Ngỗ Tác Số Một Chiếu Ngục

Chương 3: Bị người giết




Edit: Kido
Đối mặt với biểu cảm “đơn giản như vậy mà không nghĩ ra” của kiều thiếu gia, Thân Khương hơi mù mịt…chuyện này, rất dễ đoán?
Tuy nhiên chớp mắt hắn đã lắc đầu, mẹ kiếp rảnh đâu mà để ý nhiều như vậy? Tên Bố Tùng Lương kia còn là ngỗ tác đó, không phải gã cũng chả chú ý tới chuyện này, càng chả nghiệm ra nạn nhân tử vong vào giờ Dần hay sao!
Nói có sách mách có chứng, kiều thiếu gia rất có thể sẽ làm nên chuyện! Mỗi ngày y ru rú trong tù mà vẫn biết hôm nay ngày mấy, ban ngày hay ban đêm, chuyện gì mới xảy ra…Hắn có nên xem lại kỷ luật của đám ngục tốt không nhỉ?
Nhưng vốn dĩ kỷ luật lệ của Cẩm Y Vệ rất tốt, đến giờ thay ca, công việc rõ ràng được ghi chép trong quyển sách dày, ai vi phạm lập tức kéo xuống phạt trượng. Đặc biệt chỉ huy sứ mới đến máu lạnh vô tình, quy củ càng nghiêm hơn, bọn họ bị ngài quản như cháu chắt, ai dám phạm luật? Cai ngục vốn cũng chỉ là con người, chả nhẽ lúc làm việc không cho người ta nói đùa dăm câu, kể vài câu chuyện? Đâu có phải vấn đề cơ mật gì…
Có trách thì chỉ trách thằng oắt này quá nhạy.
Đầu óc Thân Khương lơ mơ: “Vậy nên người kia ngã chết là sự thật?”
Diệp Bạch Đinh: “Quả thực nạn nhân rời từ trên cao xuống, xương sườn nát vụn, nhưng đây là vết thương sau khi chết.”
“Vết thương sau khi chết?”
“Nạn nhân ngã mạnh, trừ những vết thương bên trong, thân thể còn rất nhiều dấu hiệu bị đâm thọc. Tuy nhiên những vết thương đó chảy máu lại không sưng đỏ, không tụ máu, không kết vảy, không có các cơ quan mềm bị co rút, là những vết thương được hình thành sau khi chết.”
“Vậy hắn…”
“Ngạt thở cơ học.” Tay trái Diệp Bạch Đinh đỡ mặt người chết: “Mặt xanh tím, sưng to, thi đóm màu đỏ tím, dưới kết mô mắt xuất hiện dấu vết xuất huyết lấm tấm…đây chính là nguyên nhân cái chết.”
“Ngạt thở?”
Thân Khương không hiểu hai chữ “cơ học” nhưng “ngạt thở” thì hắn hiểu: “Vậy thằng Bố Tùng Lương nói đúng sao? Nạn nhân say rượu bất tỉnh rồi bị thứ mình nôn ra nghẹn chết?”
Diệp Bạch Đinh lắc đầu: “Tôi nói rồi, người chết do ngạt thở cơ học*.”
“Gà…?” Cặp mắt như chuông đồng trừng lớn: “Gà nào ngạt thở???”. Truyện Tổng Tài
*Chữ “cơ” là 机 – jī, đọc na ná 鸡 – jī: con gà.
Diệp Bạch Đinh: “Ngạt thở cơ học xảy ra khi một lực hoặc vật giữ hơi thở lại, ví dụ như ấn, siết, trùm, bóp cổ, treo cổ..,không có trường hợp cụ thể.”
Diệp Bạch Đinh bóp nhẹ miệng người chết: “Môi dưới có vết thương, khóe miệng rách phạm vi nhỏ, dưới niêm mạc môi gồm các vết thương cộm, lợi bị xuất huyết, nếu nhìn kỹ thì da mặt cũng bị xuất huyết, mũi gần miệng trầy không rõ nguyên nhân – người chết chắc chắn không thể uống say ngạt chết, càng không thể vô ý rơi xuống lầu chết, hắn bị người ta bịt chết.”
“Nhưng nếu bị bịt tại sao nạn nhân không giãy giụa?” Thân Khương chỉ vào tay người chết: “Tay hắn không có vết thương, móng tay cũng rất sạch sẽ.”
“Anh xem chân hắn đi.”
“Chân?”
Thân Khương nhìn xuống – người chết đi giày, không thấy trầy xước nhưng đôi giày thực sự rất xiêu vẹo. Đây là mẫu mã phổ biến trong kinh thành mấy năm gần đây, chất liệu hơi cứng, tạo hình đẹp, bọc rất kín vừa khó đi vừa khó cởi, nếu không phải dùng sức giãy giụa mà chỉ ngã từ trên tầng xuống thì không có khả năng lộn xộn đến thế.
Vậy nên…nạn nhân thực sự đã giãy giụa?
Tại sao trên tay hoàn toàn không có vết thương? Có ai giãy giụa mà chỉ dùng chân chứ không dùng tay?
“Lúc đó người chết thực sự đã uống rượu, ngửi mùi trong miệng có vẻ hắn đã uống nhiều cơ mà say hay không thì chưa thể kết luận… Ước gì có dao giải phẫu.” Diệp Bạch Đinh hơi dừng, quay đầu hỏi Thân Khương: “Có thể giải phẫu không?”
“Giải…giải phẫu? Ý nhà ngươi muốn mổ xác?” Theo bản năng Thân Khương lùi về sau: “Đương nhiên không được!”
Diệp Bạch Đinh không thể cãi hắn, quay đầu: “Đáng tiếc, bằng không mổ xương sọ ra khẳng định sẽ phát hiện bộ não sưng tấy chứng minh cho luận điểm của tôi.”
Thân Khương nuốt nước miếng ùng ục: “Ngươi dám mổ xác?”
Diệp Bạch Đinh mỉm cười: “Tôi đây bất tài, chỉ am hiểu mổ xác kiểm tra.”
Thân Khương: “…”
“Đáng tiếc không có dụng cụ thích hợp.” Tầm mắt Diệp Bạch Đinh lướt qua vách tường phía bắc, trên đó treo rất nhiều thứ chuyên dùng để ép hỏi hoặc đe dọa phạm nhân: “Bên kia có vài thứ sắc bén, chắc có thể chắp vá dùng tạm.”
Thân Khương đột nhiên thấy sau lưng lạnh toát: “Kêu ngươi nghiệm xác chứ không kêu ngươi nói lung tung, nhanh lên! Ngươi chỉ có thời gian một chén trà!”
Lời vừa dứt, sắc mặt đối phương lập tức biến đổi: “Tìm được rồi!”
Diệp Bạch Đinh lục tìm trong đống tóc của người chết, lôi ra một sợi tơ màu cam hồng đặt trới trước mặt Thân Khương.
Thân Khương thấy rõ ràng, nhìn qua sợi tơ được làm bằng chất liệu lụa tốt nhất, màu sắc rất tươi sáng: “Thì?”
“Sợi tơ này hoàn toàn không phù hợp với quần áo và trang sức trên thân người chết, vì sao lại xuất hiện trong tóc của hắn?” Lông mày và lông mi Diệp Bạch Đinh giãn ra, đáy mắt phát sáng như ánh trăng lạnh: “Thân tổng kỳ, nhìn sợi tơ này anh có nghĩ đến điều gì không?”
Thân Khương quan sát, không nghĩ ra.
Diệp Bạch Đinh trầm mặc: “Nạn nhân chết ở đâu? Hoàn cảnh thế nào?”
Thân Khương: “Chết trong nhà hắn, cụ thể là hoa viên nhỏ kế bên cửa hông. Nơi đó có một tòa lầu mới xây vào hè năm nay, trang hoàng đẹp đẽ kỹ càng, tầng cao nhất tên Trích Tinh, là chỗ đốt tiền nhất. Nghe kể bình thường hắn hay lên đó uống rượu ngắm trăng một mình, khung cảnh tao nhã tuyệt diệu, cực kỳ thoải mái, ai ngờ hắn lại ngã từ trên đó xuống bỏ mạng.”
Đuôi mắt Diệp Bạch Đinh hơi rũ: “Vậy nên đây là một tòa lầu thanh nhã yên bình, thích hợp để uống rượu ngắm trăng, nạn nhân từng có lịch sử uống say ngủ quên trên đó, đêm muộn không xuống là chuyện bình thường?”
“Không xuống thì sao?”
“Bây giờ trời đã vào thu, có sương lạnh. Ban này tôi không nói làm gì, chứ ban đêm… nạn nhân không lạnh sao? Cơm no rượu say, không vào nơi ấm áp còn đi đâu được?”
Đột nhiên Thân Khương đấm mạnh vào lòng bàn tay: “Ông hiểu rồi! Là chăn!”
Người thời nay kết hôn, đặc biệt là nhà giàu có đều rất chú ý tới chăn đệm. Màu sắc chủ đạo sẽ là màu đỏ, chất liệu cam đỏ hắn đã từng thấy nhiều, đại đa số đều được thiết kế làm chăn, hơn nữa nó phù hợp với tình huống Diệp Bạch Đinh đưa ra: “Nạn nhân bị hung thủ trùm chăn làm ngạt chết?”
Cho nên trên tay mới không đấy dấu vết giãy giụa, bởi chăn đã che mất rồi!
Diệp Bạch Đinh lại nói: “Thi thể được giật từ nơi khác đến à?”
Thân Khương ngạc nhiên: “Sao ngươi biết?”
Lại nữa, lại nữa rồi, sao kiều thiếu gia cái gì cũng biết vậy!
Diệp Bạch Đinh: “Khó hiểu lắm sao? Da người chết trắng sáng, áo quần ngăn nắp, làn da mịn màng hơn những người cùng tuổi, dùng đầu ngón chân cũng biết gia cảnh hắn không tầm thường. Lại nhìn tay phải, ngón giữa xuất hiện vết chai, không phải thầy giáo thì cũng là quan chức, nửa đêm ăn mặc như vậy, thong dong tận hưởng cuộc sống, tôi đoán hắn sẽ không đến chỗ hẻo lánh nguy hiểm. Mà kể cả tự nhiên hắn nổi hứng muốn leo lên núi non hiểm trở khám phá tiềm năng chắc chắn sẽ gọi người bầu bạn, không có bạn thì phải có người hầu. Thường thì nếu trường hợp đó xảy ra, ban đêm hắn chết, ngày hôm sau sẽ tìm thấy xác. Thế mà đến tận ba ngày sau ngỗ tác Bắc Trấn Phủ tư mới bắt đầu làm việc, có thể thấy xác được giật từ nơi khác đến.”
Thân Khương ưỡn ngực, hơi tự hào: “Coi như ngươi tinh mắt.”
Làm việc ở Bắc Trấn phủ tư, không nói mấy cái khác, khoe khoang nhất định được khoe khoang, bá đạo nhất định phải bá đạo, chỉ có bọn họ làm khó bắt nạt kẻ khác chứ ai dám gây chuyện với bọn họ!
Diệp Bạch Đinh hơi mỉm cười. Sở dĩ y đưa ra kết luận không phải vì vậy mà là tay người chết đã được ai đó kiểm tra qua, góc độ co tay lại không đúng. Lúc Bố Tùng Lương nghiệm xác, gã ghét bỏ không muốn động vào tay người chết vậy nên sự xáo trộn này phải đến từ một ngỗ tác đã nghiệm trước đó, thêm nữa ngỗ tác đó rất nghiêm túc tự hỏi vì sao trên tay không có dấu vết giãy giụa…
Thân Khương nhìn kiểu gì cũng thấy nụ cười của kiều thiếu gia không thích hợp, hắn còn chưa nghĩ ra nguyên nhân đã thấy y cởi quần nạn nhân xuống!
Hành động nhanh chóng, sạch sẽ lưu loát!
“Mấy cái thứ đồ chơi này… mà cũng phải nhìn sao?” Đàn ông lực lưỡng chợt thấy hơi xấu hổ.
Diệp Bạch Đinh nghiêm túc: “Đương nhiên.”
Thân Khương vừa nhìn đã thấy mấy thứ cay mắt: “Nước tiểu do nạn nhân rỉ ra chứ gì nữa? Đừng tưởng ông chưa thấy thi thể bao giờ, mấy đứa treo cổ đứa nào chả đái hết ra quần.”
Diệp Bạch Đinh vươn hai ngón tay kéo quần người chết, hiện ra vài đốm nhỏ màu trắng, xám xung quanh bất quy tắc tạo thành hình bản đồ rõ ràng, lại xem bụng dưới người chết cũng có chi tiết tương tự, tuy nhiên không giống bản đồ mà lại giống vảy —
“Thân tổng kỳ kêu đây là nước tiểu?”
Thân Khương: “…”
Thực sự không phải, hình dáng này…là thứ mà đàn ông trưởng thành nào cũng quen thuộc, dấu vết tinh dịch!
Nhưng —
“Nếu nạn nhân tiết ra thứ này thì cũng đâu khác thường lắm?”
“Lí do dẫn đến ngạt thở cơ học là không thể hít thở, xác suất dẫn đến các hiện tượng sinh lý khác nhau khá nhiều.” Diệp Bạch Đinh cẩn thận quan sát dấu vết trên thi thể: “Nhưng chủ động rò rỉ và bị động rò rỉ khác nhau rất lớn.”
Cơ chế khác nhau, vị trí khác nhau, hướng hung thủ dùng để siết cổ nạn nhân cũng sẽ khác nhau.
Thân Khương: “Dù sao ngươi khẳng định nạn nhân bị hại chết chứ không phải tự tìm đường chết đúng không?”
Diệp Bạch Đinh gật đầu.
Đồng tử người chết khá nhỏ, khi tử vong đại khái đang trong trạng thái hưng phấn. Mặc kệ bình thường hắn sinh hoạt như thế nào chứ cách chết này hoàn toàn không phải do nạn nhân tự làm tự chịu. Hắn bị người khác giết!
Hết chương 3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.