Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong

Chương 21:




Thôi Đào lập tức né xa, vọt ra sau lưng Vương Chiêu như thể sợ “họa sát thân” sẽ ứng nghiệm trên người nàng.
“Lạy Thôi quan Hàn cho tiểu nhân một cơ hội để tiểu nhân ở lại phủ Khai Phong ạ. Dù tiểu nhân có thiếu sót gì, tiểu nhân cũng nguyện thay đổi ạ.”
Thôi Đào thò đầu ra, người đàn ông đang nói chuyện hóa ra là đại phu cũ của phủ nha, Tiền Đồng Thuận. Nghe nói lần trước nàng giải độc cho Vương Chiêu, Tôn Chí Cửu và Tiền Đồng Thuận vì “cổ ngôn vọng cử*” mà bị đuổi. Giờ ông ta còn đang định cầu xin Hàn Kỳ cho mình giữ lại công việc đấy ư?
(*) Ý chỉ nói ra những điều vô nghĩa và làm ra những hành động hấp tấp, thiếu suy nghĩ.
Hàn Kỳ khẽ liếc nhìn Tiền Đồng Thuận đang quỳ mọp trên đất rồi đi vòng qua ông ta, chầm chậm cất bước đi.
Tiền Đồng Thuận thấy thế bèn lảo đảo đứng dậy định đuổi theo Hàn Kỳ nhưng bị cánh tay Vương Chiêu chặn lại.
“Ta khuyên đại phu Tiền nên biết thức thời đi, hành hung mệnh quan triều đình là tội phải ngồi tù đấy.”
“Ai mà không có lúc nông cạn chứ? Tiểu nhân đã sửa đổi rồi, tội gì Thôi quan Hàn phải ép tiểu nhân và đại phu Tôn vào tình cảnh như thế!” Tiền Đồng Thuận không cam lòng nói với theo bóng lưng Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ vẫn không thèm để tâm, nhận lấy con ngựa mà Trương Xương dắt tới rồi cưỡi lên. Thôi Đào nhìn Tiền Đồng Thuận giàn giụa nước mắt một chút rồi nhanh chóng đuổi theo Hàn Kỳ, cũng cưỡi lên ngựa.
Vương Chiêu gọi 2 tên thủ vệ tới, sai họ đưa Tiền Đồng Thuận về nhà.
Trên đường đến lầu Bát Tiên, Thôi Đào trộm nhìn Hàn Kỳ, vốn định nhìn xem người này có bao nhiêu “lạnh lùng”, nhưng nhìn một hồi lại thành thưởng thức rồi. Thôi Đào không khỏi nhớ tới hai câu thơ “Đẹp mã từ thiếu niên, trước gió cây ngọc đẹp như tiên*” của Đỗ Phủ, lại nghĩ tới “Phần Tứ Nhu**”: “Đẹp không thể đo lường, đẹp như hoa, đẹp như ngọc”…
(*) Bài ca tám vị tiên trong uống rượu — Bản dịch của Phạm Doanh.
(**) Ngụy Phong – Khổng Tử.
Có một khuôn mặt tuấn tú đến ngất trời thế này, đừng nói là ăn chơi buông thả, lạnh lùng vô tình gì, đến cả giết người còn có thể.
Giá trị nhan sắc cao kể ra cũng đáng sợ lắm.
Đến trước lầu Bát Tiên, Hàn Kỳ xuống ngựa ngay ngắn, còn ngoắc ngón tay với Thôi Đào.
Thôi Đào lập tức vui vẻ chạy đến.
“Đi gọi món đi, phòng Nhã gian số 3.” Hàn Kỳ dứt lời liền dẫn Vương Chiêu vào lầu Bát Tiên trước.
Thôi Đào sung sướng nhận lời, gọi món chính là việc nàng thích làm nhất.
Thôi Đào vào cửa bèn gọi Hà An tới, bảo gã dẫn mình tới thẳng phòng bếp. Món ăn có ngon hay không, không thể chỉ nghe lời người khác nói được, phải đích thân đi ngửi một chút mới biết được thế nào.
Hà An đã sớm muốn giới thiệu Thôi Đào với Tiến sĩ trà rồi, hôm nay có cơ hội, cầu còn không được nên nhanh chóng dẫn Thôi Đào xuống bếp.
Tiến sĩ trà ở lầu Bát Tiên tên là Chu Thắng, là đầu bếp phụ trách nấu ăn, cũng là ông chủ của tửu lâu này. Tửu lâu này là sản nghiệp mà ông ta và anh cả của mình cùng hùn vốn mở ra.
Thôi Đào chắp tay sau lưng xem xét tất cả các món rồi gọi lạc nhuận cưu tử*, chân giò ngâm giấm rượu, khô cá yến, bánh phù dung, bánh lá sen và ô mai ngũ vị. Tất nhiên không thể thiếu món gà nướng, gà hầm măng nàng đã gọi lần trước, những món này Chu Thắng đều đã sửa những khuyết điểm mà Thôi Đào đề nghị, hương vị có thể nói là hoàn hảo.
(*) Tên món ăn nhưng tôi khum biết nó là món gì
Chu Thắng dùng hai tay đưa một túi gấm lớn cho Thôi Đào: “Đây là tiền thù lao của tiểu nhân để cảm ơn Thôi nương tử đã chỉ điểm, nếu hôm nay còn được Thôi nương tử chỉ điểm nữa thì tiểu nhân vẫn còn hiếu kính.”
Thôi Đào cũng không khách sáo, sau khi nhận túi tiền bèn xem thử bao nhiêu. Rất nặng đấy, ít nhất cũng 10 xâu tiền. Phải biết rằng lương tháng của quan huyện cũng chỉ 12 xâu thôi, tiền của Chu Thắng cho nàng không hề ít, xem ra Chu Thắng quả là một người làm ăn thông minh, biết suy tính lâu dài.
“Không tệ đấy.”
Thôi Đào bảo Chu Thắng tạm chờ đi, đợi sau khi ăn xong món hôm nay nàng sẽ lại nói tiếp.
Chu Thắng vội vã nói cảm ơn lần nữa, tỏ ý hôm nay ông ta sẽ mời.
“Thôi, hôm nay không phải tôi trả tiền, ông cứ thu bình thường đi, thu nhiều hơn một chút cũng được.”
Lúc Thôi Đào đến trước cửa Nhã gian số 3 đã nghe thấy tiếng cười nói ầm ĩ bên trong.
Hàn Kỳ và Vương Chiêu không thể nói thế này được, vậy là người anh họ thứ ba của nàng, Lữ Công Nhụ đã đến rồi.
Vừa đẩy cửa bước vào đã trông thấy một thanh niên khuôn mặt non nớt, nàng vội hỏi Hàn Kỳ đâu rồi. Nghe thấy tiếng mở cửa, hắn lập tức ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Thôi Đào, sau đó lại trợn tròn mắt.
Lữ Công Nhụ bước lại gần, kinh ngạc nhìn Thôi Đào từ trên xuống dưới, “Thật là em à! Sao em lại hóa trang thành thế này rồi?”
“Để dễ ra ngoài gặp anh đấy.” Thôi Đào cũng đánh giá vẻ mặt cả kinh này của Lữ Công Nhụ.
“3 năm nay em ở đâu vậy? Sao trước đây lại bỏ nhà đi? Em có biết sau khi em đi rồi, cả nhà họ Thôi đều vì em mà náo loạn tới mức nào không hả? Dì vì em mà suýt chút nữa đã khóc đến mù rồi đấy! Anh hai cũng —”
Lữ Công Nhụ bỗng nhớ ra trong phòng còn bọn Hàn Kỳ, vội vàng ho khan vài tiếng, kịp thời ngừng lại.
Hắn lập tức thấy Thôi Đào đang ngơ ngác nhìn mình, không kìm được mà hỏi tiếp: “Em thật sự mất trí nhớ rồi à? Không nhớ tí nào ư? Vậy em có biết ta là ai không hả?”
Thôi Đào lắc đầu, “Bởi thế mới phiền anh ba giúp đỡ, nói cho tôi biết một chút để xem tôi có thể nhớ lại hay không.”
“Các vị khách quan, món lên rồi ạ!”
Một lúc sau, Hà An mỉm cười xếp cả bàn ăn xong.
Thân là tư ba, ít ra cũng phải có mắt nhìn, vừa nhìn đã biết trong nhã gian này có 2 vị thân phận cao quý, không thích người ngoài hầu hạ. Hà An cố ý gật đầu chào hỏi Thôi Đào rồi vô cùng thức thời mà lui xuống.
Một bàn đầy những món thơm phức đang chờ nàng ăn, tất nhiên Thôi Đào cũng không khách sáo, cầm túi tiền lớn ngồi xuống rồi bắt đầu nâng đũa.
Vương Chiêu đi theo Thôi Đào từ khi vào cửa, phát hiện trong tay nàng có thêm một thứ bèn hỏi nàng là gì.
“À, tiền thưởng của chủ lầu cho tôi đấy.” Thôi Đào nói xong liền gắp một miếng chân giò đưa vào miệng.
3 người còn lại đưa mắt nhìn nhau.
Đi gọi món thôi mà được tiền thưởng á? Theo lý thì dù có cho tiền cũng nên là khách thưởng cho chủ lầu mới đúng chứ.
Hàn Kỳ có thể đoán ra được 7-8 phần nên chỉ im lặng uống trà. Dù Vương Chiêu không hiểu gì hết, nhưng chuyện của Thôi nương tử cũng chẳng có gì là quá kỳ lạ.
Lữ Công Nhụ thì không biết đến năng lực của Thôi Đào nên phải hỏi cho ra, sau khi được giải thích vẫn không hết kinh ngạc được, lại nhìn Thôi Đào lần nữa.
Nhìn dáng vẻ ăn cơm của Thôi Đào, hắn lại càng ngạc nhiên hơn, đôi mắt trợn tròn không lúc nào ngừng nghỉ.
“Em thật sự đã thay đổi rất nhiều.” Lữ Công Nhụ cảm khái, “Trước kia em là tiểu thư khuê các đứng đắn lại quy củ, mỗi lời nói, mỗi hành động đều vô cùng đoan trang. Đừng nói là ăn mặc thô tục, cũng không bàn tới bộ dạng ăn cơm như hổ đói này của em, lúc đó em mỉm cười cũng phải lấy quạt tròn che lại mới được, vừa dịu dàng mà lại vừa điềm tĩnh.”
Thôi Đào gật đầu, ra hiệu Lữ Công Nhụ nói tiếp. Còn nàng lại gắp một miếng chân giò cho vào miệng rồi ra sức nhai.
Vương Chiêu nhân cơ hội rót rượu cho Lữ Công Nhụ, để hắn uống vài chén.
Sau vài chén rượu, mặt Lữ Công Nhụ đã đỏ bừng, càng nói càng thoải mái, bắt đầu hỏi Thôi Đào liên tục.
“Rốt cuộc 3 năm nay em ở bên ngoài làm gì vậy? Sao lại liên quan đến bản đồ vận chuyển muối của triều đình nữa? Ta thật sự không hiểu nổi, đường đường là một danh môn khuê tú, sao em lại phải chạy ra ngoài chịu cảnh màn trời chiếu đất, lại còn liên quan tới kẻ giang hồ nữa? Em có biết em đã làm mất mặt của cả nhà rồi không? Hại anh hai ta 3 năm nay sầu não uất ức, trong phủ không ai dám nhắc tới một chữ “Đào”, thậm chí cây đào trong nhà cũng bị đốn hết sạch.”
Nghe tới đây, cuối cùng Thôi Đào cũng không ăn tiếp được nữa mà hỏi thẳng Lữ Công Nhụ: “Tôi với anh hai anh từng định thân rồi à?”
“Không có.”
Tất nhiên là không có rồi, nếu như có thì Hàn Kỳ đã sớm điều tra ra.
“Vậy chắc chắn giữa chúng tôi cũng không có tình cũ.” Lúc Thôi Đào nói những lời này còn cố tình nhìn sang Hàn Kỳ, như thể đang trách chàng dùng từ chẳng đúng gì hết.
“Chuyện này…” Lữ Công Nhụ đột nhiên hỏi lại, “Sao em biết hai người không có tình cũ? Chẳng phải em bị mất trí nhớ rồi sao?”
“Thì như anh nói đấy, tôi vốn là tiểu thư khuê các đứng đắn lại quy củ, sao lại tùy tiện có tư tình với anh hai anh được? Nhà họ Thôi là danh môn vọng tộc, gia quy rất nghiêm, chắc hẳn lúc tôi ở nhà cũng có không ít nha hoàn. Thiết nghĩ lúc đó hai tôi sẽ không làm gì được cả.”
Thôi Đào vừa dứt lời liền gắp một miếng cánh gà nướng bỏ vào miệng, nhai vài lần rồi thoải mái nhả hai cục xương ra. ngôn tình sủng
“Tất nhiên hai người không thể có tư tình được, nếu như em không trốn mất thì giờ hôn sự với anh hai ta đã thành rồi đấy! Giờ em đã là chị hai của ta, nói không chừng còn sinh cho ta một đứa cháu để chơi cùng rồi.” Vì câu nói của Thôi Đào mà Lữ Công Nhụ nôn nóng đến mức muốn nói hết mọi chuyện ra.
“Nếu đã không thành rồi thì chẳng ai nợ ai cả. Tôi không trông mong anh ta tốt với tôi bao nhiêu, chỉ cần đừng thấy tôi gặp nguy mà làm như không quen biết là được.”
Những lời ban ngày Lữ Công Bật nói với Hàn Kỳ, Lý Tài đều lén học lại cho nàng hay hết. Lữ Công Bật kia ngại phủ Khai Phong cho nàng một nơi ở tốt à? Nàng phải nỗ lực biết bao mới có được như ngày hôm nay đấy. Kẻ dám cản chân nàng hưởng phúc thì “giết” không tha!
“Em…”
“Em…”
Lữ Công Nhụ định phản bác lại Thôi Đào, dù sao mấy năm nay hắn đã tận mặt thấy anh hai đau khổ thế nào vì nàng, hắn còn định tối nay bất bình thay anh mình. Nhưng sau khi nghe Thôi Đào giải thích, hắn lại phát hiện bản thân không có lý lẽ nào để phản bác lại nàng cả.
Quả thực là vẫn chưa định chuyện hôn nhân, hình như đúng là anh hai hắn đang đơn phương thì phải? Với lại nghe lời của nàng, có vẻ như ban ngày anh hai ở phủ Khai Phong không mấy tử tế lắm, lại còn không nể tình người quen với nàng ư? Lữ Công Nhụ càng nghĩ càng thấy đuối lý, không cách nào nói lại được.
“Nói cho tôi biết chuyện lúc tôi bỏ nhà ra đi đi.” Thôi Đào thấy Lữ Công Nhụ yếu thế bèn trực tiếp ra lệnh cho hắn.
Lữ Công Nhụ lập tức ngoan ngoãn kể ra hết những gì mình biết.
“Ngay tiết Hàn thực 3 năm trước, em và em tư Thôi cửu nương lên núi Thương Nham đạp thanh, leo lên chùa Thanh Phúc ở giữa sườn núi rồi cùng nhau thắp hương. Sau đó em bỗng than đau bụng rồi một đi không trở lại. Thôi cửu nương vội đi tìm em, phát hiện có 2 nha hoàn bị đánh ngất ở ngoài tịnh phòng, Thôi cửu nương cứ ngỡ là em bị bắt cóc nên vội cầu cứu trụ trì chùa, cũng báo tin cho người nhà, mọi người đi khắp núi tìm em cả ngày nhưng không thấy. Sau này là nha hoàn của em phát hiện em đã gói ghém hết tất cả những đồ trang sức và tiền bạc dành dụm mang đi hết, mọi người mới biết em không phải bị bắt đi, mà là sớm ủ mưu muốn bỏ nhà ra đi.”
Thôi Đào nghe hết thảy, chỉ cảm thấy cái cánh gà thứ hai trong miệng mình hết thơm rồi.
“Thôi cửu nương đúng không?” Thôi Đào đặt đũa xuống, bật cười rồi quay đầu hỏi Hàn Kỳ, người này hiện đang ở đâu.
“Vẫn còn trong khuê phòng.” Hàn Kỳ nói.
“Tôi muốn gặp cô ta.”
Lữ Công Nhụ đã thấm men say, mặt càng lúc càng đỏ, cả người càng thêm hưng phấn, “Em tự bỏ nhà trốn đi, còn tìm Thôi cửu nương làm chi? Vì chuyện của em mà cô ấy suýt chút nữa đã xuống tóc làm ni cô rồi đấy.”
“Vậy à, vậy tôi càng phải tới gặp mặt để xin lỗi cô ta.” Thôi Đào cười với Lữ Công Nhụ, hỏi hắn có thể giúp sắp xếp chuyện này không. Xét theo thái độ của Thôi Mậu đối với nàng, hẳn ông ta sẽ không muốn để nàng gặp Thôi cửu nương đâu.
“Nhưng ta cũng không quen với tứ phòng* nhà họ Thôi, ta chỉ có quen với tam phòng mà thôi.” Lữ Công Nhụ vừa dứt lời đã thấy Thôi Đào đang nhìn mình bằng ánh mắt trông đợi, hắn hơi do dự rồi ngượng ngùng nói, “Thôi để ta về xem giúp em một chuyến nhé, để hỏi lại dì đã.”
(*) Tứ phòng là để chỉ nhà của con trai thứ tư trong gia tộc, tương tự tam phòng cũng thế.
Dì trong miệng của Lữ Công Nhụ chính là mẹ đẻ của Thôi Đào. Nhớ đến bà, trong lòng Thôi Đào lại có một cảm giác mờ mịt đến trống rỗng.
Trước khi đi, nàng cố tình nhỏ giọng dặn dò Lữ Công Nhụ: “Nếu bà ấy lo lắng cho tôi thì cứ bảo mọi chuyện của tôi đều ổn cả, tôi tự có cách thoát khỏi khó khăn, không cần quá lo cho tôi nhé.”
Sau đó Thôi Đào đi theo Hàn Kỳ ra khỏi lầu Bát Tiên, lần này cũng là lúc vừa bước xuống thềm đá.
Lý Tài hớt hải chạy tới, thở hổn hển nói: “Tiền Đồng Thuận chết rồi ạ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.