Thôi Đào khẽ vỗ lên lưng Thôi Chi, kéo cô ta ngồi xuống bên cạnh mình.
Một lúc sau, đôi mắt Thôi Đào cũng dần đỏ theo, nàng dịu dàng nhìn sang Thôi Chi.
“Dù chị mất trí nhớ, nhưng chẳng hiểu sao vừa thấy em đã có cảm giác cực kỳ thân thiết, cái mũi chua xót muốn khóc.” Thôi Đào dứt lời liền dùng khăn che miệng lại nức nở vài tiếng, lúc ngẩng đầu lên, trên khóe mắt trái vẫn còn một giọt nước mắt từ từ lăn xuống.
“Đúng là chị em tốt.”
Thôi Chi nắm chặt tay Thôi Đào, muốn nói rồi lại thôi, cô ta cẩn thận nhìn về phía Lữ Công Nhụ, Hàn Kỳ và những người khác.
Lữ Công Nhụ lập tức biết ý mà kéo bọn Hàn Kỳ sang một gian khác, để hai chị em mặc sức trò chuyện.
Thôi Chi liếc nhìn bóng lưng Hàn Kỳ rồi mới chuyển ánh mắt nhìn lại Thôi Đào.
Thôi Đào lập tức giới thiệu: “Hàn Trĩ Khuê, Bảng nhãn khoa Đinh Mão, là Thôi quan đương nhiệm của phủ Khai Phong, không chỉ xuất thân quan lại thế gia mà ngoại hình cũng số một đấy.”
Thôi Chi hơi sửng sốt rồi buồn bực nói: “Chị bảy đang nói gì thế kia.”
“Giới thiệu Thôi quan Hàn với em chút ấy mà,” Thôi Đào kéo tay cô ta, “Chị thấy em nhìn ngài ấy nhiều hơn một chút, chẳng lẽ không phải là để ý rồi ư?”
“Ai mà chẳng nhìn người đẹp trai nhiều hơn một chút chứ.” Thôi Chi thẳng thắn nói.
“Chị nghe nói ngài ấy vẫn chưa thành hôn đâu, có thể sai người hỏi thử một chút, dù sao thân phận của em cũng xứng với ngài ấy mà.” Thôi Đào nói tiếp.
“Ai nói em muốn cưới người đẹp đâu? Hoa mai mùa đông, hoa đào mùa xuân, hoa sen mùa hạ, hoa cúc mùa thu… Em đều thích ngắm, chẳng lẽ em cũng muốn cưới chúng nó ư?”
Thôi Chi vỗ nhẹ lên tay Thôi Đào, bảo nàng đừng nói mò nữa rồi lại dò xét Thôi Đào lần nữa.
“Chị đúng là mất trí nhớ thật rồi, nếu không sẽ không bao giờ nói với em những lời khó chịu như thế.”
Thôi Đào chớp mắt, chờ Thôi Chi giải tỏa nghi hoặc cho mình.
“Em đã sớm nói với chị rồi, em muốn xuống tóc làm ni cô, nhưng vì sức khỏe mẹ em không tốt nên em mới không bỏ nổi.”
Thôi Đào kinh ngạc che miệng, “Dung mạo em tuyệt đẹp, tính tình cũng hoạt bát mà sao lại chán nản hồng trần rồi muốn đi làm ni cô thế này? Nếu em không phiền thì có thể nói lại cho chị biết là cớ gì hay không?”
“Còn duyên cớ gì nữa, em không muốn gặp phải một kẻ như cha em, không muốn sống mà phải chịu đựng như mẹ.”
Thôi Chi thở dài, dùng khăn lau khô nước mắt trên mặt rồi nghẹn ngào giải thích tiếp với Thôi Đào.
“Thực ra lúc trước chị bảy cũng nghĩ giống em, nhưng chị bảy giỏi hơn em, có thể buông bỏ những thứ hư vô kia mà kiên quyết rời đi. Mấy năm nay có đôi khi em lại nhớ chị bảy, lại không khỏi hâm mộ chị cuối cùng cũng không bị quy củ này nọ bó buộc nữa, một mình ung dung, đi khắp bốn phương. Không ngờ chị lại rơi vào hoàn cảnh thế này, sao lại ngồi tù ở phủ Khai Phong rồi? Lại còn suýt bị xử chém đầu nữa? Rốt cuộc đã có chuyện gì thế chị?”
Thôi Đào lắc đầu, bất lực trỏ vào đầu mình, tỏ ý nàng thật sự chẳng nhớ gì hết, “Nói thế thì năm đó chị vì xông xáo giang hồ nên mới bỏ nhà ra đi ư?”
Thôi Chi gật đầu, “Năm đó chị nói với em như thế, chị không muốn gả cho anh hai nhưng chú ba lại quyết không chịu nhượng bộ, cứ đi bàn bạc chuyện hôn nhân đó.”
“Vậy có lẽ lúc đầu chị hồ đồ thật rồi, anh hai tuấn tú lịch sự, xuất thân tốt lại là người thân, sao lại ghét bỏ anh ấy được chứ?” Thôi Đào hỏi.
“Em cũng nghĩ thế, nhưng lúc đó chị lại không nói như thế, chị bảo anh hai quái gở, gả cho anh ấy chi bằng chết đi cho xong.” Lúc Thôi Chi nói những lời này đã cố gắng hạ thấp âm lượng, nhìn xung quanh vì sợ người ngoài nghe thấy.
“Quái gở? Sao mà quái gở?” Thôi Đào cũng vội vàng phối hợp, thì thầm hỏi.
Thôi Chi lắc đầu, “Chị đâu có nói với em, nhưng nhìn dáng vẻ sợ hãi và chán ghét khi nhắc đến anh ấy của chị, em nghĩ có lẽ không phải quái gở bình thường nên mới dọa chị như thế. Nhiều khi nếu so với cha em thì chỉ có hơn chứ không kém đâu.”
Từ những gì Thôi Chi nói ra, Thôi Đào có thể hiểu được cha của Thôi Chi, cũng là chú tư nàng, là một vị cực kỳ khốn nạn và háo sắc. Nhưng vì gia quy nghiêm khắc nên ở ngoài ông ta tỏ ra rất đạo mạo, là một chính nhân quân tử, thật ra bên trong lại âm thầm đặt mua một khu nhà, nuôi đủ thứ phụ nữ trong đấy.
Nghe nói cụ bà sợ ông ta ra ngoài làm loạn gây ra tiếng xấu nên mới âm thầm nhượng bộ như thế. Vì phụ nữ trong nhà đó đều có thân phận thấp kém, lỡ như có thai cũng không được để lại, nghe nói từ xưa tới giờ đã phá không dưới 10 cái thai rồi. Tất nhiên đây đều là bí mật, một hôm nọ Thôi Chi vô tình nghe lén được thôi.
Thôi Đào nghe nói Thôi Chi có một người cha ngựa giống* thì cũng không thấy lạ khi Thôi Chi không muốn cưới chồng nữa.
(*) Ý chỉ hoang dâm vô đạo.
Hai người cứ thế trò chuyện, dần dà đã trở nên quen thuộc, mất dần cảm giác xa lạ mà thả lỏng ra.
Lúc này Thôi Đào mới hỏi Thôi Chi cụ thể những chuyện lúc nàng bỏ nhà ra đi.
“Kể từ khi chú ba bắt chị bảy kết thân với Lữ nhị lang, chị bảy không ngày nào không hốt hoảng. Trước đó chị đã muốn xông xáo giang hồ, sống một cuộc sống tự do rồi, sau này liền quyết định nói cho em biết, chị định bỏ nhà ra đi để lưu lạc khắp nơi.
Em có khuyên chị, nhưng từ trước tới giờ chị tuy bề ngoài dịu dàng ngoan ngoãn nhưng tính tình cực kỳ bướng bỉnh, mặc cho em nói hỏng mồm mép chị cũng không nghe, cuối cùng vẫn là chị em tốt, em có thể làm sao được chứ, đành phải đồng ý giúp chị một tay thôi.”
Thôi Chi kể tiếp về chuyện đi lên núi Thương Nham đạp thanh của họ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
“Hai ta đã sớm chuẩn bị xong chuyện tiền của dành dụm, lúc đến chùa Thanh Phúc cứ dựa theo kế hoạch đã thống nhất từ trước, chị lấy cớ đi thay quần áo để đánh ngất 2 nha hoàn đi theo, ngụy tạo thành một vụ bắt cóc rồi nhảy ra cửa sổ chạy trốn.
Em thì cố tình đi bái Phật, chờ một lúc lại đi tìm chị, nói cho mọi người nghe tin chị mất tích. Nhưng cuối cùng chúng ta đã suy nghĩ quá đơn giản rồi, họ tra ra được chị bảy mang tiền ra ngoài nên suy đoán được chị bảy không phải bị bắt cóc, mà là cố tình bỏ nhà ra đi. Cũng chính vì thế em bị những Đại nhân trong nhà thẩm vấn rất nhiều, nhưng từ đầu đến cuối em đều không hé răng một chữ đâu.”
“Còn gì nữa không?”
Thôi Chi lắc đầu tỏ ý không có, lại hỏi Thôi Đào muốn biết gì nữa không.
“Vậy chị có sắp xếp xe ngựa ở dưới núi Thương Nham để đón mình đi không?”
Thôi Chi mơ hồ nói: “Có thể là có, lúc đó chị không có nói cho em hay.”
“Vậy em có hỏi không?” Thôi Đào nhìn chằm chằm vào mắt Thôi Chi.
Thôi Chi run lên, trong lúc đối diện với ánh mắt của Thôi Đào có hơi run rẩy. Cô ta đang định giải thích lại lần nữa thì thấy Thôi Đào mỉm cười, cảm khái bản thân đúng là một kẻ ngốc cố chấp.
Thôi Chi cũng cười theo.
Thôi Đào lại hỏi Thôi Chi: “Trước đó em đã đến núi Thương Nham mấy lần rồi?”
“Đại khái là năm nào cũng đi, chị em chúng ta quanh năm suốt tháng cũng ít có cơ hội ra ngoài, sao có thể không đi được chứ.”
Lúc đầu Thôi Đào nghe Lữ Công Nhụ kể lại đã đoán chừng Thôi cửu nương này biết rõ sự tình rồi. Bởi nàng mang theo một số lượng lớn vàng bạc ra ngoài, lại còn mang theo bên người thì không thể nào không khiến người xung quanh chú ý được, trừ khi có người cố tình giúp nàng giấu giếm.
Lúc Thôi Chi vừa nhìn thấy nàng đã thẳng thắn thú nhận rằng mình biết mọi chuyện, Thôi Đào còn tưởng trước đó mình đã hiểu lầm cô ta. Nhưng sau khi nói chuyện xong, Thôi Đào lại phát hiện có 3 nghi điểm:
Thứ nhất, nàng đã kiểm tra bản đồ địa giới rồi, núi Thương Nham nằm ở trong vùng ngoại thành, trước sau đều không có hàng quán gì, một cô gái mang theo không ít tiền bạc và đồ trang sức, muốn rời khỏi đó phải có xe ngựa đón mới được.
Thôi Chi đã đi tới núi Thương Nham rất nhiều lần, tất nhiên nên biết rõ tình hình này. Đã nói là chị em, giúp nhau bàn tính mưu kế mà lại không hề suy xét đến chuyện xe ngựa đón đi, thậm chí còn chưa từng hỏi qua, đúng là kỳ lạ.
Thứ hai, một cô gái yếu đuối như nàng, muốn lưu lạc giang hồ là lưu lạc được à? Giang hồ ở đâu ra? Nếu không có người giúp đỡ, dìu dắt thì trước mắt nàng chỉ là một mảng mờ mịt, sao có thể có tham vọng lưu lạc giang hồ được? Nhà họ Thôi lại là danh môn, con gái trong nhà không thể nào tùy tiện tiếp xúc với người trong giang hồ được, trừ khi có kẻ bên trong dẫn dắt. Lý do bỏ nhà đi này còn rất đáng nghi, phải điều tra thêm một bước nữa.
Thứ ba, Lữ Công Bật quái gở. Thái độ “mi là một cô gái chết tiệt đáng chết” của Lữ Công Bật đối với nàng hiện tại quá mức mãnh liệt, trông không hề giống như hắn là người có lỗi. Tất nhiên cũng không loại trừ khả năng hắn là một người ích kỷ. Nhưng chuyện này thật hay giả thì trong thời gian ngắn có thể thử được.
Thôi Đào nghĩ nhanh trong lòng nhưng trên mặt không hề thể hiện chút gì, nàng không quên gật đầu cười tỏ vẻ đồng ý với Thôi Chi, lại còn tha thiết dặn dò Thôi Chi đừng đi lên vết xe đổ của mình, phải cẩn thận suy nghĩ kỹ chuyện hôn sự.
“Làm ni cô cũng không tự do như em nghĩ đâu, giống như lúc đầu khi chị lưu lạc giang hồ này, cứ nghĩ dù có phóng túng cỡ nào cũng không bị trói buộc nữa. Nhưng em nhìn bộ dạng lúc này của chị đi, có gì tốt lành đâu?”
Thôi Chi lập tức gật đầu tỏ vẻ tán thành, “Chị bảy nói rất có lý, em sẽ suy nghĩ kỹ lại.”
Thôi Đào lại có thêm nghi điểm thứ tư. Thôi Chi này đã muốn xuất gia làm ni cô từ 3 năm trước, nếu cô ta thực sự bị gia đình của mình ảnh hưởng sâu sắc như thế, há mà người ta vừa tùy tiện khuyên vài câu mà cô ta đã nghe theo rồi? Có thể thấy vừa nãy cô ta nói được rất dứt khoát, không hề có chút ghét bỏ hay nét mặt kỳ lạ nào. 8 phần lời giải thích muốn làm ni cô của cô ta chỉ là cái cớ, còn nguyên nhân tại sao thì phải quay về điều tra lại.
“Đúng rồi, em thấy chị bảy hiện tại cũng không quá giống với tù nhân phải ngồi tù. Có phải Lữ tướng công đã đến phủ Khai Phong mở lời để họ ưu ái chị không?”
Thôi Chi không quá quen thuộc với Lữ Công Nhụ, dù sao nam nữ khác nhau, Lữ Công Nhụ cũng không nói với cô ta quá nhiều, vì thế cô ta chỉ có thể trực tiếp nghe ngóng từ Thôi Đào.
Thôi Đào lắc đầu, chỉ đơn giản là phủ nhận chứ không nói rõ ra. Hiện tại nàng vẫn chưa định cho Thôi Chi biết rõ nàng làm được gì.
“Mấy ngày trước chú ba từ Biện Kinh về nhà, nổi trận lôi đình bảo chị ngồi tù ở phủ Khai Phong nghiện rồi, không chịu theo chú ấy về, còn mắng chị làm mất hết mặt mũi của nhà họ Thôi nên muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với chị. Sau đó là vì thím ba nổi giận, bảo chú ba hoặc là cầm dao giết bà, hoặc là ly hôn với bà, nếu không thì đừng nhắc lại nữa, như thế chú ba mới ngưng.”
Nghe Thôi Chi nhắc tới mẹ mình, Thôi Đào cụp mắt áy náy, “Lúc đầu là do chị ngoan cố nên mới có lỗi với họ.”
Dù trước đây là vì nguyên nhân gì thì nàng cũng đều bắt người nhà phải đau buồn rồi.
3 năm trôi qua, thời gian khó khăn nhất cũng vượt qua được. Trước khi biết rõ sự thật thế nào, Thôi Đào không tiện rời khỏi phủ Khai Phong để về nhà họ Thôi. Bởi nếu làm thế, không chỉ khiến người quan tâm nàng hổ thẹn, bị kích thích lần nữa; mà bản thân nàng cũng khó bảo đảm, nàng không cách nào đối phó được với đám trưởng lão giảng gia pháp trong nhà, tư hình đáng sợ hơn công hình rất nhiều, cha giết con cũng đâu có phạm pháp.
Bởi thế Thôi Đào không gặp mẹ mà chỉ nhờ Lữ Công Nhụ chuyển lời để bà yên tâm. Chỉ mong mẹ đã hiểu ý nàng, có thể cố gắng qua thời điểm khó khăn này.
Thôi Đào còn đang định hỏi Thôi Chi thêm vài câu thì “Rầm” một tiếng, cửa đột nhiên bị đá văng ra.
Một cơn gió quét tới quyện với chút hương hoa lan nhàn nhạt.
Lữ Công Bật mặc một bộ quần áo màu xanh lao thẳng vào phòng, ánh mắt lạnh buốt lập tức đảo qua Thôi Đào và Thôi Chi.
Thôi Chi bị dọa đứng bật dậy, cúi đầu không dám nhìn hắn, chỉ lễ phép gọi: “Anh họ Bảo Thần.”
Thôi Đào thì cầm lấy miếng bánh lá sen trên bàn đưa lên miệng cắn một cái, lúc nãy nói chuyện trên trời dưới đất với Thôi Chi, nàng đã không chịu nổi mùi thơm ngào ngạt của bánh lá sen này rồi.
Ánh mắt Lữ Công Bật dán vào người Thôi Đào, vào cái miệng đang không ngừng ăn của nàng.
Áp suất trong phòng rõ ràng vì Lữ Công Bật mà hạ thấp xuống, Thôi Chi hơi sợ, vội đến nắm chặt ống tay áo Thôi Đào, bảo nàng chớ ăn nữa. Nếu còn ăn, chỉ e ánh mắt lạnh lẽo của anh họ sẽ giết chết cả hai mất.
Thôi Đào bất động, như thể đang cầm một viên ngọc quý mà che chở bánh lá sen trong tay mình.
“Gạo nếp, mứt táo, hạt sen, nhân sâm, củ mài, quả óc chó, đậu ván trắng, nho khô, sau khi hấp chín thì trộn đều với đường và mứt hoa hồng, chia đều thành nhiều phần, gói vào lá sen rồi bỏ vào nồi chưng, chỉ trong một thời gian ngắn, mứt hoa hồng và lá sen sẽ tan trong đường, sự kết hợp tuyệt diệu, thế là có bánh lá sen vừa ngọt vừa trong này rồi.” Thôi Đào đánh giá xong bèn nâng miếng bánh lá sen trong tay cho vào miệng, ăn một cách rất vui vẻ.
Lữ Công Bật tức đến mức gọi thẳng tên của Thôi Đào.
“Ở đây có đồ ăn ngon, sao lại không ăn mà xem tôi như thể một “tù nhân thấp hèn trong mắt anh” thế kia?” Thôi Đào đột nhiên ngẩng mặt lên, đối diện với ánh mắt của Lữ Công Bật.
Lữ Công Bật cười mỉa mai, nét lạnh lẽo mãi phảng phất trong mắt hắn, “Tức giận với cô? Cô cũng hơi tự mình đa tình rồi đấy. Cô lừa Trĩ Khanh* làm việc vặt cho mình, mượn danh mẫu thân ta để mời Thôi cửu nương đến gặp, có chuyện nào không liên quan tới nhà họ Lữ bọn ta không hả? Đúng là không ngờ cô là một tù nhân lại không chịu an phận chút nào cả.”
(*) Tự của Lữ Công Nhụ.
“Đúng rồi, vốn là thế đấy. Dù sao trước đây để không phải gả cho anh họ tài mạo song toàn như anh, tôi đã dám bỏ nhà ra đi rồi mà. Giờ cũng đã ngồi tù rồi, vò mẻ không sợ rơi, còn sợ gì nữa?” Thôi Đào mặt dày nói.
Tia lạnh lẽo từ hai mắt Lữ Công Bật mạnh mẽ xuyên qua người Thôi Đào, hắn lập tức hít một hơi thật sâu, chắp hai tay ra sau lưng.
Nếu Thôi Đào đoán không sai thì hẳn lúc này hắn đang nắm chặt nắm đấm, hận đến nỗi không thể đấm chết nàng cho rồi.
Thôi Chi đứng cạnh đã bắt đầu run lẩy bẩy. Kiểu người lạnh lùng như Lữ Công Bật thế này, với người bình thường mà nói quả thật là không chịu nổi. Nhưng cũng thật khéo, nàng có phải người bình thường đâu.
Kỹ thuật làm lạnh “bền bỉ, lạnh đến mức vô cực” mà người anh em này đang dùng vô ích với Thôi Đào.
Phản ứng bình tĩnh không chút lo sợ của Thôi Đào đã khiến cơn thịnh nộ của Lữ Công Bật hơi bất lực. Nhất là những gì nàng vừa nói ra cứ như ma chú quay vòng trong đầu hắn, trong phút chốc, cánh môi của Lữ Công Bật lại tái đi.
Lúc này bọn người Hàn Kỳ và Lữ Công Nhụ vì nghe thấy tiếng động cũng vội chạy đến.
Lữ Công Nhụ vừa thấy anh hai nhà mình đến đã sợ đến mức vội vàng rút lui, định chạy trốn.
“Đứng lại cho ta!”
Lữ Công Nhụ lập tức đứng thẳng người, chẳng dám lộn xộn nữa, sau đó cười xòa giải thích với Lữ Công Bật rằng mình chỉ đang hỗ trợ phủ Khai Phong phá án mà thôi.
“Thân làm con dân Đại Tống, phủ nha yêu cầu em phối hợp phá án thì tất nhiên em cũng nên phối hợp chứ, có đúng không Thôi quan Hàn?” Lữ Công Nhụ lập tức bày tỏ lập trường, đẩy trách nhiệm lên người Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ “Ừm” một tiếng đồng ý, không định làm khó Lữ Công Nhụ.
Ánh mắt sắc bén của Lữ Công Bật chuyển tới người Hàn Kỳ, Hàn Kỳ vẫn mỉm cười ấm áp như thường lệ, trở thành người thứ hai trong phòng không sợ hãi trước khí thế của Lữ Công Bật.
Lữ Công Bật chưa kịp mở miệng vấn trách Hàn Kỳ thì Thôi Đào đã đột nhiên lên tiếng.
“Tôi không biết năm đó vì duyên cớ gì mà tôi lại bỏ nhà đi, nhưng nếu sự thật đúng như Cửu nương nói, vậy thì tôi sẽ xin lỗi anh một tiếng. Mặc dù chúng ta vẫn chưa định thân, tôi chưa từng khiến anh chậm trễ gì.”
Một phen giả vờ rộng lượng này của Thôi Đào, không chỉ bán Thôi Chi đi mà còn khiến người ta tò mò không biết hai người đã nói gì; tiện thể còn châm chọc sự tức giận của Lữ Công Bật là có chút quá đà.
Căn phòng lặng đi trong giây lát, tất cả mọi người đều đang ngẫm những lời của Thôi Đào.
Nụ cười của Hàn Kỳ lại càng sâu hơn, ánh mắt rơi vào người Thôi Chi.
Lữ Công Bật thì đã sớm nhìn chằm chằm vào Thôi Chi.
Thôi Chi lo lắng dậm chân, nháy mắt ra hiệu với Thôi Đào, oán trách nàng sao lại bán đứng cô ta.
“Vốn dĩ như tôi nói đó, chẳng qua em ấy chỉ thuật lại cho tôi nghe, không liên quan gì đến em ấy cả. Có lẽ trước đây tôi không hiểu chuyện, hoặc nhát gan nên mới không nói rõ mà đi, giờ tôi sẽ nói rõ cho anh hai nghe. Mọi người đều rõ ràng rồi thì đỡ phải hiểu lầm sinh ra oán hận, khỏi phải trông đợi người kia chết đi.”
Lúc Thôi Đào nói câu cuối cùng còn dùng ánh mắt cực kỳ bi thương và thất vọng nhìn sang Lữ Công Bật, sau đó lại bưng bánh lá sen đến trước mặt Hàn Kỳ, tỏ ý họ nên đi rồi.
Mọi người ra khỏi lầu Bát Tiên, không ai cưỡi ngựa mà chỉ dắt dây cương đi trên đường.
Lúc đầu không ai nói gì, sau đó Vương Chiêu và Lý Viễn lại bắt đầu khẽ thì thầm.
“Cũng may còn có Thôi cửu nương thương nhớ cô ấy, cuối cùng trong nhà cũng có một người thân rồi.” Lý Viễn cực kỳ bất bình thay cho Thôi Đào, lúc nói câu này thì không khống chế được, nói hơi lớn tiếng.
Hàn Kỳ phía trước nghe thấy, tất nhiên Thôi Đào cũng nghe thấy.
“Thế nhưng thế nào?” Hàn Kỳ hỏi Thôi Đào.
Thôi Đào bèn thuật lại những lời mà Thôi Chi nói riêng với mình cho Hàn Kỳ nghe, hỏi Hàn Kỳ cảm thấy thế nào. Nàng đang nghĩ không biết có phải do mình suy đoán chủ quan hay không, muốn xem thử ở góc độ người ngoài cuộc của Hàn Kỳ thì Thôi Chi này có vấn đề gì không.
Cánh môi mỏng của Hàn Kỳ hơi nhếch lên: “Ngươi đúng là đáng thương thật đấy.”
“Tôi đáng thương mà người cười cái gì hả?” Đáp án nằm trong dự đoán, nhưng Thôi Đào lại bất mãn vì thái độ của Hàn Kỳ.
“Đáng thương như thế mà vẫn không quên bưng lấy đồ ăn ra đây, có thể thấy ngươi đã có chỗ thỏa mãn rồi, chuyện này cũng rất tốt.” Hàn Kỳ thu lại ánh mắt đang nhìn Thôi Đào, nhìn thẳng phía trước, “Đừng cầu toàn, cầu toàn chỉ tổ hại người hại mình mà thôi.”
Thôi Đào cũng biết đạo lý này, trên đời này chẳng có chuyện gì là hoàn hảo cả, ít nhiều đều có khuyết điểm. Một người cầu toàn, theo đuổi sự hoàn hảo, không chỉ sẽ khiến bản thân mệt mỏi mà còn khiến người khác cũng như thế nữa.
“Được rồi, tôi có đồ ăn ngon là được.” Thôi Đào cầm một miếng bánh lá sen nhét vào miệng, rồi lại thêm miếng nữa, khiến hai má mình phồng lên trông như con sóc.
Hàn Kỳ thấy nàng như thế, lại khẽ cười một tiếng.
Ánh chiều tà chiếu rọi lên mọi người, kéo bóng của người và ngựa ra rất dài, rất dài.
…
Trong Nhã gian số 3, lầu Bát Tiên.
Lữ Công Bật chắp tay đứng trước mặt Thôi Chi, còn Lữ Công Nhụ thì đứng tựa vào cửa sổ phía xa xa, im lặng nhìn hai người, không dám thốt lên tiếng nào.
“Năm đó cô ấy đã nói ta thế nào?”
“Không, không nói gì ạ.” Thôi Chi vội nói.
Nhưng Lữ Công Bật không có ý định buông tha cho Thôi Chi, chỉ nhìn chòng chọc vào cô ta.
Thôi Chi rủ mắt, ngồi sụp xuống rồi lắp bắp nói: “Chị ấy, chị ấy nói… Anh quái gở… Rất đáng sợ, nhưng chú ba lại kiên quyết muốn xong chuyện thành hôn, chị ấy rất sợ nên mới muốn bỏ nhà trốn đi, đi xông xáo giang hồ.”
Lữ Công Bật đang hết sức phẫn nộ, siết chặt nắm tay sau lưng, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát lửa giận. Nhưng sau khi nghe thấy những lời này của Thôi Chi, cơn tức lại giảm bớt đi, ánh mắt trở nên hơi nghi ngờ.
“Cô ấy bảo ta quái gở ư?”
Thôi Chi nhìn Lữ Công Bật một chút rồi liên tục gật đầu, “Đúng vậy, quái gở, cực kỳ đáng sợ.”
Lữ Công Nhụ nghe thế liền bật cười thành tiếng, bị Lữ Công Bật hung hăng trừng mắt một cái mới trở lại dáng vẻ im lặng nghiêm túc mà đứng thẳng người.
Lữ Công Bật sai người hầu đưa Thôi Chi về phủ trước rồi lập tức đi tới ngồi cạnh bàn, nhìn vào vị trí ban nãy Thôi Đào ngồi mà nhíu chặt mày.
“Ta có gì mà quái gở hả?” Lữ Công Bật bỗng quay đầu hỏi Lữ Công Nhụ bên cạnh.
Lữ Công Nhụ không nhịn được cười, “Em cũng tò mò, anh hai có gì mà quái gở chứ?”
Nửa canh giờ sau, Lữ Công Bật trở về nhà, bị mẫu thân là Mã thị gọi đến.
“Con xem mấy bức chân dung này đi, nếu chọn trúng tiểu nương tử nào thì nói với mẹ, mẹ sẽ sắp xếp cho con.” Mã thị cười hiền lành.
“Mẹ, con không muốn lấy vợ.” Lữ Công Bật cúi đầu hành lễ với Mã thị rồi muốn cáo lui.
“Đứng lại cho mẹ! Đừng nghĩ là mẹ không biết hôm nay con làm cái gì!” Mã thị đột nhiên lạnh mặt, “Năm đó con ưng ý nó, mẹ cũng vì con mà tận tình sắp xếp rồi còn gì? Nó không có quy củ, là nó bỏ nhà ra đi, là nó không quý trọng con, không để ý đến mặt mũi người thân, tát thẳng vào mặt chúng ta đây này. Giờ nó tự làm tự chịu, đã thành phạm nhân rồi. Thân phận các con cách xa như thế, chắc chắn không thể nào được, con có biết hay không hả?”
Lữ Công Bật nói: “Năm đó vì cô ấy nghe nói con đáng sợ quái gở nên mới bỏ nhà đi, không muốn định thân với con.”
Mã thị nhíu mày: “Nói thế là sao? Con có gì mà quái gở?”
“Chính vì nhi tử không có gì quái gở nên mới thấy chuyện năm đó chắc chắn có ẩn tình gì đó.” Giọng điệu của Lữ Công Bật rất kiên định.
Mã thị đã hiểu ra, “Nhưng có ích gì đâu? Đã qua lâu như thế rồi, giờ nó cũng không phải vì cái “quái gở” đó mà vào tù. Con có thể xem nó như em họ, nể tình là người thân mà chăm sóc một chút, nhưng không thể coi là chuyện khác được, ngoan ngoãn nghe lời mẹ mà quên nó đi, cưới một người vợ phù hợp với con.”
“Con trai sẽ đi quỳ từ đường.” Lữ Công Bật lại hành lễ rồi lẳng lặng cáo lui.
Mã thị tức đến mức thở hổn hển, đứa con trai thứ hai này của bà thật sự không ra gì, chưa kịp tức giận trừng phạt nó thì nó đã đối xử với bản thân mình tàn nhẫn hơn rồi, khiến người ta đau lòng mà lại chẳng thể làm gì được. Chồng bà là Tể tướng, cũng là một người cha tốt, sẽ không nỡ ép con mình, cuối cùng cả nhà chỉ có mình bà phí công lo lắng, cố gắng bỏ sức mà thôi.
…
Lúc về phủ Khai Phong, cái bánh quế Thôi Đào đang cầm trên tay cũng vừa hết sạch. Ăn xong, Thôi Đào mới ý thức được hình như mình đã tự tay bưng luôn đĩa của lầu Bát Tiên về rồi.
Lý Viễn nói: “Để lát nữa ta thay cô trả lại cho.”
“Cảm ơn Lý đại ca nhé!” Thôi Đào đưa đĩa cho hắn, ngọt ngào nói cảm ơn.
Hàn Kỳ đột nhiên cau mày, quay đầu lại nhìn thoáng qua Thôi Đào.
Thôi Đào nghĩ Hàn Kỳ đang so đo chuyện mình thân thiết với nha dịch nên vội đổi lại danh xưng thành nha dịch Lý.
Lý Viễn sợ mình bị răn dạy nên đành rụt cổ lại chờ.
Vương Chiêu thấy thế vội lảng sang chuyện khác, nhắc tới việc Thiên Cơ Các và Bình Nhi với Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ lại càng cau mày, cũng lo vì việc này vẫn chưa tìm được cách giải quyết thỏa đáng.
Vương Chiêu thấy sắc mặt Hàn Kỳ càng lúc càng không vui, cứ ngỡ ý đồ của mình đã bị Thôi quan Hàn phát hiện nên cũng học theo Lý Viễn mà rụt cổ lại chờ, không dám nói lung tung gì nữa.
“Đại nhân?” Thôi Đào ngập ngừng gọi một tiếng.
Vương Chiêu với Lý Viễn nghe Thôi Đào lại “phạm sai lầm” thì vội nháy mắt ra hiệu cho nàng. Nhưng giờ Thôi Đào đang hết sức chú ý đến Hàn Kỳ, căn bản không hề để ý đến ánh mắt của họ nữa.
Ánh mắt cảnh cáo của Hàn Kỳ đã bắn về phía Thôi Đào.
Thôi Đào vẫn chưa nhận ra, nàng cười vỗ ngực một cái, tự đề nghị với Hàn Kỳ: “Đại nhân, tôi cũng có thể làm gián điệp nữa!”
Người khác thì gọi là đại ca, đến chàng thì là Đại nhân này, Đại nhân nọ.
Hàn Kỳ bất mãn liếc nhìn Thôi Đào, cuối cùng chẳng nói chẳng rằng, chỉ đuổi nàng nhanh chóng về phòng giam đi.
“Không cần tôi thật à?” Thôi Đào lập tức phân tích cho Hàn Kỳ nghe, “Tuần phủ Vương đã từng thăm dò Thiên Cơ Các rồi, tất sẽ khiến Thiên Cơ Các đặc biệt đề phòng. Tôi là tội phạm bị phủ Khai Phong dán thiếp chân dung treo thưởng khắp nơi, cho tôi và Bình Nhi ở cùng một chỗ cũng là hợp lý, ít nhất không dễ bị nghi ngờ. Ai mà nghĩ một kẻ suýt là hung thủ trong vụ án chặt đầu ở phủ Khai Phong lại là mật thám chứ, đúng không? Với lại tôi còn là người chuyên đóng kịch đấy, giả trang gì đó cũng làm được. Lúc nãy mọi người không thấy ở lầu Bát Tiên đấy ư?”
Lời tự tiến cử này của Thôi Đào cực kỳ thuyết phục, Vương Chiêu và Lý Viễn đang rụt cổ cũng đều cảm thấy rất khả thi, vì thế cũng lớn mật phụ họa theo.
“Để bàn lại.” Hàn Kỳ đi trước.
Vương Chiêu gãi đầu, không hiểu tại sao có cơ hội tốt như thế mà Thôi quan Hàn lại không lập tức chấp nhận đi.
“Không phải là đang đau lòng cho Thôi nương tử chứ?” Vương Chiêu đoán xong bèn bật cười, vui thay cho Thôi Đào, chuyện này là điềm tốt, nói không chừng Thôi quan Hàn quay về sẽ nói tốt vài câu để giúp Thôi Đào xá tội đấy.
“Thật á, vậy thì tốt quá rồi!”
Thôi Đào đang vui vẻ thì chợt có một tiểu lại vội vàng chạy tới để truyền lời của Hàn Kỳ.
“Thôi quan Hàn bảo, Thôi nương tử vi phạm quy tắc 2 lần nên không được ăn 2 bữa cơm, 2 ngày tiếp theo sẽ không được ăn cơm tối.” Tiểu lại nói xong liền đi mất, chỉ để lại một mình Thôi Đào đang hóa đá tại chỗ.
“Vương đại ca, đây là đau lòng đấy ư? Đau lòng cái quái gì, ngài ấy hận ta không chết đói thì có.” Thôi Đào phàn nàn.
“Chỉ 2 bữa cơm thôi mà, không khó khăn thế đâu.”
Vương Chiêu và Lý Viễn nhao nhao an ủi Thôi Đào, có trách thì trách nàng lúc nãy không để ý đến ánh mắt của họ mà chỉ muốn gọi “Đại nhân” đấy chứ.
“2 bữa cũng không được. Để bụng đói thì chả làm được trò trống gì hết, không ăn 1 bữa là đói đến hoảng rồi!” Thôi Đào nghĩ bản thân phải mạnh mẽ lên, nàng chống nạnh, nhướng mày nói với Vương Chiêu, “Hôm nay phải nói cho rõ, sau này nếu ngài ấy còn muốn dùng tôi, không cần biết là nghiệm thi, giải độc hay làm gián điệp, mật thám gì đó, nhất định phải cho phép tôi tùy ý gọi ngài ấy là Đại nhân, không được lôi chuyện cơm nước vào nữa!”
Thôi Đào nói xong thì tức giận khịt mũi một tiếng, xoay người đi về phía hoang viện, ngay sau đó còn phẫn nộ gọi Lý Viễn: “Mau áp tôi về đi!”
Lý Viễn lập tức ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn đuổi theo, không hề than thở gì.
Vương Chiêu sửng sốt, bĩu môi nhịn lại một lúc lâu sau đó cười phá lên. Bình sinh hắn chưa từng thấy có một tù nhân dám đùa bỡn với quan như thế, quan trọng hơn là nguyên nhân đùa bỡn lại là vì 2 bữa cơm nữa chứ.
Đúng là quá tức cười rồi, Vương Chiêu không nhịn được mà đứng đó cười một lát, sau đó mới đi tìm Hàn Kỳ.
Vương Chiêu không phải kẻ ngốc, trong lòng hắn vẫn luôn ghi nhớ ân cứu mạng của Thôi Đào, có thể hắn không giúp được Thôi Đào đại sự này, nhưng chuyện 2 bữa cơm nếu không giúp thì hẳn là không tử tế rồi.
Vương Chiêu phân tích lời đề nghị lúc nãy của Thôi Đào với Hàn Kỳ một chút, cảm thấy rất khả thi nên cố gắng thuyết phục Hàn Kỳ đồng ý.
“Cô ấy có năng lực, tính tình lại lanh lợi, dù gặp chuyện gì cũng có thể kịp thời ứng phó được. Chuyện tối qua chính là một ví dụ. Một người đàn ông cao to, mang đao trên eo như Lý Tài lại không bì kịp với bánh bao và túi tiền của cô ấy. Thiên hạ này không tìm được cô gái thứ hai thích hợp hơn cô ấy đâu ạ.”
Vương Chiêu nói xong vẫn thấy Hàn Kỳ đang im lặng uống trà, liền dò hỏi chàng đang lo lắng điều gì.
“Hẳn là người lo lắng cô ấy chạy mất ư?”
“Để cô ấy đi đi.” Hàn Kỳ đáp.
Vương Chiêu lập tức nở một nụ cười nhẹ nhõm, thương lượng với Hàn Kỳ: “Thôi nương tử đúng thật là người tài có thể dùng được, có cô ấy ở phủ Khai Phong, rất nhiều việc khó khăn đều trở nên dễ dàng. Tuy cô ấy là tù nhân, nhưng tôi thấy cô ấy cũng do thân bất do kỷ*, hơn nữa giờ cô ấy với Địa Tang Các cũng đối địch nhau, cô ấy —”
(*) Người trong giang hồ, không tự làm chủ bản thân được
“Rốt cuộc ngươi đang muốn nói cái gì?” Hàn Kỳ ngắt lời Vương Chiêu.
Vương Chiêu cười ha hả: “Thuộc hạ muốn nói là, thực ra Thôi nương tử cũng không dễ dàng gì, giờ có thể gọi là được ăn no rồi, sau này Thôi quan Hàn có thể cho phép cô ấy thỉnh thoảng gọi người một tiếng Đại nhân không ạ? Thôi quan Hàn cũng thấy rồi đó, giờ người trong nhà đều kỳ thị cô ấy, tôi thấy cô ấy thực sự ngóng trông có một vị Đại nhân chăm sóc mình, bởi thế mới không kìm được mà gọi Đại nhân ra miệng.”
Hàn Kỳ khẽ cười, hỏi Vương Chiêu rằng Thôi Đào đã nói y nguyên ra sao. Theo tính cách của Vương Chiêu, hắn tuyệt đối sẽ không tự mình nhắc tới những chuyện này.
“Y, y nguyên cũng chẳng có gì hết ạ, chỉ là mong Thôi quan Hàn đừng vì xưng hô Đại nhân này mà bắt cô ấy chịu đói thôi.”
Cuối cùng Vương Chiêu cũng không dám học lại y nguyên lời của Thôi Đào, nếu thật sự học ra thì chẳng phải là đang tát nàng một cái đấy ư. Thôi quan Hàn này bình thường nhìn dịu dàng kiệm lời, nhưng đầu óc thông minh hơn bất kỳ ai, mỗi lời nói hành động đều rất mạnh mẽ, chuyện sa thải Tôn Chí Cửu và Tiền Đồng Thuận chính là ví dụ điển hình. Mọi chuyện đã xong xuôi cả, đã thương lượng hết, nhưng nếu không làm tốt mà khóc trời đập đất với Thôi quan Hàn, dù có đập đến cả đầu đầy máu thì ngài ấy cũng chẳng hề lưu tình.
“Thôi.”
Trong lòng Hàn Kỳ biết tỏng những lời của Thôi Đào không hề giống như Vương Chiêu vừa nói. Xét thấy cảnh ngộ “đáng thương” của nàng ta hôm nay, thôi thì không so đo với nàng ta vậy. Hàn Kỳ chỉ vào túi tiền trên bàn, sai Vương Chiêu rảnh thì đi đưa cho Thôi Đào.
Vương Chiêu vội cười nhận lấy túi tiền, nhưng bị trọng lượng của túi tiền này làm cho kinh ngạc. Không chỉ có 10 xâu tiền đâu, nhiều khi là 20, 30 xâu ấy chứ. Túi tiền này còn dùng vải tơ cao cấp may thành, sờ lên bóng loáng như da thịt trẻ con, nghĩ thôi cũng biết rất đáng giá.
Y hệt như hắn nói, Thôi quan Hàn thật ra đang đau lòng Thôi nương tử rồi.
Sau khi Thôi Đào nhận được tiền, lại biết mình được ăn cơm bình thường như ý nguyện bèn hất cằm lên, lộ ra nụ cười đắc ý.
Nàng vui sướng đếm tiền trong túi, có 30 xâu, e là cả tháng bổng lộc của Thôi quan Hàn đấy nhỉ? Hẳn là vì gần đây nàng biểu hiện tốt nên được khen thưởng thêm rồi. Thôi Đào không hề thấy chột dạ chút nào, cất kỹ túi tiền lên gối đầu rồi ngủ một giấc ngon lành.
Trước khi ngủ Thôi Đào còn suy nghĩ xem sáng mai sẽ ăn món gì.
Nàng sẽ làm món bánh xèo hành lá, bề mặt bánh vàng giòn, nhân bên trong xếp thành từng lớp, xốp xốp, sau đó dùng cối đá nhỏ xay đậu đã ngâm ra. Xay đậu thành sữa đậu nành, rồi lại thêm củ cải muối giòn nữa…
Thôi Đào nuốt nước bọt chìm vào giấc ngủ, sau khi thức dậy rửa mặt, nàng hứng khởi bước vào phòng bếp, nhưng chân trái vừa bước qua ngưỡng cửa phòng bếp đã nghe có người gọi mình ngoài cửa.
Lý Tài mở khóa cửa, đẩy cửa sân rồi ra hiệu Thôi Đào nhanh đi.
“Sớm thế này ư? Có chuyện gì?” Thôi Đào miễn cưỡng rút chân về, than thở mình còn chưa kịp ăn sáng.
Lý Tài ngáp một cái: “Đâu chỉ là chưa ăn, ta còn cả đêm không ngủ đây này. Nhưng sau khi áp cô sang đó thì tôi được về nhà ăn với ngủ rồi.”
“Vậy tôi phải hâm mộ anh rồi.”
Sau khi đưa Thôi Đào ra tới ngoài đường, Lý Tài rút lui.
Thôi Đào đứng đợi một hồi, thấy có một người đàn ông trung niên có chòm râu dê bước đến, trong tay cầm một cái hộp gỗ, nhìn dáng vẻ hẳn là ngỗ tác Lưu rồi. Sau đó Vương Chiêu cũng dẫn theo vài người nữa đến, cũng đều chờ ở bên ngoài.
Thôi Đào nghe Vương Chiêu bảo mọi người ở đây đều là để chờ Hàn Kỳ, không nhịn được mà nhỏ giọng bảo Hàn Kỳ có thói quan liêu, thế mà lại để tất cả đói bụng chờ mình, điên chết đi được, đúng là vô nhân tính mà. Bánh xèo hành lá của nàng, sữa đậu nành xay tay của nàng…
Kết quả là chờ nửa ngày, Hàn Kỳ căn bản không đến viện này mà chỉ sai người đến truyền lời, báo mọi người bắt đầu khởi hành.
Thôi Đào đi theo Vương Chiêu tới thẳng một con hẻm tên Hạnh Hoa phía Tây Bắc thành, tên rất đẹp.
Thôi Đào đói bụng đến mức không mở nổi mắt nữa, liên tục ngáp dài, nửa mơ nửa tỉnh. Mãi đến khi Vương Chiêu gọi nàng, nàng mới ngoan ngoãn nhảy xuống ngựa theo hắn vào sân, mở mắt ra đã thấy có một người đang trông coi một thi thể nữ bị treo trên cây ngô đồng.
Tóc tai bù xù, một thân áo trắng, cơ thể còn hơi đung đưa trong gió, nhìn có chút đáng sợ.
Thôi Đào sai nha dịch lấy kéo cắt đứt dây thừng, nhưng nhớ chừa lại nút thắt. Sau đó thì kiểm tra tình trạng thi thể, không phải chết vì treo cổ, trừ việc không khống chế được bài tiết ra thì ở cổ không có vết trầy và xuất huyết dưới da rõ ràng, dấu vết rất nhạt, là hình thành sau khi chết.
Thôi Đào kiểm tra lại thi thể lần nữa rồi nói với Hàn Kỳ rằng mình cần về nhà xác để khám nghiệm thêm lần nữa mới có thể biết được nguyên nhân tử vong thật sự.
“Sao lại thế này?”
“Đại phu Tiền vừa mới treo cổ, giờ vợ ông ta cũng… Đúng là tạo nghiệt mà!”
“Tôi đã nói rồi, trong hẻm này có quỷ, chính là quỷ thắt cổ đó, quỷ sẽ tới lấy mạng mọi người! Vậy mà ông không tin, tôi bảo ông dọn nhà đi mà ông cứ khăng khăng không chịu! Nếu không dọn nhà thì chúng ta cũng chết ở đây cho mà xem.” Một người phụ nữ hơn 30 tuổi kích động ôm chặt chồng mình.
Thôi Đào lập tức đi sang hỏi người phụ nữ này sao lại nói có quỷ thắt cổ lấy mạng ở đây.
“Tôi không biết, tôi chỉ nghe nhà hàng xóm cũ của tôi nói thế thôi, giờ bà ấy đã dọn đi rồi.” Miêu thị thấy Thôi Đào là người của quan phủ nên thái độ cũng dịu lại một chút.
“Đừng nghe thị nói bậy, nào có quỷ thắt cổ gì đâu. Đại phu Tiền tự vẫn là do bị phủ Khai Phong đuổi việc nên mới nghĩ quẩn mà thôi. Vợ ông ta thấy ông ta chết rồi, có lẽ vì quá mức đau lòng nên không sống nổi nữa, đi theo ông ta ấy mà.”
Chu Đại Tráng, chồng của Miêu thị nói đến đây vẫn như còn định nói gì nữa, nhưng lại không dám.
Thôi Đào bảo hắn cứ nói đừng ngại, không ai trách cứ hắn cả.
Lúc này Chu Đại Tráng mới nói tiếp: “Hôm qua tôi thấy Dương thị khóc trong nhà nên đứng cách bức tường khuyên thị vài câu. Thị liền khóc nói ở phủ Khai Phong có một tên quan hại chết chồng mình, thị muốn đi đòi công đạo thì lại bị đánh! Còn bảo là không phục, hôm nay nhất định phải làm ầm lên, muốn chặn đường Phủ doãn Bao để kiện đấy.”
“Có biết vị quan thị nói là ai không?” Lý Viễn đi theo phụ trách ghi chép lời khai của nhân chứng hỏi lại.
Chu Đại Tráng vò đầu nghĩ kỹ lại một lúc: “Hình như là họ Hàn ạ.”
——————–
Tướng công: Xưng hô đối với Tể tướng thời Bắc Tống. (Không gọi chồng như thế nha.)