Lão căn bản không ngờ Lăng Tiêu lại cự tuyệt tiếp nhận tam hoàng tử, bởi vì lúc trước lão chi nghĩ làm sao có thể giao tam hoàng tử cho Lăng Tiêu. căn bản không hề nghĩ tới việc người ta có nhận hay không. Nam Cung lão khụ khụ hai tiếng, khuôn mặt hơi ửng hồng có vê không khỏe, nói:
- Đây, đây là nguyện vọng cuối cùng của quốc vương!
- Đúng vậy, nhưng ta không có lý do gì giữ một hoàng tử có thân phận vô cùng tôn quý trong tay mình. Trong đế quốc còn rất nhiều người có huyết mạch hoàng thất, sao lại tới phiên ta nuôi nó chứ?
Lăng Tiêu đã nhìn ra, về mặt đối nhân xử thế, lão nhân này chi sợ cũng không hơn gì mình. Đã từng nhiều năm ở Tu Chân Giới, Lăng Tiêu biết rõ. những người tu chân do thực lực mạnh mẽ đều rất kém về phương diện đối nhân xử thế, cho nên hắn cũng không muốn làm khó Nam Cung lão mà kiên nhẫn nói tiếp.
- Nếu ta giữ tam hoàng tử mà bị người khác biết, vậy họ sẽ nghĩ Lăng gia ta, nghĩ Lăng Tiêu ta thế nào? Theo như lời Nam Cung lão. hiện giờ ngai vàng đã bị thái tử điện hạ chiếm lấy, ngài lại giao tam hoàng tử cho ta, nói cho ta biết quốc vương bệ hạ có ý chỉ, lập tam hoàng tử làm quốc vương, ngài này không phải muốn ta tạo phản chứ?
- Đây, đây... đây là cần vương, là thanh trừ bọn xẩu.
Cuối cùng, Nam Cung lão cũng cảm giác hơi thở dồn dập. Đúng vậy, người sáng suốt đều sẽ biết, cái chết của quốc vương bệ hạ và hoàng hậu là rất kỳ quái. Hai người thân thể khỏe mạnh, sao có thể tự nhiên chết đột ngột như vậy? Nhưng thái tử là ai? Là người có danh chính ngôn thuận kế thừa vương vị! Y nói quốc vương và hoàng hậu tai nạn chết, vậy chính là tai nạn!
Chẳng lẽ còn có ai dám nhảy ra kêu oan cho quốc vương bệ hạ sao? Cho dù có loại người to gan lớn mặt đó, nhưng liệu có ích gì? Bên người Thái tử điện hạ đều có mấy Kiếm Tông thủ hộ, sau lưng có thế gia ẩn thế chống đỡ, đồng thời nội loạn trong hoàng thất cũng là chuyện của Lý gia, nếu người khác nhúng tay vào, Tây Vực Lý gia chẳng những sẽ không cảm kích, ngược lại còn có thể nhảy ra chỉ trích kẻ nhúng tay vào có mưu đồ gây rối, muốn chấm mút giang sơn của họ Lý.
Loại phiền toái như vậy, Lăng Tiêu muốn trốn còn không kịp. Hắn biết rõ, đừng nhìn thái tử điện hạ hận nhà mình thấu xương, nhưng nếu mình không chủ động tìm phiền toái, thái tử sẽ tuyệt đối không ngu ngốc chủ động tới trêu chọc mình.
Nam Cung lão ngơ ngẩn đứng đó, trên mặt lộ ra thần sắc khó xử.
Đứa trẻ khóc oe oe không ngừng trong lòng lão, dường như biết được vận mệnh bi thảm của mình.
Vẻ mặt Lăng Tiêu vẫn bình tĩnh. Hắn đã gặp nhiều chuyện sinh tử. đơn giản chính là chuyển thế luân hồi thôi. Dưới thiên đạo, mỗi người đều có cơ duyên của mình, không thể cưỡng cầu được.
Hoàng Phủ Nguyệt và Isa bị tiếng khóc trẻ con làm cho mềm lòng. ' Hoàng Phủ Nguyệt không kìm nổi nói:
- Nam Cung tiền bối, ta có một đề nghị, không biết ngài có muốn nghẹ.
Lúc này trong lòng Nam Cung lão đã rối bời nghe vậy liền tiện mồm nói:
- Xin mời tiểu thư nói.
Hoàng Phủ Nguyệt thản nhiên cười, nói:
- Nam Cung tiền bối muốn đứa bé này tương lai trở thành hoàng đế của đế quốc hay là muốn nó làm một người bình thường, sống an ổn cả đời.
Nam Cung lão không thông hiểu chuyện đối nhân xử thế, nhưng không có nghĩa là đầu ngu óc tối, nghe vậy lập tức tỉnh ngộ, nói:
- Quốc vương bệ hạ phó thác tam hoàng tử cho ta, hơn nữa còn có chỉ rằng nó sẽ là quốc vương tương lai của đế quốc...
- Nếu là như vậy, khuyển ngài hãy mang đứa nhỏ này đi... Hoàng Phủ Nguyệt nhẹ nhàng nói:
- Sau lưng ngài chăng phải cùng có sư môn là thế gia ẩn thế sao? Ngài mang đứa nhỏ này về tu luyện vài ba chục năm, lại thêm lực lượng sau lưng ngài, có lẽ cũng có khả năng phục quốc. Còn nếu ở thành Penzias này, rõ ràng là ngài đã mang tới một phiền toái lớn cho chúng ta.
Nam Cung lão do dự hồi lâu. Với tuổi tác của lão, còn mang theo một đứa bé nằm trong tã lót, vậy có thể đi tới đâu? Gia tộc sau lưng mình đừng nói là kém xa Tây Vực Lý gia, chi sợ cũng không bàng nổi thế gia mà thái tử điện hạ dựa dẫm. Cho nên nếu lão mang mối lớn này về những người trong gia tộc khẳng định là sẽ không đồng ý.
Nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn huyết mạch của lão quốc vương bệ hạ bị chặt đứt như vậy. Nam Cung lão thở dài, nói:
- Hiện giờ, nhị điện hạ có thể đã trúng độc thủ rồi. Đã vậy, Lăng Tiêu hầu tước, nếu ngài có thể thu dưỡng đứa nhỏ này. tương lai của nó đương nhiên sẽ do ngài định đoạt. Ta giao nó cho ngài, cũng là giao tâm nguyện cuối cùng của quốc vương bệ hạ, hy vọng ngài có thể đáp ứng, lão hủ xin quỳ xuống trước mặt ngài.
Nam Cung lão liền quỳ gối trước mặt Lăng Tiêu. Hắn nhíu mày nhấc tay, một luồng sức mạnh ôn hòa phát ra.
Nam Cung lão kinh hãi phát hiện, chính mình không ngờ muốn quỳ cũng không quỳ nổi. Lăng Tiêu này rốt cục đã đặt tới trình độ nào rồi? Vì sao không hề cảm nhận được nửa điểm nội lực dao động trên người hắn?
- Nam Cung lão, ngài sao phải khổ như vậy? Lăng Tiêu ta rất thông cảm với những tao ngộ của ngài nhưng ngài quang minh chính đại đem đứa nhỏ đến tay ta, ngài nghĩ lại xem, đây là giúp ta hay hại ta?
Thở nhẹ một hơi, Lăng Tiêu nói tiếp:
- Mặc dù ta không sợ thái tử điện hạ, hơn nữa nói cho cùng, quốc vương bệ hạ chẳng qua là muốn lợi dụng con người ta. Quốc vương bệ hạ luôn không có ấn tượng tốt đối với ta, đến khi sắp chết... vẫn còn muốn chơi ta, nghĩ rằng ta sẽ tham luyến quyền thế, bồi dưỡng tam hoàng tử thành một quốc vương bù nhìn sao? Sau đó như vậy nhất định sẽ khiến cho Tây Vực Lý gia bất mãn, đến lúc đó, ta và Tây Vực Lý gia sẽ khai chiến với nhau chứ gi?
Lăng Tiêu nói xong, Nam Cung lão á khẩu không trả lời được. Đúng vậy, lão và Vinh lão đều cực kỳ hiểu rõ tính nết của quốc vương bệ hạ. Lão quốc vương chính là loại người cho dù chết cũng sẽ muốn tính kế người khác.
Nam Cung lão nghe vậy lắc đầu nói:
- Lão hủ tự tin là không có ai. Ta phần lớn đều trốn tránh mà đi. gần như không ai biết ta còn ôm một đứa nhỏ.
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua, Nam Cung lão đang mặc một chiếc áo choàng, nếu muốn giấu đứa bé trong áo, căn bản là không thể nhìn thấy. Hơn nữa, thực lực của Nam Cung lão là rất mạnh, lão đã nói không có ai biết, vậy chắc không phải nói dối.
Nam Cung lão tiếp tục nói:
- Tới thành Penzias, lão hủ cảm xúc tuôn trào, nghĩ sấp được gặp hầu tước đại nhân, mới quên che đi. Ai chà...
Lăng Tiêu khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Trước hết cứ về phủ rồi nói sau! Ở đây là quan đạo, cũng nhiều người qua lại, Nam Cung lão đi đường cũng vất vả rồi, về nghỉ chút.
Nam Cung lão nghe vậy mừng rỡ, biết Lăng Tiêu rốt cục có lẽ đã đáp ứng thỉnh cầu của mình. Lão vốn nghĩ chuyện này không có gì khó nhưng sau khi nghe người ta phân tích chính lão cũng cảm thấy xẩu hổ. Quả thật đối với một kẻ đang ở thế rất mạnh như Lăng Tiêu, thu lưu tam hoàng tử chăng hề có ích lợi gì.
Người ta tuy rằng không như vậy nổi, nhưng sự thật chính là như thế. Hiện tại thái tử điện hạ căn bản sẽ không chủ động trêu chọc Lăng Tiêu, càng không đi trêu chọc Lăng gia. Song phương đều đã cẩn thận cân đối quan hệ nhưng nếu một hoàng tử mang theo ngọc tỷ truyền quốc và mật chỉ của quốc vương hiện ra trên lãnh địa của Lăng Tiêu, lại bị người phát hiện. cho dù thái tử điện hạ có sợ Lăng Tiêu cũng không thế giữ thái độ bình lặng với hắn được.
Dù sao, chẳng ai muốn tương lai mình sẽ gặp phải một đối thủ cực mạnh.
Bởi vì chuyện này xuất hiện, hành trình tới Đế đô của Isa và Hoàng Phủ Nguyệt cũng tạm thời bị hủy bỏ, Lăng Tiêu mới vừa trở lại quý phủ, Mạnh Ly liền hiện ra trước mắt hắn. Vào trong mật thất, Mạnh Ly xuất ra một bức mật thư từ Đế đô gửi tới, còn cả một bức mật thư từ quân doanh bên hồ Uy Tư, ngoài ra còn một bức chưa mở, có lẽ là thư của tưởng quân Lăng Thiên Khiếu, phụ thân của Lăng Tiêu.
Ba ngày trước, Quốc vương bệ hạ và Hoàng hậu nương nương trong lúc ngủ mơ bị đại hỏa thiêu chết. Nghe nói, Quốc vương bệ hạ là có người ám hại, trong bữa tối có pha thuốc ngủ nên, Quốc vương bệ hạ ngủ không tỉnh được. Kẻ kê đơn đã bị tìm thấy nhưng vì sợ tội nên đã tự sát. Trên người y, người ta tìm thấy một bức thư của Nam Phương Vương. Trải qua giám định, thư này quả thật là chính tay Nam Phương Vương viết! Ai chà, sự thực khó bề phân biệt. Dù sao. ta cùng không tin vào cách giải thích này.
Mạnh Ly cười khổ nói:
- Thái tử điện hạ quả thực thủ đoạn kinh người! Nam Phương Vương cũng sợ tội tự sát.
- Đây quả thực là một trò lừa bịp ngớ ngẩn. Lăng Tiêu cười lạnh nói:
- Thái tử nghĩ người trong thiên hạ đều là ngu ngốc sao?
- Rất ngu ngốc, tuy nhiên y vẫn được lên ngôi hoàng đế như ý nguyện.
Mạnh Ly khẽ thở dài nói
- Thế nhân đều nói, Nam Phương Vương văn thao vũ lược, là một anh hùng, lại không nghĩ rằng người chiến thắng chân chính là thái tử điện hạ vẫn khiêm tốn ẩn nhẫn nhiều năm. Cho nên, thái độ làm người... tốt nhất là nên khiêm tốn một chút.
Lăng Tiêu gật gật đầu:
- Đúng vậy. Chẳng qua, lúc này chúng ta đang có một phiền toái rất lớn.
Sau khi biết chuyện, Mạnh Ly cũng không kìm nổi thở dài nói:
- Không ngờ lại có chuyện như vậy. Giờ thiếu gia tính toán xử lý như thế nao?
- Ta vốn không tính nhận lấy phiền toái này, nhưng hiện tại ta đã thay đổi chủ ý. Ha ha, có thể giữ lại cho thái tử điện hạ một phiền toái to lớn, khiến hắn cho dù ở trên ngòi hoàng đế cũng suốt ngày bất an. Ngọc tỷ truyền quốc hơn 1450 năm của Đế quốc Lam Nguyệt hiện đang ở trong tay chúng ta, sớm muộn gì cũng tạo thành một kích trí mệnh cho thái tử điện hạ.
Mạnh Ly gật gật đầu:
- Vậy thân phạn của tam hoàng tử tạm thời cứ coi như là nuôi một cô nhi. Dù sao hiện giờ chúng ta cũng đang nuối dưỡng rất nhiều cô nhi.
Lăng Tiêu thản nhiên gật đầu.
Mạnh Ly cũng gật gật đầu, đã hiểu ý tứ của Lăng Tiêu.
Ở bên ngoài, Nam Cung lão lo lẳng chờ đợi, rốt cục cũng nhận được câu trả lời đồng ý của Lăng Tiêu, đồng thời Lăng Tiêu đọc được di chiếu của quốc vương bệ hạ thì cũng hoàn toàn yên tâm. Trong di chiếu viết rất rõ: Thái tử bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa, giết cha giết mẹ. Nay truyền ngôi vị hoàng đế cho tam hoàng tử Lý Võ Hiếu.
Sau khi giải trừ tâm nguyện, Nam Cung lão bí mặt rời khỏi phủ hầu tước ngay trong đêm đó. Lão chuẩn bị trở lại Đế đô, lựa chọn thời cơ ám sát thái tử điện hạ. À, hiện tại đã trở thành đương kim hoàng đế bệ hạ Lý Võ Trực!
Isa, Hoàng Phủ Nguyệt, Tống Minh Nguyệt, Diệp tử cùng với Lăng Tiêu, Phúc bá và những nòng cốt của Lăng gia ngồi hợp với nhau, thương thảo chuyện có nên tới Đế đô kinh doanh hay không.