Vương tứ nương và Bình Nhi nghe vậy đều quay đầu lại, dùng ánh mắt như chiêm ngưỡng một vị thần để nhìn Thôi Đào. Liệu sự như thần, thật sự quá hay!
Hàn Kỳ hỏi Thôi Đào, có phải nàng đã nhìn ra chuyện cứ mỗi 3 năm lại có 2 cặp vợ chồng qua đời hay không.
Thôi Đào gật đầu.
“Hôm qua Thôi quan Hàn đã sai chúng thuộc hạ đến tuần tra hẻm Hạnh Hoa, cả đêm đều rất yên ổn, không hề có gì khác thường. Sáng nay vợ chồng Chu nhị lang dẫn con tới tìm Chu Đại Tráng và Miêu thị đã thấy hai người chết trong phòng rồi.” Lý Viễn giải thích với Thôi Đào.
Hóa ra Hàn Kỳ đã sớm để ý đến chuyện này nên đã sắp xếp người đi tuần tra, nhưng tiếc là vẫn không thể ngăn cản được hung thủ giết người.
“Người chết là Miêu thị và Chu Đại Tráng à?”
Thôi Đào còn nhớ hai vợ chồng này, lần trước ở hiện trường Dương thị, vợ Tiền Đồng Thuận chết, hai vợ chồng này chính là nhân chứng cho lời khai. Miêu thị còn từng nói trong hẻm này có quỷ thắt cổ, bắt Chu Đại Tráng nhanh chóng dọn đi, còn Chu Đại Tráng lại không chịu tin. Ai mà ngờ mới chẳng bao lâu mà cả hai vợ chồng đã mất mạng rồi.
Thôi Đào sai Bình Nhi và Vương tứ nương mau đem hành lý của mình vào phòng riêng, sau đó đi theo nàng tới hiện trường.
“Hả? Bọn ta cũng đi à?” Bình Nhi vừa nghĩ tới người bị treo cổ trên xà nhà đã bắt đầu sợ tới le lưỡi.
Vương tứ nương cười nhạo cô ta: “Là nữ nhi giang hồ mà lại sợ người chết à?”
“Ta không sợ người chết, nhưng ta sợ người treo cổ.” Bình Nhi vội ném hành lý vào phòng, vừa đi theo Thôi Đào vừa nhỏ giọng lo sợ nói với Vương tứ nương, “Biết tại sao ta lại sợ mỗi chuyện treo cổ không?”
Vương tứ nương khó hiểu hỏi cô ta tại sao.
“Vì chỉ có người treo cổ mới thành quỷ, bởi vậy người ta mới sợ hãi. Nếu đi đường ban đêm mà gặp chúng thì cô phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được đối diện với chúng, nếu không khi về cô cũng bị treo ngược giống chúng đấy!”
Vương tứ nương bị dọa đến toàn thân run rẩy, nuốt một ngụm nước bọt rồi chạy tới sau lưng Thôi Đào hỏi nàng có thật là thế không.
“Chưa thử qua, hay là cô treo cổ chết trước đi, sau khi thành quỷ thì ta sẽ đối diện với cô thử?” Thôi Đào hờ hững liếc nhìn Vương tứ nương, ý đang mỉa mai thị ngốc hay sao mà tin những lời như thế.
Vương tứ nương bèn trừng mắt với Bình Nhi, học theo giọng điệu của Thôi Đào, bảo cô ta chết trước rồi mình sẽ thử.
Bình Nhi buồn bã thở dài, trong chốc lát nước mắt đã lưng tròng mà nói với Vương tứ nương: “Lúc sư phụ bỏ mình, ta đã nghĩ chết đi cho xong, cứ theo bà ấy đi thôi. Còn lúc bị cô bắt nạt, ta cũng thật sự muốn treo cổ để thành quỷ thắt cổ rồi kéo cô xuống đấy! Nhưng xà nhà trong lao cao quá, ta lại không đủ trình, nhờ thế mới sống được tới ngày hôm nay.”
Nói xong, cô ta rầu rĩ cúi đầu nhỏ vài giọt nước mắt.
Vương tứ nương thấy cô ta lại phát bệnh, gãi gãi đầu suy nghĩ gì đó để nói với Bình Nhi, nhưng cuối cùng lại thôi, chạy lên mấy bước tới cạnh Thôi Đào.
“Haizz.” Vương tứ nương thở dài.
Thôi Đào bên cạnh dò xét thị, “Gì?”
“Đúng là giờ ta trở nên lương thiện thật rồi, thế mà lại nhịn không đánh cô ta được đấy.” Vương tứ nương thổn thức xong liền liếc nhìn Bình Nhi bên kia vẫn đang khóc thút thít.
“Tính tình của cô vốn kém thật, đây đúng là có tiến bộ.” Thôi Đào khen ngợi biểu hiện của Vương tứ nương, bảo với thị lúc về sẽ thưởng cho thị một bát cá viên.
“Thật à? Vậy thì tốt quá, mấy ngày nay ở viện Phúc Điền ta chẳng ngửi được chút mùi tanh nào của thịt cả.” Vương tứ nương lập tức phấn chấn.
Hàn Kỳ đang đi phía trước nghe được tiếng ồn ào phía sau lưng, bất lực mà lắc đầu.
Lý Viễn thì phấn khích quay đầu lại xem náo nhiệt, Vương tứ nương xưa nay mạnh mẽ lợi hại như thế, vậy mà trước mặt Thôi Đào lại ngoan ngoãn như một con mèo con vậy, còn Bình Nhi ủ ê như một đóa hoa nhỏ chịu mưa gió tra tấn, cả người lung lay như sắp đổ kia vẫn “kiên cường” mà đi theo Thôi Đào.
…
Ở hiện trường vụ án trong hẻm Hạnh Hoa, Thôi Đào nhận lấy thùng gỗ chuyên dùng để nghiệm thi từ tay Vương tứ nương.
Lúc này không thể không khen quyết định của Hàn Kỳ là vô cùng sáng suốt, cảm giác có người ở bên cạnh hầu hạ thật sự rất tốt.
Thôi Đào đeo găng tay vào rồi rảo bước đi vào phòng, ngẩng đầu lên đã thấy Chu Đại Tráng và Miêu thị bị treo trên xà nhà. Bình Nhi và Vương tứ nương cũng theo vào, cả hai vừa vào cửa đã che miệng lại, thảng thốt sao lại có một mùi khai nồng như thế.
“Tình huống này thường xảy ra với những trường hợp treo cổ chết, có nhiều vụ vì dây thừng ghìm chặt cuống lưỡi mà dẫn đến phần thịt ở đó bị nới lỏng, hàm dưới buộc phải mở ra, lưỡi thè dài. Đây là cách tự sát lúc trước cô nghĩ tới đấy, thấy như nào?” Thôi Đào quan sát tổng thể tình trạng thi thể, bảo nha dịch có thể thả xác xuống rồi, đồng thời cũng nhắc họ nhớ giữ lại phần nút thắt.
“Quá mất mặt rồi, trước đây ta không biết, sau này ta tuyệt đối sẽ không nghĩ đến chuyện treo cổ chết nữa, cứ uống thuốc độc đi, ít ra còn tí mặt mũi.” Bình Nhi nhìn rồi khẽ nói.
“Thuốc độc vào ruột gây nát bụng, bình thường sẽ dẫn đến nôn mửa tiêu chảy, miệng sùi bọt mép, cuối cùng khiến người ta tê liệt toàn thân, có hấp hối thì cũng chỉ khoảng 1 nén nhang tới 2 – 3 canh giờ thôi, nếu là Hạc Đỉnh Hồng thì sau khi chết thất khiếu còn chảy máu, chết thảm lắm đấy, vậy mà còn mặt mũi à?” Thôi Đào hỏi lại.
Bình Nhi cả kinh trừng to mắt.
“Nhảy vực đi, bộp một cái là té chết rồi, nhanh lắm. Nhưng cũng không còn mặt mũi đâu, thịt nát xương tan.” Vương tứ nương đề nghị xong cũng tự bác bỏ.
“Thịt nát xương tan còn đỡ, lỡ như rơi xuống không đúng, sau này nửa sống nửa chết lại càng thảm.” Thôi Đào nói xong thì lấy ra 2 cây kim bạc trong tai của hai nạn nhân.
“Vậy có kiểu tự vẫn nào mà chết vẫn còn tí mặt mũi không?” Bình Nhi hỏi Thôi Đào.
“Bản thân tự vẫn đã không còn mặt mũi rồi, cứ sống tiếp không tốt hơn à? Suy nghĩ cho kỹ vào đi, thua ai chứ đừng thua bản thân mình.” Thôi Đào lạnh lùng liếc nhìn Bình Nhi.
Bình Nhi run lên, cô ta chưa từng thấy Thôi Đào dùng ánh mắt này nhìn ai cả, rõ ràng nàng không hề thích những lời trước đó của cô ta. Bình Nhi ngượng ngùng cúi đầu xuống, không lên tiếng nữa. Thực ra cô ta cũng không có ý định tự tử, chỉ là hơi sầu não, mong có người thấy mình khó chịu mà ủng hộ vài câu thôi. Lúc nãy cô ta nói mình muốn chết lại chẳng có ai để ý đến, cô ta rất khó chịu.
Giờ tuy Thôi Đào đang liếc mắt khiển trách như thế, Bình Nhi đã nhận ra mình đã làm bừa nhưng cũng cảm thấy ấm lòng, chuyện này nói lên rằng dù sao cũng có người quan tâm đến cô ta.
“Sau này nếu có sầu não gì mà muốn tìm cái chết thì nhớ cuốn gói đi trước.” Thôi Đào lạnh lùng nói.
Bình Nhi: “…” Là cô ta nghĩ nhiều rồi!
Thôi Đào kiểm tra sơ bộ tình hình thi thể, có vết hoen tử thi, huyệt đạo không bị mờ đi, thi thể hoàn toàn mềm, giác mạc bị đục nặng, không nhìn thấy đồng tử.
Nàng nói với Hàn Kỳ: “Chết ít nhất cũng được 2 ngày rồi, lúc cả hai bị treo lên xà nhà thì vẫn còn sống. Xem ra chỉ có Dương thị vợ của Tiền Đồng Thuận là đặc biệt bỏ mình trước khi hung thủ treo lên mà thôi.”
“Nói cách khác thì tối qua lúc ta dẫn người đi tuần tra trong hẻm Hạnh Hoa, hai vợ chồng này đã chết, bị treo lên trong phòng rồi ư?”
Lý Viễn thấy Thôi Đào gật đầu thì không khỏi tức giận, căm hận tên hung thủ kia quá tàn bạo, ngay dưới chân thiên tử mà dám giết người hàng loạt, đúng là không xem quan phủ bọn họ ra gì mà.
“Trên mặt đất phòng bếp bên kia có dấu vết lôi kéo, còn có món ăn chưa kịp bưng lên nữa, hẳn lúc đó Miêu thị đang ở trong bếp, sau khi bị hung thủ tấn công thì bị kéo đến nhà chính.”
Lúc này Vương Chiêu bước tới, thuật lại những thông tin mà hắn thu thập được.
“Theo lời khai của Chu nhị lang, hôm qua Chu Đại Tráng và Miêu thị đã nhận một công việc đi làm giúp việc. Ngoài thành có Viên ngoại Vương định tổ chức đại thọ 60 tuổi, trong nhà thiếu người nên muốn thuê kẻ khác. Người nhà họ Vương chuẩn bị cầu may cho tiệc đại thọ nên cho tiền rất hào phóng, chỉ cần giúp 2 ngày thì mỗi người đều được ít nhất là 300 đồng tiền.”
Chu Đại Tráng bèn sắp xếp để đi cùng với Miêu thị, hai người thì sẽ kiếm được thêm 1 phần tiền nữa mà. Đứa con thì được giao lại cho vợ chồng Chu nhị lang tạm thời trông nom. Hôm nay đáng lẽ là ngày vợ chồng họ quay về, vợ chồng Chu nhị lang ăn sáng xong bèn đưa thằng bé tới đây, không ngờ lại đụng phải cả hai đang treo cổ trong phòng.
Giờ thằng nhóc vẫn còn kinh hãi, khóc lóc liên tục. Đáng thương thật, một đứa bé mới lớn mà đã phải tận mắt nhìn cha mẹ mình chết rồi.
“Thằng bé đó đâu rồi?” Thôi Đào hỏi.
Vương Chiêu vội chỉ sang sát vách.
Thôi Đào gỡ găng tay ra, sau khi rửa tay sạch bèn cẩn thận nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng dừng mắt trên ngọc bội bên hông của Hàn Kỳ. Ngọc trắng hình tròn, chính giữa có lỗ tròn, bên trên khắc hoa văn con hổ.
Hàn Kỳ cũng nhìn lại Thôi Đào.
“Cho tôi mượn một chút đi.” Thôi Đào nhìn Hàn Kỳ chăm chú.
Hàn Kỳ lấy ngọc bội xuống đưa cho Thôi Đào.
“Cảm ơn ạ.” Thôi Đào nhận ngọc bội rồi lập tức đi tới bên cạnh.
Chu Đại Tráng và Miêu thị có 2 đứa con, con gái lớn 7 tuổi, con trai nhỏ thì 5 tuổi. Hai đứa đều bị kinh sợ, nằm trong lòng vợ chồng Chu nhị lang khóc lóc kêu gào, cả người run bần bật. Các hàng xóm đưa trà với điểm tâm đến để giúp dỗ dành chúng nhưng chẳng có tác dụng gì hết.
Chu nhị lang thấy Vương Chiêu dẫn một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp tới thì vội hỏi hắn vụ án anh cả mình thế nào rồi, đã biết hung thủ là ai hay chưa.
“Không nhanh thế đâu, còn phải điều tra thêm nữa.” Vương Chiêu giới thiệu Thôi Đào với Chu nhị lang, nhưng giọng điệu cũng không chắc chắn lắm, “Thằng nhóc khóc dữ quá, cô ấy có thể giúp dỗ nó.”
Thôi Đào hỏi tên đứa con út xong rồi gọi nó: “Chu Hiểu Đức, nhìn xem trong tay chị là gì nè.”
Thôi Đào ngồi xổm xuống, tay phải nắm thành nắm đấm đưa tới trước mặt Chu Hiểu Đức.
Chu Hiểu Đức nghe có người gọi thẳng tên nó thì thấy lạ, tiếng khóc cũng nhỏ dần đi, tò mò quay đầu lại, giương đôi mắt đỏ hoe nhìn Thôi Đào.
“Trong tay chị là bảo bối đấy, nhưng chỉ cho mình em xem thôi nhé. Đi với chị sang góc bên kia nói chuyện một tí có được không? Em không cần sợ như thế đâu.” Thôi Đào nói xong vẫn thấy thằng bé ôm chặt đùi Chu nhị lang không buông bèn nói tiếp, “Chú hai thím hai của em ở đây mà, chị là người của nha môn, những người này cũng là người của nha môn, chuyên bảo vệ an toàn của người dân, vì thế cũng sẽ bảo vệ em mà. Hay là lát nữa nếu em thấy chị bắt nạt em thì cứ kêu to lên nhé.”
Thôi Đào chỉ vào góc tường, bảo Chu Hiểu Đức bên đó rất xa.
Cuối cùng Chu Hiểu Đức cũng dao động, gật đầu để cho Thôi Đào kéo mình sang đó.
Thôi Đào ngồi xuống ngay góc tường, đưa lưng về phía Vương Chiêu và Chu nhị lang, thả ngọc bội trong tay ra, vừa quơ ngọc bội vừa bảo Chu Hiểu Đức nhìn xem hoa văn trên đó là hình gì.
Vì ngọc bội lắc lư nên không thể nhìn rõ được hoa văn bên trên, Chu Hiểu Đức phải nhìn chằm chằm vào ngọc bội…
Sau 2 nén nhang, Thôi Đào cũng đã trấn an được con gái lớn của Chu Đại Tráng, dẫn hai anh em về lại chỗ của vợ chồng Chu nhị lang.
Chu nhị lang bất ngờ phát hiện hai đứa nhỏ đã ổn hơn rất nhiều, vội vàng cảm ơn Thôi Đào.
Vương Chiêu đang rảnh cũng tò mò hỏi Thôi Đào dùng cách nào với hai đứa nhỏ này thế.
“Có gì đâu, lúc nãy hai đứa khóc sướt mướt nên dễ nghe lời khuyên ấy mà.” Thôi Đào muốn trả ngọc bội lại cho Hàn Kỳ ngay, nhưng thấy Hàn Kỳ đang bận giao việc gì đó cho Lý Viễn nên bèn đưa ngọc bội cho Trương Xương, còn nàng thì vội về nhà xác trước để bắt đầu nghiệm thi lần nữa.
Trương Xương chờ Hàn Kỳ xong việc mới dâng ngọc bội lên.
Lúc Hàn Kỳ lấy lại ngọc bội, Trương Xương đột nhiên mở miệng nói: “Đây là vật tùy thân của Lục lang.”
Hàn Kỳ là con trai út của nhà họ Hàn, trong nhà xếp thứ sáu nên lúc ở riêng Trương Xương sẽ gọi Hàn Kỳ là Lục lang.
Tối qua lúc Lữ Công Bật cảnh cáo Yến Cư Hậu, Trương Xương cũng có mặt ở đó, dù hắn ở trong góc đợi hầu hạ nhưng vẫn trông thấy hết thảy. Vì thế hắn mới nói câu đó, ý đang muốn khuyên nhủ hoặc nhắc nhở chủ nhân nhà mình.
Trương Xương nói xong, thật ra thấy hơi căng thẳng. Hắn biết bản thân nhiều lời, nhưng là người sớm chiều bên cạnh chủ nhân, hắn nghĩ mình tất có trách nhiệm kịp thời góp ý, nhắc nhở chủ nhân mình.
“Biết rồi.” Hàn Kỳ không nhìn Trương Xương, tiện tay treo ngọc bội bên hông rồi làm tiếp việc của mình. Nét mặt chàng nhàn nhạt như thường lệ, không hề có chỗ nào bất thường, cũng không hề trách Trương Xương lấy một câu.
Trương Xương im lặng cúi đầu xuống, tất nhiên đã tự kiểm điểm trong lòng rằng bản thân mình quá lắm lời rồi. Vốn hắn cứ nghĩ chủ nhân đang hồ đồ, ai ngờ chủ nhân lại rất tỉnh táo. Một câu “Biết rồi” này đã đủ để cảnh cáo hắn lắm chuyện, nếu hắn không nhận ra mà lại nói tới thì e ngày mai người đứng cạnh chủ nhân sẽ không còn là hắn nữa.
Lúc Thôi Đào kiểm tra thi thể của Chu Đại Tráng và Miêu thị lần 2, sàng lọc lại những chi tiết dễ bỏ sót nhưng vẫn không phát hiện ra manh mối khả nghi gì trên người cả hai. Trên người hai người này đều không có vết thương có phản ứng sống, nhưng có vết trầy, hẳn là lúc hung thủ di chuyển cơ thể Miêu thị và treo hai vợ chồng lên đã có va chạm.
Trong phòng xác nồng nặc mùi da cháy, là mùi từ 10 cái xác cháy đen mới đến hôm nay bốc ra. Bình Nhi vừa bước vào phòng đã không chịu nổi nữa, lập tức chạy ra ngoài nôn.
Vương tứ nương cũng không ổn mấy, thị chạy ra ngoài hít một hơi rồi quay lại, nghẹn ngào một lúc rồi lại chạy tới cửa sổ ló đầu ra ngoài để thở.
“Vậy giữ các cô lại có ích gì hả? Thế mà nói chắc mẻ rằng mình có thể giúp được đấy.”
Thôi Đào bình tĩnh mở chiếu rơm che một cái xác cháy xém ra, trong mũi miệng không có tro tàn, chết rồi mới bị thiêu, quần áo đã bị đốt cháy, bề mặt da bên ngoài đã hoàn toàn cháy thành than, không cách nào nhận diện được khuôn mặt thật sự của người chết.
Sau đó Thôi Đào lại xem 9 cái xác còn lại, tất cả đều không khác mấy, nhưng may là có 2 – 3 cái không cháy hết, vẫn có thể điều tra được một số thứ.
Vương tứ nương và Bình Nhi cùng xúm lại với nhau đứng cạnh cửa sổ, im lặng nhìn Thôi Đào. Lúc này, ngay cả kẻ luôn thích la hét như Vương tứ nương cũng không nói gì, hoàn toàn quá sốc trước cái xác đã cháy đen bên cạnh Thôi Đào.
“Thất thần đứng đó làm cái gì, nhanh tới giúp ta lật cái xác này lại đi.” Thôi Đào giao việc.
Vương tứ nương và Bình Nhi nhìn nhau một cái, do dự nhấc chân từ từ đi tới bên cạnh Thôi Đào.
“Thi thể ở đây, cửa ở đó, chọn cái nào?” Thôi Đào nâng cây nhíp trúc trong tay mình, bất mãn nhìn cả hai.
Hai người lập tức hiểu ra ý của Thôi Đào, nếu không muốn làm việc thì phải cút xéo. Cả hai vội nhanh chân hơn, theo hướng dẫn của Thôi Đào mà mang găng tay vào, lật cái xác Thôi Đào vừa chỉ lại.
Thôi Đào dùng nhíp trúc gắp một mảnh vải màu đất thổ hoàng* chưa bị cháy hết từ dưới nách người chết ra. Da trên lưng của thi thể này đỡ hơn một chút, tuy bề mặt hơi xém nhưng sau khi kỳ ra, dùng dao lột đi lớp biểu bì đã thành than thì có thể nhìn thấy dấu vết tụ máu dưới mô liên kết.
(*) Màu pha giữa vàng và nâu, nhìn như màu đất.
Lúc còn sống người chết từng bị tổn thương phần lưng, hình dạng vết thương là một dải dài như dùng roi hoặc thứ gì đó hình sợi để quất vào.
Sau đó Thôi Đào lại tìm được một mảnh vải sót lại trên lưng một người chết khác, bề mặt mảnh vải này đã đen hoàn toàn. Thôi Đào ngâm nó vào nước trước, đợi một lúc để xem có phân biệt được gì không.
Toàn bộ 10 cái xác chết cháy này đều là nữ giới, có thể phân biệt được nguyên nhân tử vong của 2 thi thể trong đó, 1 người vì gãy cổ, 1 người vì chấn thương sọ não. Còn lại vì bị cháy rất nặng nên không tài nào phân biệt được. Nạn nhân là nữ giới, lại còn nhiều người như thế, thật khiến người ta không khỏi liên tưởng tới vụ án của Lý Tam, vì thế phải kiểm tra xem lúc người chết còn sống có từng bị xâm hại qua chưa.
Thôi Đào kiểm tra 2 thi thể cháy nhẹ nhất xong, im lặng một lúc lâu mới cởi găng tay ra, dùng nước lá bưởi rửa tay rồi đốt lá ngải cứu lên để xua đi mùi hương khó chịu.
Lúc Thôi Đào nghiệm thi, Bình Nhi và Vương tứ nương căn bản không dám nhìn, hoặc quay đầu đi chỗ khác, hoặc nhắm tịt mắt lại.
Lúc này thấy tâm trạng Thôi Đào không tốt, cả hai đều tụm lại hỏi nàng sao thế.
Thôi Đào không nói gì, chỉ nghiêm túc viết báo cáo nghiệm thi.
Vương tứ nương nghĩ là Thôi Đào đang giận hai người nên ấp úng xin lỗi: “Trước đây bọn ta chưa từng làm qua chuyện nghiệm thi này, lần sau nhất định sẽ cố gắng mà, đừng đuổi bọn ta đi.”
“Đúng đúng đúng, lần đầu khó tránh có chút chưa quen, sau này bọn ta chắc chắn sẽ làm tốt hơn mà.” Bình Nhi khe khẽ phụ họa theo.
Thôi Đào đặt bút xuống, ngước mắt nhìn hai người rồi cầm nhíp trúc gảy mảnh vải lúc nãy ngâm trong nước ra.
“Đừng nóng, đừng nói ra, bọn ta xin lỗi cô mà!” Vương tứ nương vội bảo Bình Nhi cùng cúi đầu với Thôi Đào.
Thôi Đào dùng nhíp trúc chọc vào mảnh vải vài lần rồi lại vẩy vẩy trong nước, sau đó gắp lên dùng vải sạch lau khô, nâng dưới ánh nắng cẩn thận kiểm tra. Giữa mảnh vải này có một chỗ còn nguyên, có thể nhìn ra cũng là màu hoàng thổ.
Thôi Đào gói 2 mảnh vải vào giấy, sau đó cầm báo cáo nghiệm thi đi tìm Hàn Kỳ.
Vương tứ nương và Bình Nhi cũng đi theo sau.
“Các cô ở lại đây, quét dọn sạch sẽ nhà xác rồi khóa cửa lại.” Thôi Đào giao việc.
Hai người đâu dám phàn nàn gì, vội vàng đi làm theo.
Lúc Hàn Kỳ xem báo cáo nghiệm thi của vợ chồng Chu Đại Tráng, đúng như dự đoán, tất nhiên cũng không thấy có gì ngạc nhiên. Nhưng khi đọc tới báo cáo nghiệm thi của 10 xác chết cháy kia, chàng không khỏi cau mày nhìn Thôi Đào.
“Xin hỏi 10 xác chết này đã phát hiện ở nơi nào vậy? Tình hình cụ thể thế nào ạ?” Thôi Đào hỏi.
“Tối qua phía Đông Trường Viên có ánh lửa, Huyện lệnh huyện Trường Viên lập tức dẫn người dân tới cứu hỏa, sau đó phát hiện ra 10 thi thể cháy đen trong một khe núi cạnh đường cái. Vụ án này rất nghiêm trọng, ông ta không xử lý được nên bèn chuyển giao đến phủ Khai Phong.”
“Địa điểm ngọn lửa lúc đầu bốc cháy là ở đâu thế?” Thôi Đào hỏi.
Hàn Kỳ lắc đầu, Huyện lệnh huyện Trường Viên không hề bàn giao lại chuyện này.
“Mời Thôi quan Hàn xem cái này.” Thôi Đào đặt 2 mảnh vải kia lên bàn.
“Đây là?” Hàn Kỳ nhìn Thôi Đào.
“Đây là 2 mảnh vải lấy được từ trên người 2 người chết, đều là màu thổ hoàng.” Thôi Đào giải thích.
Lúc đầu Hàn Kỳ vẫn chưa hiểu sao Thôi Đào lại nhấn mạnh rằng cả 2 mảnh vải này đều là màu thổ hoàng, có thể chỉ là 2 người chết trùng hợp mặc quần áo giống màu nhau thôi mà. Sau đó Hàn Kỳ đã hiểu ra ý của Thôi Đào, kết hợp với sự tàn nhẫn được viết trên báo cáo nghiệm thi, nghĩ kỹ thì cũng không phải là điều không thể.
Áo tù cũng là màu thổ hoàng.
“Ngươi nghĩ họ đều là nữ tù ư?”
“10 người, không hề ít, chắc cũng không khó tra ra đâu, cứ thử một chút là biết ngay.” Thôi Đào nghiêm túc nhìn Hàn Kỳ.
Có lẽ vì nàng cũng là nữ tù nên cảm thấy đồng cảm, cực kỳ tức giận với cảnh ngộ mà những nữ tù này phải trải qua. Nữ tù cũng là người, phạm lỗi thì cứ việc xử lý theo pháp luật chứ không nên có những chuyện khác.
Hàn Kỳ đáp lại sau đó ra lệnh ngay lập tức.
“Nếu là thật thì nghiêm trị không tha, phải răn đe.” Giọng nói luôn ấm áp của Hàn Kỳ lúc này bỗng trở nên cực kỳ lạnh lùng.
Thôi Đào lại hỏi Hàn Kỳ, trong số 4 gia đình có người tự tử ở hẻm Hạnh Hoa trước kia đã có nhà nào đồng ý để phủ Khai Phong đào mộ để nghiệm thi lại chưa.
“Đã qua quá lâu rồi, giờ tìm được 1 nhà, Vương Chiêu đã đến thuyết phục họ, chắc chiều sẽ đến một chuyến.”
“Vậy thì tốt quá, tiện thể tôi có thể đến huyện Trường Viên một chuyến để xem chỗ bốc cháy kia.”
Sau khi ra khỏi chỗ của Hàn Kỳ, Thôi Đào thấy Vương tứ nương vui vẻ chạy tới phía mình, báo cho nàng hay có một vị Lữ nhị lang tới tìm.
“Không gặp.” Thôi Đào không thèm chớp mắt, đi thẳng về.
“Vị Lữ nhị lang đó nói, nếu cô không bảo không gặp thì nhờ ta nói cô biết, hắn sẽ đốt thư của Cửu nương gửi tới.” Vương tứ nương nói tiếp.
Thôi Đào lập tức dừng bước, bảo Vương tứ nương nhanh nhanh dẫn đường.
Thôi Đào tới sảnh phụ của phủ Khai Phong, thấy Lữ Công Bật đang đứng chắp tay trong phòng, trong tay đang cầm một bức thư.
Thôi Đào không nói tiếng nào, bước lên rút bức thư ra từ trong tay Lữ Công Bật.
Lúc Lữ Công Bật nhận ra thì đã chậm, trong tay hắn đã trống không.
Hắn cau mày nhìn Thôi Đào: “Em —”
“Thật vô lễ, không ra thể thống gì mà cứ thô lỗ như thế.” Thôi Đào vừa mở bức thư ra vừa nói tiếp câu nói Lữ Công Bật chưa nói xong.
Lữ Công Bật từ từ hít sâu một hơi, phẩy áo bào ngồi xuống, “Em không thích bị gò bó cũng không sao. Nhưng sao em lại dám tùy tiện đi theo một người vừa quen trên đường như thế được? Lần trước là em may mắn, gặp được… Hoàng lục lang. Nếu lỡ gặp phải kẻ xấu thì em phải làm sao hả?”
Thôi Đào nhanh chóng đọc nội dung bức thư của Thôi Chi, chỉ là lải nhải về những chuyện hàng ngày trong nhà.
Trong thư, Thôi Chi nói Thôi lục nương ghen ghét mình, có mấy lần sau lưng dùng lời để ép buộc cô ta. Còn nói Mã thị, cũng là mẹ của Thôi Đào, đã âm thầm tìm cô ta để hỏi thăm tình hình của Thôi Đào, Thôi Chi không dám để lộ nên chỉ có thể nói gạt. Còn nói bà nội trong nhà vì nghe Thôi Chi được phu nhân Tể tướng thích nên ngày càng xem trọng cô ta, cố tình bảo Mã thị giúp tác hợp cho hôn sự của Thôi Chi và Lữ Công Bật. Cuối thư Thôi Chi vẫn không quên cảm khái với Thôi Đào một câu, giờ rất nhiều người trong nhà, hoặc nhiệt tình, hoặc xa lánh cô ta, khiến trong lòng cô ta rất sợ hãi, không biết nên tin ai, may mà có Thập nương vẫn đối xử với cô ta như trước.
“Thập nương là ai vậy?” Hôm nay Thôi Đào nhìn thấy quá nhiều thi thể nên trong lúc nhất thời đầu óc không hoạt động nổi nữa.
“Con gái một của chú năm thím năm em,” Lữ Công Bật giải thích, “Cũng là số khổ, mới sinh ra không bao lâu thì cha mẹ đã đi hết.”
“Vậy thân thế đúng là thảm thật, còn tính tình thì sao? Làm người thế nào?” Thôi Đào hỏi tiếp.
Lữ Công Bật cẩn thận nhớ lại, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Không mấy ấn tượng, hay sợ người lạ, thường trốn sau lưng bà nội em, hẳn là ít nói ngoan ngoãn.”
“Ít nói ngoan ngoãn à, tính này hợp với anh đấy.” Thôi Đào thuận miệng chuyển chủ đề.
Lữ Công Bật lập tức trừng mắt nhìn Thôi Đào, hỏi nàng là có ý gì.
“Anh bá đạo như thế, luôn thích áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác thì phải tìm một người ít nói ngoan ngoãn mới để cho anh đạt được ý muốn chứ. Tìm người hợp với tính anh, sau khi cưới xong sẽ dễ hòa hợp hơn, không xảy ra vấn đề gì lớn.” Thôi Đào giải thích.
Lữ Công Bật đứng dậy, nheo mắt hỏi Thôi Đào: “Vì chuyện tối hôm qua hay chuyện ở lầu Thiên Hương mà em lại cố tình nói khích ta như thế hả?”
“Đều không phải, là vì cậu hai nhà Tể tướng “mơ mộng hão huyền” với một nữ tù.” Thôi Đào sửa lại.
Hai mắt Lữ Công Bật tràn đầy lửa giận, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Thôi Đào hồi lâu rồi phất tay áo bỏ đi.
Thôi Đào cất thư của Thôi Chi đi rồi quay lại sân nhỏ của mình, đột nhiên nhớ tới trong nồi vẫn còn chân giò nên vội nhanh chân chạy vào bếp, giở nắp ra xem tình hình bên trong.
May mà vẫn chưa dính nồi, nước canh vừa phải, chân giò màu nâu đỏ sáng lấp lánh nằm giữa những hạt đậu vàng óng, toát lên mùi thịt nồng đậm.
Thôi Đào lại đậy nắp nồi lần nữa, trải bột của mình lên thớt. Bột thì không giống bình thường, là cố tình chế biến theo tỉ lệ bột đậu và hạt dẻ, chờ đến khi nấu chín sẽ có thể cảm nhận được vị thơm ngọt khác hẳn với bình thường.
Thôi Đào nhào bột thành những cục có kích thước bằng nhau, sau đó dùng dầu xoa đều lên chúng. Nàng nhào cục bột nhỏ ra thành một miếng bột, kéo ra thành một dải dài rồi gấp lại, sau đó cũng kéo ra thành một dải dài rồi lại gấp lại, cứ lặp lại như thế vài lần, sau đó cuộn bột thành hình tròn, rắc mè và hạt hạnh nhân đập vỡ lên rồi bỏ vào chảo chiên chín.
Làm như thế sẽ cho ra bánh màu vàng ánh và giòn rụm. Mè và hạnh nhân bên ngoài, cùng với bánh giòn nhưng không nát sẽ làm tăng thêm hương vị. Dùng món này ăn chung với chân giò hầm đậu nành, chân giò thơm, đậu nành thơm mà bánh cũng thơm. Nếu nhúng bánh vào nước hầm chân giờ ăn kèm thì lại càng có cảm giác xốp giòn nhưng thấm đẫm hương vị ẩm ướt, khiến người ta không tài nào dừng lại được.
Không cần biết bữa sáng nên ăn gì, tóm lại bây giờ nhất định phải ăn món này.
Bình Nhi và Vương tứ nương cũng được nhờ từ Thôi Đào.
Cả hai theo mùi mà đến, vừa thấy thịt ánh mắt đã sáng rỡ. Họ đã được hưởng tay nghề làm thịt thỏ của Thôi Đào, lúc đó đang ở bên ngoài, gia vị có hạn nhưng mùi vị đã không chê vào đâu được. Giờ trong căn phòng bếp nhỏ này có đầy đủ gia vị, mùi thơm bay ra còn nồng hơn cả lần trước. Với hai người mấy ngày nay chỉ “ăn cỏ” mà nói, sao có thể không thèm được chứ? Không thể nào!
Cả hai đều nhịn không được mà nuốt nước bọt, đôi mắt nhìn lom lom vào chân giò hầm đậu nành.
Thôi Đào múc cho mỗi người một bát chân giò hầm và bánh bột cùng đũa, nhưng lại không cho họ đụng vào.
Cả hai vội xin Thôi Đào, liên tục dùng lời ngon tiếng ngọt để ca ngợi nàng, đồng thời hứa với nàng sau này nhất định sẽ giúp được cho nàng, tuyệt đối không kéo chân sau của Thôi Đào nữa.
“Chỉ có một yêu cầu: Lúc làm việc nghiêm túc thì bớt nói nhảm giùm. Ta bảo các cô làm gì thì nhanh nhanh làm cái đó, không được phép nhiều lời. Nếu không thì ra ngoài rẽ trái, Đại Hoàng vẫn còn chỗ đấy.”
Đại Hoàng mà Thôi Đào nhắc tới là con chó nuôi cạnh đại lao phủ Khai Phong, cũng là con chó lần trước may mắn sống sót qua trận thử độc.
Hai người liên tục gật đầu hứa hẹn với Thôi Đào. Đam Mỹ Cổ Đại
Lúc này Thôi Đào mới rút tay về, cho phép họ ăn.
Hai người đã mấy ngày không dính chút thịt tanh nào, lập tức điên cuồng cầm đũa lên bắt đầu ăn lấy ăn để.
Vương tứ nương nóng tính, ăn rất nhanh, nhưng lúc gặm chân giò lại cực kỳ cẩn thận, chút thịt vụn trên xương cũng không còn. May mà Thôi Đào hầm chân giò này đủ lâu nên thị mới có thể gặm sạch sẽ như thế được.
Bình Nhi ăn uống lịch sự hơn Vương tứ nương một chút nhưng tốc độ cũng không chậm, đôi khi ăn đến nỗi một bên má phồng lên, nhìn không giống với hình tượng thục nữ từ trước tới nay của cô ta cho lắm.
“Đúng rồi,” Vương tứ nương ăn xong rồi lau miệng, hỏi lúc nãy khi nghiệm thi xác chết nữ giới bị cháy, sao Thôi Đào lại đột nhiên thay đổi thái độ như thế, “Đã tra ra được chứng cứ gì quan trọng rồi ư?”
“Khụ khụ —” Bình Nhi nhíu mày, cố nuốt đồ ăn trong miệng xuống rồi u ám nhìn Vương tứ nương, “Có thể đừng nói chuyện thi thể trong lúc đang ăn cơm không hả?”
“Ta đâu có nói lúc ăn cơm, ta ăn xong rồi mà!” Vương tứ nương vô tội nói.
Bình Nhi tức đến mức ho khan, cô ta ai oán trừng Vương tứ nương một chút, trách thị chỉ biết nghĩ đến mình chứ không để ý gì tới người khác cả.
“Ai cha, đừng nói thế mà. Lúc cô khóc lóc sướt mướt không phải cũng chỉ biết nghĩ tới mình, không chịu để ý đến cách người khác nhìn mình đấy sao?” Vương tứ nương tiện miệng phản bác lại.
“Cô —” Bình Nhi tức đến đỏ mặt, còn Vương tứ nương thì chỉ lo cười.
Bình Nhi không còn cách nào khác chỉ có thể phồng má, bưng bát của mình trốn tới một góc của phòng bếp để ăn tiếp.
Vương tứ nương nghe Thôi Đào kể lại, trong lúc nàng khám nghiệm những thi thể nữ đó, những người không bị thiêu trụi thì nửa thân dưới đều bị thối nát nghiêm trọng. Lúc này Vương tứ nương mới hiểu đã xảy ra chuyện gì, tức đến mức vỗ bàn trừng mắt, chửi đổng đám súc sinh dám làm hại phụ nữ như thế chết sẽ không được yên.
“Giờ nghi ngờ sơ bộ rằng họ đều là nữ tù, tất nhiên còn phải điều tra thêm nữa để xác minh.” Thôi Đào nói tiếp.
Bình Nhi cũng ghé vào, trừng to mắt: “Nữ tù ư? Là ai mà —”
Dù ban nãy Bình Nhi trốn trong một góc bếp nhưng vẫn nghe rõ mọi chuyện, vì tiếng chửi kia của Vương tứ nương thật sự quá to.
“Là người của quan phủ ư?” Vương tứ nương hỏi.
“Giờ khó mà nói được, vẫn chưa có đủ bằng chứng.” Thôi Đào nói một cách khách quan, nhưng nàng nghĩ khả năng kẻ đó là quan viên hoặc sai dịch rất lớn.
“May mà chúng ta ngồi tù ở phủ Khai Phong đấy, nếu là chỗ khác thì không biết sẽ ra sao nữa.”
Vương tứ nương thở dài rồi lại cười lạnh.
“Thật ra những chuyện này xảy ra ở rất nhiều đại lao, do phủ Khai Phong nằm dưới rễ Hoàng thành nên mới quy củ hơn chút xíu mà thôi. Đại lao chỗ khác, rất nhiều nữ tù đều không được xem là con người, bị bọn ngục tốt làm nhục, nói gì mà “Đã vào tù rồi còn làm tiết phụ* cái gì”, tùy tiện lột đồ trêu ghẹo là nhẹ rồi đấy. Có không ít người vào tù vì tội nhỏ, sau khi được thả ra cũng không còn mặt mũi nào mà sống tiếp nữa, hoặc treo cổ, hoặc nhảy sông tự vẫn.”
(*) Người đàn bà giữ tiết thờ chồng khi chồng đã chết, theo đạo đức thời xưa.
Bình Nhi ngạc nhiên hỏi Vương tứ nương sao lại biết những chuyện này.
“Đừng quên vốn dĩ ta làm nghề gì, trong trại có vài nương tử phạm tội phải vào tù nên nhìn thấy được cảnh tượng bên trong. Họ cũng được thả ra nhưng không còn mặt mũi nào để ở ngoài nữa, bèn chạy tới sơn trại để tìm chốn dung thân.” Vương tứ nương căm hận cau mày, vỗ bàn nói, “Nhưng họ không giống như những cái xác trong nhà xác kia, bị nạn mà chết! Những tên chó táng tận lương tâm này, đừng để ta gặp được chúng, nếu không ta sẽ lột da, móc mắt chúng ra!”
Bình Nhi cũng gật đầu đồng ý, cùng mắng chửi đám súc sinh đó với Vương tứ nương.
“Mong là Thôi quan Hàn có thể nhanh chóng tra ra chân tướng chuyện này, bắt hết đám súc sinh đó lại!” Bình Nhi nói tiếp.
“Có khi nào Thôi quan Hàn vì những kẻ đó làm quan mà sẽ bảo vệ chúng không?” Vương tứ nương lo lắng hỏi Thôi Đào, “Quan lại bao che cho nhau, huống hồ trong mắt chúng, nữ tù là thấp hèn, không đáng một phân tiền.”
“Sẽ không đâu.” Thôi Đào tin Hàn Kỳ sẽ không làm như thế.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu chàng làm thế thật thì Thôi Đào cũng có cách đối phó. Tóm lại, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải cho 10 thi thể kia một câu trả lời thỏa đáng.
Giờ Thôi Đào nói gì Vương tứ nương cũng tin tưởng cả. Thị lập tức thở phào, cảm khái rằng quả nhiên phủ Khai Phong vẫn tốt nhất. Thị và Bình Nhi chọn ở lại phủ Khai Phong thật sự là một quyết định sáng suốt.
Buổi chiều, Thôi Đào đến huyện Trường Viên để xem chỗ bị cháy trên núi trước.
Căn cứ theo độ cháy ở hiện trường, khe núi nơi 10 cái xác nữ bị thiêu hủy chính là nơi phát sinh vụ cháy. Ở gần khe núi này không có cây cối, chỉ có một số bụi cây cỏ. Vì thế lửa không hề lây lan ra nhiều mà nhanh chóng được dập tắt.
Trừ thảm thực vật đã bị cháy đen thành than ra thì không có manh mối gì có giá trị. Dù là có đi chăng nữa cũng đã sớm bị hủy hoại trong quá trình cứu hỏa rồi.
Sau đó Thôi Đào lại chạy tới nghĩa địa nơi chôn cất vợ chồng họ Trương đã tự tử 3 năm trước trong hẻm Hạnh Hoa.
Sau khi mở nắp quan tài, trong thoáng chốc đã có thể nhìn rõ tình trạng xương trắng trong đó, trong xương sọ của 2 bộ xương trắng đều có cắm một cây kim bạc. Như thế đã có thể xác nhận, tất cả vụ án vợ chồng tự sát trong hẻm Hạnh Hoa đều có liên quan tới nhau, tất cả cặp vợ chồng “tự tử” đều chết theo cùng một cách thức. Nhưng muốn hoàn toàn chắc chắn thì vẫn phải cần đến nơi chôn cất của 3 cặp vợ chồng tự tử khác để tiến hành mở quan tài xác nhận lại.
Chuyện này là trách nhiệm của Vương Chiêu phải điều tra, Thôi Đào chỉ cần chờ tin về là được.
“Giờ nhìn lại, rất có thể vụ án hẻm Hạnh Hoa có liên quan đến một loại tà thuật cúng tế gì đó. Nhà trong hẻm đều là thế hung, nhất định phải là một cặp vợ chồng treo xà tự tử, cứ 3 năm một lần, mỗi lần 2 cặp.” Thôi Đào tổng kết với Hàn Kỳ.
“Đây sẽ là loại nghi thức tà thuật nào chứ?” Hàn Kỳ hỏi.
Thôi Đào chống cằm suy nghĩ: “Chuyện này khó mà nói được, có rất nhiều tà thuật bí truyền, người ngoài sao mà biết được. Nhưng không hẳn là nghi thức này làm cho người người sống, giống như cúng tế người chết hơn. Tất nhiên là người sống cũng có nguyện vọng, nếu không sẽ không phí công như thế đâu.”
Hàn Kỳ gật đầu, thấy Thôi Đào nói thế cũng có lý.
“Người có tìm đến con gái của người thợ mộc già xây nhà cho hẻm Hạnh Hoa chưa?” Thôi Đào chợt nhớ ra.
“Chắc ngày mai sẽ tới.”
“Vậy thì tốt rồi, vụ án này không thể kéo dài thêm nữa, nếu cứ 3 năm hung thủ sẽ bắt 2 cặp vợ chồng hiến tế thì năm nay đã đủ số lượng rồi. Trong thời gian ngắn rất có thể hung thủ sẽ không ra tay nữa, nếu để hắn trốn trong biển người mênh mông ngoài kia sẽ rất khó tìm ra, trừ khi đợi đến 3 năm nữa.”
Thôi Đào tiếp tục phân tích cẩn thận đặc điểm hung thủ trong vụ án hẻm Hạnh Hoa với Hàn Kỳ.
“Theo tình trạng lúc chết của Dương thị, vợ Tiền Đồng Thuận thì lúc đó đang là ban đêm, Dương thị không kịp mặc áo ngoài mà đã thấy hung thủ trong sân, rất có thể lúc gặp hắn thị không hề đề phòng.
Đâm kim bạc nhất định phải đến gần mới chính xác được, trên người 4 nạn nhân đều không có vết thương do phản kháng, chứng tỏ những người chết lúc đó không hề đề phòng khi bị đâm kim bạc ở cự ly gần.
2 gia đình, 2 cặp vợ chồng, 2 nam 2 nữ, trong tình huống thế nào mà đều không đề phòng chứ? Giả dụ hung thủ cũng là người ở hẻm Hạnh Hoa, rất thân thiết với bọn họ. Sức lực của hắn yếu, có thể là nữ giới, tất nhiên cũng có thể là nam giới yếu đuối, nhưng dù là nam hay nữ đi nữa, tiếp cận với người cùng giới thì dễ nhưng với người khác giới, dù là nam hay nữ đều không thể tiến lại quá gần được. Sao hắn có thể bỏ qua sự khác biệt giới tính để đâm kim bạc vào tai của nạn nhân nam lẫn nữ được?”
Hàn Kỳ đồng ý: “Hẳn tên hung thủ là một kẻ khiến người ta dễ lơ là phòng bị. Có khi nào là 2 người, 1 nam 1 nữ không?”
“Cũng không loại trừ khả năng đó, nhưng nếu là 2 người thì cách dùng kim bạc của chúng phải y hệt nhau.
2 vụ án gần đây đụng phải chết quá nhiều người, cách thức giết người cũng đều quá tàn bạo rồi.”
Thôi Đào đề nghị với Hàn Kỳ làm một pháp sự ở phủ Khai Phong để siêu độ vong linh. Không chỉ để an ủi người chết mà còn khiến người sống cảm thấy an tâm hơn.
Hàn Kỳ thì không nghĩ đây là lý do thật sự khiến Thôi Đào yêu cầu làm pháp sự, “Sao ngươi không nói thẳng ra luôn đi?”
“Nói thẳng á, tôi sợ Thôi quan Hàn không tin thôi.” Thôi Đào liếc nhìn Hàn Kỳ.