Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong

Chương 45:




Ánh mắt Hàn Kỳ chuyển tới vị trí giữa hai lông mày của Thôi Đào.
Thôi Đào sờ lên lông mày của mình, hỏi Hàn Kỳ sao thế.
“E là không đủ chỗ đâu,” Hàn Kỳ thấy Thôi Đào không hiểu bèn nói cho nàng biết nội dung phải thích chữ, “Trọng dịch* của phủ Khai Phong Biện Kinh.”
(*) Đại khái là người phải chịu tội nặng.
“Vậy thì nhiều chữ lắm.” Thôi Đào cứ nghĩ chỉ có 2 chữ.
“Còn muốn thích không?” Hàn Kỳ hỏi.
“Không thích cũng được ạ.”
Thôi Đào hơi miễn cưỡng đáp lại, Hàn Kỳ lại cảm giác như mình đang ép nàng không được thích chữ vậy.
“Sân nhỏ ngươi sửa lại rất độc đáo.” Hàn Kỳ đột nhiên chuyển chủ đề câu chuyện.
“Nếu Thôi quan Hàn thích thì tôi có thể sửa vườn nhà Thôi quan Hàn lại cho.” Thôi Đào lập tức hỏi Hàn Kỳ thích kiểu vườn thế nào.
“Nghỉ ngơi đi.” Hàn Kỳ khẽ cười một tiếng, “Gần đây cũng không phải là không có vụ án, nếu ngươi thấy rảnh thì mai tới tìm ta đi.”
Thôi Đào đồng ý rồi quay về hoang viện, nhưng lại không ngủ được.
Đúng lúc trong phòng bếp vẫn còn ruột dê sấy, thịt bò và thịt heo, lúc trước bị hư một phần nên Thôi Đào đã ướp muối lên hết. Giờ cứ băm đống thịt này ra thành nhân, cũng không cần quá nhuyễn, thô một chút, có thể nhìn thấy miếng thịt ăn mới thích. Sau đó thì cho đường, xì dầu, bột ngũ vị hương ướp thêm, nhất định phải có tỏi, nếu thích vị tỏi nồng hơn một chút thì cho nhiều hơn.
Sau đó trộn đều tỏi băm và nhân thịt rồi dùng phễu đổ thịt vào trong ruột dê sấy, đổ được một đoạn thì lấy dây gai siết lại, sau đó treo xúc xích lên. Phải nói băm thịt làm nhân và rửa ruột đều là những việc tốn sức, Thôi Đào bận rộn làm hết đã cảm thấy mệt mỏi, rất dễ chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Vương tứ nương và Bình Nhi rời giường phụ trách nhóm lửa và vo gạo. Sau khi cho đậu xanh và gạo trắng vào nồi, Thôi Đào bèn lấy xúc xích đã phơi 2 canh giờ tối qua ra cho vào lò nướng rồi lại làm bánh nướng mạt chược, củ cải ngâm tương và rau giá trộn giấm.
Sau 2 nén nhang, mùi thơm của xúc xích nướng bắt đầu bay thoang thoảng. Lúc nướng chín rồi thì lấy 2 khúc ra trước, nhân lúc còn nóng mà cắt nhỏ, ăn chung với cháo và bánh nướng.
Bữa sáng này rất hiếm có, vừa rau vừa thịt, thật sự rất ngon. Vương tứ nương tham ăn nên ăn hết số xúc xích trên đĩa lại còn lấy thêm 1 khúc nữa, cầm lên mà cắn.
“Ngon quá đi, ta chưa từng ăn tỏi bao giờ cả, ai mà biết nó lại ngon đến thế chứ!” Vương tứ nương ăn đến khóe miệng chảy mỡ.
Bình Nhi sắp xếp bát đũa sau đó lại lo lắng nhìn Vương tứ nương.
“Nhìn cái gì? Không còn gì cho cô ăn à?” Vương tứ nương trách Bình Nhi.
Bình Nhi im lặng nhìn Vương tứ nương một chút, sau đó lẳng lặng rửa bát, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Gần đây cô không soi gương à?”
“Ta không soi gương thì liên quan gì đến cô.” Vương tứ nương nghĩ kỹ lại, đúng là gần đây mình không soi gương thật. Chuyện chải tóc này nọ thị đã sớm quen rồi, dù sao thị cũng chẳng phải dạng xinh xắn gì, cứ tùy tiện buộc lại, quấn khăn trùm lên là xong ấy mà.
“Chẳng trách.” Bình Nhi bóp mỡ trên bụng Vương tứ nương, “Cô béo lên nhiều thế mà còn không biết.”
Vương tứ nương khẽ giật mình, chạy về phòng mình soi gương, quả nhiên thấy gương mặt của mình đã to hơn một vòng rồi.
Vương tứ nương đau khổ bước ra, thổn thức không thôi. Nhớ năm đó thị đã từng là một tiểu nương tử trẻ tuổi, vóc người mảnh mai, da thịt mềm mịn, trải qua nhiều năm kêu đánh kêu giết với đám đàn ông thô lỗ trong sơn trại, phơi nắng phơi gió, da mịn đã biến thành da dày, cơ thể cũng càng ngày càng béo, giờ mà cứ béo lên nữa thì kẻ vốn không ưa nhìn như thị sẽ triệt để biến thành “hoàn toàn xấu xí” mất!
Trí mạng là bên cạnh thị còn 2 người nữa để so, Thôi nương tử và Bình Nhi đều là những người xinh đẹp cả. Đặc biệt là lão đại Thôi nương tử của thị, từ đầu đến chân đều ngọt từ xương, dù ngày thường nàng mặc quần áo mộc mạc nhưng những ai phân biệt được vóc dáng phụ nữ đều biết, lồi lõm trước sau đều hoàn hảo đấy! Dù tương lai chưa biết ai được hưởng, nhưng chắc chắn kẻ đó là có phúc lớn.
Trong mắt Vương tứ nương, lão đại nhà thị là tiên nữ, tất cả đàn ông trên đời đều không xứng đáng, có là Hoàng đế cũng không được.
Uầy, nghĩ lạc đề rồi!
Vấn đề bây giờ là, thị béo lên rồiiiii —
Vương tứ nương ủ rũ bước vào bếp, Thôi Đào đang bận dùng lá sen gói xúc xích lại, đã gói được 3 phần, còn 2 phần nữa là đủ.
“Muốn ăn thì tự đi lấy đi.” Thôi Đào ra hiệu rằng trong nồi vẫn còn xúc xích.
“Không ăn đâu, béo lắm.” Vương tứ nương nhìn xúc xích đỏ rực, kìm không được mà nuốt nước bọt. Rõ ràng thị biết mình béo nhưng vẫn không cam tâm hỏi Thôi Đào, “Ta có béo không?”
Thôi Đào quan sát Vương tứ nương một chút, “Thêm tí thịt cũng không sao, vận động nhiều một chút là được rồi.”
“Vẫn là Thôi nương tử nói đúng!” Vương tứ nương không chần chừ gì nữa mà cầm một khúc xúc xích lên, vui vẻ cho vào miệng ăn, “Nhịn gì thì nhịn chứ không thể nhịn ăn được, ta cứ vận động nhiều tí là được mà. Đúng rồi, gần đây không có vụ án nào à? Nếu có vụ án thì ta có thể chạy thêm vài việc rồi.”
“Thôi quan Hàn bảo hôm nay sẽ sắp xếp cho.”
Thôi Đào bảo Vương tứ nương giúp mình đưa bữa sáng đến cho Chu Nhị Ngưu.
Vương tứ nương lập tức đồng ý, “Sau này chuyện vặt cứ giao cho ta đi!”
Thôi Đào xách mấy gói xúc xích chia cho Lý Viễn, Lý Tài và Vương Chiêu, giữ lại 1 phần để đưa tới cho bà đỡ Trương.
Sau chuyện của ngỗ tác Lưu, bà đỡ Trương còn cho là Thôi Đào không để ý tới mình nữa. Hôm nay thấy nàng cầm gì đó tới gặp mình, bà ta cũng hơi bất ngờ, vội mời Thôi Đào vào uống ngụm trà.
“Hôm khác đi ạ, giờ tôi còn phải tới chỗ Thôi quan Hàn nữa.” Thôi Đào nói với bà đỡ Trương, xúc xích này ăn nóng cũng được, chiên lên cũng được, cũng có thể trực tiếp ăn lạnh.
Bà đỡ Trương mở gói lá sen ra, ghé mũi ngửi một cái khen thơm rồi cười nói cảm ơn Thôi Đào.
Thôi Đào: “Tôi cũng muốn cảm ơn bà, tôi ở trong lao lâu như thế, bữa ăn đàng hoàng đầu tiên là cháo cá mà bà mua cho tôi.”
Lúc này bà đỡ Trương mới chợt nhớ ra hình như có chuyện như thế, “Thôi nương tử không nhắc thì ta cũng quên mất, nhưng nói mới nhớ, chuyện sau đó cũng thay đổi nhiều thật. Chẳng ai ngờ Thôi nương tử lúc trước sẽ trở thành như bây giờ, là đồng nghiệp trong nha môn với ta.”
Bà đỡ Trương nói xong liền sợ Thôi Đào hiểu lầm nên vội bổ sung thêm, “Ta không có ý mỉa mai gì Thôi nương tử, ý của ta là Thôi nương tử thật sự rất lợi hại. Chỉ cần có tài thì dù bất cứ khi nào cũng có thể tìm được đường sống.”
“Là nhờ tôi may mắn, gặp được nhiều người tốt đấy.” Thôi Đào cười đáp lại, sau đó lễ phép chào tạm biệt.
Bà đỡ Trương nhìn theo bóng lưng của Thôi Đào, không kìm được mà cảm thán: “Thật không đơn giản.”
“Cô ơi, gì mà không đơn giản vậy?” Một cô gái 16 – 17 tuổi tươi cười bước ra từ trong phòng, nói với bà đỡ Trương rằng mình đã ngâm thi thể trong giấm hết cả rồi.
“Tất nhiên là nói Thôi nương tử không đơn giản rồi.” Bà đỡ Trương nhìn Trương Tố Tố, “Sau này con phải học theo người ta đấy.”
Trương Tố Tố lập tức ngoan ngoãn gật đầu, đi theo bà đỡ Trương vào nhà, cô ta nhìn thấy trên bàn có xúc xích thơm phức nên vội hỏi là ai cho. Nghe nói là Thôi Đào tặng, Trương Tố Tố lập tức cắt một miếng ăn thử. Ăn xong không khỏi kinh ngạc mở to mắt, liên tục gật đầu khen ngon.
“Cô ơi, con cũng muốn trở thành người như Thôi nương tử!” Trương Tố Tố quả quyết nói.
Bà đỡ Trương vui mừng mỉm cười, cổ vũ cô ta cố gắng mà học.

Lúc Thôi Đào đến gặp Hàn Kỳ đã đưa phần xúc xích cuối cùng cho Trương Xương, tất nhiên món này không thích hợp để đưa cho Hàn Kỳ.
Sau khi vào phòng, nàng thấy Bao Chửng cũng ở đây nên vội lễ phép hành lễ với Hàn Kỳ: “Thiếp đến nhận án ạ.”
“Phán quan Vương xin nghỉ bệnh nên có khá nhiều vụ án nhỏ chồng chất, hạ quan định chia xuống để họ giải quyết trước ạ.” Hàn Kỳ giải thích với Bao Chửng.
Bao Chửng khen ngợi ý này của Hàn Kỳ không tệ, “Ngoài pháp luật ra thì còn có tình cảm, nếu không có mâu thuẫn gì sâu sắc thì cứ hòa giải trước rồi thẩm lý sau, làm rất tốt.”
Bao Chửng lại tiếp tục khen ngợi biểu hiện xuất sắc của Thôi Đào trong vụ án xác chết cháy, bảo rằng công lao này không thể bỏ qua.
“Chuyện của ngươi, ta sẽ cố gắng hết sức tranh thủ cho.” Bao Chửng nói tiếp.
Thôi Đào khó hiểu nhìn Bao Chửng, đang định hỏi là chuyện gì.
“Hồ sơ vụ án đã để trên bàn rồi.” Lúc này Hàn Kỳ đột nhiên giao phó Thôi Đào.
Thôi Đào đáp lại, lấy hồ sơ trên bàn về rồi cáo lui.
Sau khi đọc sơ qua, nàng đã nắm được sơ bộ vụ án này.
Bị cáo trong vụ án này là Sầm thị, năm nay 25 tuổi, gả cho Nghiêm tam lang ở hẻm Dũng Tuyền đã 8 năm, thủ tiết 7 năm, dưới gối cũng không có con cái gì. Nguyên cáo là con cả nhà họ Nghiêm, Nghiêm đại lang, vì Sầm thị không muốn tái giá mà hại nhà họ Nghiêm bọn họ bị người ta đồn đãi, phải chịu đủ loại tin đồn mắng chửi. Cha mẹ của Sầm thị đều đã mất, cha mẹ nhà họ Nghiêm cũng không có ở đây, vợ chồng Nghiêm đại lang không thể tự ý quyết định chuyện hôn sự cho Sầm thị được nên mới bẩm lên quan phủ, mời quan phủ ra mặt giải quyết vấn đề tái giá cho Sầm thị.
Dạo này giải quyết án mạng quá nhiều nên suýt chút nữa Thôi Đào đã quên mất phủ Khai Phong còn phải giải quyết tranh chấp dân sự nữa.
Đúng như Hàn Kỳ nói, vụ án này là một vụ án nhỏ. Nhưng cũng không thể coi thường được, vì có câu không nhà nào mà không gặp những rắc rối, vụ án lớn thì trắng đen rõ ràng, đúng hay sai chỉ cần liếc nhìn là thấy, còn trái lại sẽ khó phán hơn. Kiểu án nhỏ thế này đúng là “ai cũng có lý của mình”, rất khó để nói rõ là ai đúng ai sai.
Chuyện nữ giới ly hôn thời Tống cũng xem như là khá dễ chịu, ví dụ như trong “Tống Hình Thống” quy định “Chồng ra ngoài 3 năm không về, 6 năm mất liên lạc” thì nữ giới được phép tái giá hoặc ly hôn, vì thế chỉ cần người chồng không về nhà 3 năm, hoặc không viết thư hỏi thăm này nọ 6 năm thì người vợ đã có thể tái giá mà không cần phải chờ chồng chết. Còn có “Vợ chồng không hòa hợp ly hôn, bất tọa*”, chỉ cần vợ chồng bất hòa thì ly hôn cũng là chuyện dễ dàng, không tới mức phải trừng phạt gì.
(*) Mình không tìm được tài liệu nào về chữ này có liên quan tới thời Tống cả, có thể tạm hiểu theo vế sau của câu nhé.
Vì thế dù là quan chức cấp cao hay người dân, chuyện phụ nữ tái giá đều là một tập tục phổ biến, phụ nữ trẻ tuổi thủ tiết lại càng được cho là nên tái hôn. Bấy giờ chuyện ủng hộ tục thủ trinh vẫn chưa được đề xướng, thậm chí nếu có con gái nhà ai mà lập chí thủ tiết thì cha mẹ có quyền ép tái giá. Nếu không sẽ rất dễ bị người khác lấy ra làm cớ, bị hàng xóm xung quanh bàn tán chê cười, đó chính là trường hợp của nhà họ Nghiêm.
Giờ xem xét thì vụ án này không có gì nghiêm trọng, nhưng nếu muốn nói ai đúng ai sai thì không sao rõ được. Nên làm sao đây? Hòa giải mâu thuẫn hai bên chính là biện pháp được ưu tiên hàng đầu.
Thôi Đào phát hiện thật ra vụ án này rất hợp để mình xử lý, quan viên xử lý vụ án ở phủ Khai Phong đều là đàn ông, tất nhiên không thể tùy tiện đến tìm Sầm thị tâm sự như nàng được.
Thôi Đào dẫn theo Vương tứ nương và Bình Nhi đến hẻm Dũng Tuyền để tìm Sầm thị trò chuyện một chút. Nhà Sầm thị sát vách nhà Nghiêm đại lang, 2 căn nhà 1 cánh cửa không lớn không nhỏ, trước cửa được dọn dẹp rất sạch sẽ, dưới chân tường còn trồng một loại hoa màu hồng phấn, nở lên rất đẹp.
Vương tứ nương vừa gõ cửa đã nghe giọng nói trong trẻo của một người phụ nữ truyền từ trong nhà ra.
“Ai thế?”
“Phủ Khai Phong đến phá án.”
Vương tứ nương nói xong không lâu, một người phụ nữ mặc váy trắng ra mở cửa. Người phụ nữ này dáng dấp bình thường, lông mày lá liễu, mắt phượng, mũi thon nhỏ, môi cũng mỏng, mặt trái xoan, vóc người mảnh khảnh, là một bộ dạng dịu dàng hiền thục khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.
Thị chỉ mở rộng 3 tấc cửa, để lộ ra đôi mắt hiếu kỳ dò xét nhìn người bên ngoài.
Giờ Thôi Đào đã là chân chạy phá án của phủ Khai Phong, tất nhiên cũng chạy chọt được một tấm thẻ, lúc này nàng lập tức đưa ra cho Sầm thị xem.
“Không ngờ phủ Khai Phong còn có nha dịch nữ.” Sầm thị cười mở cửa, có lẽ vì hiếm khi thấy nữ giới phá án nên không thấy sợ nữa mà cực kỳ thân thiện. Thị nhiệt tình mời họ vào nhà, sau đó rót nước cây hương nhu* mình nấu cho cả ba.
(*) Một cây thuốc nam quý, dạng cây thảo cao 1 – 2m, sống nhiều năm, thân vuông, hóa gỗ ở gốc, có lông, khi cây còn non thì 4 cạnh thân có màu nâu tía, còn 4 mặt thân có màu xanh nhạt, khi già thân trở thành màu nâu.
Trong nước có mùi cam thảo và hương nhu nhàn nhạt, vị trong veo, còn có thể nếm ra được mùi ô mai, uống vào bụng cực kỳ dễ chịu. Thôi Đào khen ngợi nước hương nhu của Sầm thị này rất ngon.
“Nếu các nương tử thích thì cứ uống nhiều một chút, tôi nấu rất nhiều mà.” Sầm thị khách sáo cười, ánh mắt dịu dàng rất hiểu chuyện.
Bình Nhi rất thích sự dịu dàng của Sầm thị, vì nghĩ thị vô cớ bị kiện lên phủ Khai Phong mà trong lòng không khỏi sầu não thay thị. Lúc thị biết bản thân bị anh cả của người chồng đã mất kiện lên, không biết sẽ thất vọng và đau lòng tới mức nào nữa.
Thôi Đào lập tức nói rõ ý định lần này họ tới, Sầm thị nghe bảo mình bị Nghiêm đại lang kiện thì buồn bã cúi đầu, quả nhiên đúng như Bình Nhi đoán, cực kỳ khó chịu.
“Anh chị dâu đều đã nói với tôi rồi, nếu tôi vẫn kiên quyết không tái giá thì sẽ bẩm lên với quan trên.” Sầm thị nói xong thì rơi nước mắt, quay lưng đi để tránh cho bọn Thôi Đào nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc của mình.
“Vậy sao cô không muốn tái hôn?” Bình Nhi hỏi thăm.
“Chẳng vì sao cả, chỉ là thấy bản thân mình thế này rất tốt.” Sầm thị nói.
“Nhưng cô không sợ về già sẽ chỉ có một mình, không ai chăm sóc ư?” Bình Nhi lại hỏi.
“Đến lúc đó rồi tính, dù sao bây giờ tôi cũng không muốn gả.” Sầm thị không chút do dự, giọng điệu kiên quyết nói.
Thôi Đào ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, không nói gì nữa.
“Đúng đấy, ở một mình thoải mái hơn nhiều, ai biết được lỡ tái giá thì sẽ gả cho hạng quỷ gì chứ. Như tôi này, gặp phải một kẻ muốn hại chết mình, lại còn tìm con khác sau lưng tôi nữa!”
Vương tứ nương lập tức hiếu kỳ quan sát bố trí trong nhà, tất cả đồ vật đều được sắp xếp ngăn nắp, thị cảm thán Sầm thị đúng là có nếp sống của một người vợ hiền, tiếc là người chồng đã mất của thị không có may mắn hưởng.
“Cũng không sao, tôi cứ sống một mình đến hết đời cũng được!”
Sầm thị cười nói cho qua nhưng cũng không phụ họa với Vương tứ nương, xem ra thị cũng không phải là hoàn toàn đồng ý với ý của Vương tứ nương.
Thôi Đào đã nhìn ra được gì đó, Sầm thị này không phải hoàn toàn không nghĩ tới chuyện tái giá, nhưng theo giọng điệu kiên quyết ban nãy của thị thì chắc chắn hiện tại không muốn gả thật… Như thế đã gần như rút ra được một kết luận, Sầm thị có lẽ là có người trong lòng, nhưng giờ người đó không tiện nên thị muốn đợi.
Bọn Thôi Đào không quen biết với Sầm thị, đây là lần đầu tiên gặp mặt nên cũng không thể trông chờ Sầm thị sẽ nói hết những lời trong lòng ra với họ được.
Sau đó Thôi Đào tạm biệt Sầm thị rồi đi tới nhà Nghiêm đại lang sát vách.
Giờ Nghiêm đại lang đang ra ngoài làm việc, trong nhà chỉ có Địch thị vợ hắn và 3 đứa con.
Địch thị đuổi 3 đứa con của mình đi chơi rồi vội vàng chào hỏi bọn Thôi Đào. Nhà thị không có nước hương nhu gì, chỉ có nước lã.
Địch thị hơi xấu hổ, “Không biết 3 vị nương tử đến nên tôi không chuẩn bị gì trong nhà cả.”
“Không sao, vốn chúng tôi cũng đâu phải đến uống trà.” Thôi Đào mời Địch thị ngồi rồi bảo thị nói về tình hình Sầm thị bên kia cho mình nghe.
Nhắc tới thị, Địch thị liền tức giận, “Thật không hiểu nó bướng cái gì, anh ba đã đi bao nhiêu năm rồi, nó thủ tiết từ năm 18 tuổi tới giờ, chúng tôi đã khuyên hết lời mà nó chẳng chịu nghe. Nhưng giờ đây đã đánh gãy cột sống nhà chúng tôi mất rồi! Nhà tôi chẳng làm gì kiếm ăn được, chỉ sống dựa vào nghề bán bánh nướng, giờ vì chuyện này mà không còn ai mua bánh nướng nhà chúng tôi nữa, tất cả đều nói chúng tôi ức hiếp nó. Trong nhà vẫn còn 3 đứa nhỏ phải nuôi, con trai cả còn phải đi học, giờ học phí còn không trả nổi nữa rồi!”
Địch thị nói xong thì bật khóc, tủi thân dùng tay áo lau nước mắt.
“Thị chỉ không tái giá thôi mà, liên quan gì đến nhà cô chứ?” Vương tứ nương ngạc nhiên.
“Liên quan chứ, liên quan nhiều nữa là đằng khác. Không tin thì mời 3 nương tử ra ngoài hỏi thăm chút đi, xem bên ngoài nói nhà chúng tôi thế nào! Nếu không phải con cả nhà tôi còn phải đi học, không dời đi được thì nhà chúng tôi đã sớm chuyển ra khỏi Biện Kinh rồi, thật sự không sống nổi nữa mà.”
Địch thị càng nói thì càng khóc to hơn, mắng Sầm thị không có lương tâm, hại cả nhà họ không làm ăn gì được, chỉ biết hít khí trời mà sống.
“Giờ Sầm thị làm nghề gì?” Thôi Đào hỏi.
“Nó làm nghề gì được chứ, mỗi ngày dệt ít vải thôi. Một người ăn no cả người không đói, tất nhiên là thoải mái rồi.” Địch thị vẫn còn tức.
“Nhưng người ta không tái giá là chuyện của người ta, mấy người bẩm báo lên quan trên có phải là hơi quá rồi không? Nếu hàng xóm không rõ thì nói đạo lý với họ, nói với họ là không phải các người sai thôi.” Bình Nhi khẽ nói.
Địch thị nghe vậy càng tức thêm, mắt đỏ hoe đứng dậy nói với Bình Nhi: “Vậy phiền tiểu nương tử này giúp đi, thay bọn ta giải thích với, nếu thật sự có thể giải thích rõ ràng thì tôi sẽ quỳ lạy cô 3 cái để bày tỏ lòng biết ơn!”
Vừa dứt lời, Địch thị bèn quỳ xuống đất.
Bình Nhi giật mình, vội nói không dám rồi đỡ thị lên. Địch thị lại không chịu đứng dậy, xin Thôi Đào nhất định phải quyết định. Lập tức 3 đứa nhỏ được gọi về, đứa lớn nhất 13, đứa nhỏ nhất mới lên 5, tất cả đều quỳ lạy đám Thôi Đào.
“Đứng lên đi, rồi sẽ có cách giải quyết mà.”
Thôi Đào đỡ Địch thị dậy rồi lại vỗ đầu con trai nhỏ nhà họ Nghiêm, thấy trên mặt thằng bé bị trầy vài chỗ nay đã kết vảy.
“Đi chơi bị ngã à?”
Cậu chàng lắc đầu, sợ người lạ nên trốn sang cạnh Địch thị.
Địch thị vội ôm con, dỗ nó đừng sợ, “Nương tử này là đến giúp chúng ta đấy, con mau nói đi, vết thương trên mặt con là bị gì?”
“Họ nói… Cha mẹ ác độc, không có phép thím ba của con tái giá, con cũng là thằng nhỏ ác độc. Con sợ họ nên bèn chạy trốn, sau đó thì bị ngã.” Con trai thứ ba của Địch thị nói.
“Ôi chao, mấy đứa nhóc này sao lại hư như thế chứ! Khuôn mặt nõn nà của thằng bé kìa, đáng thương làm sao!” Vương tứ nương tiếc thương.
Sau khi ra khỏi nhà Nghiêm đại lang, Vương tứ nương và Bình Nhi lại bắt đầu cãi nhau.
Vương tứ nương nói nhà Nghiêm đại lang đúng là đáng thương, chỉ vì Sầm thị không tái giá mà khiến cả nhà trở nên thê thảm. Bình Nhi thì lại cảm thấy Sầm thị đáng thương, thủ tiết nhiều năm như thế đã khổ rồi lại còn không được chọn cuộc sống cho riêng mình, bị anh chị chồng bắt ép tái giá mà không nói lý.
“Ai không nói lý hả? Nếu là người một nhà thì chuyện của thị cũng là chuyện của người khác mà, thị đang liên lụy người khác đấy!” Vương tứ nương hỏi Bình Nhi có thấy vết thương trên mặt thằng nhỏ kia không.
“Có phải là Sầm thị hại đâu, thị cũng chẳng muốn mà. Thị đang sống tốt cuộc sống của mình, sao người ngoài lại cứ muốn xen vào để ép thị chứ? Thị có làm gì sai đâu!” Bình Nhi phản bác.
Cả hai lập tức hỏi Thôi Đào chọn bên nào.
“Sao nhất định phải chọn chứ?” Thôi Đào nói, “Lúc có 2 lựa chọn khiến các cô do dự thì tức là các cô vẫn chưa hiểu kỹ càng.”
Thôi Đào dứt lời bèn nhìn về phía đám nhóc đang chơi với nhau ở đầu hẻm, nàng lập tức đưa tay về phía Vương tứ nương.
Vương tứ nương ngạc nhiên, không hiểu Thôi Đào muốn gì.
Bình Nhi lập tức ra tay, móc túi đựng điểm tâm mà Vương tứ nương đeo bên người ra đưa cho Thôi Đào.
“À, hóa ra là muốn cái này à.” Vương tứ nương giật mình, lập tức trách bản thân không thông minh như Bình Nhi, lần sau thị nhất định phải hiểu ra!
Thôi Đào tươi cười đi tới bọn nhóc, đầu tiên là chìa ra tấm thẻ của mình, nói cho chúng biết nàng là người của phủ Khai Phong, sau đó ngồi xuống hỏi chúng: “Các em thích Sầm nương tử hơn hay người nhà Nghiêm đại lang hơn? Trả lời câu hỏi sẽ có bánh ăn, có cả kẹo nữa, không tin các em ngửi thử một chút đi.”
Thôi Đào mở túi giấy ra, bánh quế trắng và bánh đậu xanh tươi mát toát ra một mùi hương ngọt lịm.
Đám nhóc không kìm được mà nuốt nước bọt, thấy tiểu nương tử trước mặt dịu dàng tao nhã nên cũng không sợ nàng, tất cả đều chạy tới, tranh nhau trả lời cùng một đáp án: Sầm nương tử.
Chúng đều thích Sầm nương tử hơn.
“Tại sao?” Thôi Đào hỏi lại.
Bọn nhóc lại ríu rít.
“Sầm nương tử là người tốt, thấy chúng em đều mỉm cười.”
“Chúng em đạp nát hoa của Sầm nương tử, Sầm nương tử cũng sẽ không tức giận mắng chúng em.”
“Sầm nương tử còn cho chúng em uống nước hương nhu ngon lắm!”

“Nước hương nhu của Sầm nương tử uống ngon thật, bọn ta cũng vừa được uống.” Thôi Đào tỏ vẻ đồng ý.
Đám nhóc nghe Thôi Đào nói thế lại càng thoải mái hơn, nhao nhao lấy điểm tâm ăn.
“Vậy nhà Nghiêm đại lang không tốt với bọn em à?” Thôi Đào lại hỏi.
Đám nhóc hơi do dự rồi lắc đầu, bảo Nghiêm đại lang nghiêm túc lại không thích cười, trông đáng sợ lắm; có đứa nói Địch thị vợ Nghiêm đại lang quá hung dữ, là bà chằn. Cũng có đứa nói không được, chỉ thấy thích Sầm nương tử hơn vì Sầm nương tử là người tốt.
“Đại lang, Nhị lang, bọn con làm gì đấy hả!” Một người phụ nữ đi từ trong nhà gần đó thấy tình cảnh này bèn gọi với tới rồi bước qua.
Thôi Đào đứng dậy, giải thích với người phụ nữ rằng mình là người của phủ Khai Phong đang tra án. Sau đó Thôi Đào không quên dặn đám nhóc này không nên tùy tiện ăn đồ của người lạ cho, nhưng vì nàng là người của quan phủ nên không sao cả.
Đám nhóc nhao nhao đáp lại rồi chạy đi chơi tiếp.
Người phụ nữ xấu hổ xin lỗi Thôi Đào, “Thật không ngờ 3 tiểu nương tử lại là người của phủ Khai Phong.”
Thôi Đào biết người này là Lý thị, đã ở hẻm này được hơn chục năm, biết thị hiểu rất rõ tình hình nên bèn nghe ngóng chuyện của Sầm thị với Nghiêm đại lang một chút.
Lý thị nghe nói Nghiêm đại lang bẩm báo chuyện của Sầm thị lên quan bèn cau mày: “Sao hắn có thể làm thế được, cả nhà họ bắt nạt Sầm nương tử còn chưa đủ à? Sầm nương tử đã đủ thảm rồi, lại còn gặp thêm họ nữa.”
“Nghiêm đại lang mong thị xuất giá, chẳng qua chỉ là vì tốt bụng thôi, sao có thể là bắt nạt được?” Thôi Đào khó hiểu hỏi.
“Là bắt nạt đấy! Sầm nương tử có tay nghề lại dịu dàng, thị thủ tiết biết bao nhiêu năm nay, người nhà Nghiêm đại lang đều lấy tiền thị dệt vải thêu hoa để tiêu xài thoải mái. Giờ vì chúng tôi nói hắn nên hắn mất mặt, thế là tùy tiện tìm một người để gả Sầm nương tử đi cho rồi. Nhưng sao Sầm nương có thể cam tâm bị lừa như thế chứ? Lấy chồng là chuyện lớn, e là nhà Nghiêm đại lang muốn bán thị lấy tiền thì có. Sầm nương tử chỉ bảo đợi, thế mà hắn đã sốt ruột đến mức báo quan rồi!”
Lý thị càng nói càng tức, xin Thôi Đào nhất định phải giúp trừng trị cả nhà Nghiêm đại lang.
“Cái nhà này thật sự quá vô lý, hút máu Sầm nương tử lại còn muốn thanh danh nữa à. Hắn nghĩ là mình kiện lên quan thì bọn tôi tin hắn trong sạch ư?” Lý thị chống nạnh, liên tục hừ lạnh.
Trong lòng Thôi Đào đã biết những lời đồn đãi này đa số đều là nói dối. Sầm thị yên ổn sống qua ngày, lại còn rảnh rỗi nấu nước hương nhu, theo cách bày trí trong nhà cũng không hề giống thiếu tiền, chẳng giống như chuyện “Vợ chồng Nghiêm đại lang hút cạn tiền của Sầm thị”.
Sau đó Thôi Đào lại tìm thêm 2 phụ nữ ngẫu nhiên trong hẻm để nghe ngóng tiếp, thái độ của họ cũng chẳng khác Lý thị là bao. Có một người còn nói nhỏ với nàng, bảo sở dĩ Nghiêm đại lang không muốn Sầm thị tái giá là vì đã sớm ngấp nghé sắc đẹp của thị.
Vương tứ nương nghe xong mấy lời này thì trợn tròn mắt, thật sự không ngờ nhà Nghiêm đại lang mà mình ủng hộ lại là người như thế.
“Thế mà lúc Địch thị kia khóc lóc ta còn thông cảm đấy.” Vương tứ nương tức giận.
Bình Nhi khẽ bĩu môi, “Chẳng phải ta đã nói rồi sao, Sầm nương tử cực kỳ đáng thương mà.”
Thôi Đào hỏi thăm chỗ Nghiêm đại lang bán bánh nướng, sau đó bèn lên phố gặp hắn. truyen bac chien
Nghiêm đại lang đứng giữa những người bán hàng rong, một lúc lâu sau, những quầy khác đều bán được, chỉ có hắn là không. Những người bán hàng rong gần đó cũng nhìn hắn bằng ánh mắt khác, dường như là khinh thường. Có 2 người phụ nữ mua dưa xong định đến mua bánh nướng, nhưng người đàn ông bán lê lại bảo họ đến chỗ khác mua đi, 2 nương tử bèn hỏi lý do. Gã bán dưa bèn khẽ nói với họ, Nghiêm đại lang không cho em dâu xuất giá là đồ ác độc. Sau khi nghe xong, quả nhiên 2 nương tử rất tức giận, quyết định không mua nữa mà rời đi.
Nhìn lại số bánh nướng trong giỏ của Nghiêm đại lang bây giờ, hình như vẫn còn y nguyên, hẳn là chưa bán được gì cả.
Gã bán dưa thấy Thôi Đào vừa lựa dưa vừa nhìn sang hướng của Nghiêm đại lang thì vội nói những lời kia với nàng.
Thôi Đào chọn 10 quả dưa ngọt rồi trả tiền.
“Tôi thấy hắn hiền lành, không giống như lời anh nói chút nào, mấy lời của anh đều là lời đồn đãi thôi đúng không?” Thôi Đào nghi ngờ nói.
“Không phải đâu, là người trong hẻm nhà họ chính miệng nói với tôi đấy. Tiểu nương tử đừng bao giờ trông mặt mà bắt hình dong nhé! Nghĩ thử đi, sao người trong hẻm đều không mua bánh nướng nhà hắn chứ? Còn không phải là vì con người hắn có vấn đề à. Vốn hắn không bán ở đây đâu, gần nửa tháng trước mới đến, trước đó bán ở bên Châu Kiều, vì bị người khác ghét bỏ nên mới chạy tới chỗ chúng tôi đấy.” Gã bán lê nói.
Thôi Đào gật đầu đáp lại, đi tới trước mặt Nghiêm đại lang rồi nói với hắn: “Tôi mua hết bánh nướng, đi theo tôi mang về nhà đi.”
Vốn Nghiêm đại lang buôn bán không được nên đang buồn bã cúi đầu, hận không thể vùi đầu mình vào trong cổ áo. Chợt nghe Thôi Đào nói thế bèn kích động đồng ý, xách giỏ bánh nướng đi theo.
Trên đường tới phủ Khai Phong, tuy Nghiêm đại lang hơi vui vì bán được bánh nướng nhưng đều yên lặng không nói nhiều, không hề đáp lại nửa câu với bọn Thôi Đào chứ đừng nói gì là nghe ngóng. Có lẽ hắn không phải người khéo ăn nói, tính tình hơi tẻ nhạt, nhưng cũng xem như là chân chất.
Lúc Thôi Đào dẫn Nghiêm đại lang tới cửa sau phủ Khai Phong, hắn mới nhận ra nơi này rồi giật mình kêu lên.
Thôi Đào bảo hắn không cần sợ. Sau khi dẫn hắn vào phủ Khai Phong, Thôi Đào trả tiền cho Nghiêm đại lang nhưng hắn không dám nhận, liên tục từ chối.
“Anh có biết những lời đồn đãi ngoài kia về mình không?” Thôi Đào mời Nghiêm đại lang vào mái đình mình vừa xây, rót cho hắn một tách trà.
“Có biết chút ít, tất cả đều nói tôi bắt Sầm thị thủ tiết, không cho nó tái giá, nhưng tôi tuyệt đối không hề có ý đó. Sau khi túc trực bên linh cữu của anh ba xong, tôi mới để người nhà khuyên nó một chút, dù sao cũng còn trẻ như thế mà. Nó bảo nó tạm thời không có ý định, chúng tôi tất nhiên cũng không ép nó, cứ tùy nó thôi.
Chẳng ngờ mấy năm gần đây, tin đồn bên ngoài càng lúc càng nhiều, lại đều đồn tôi bắt nó thủ tiết, hơn nữa càng đồn càng kỳ cục, bảo tôi ngấp nghé sắc đẹp của nó. Vì thế nhà họ Nghiêm chúng tôi không dám giữ lại người này nữa, bèn nhờ người quen tìm một nhà phù hợp để sắp xếp việc tái giá, nhưng nó vẫn bảo không muốn, nói mãi thành ra lại bật khóc. Giờ khiến tôi trở thành một người như thế, gần như không muốn sống nữa!”
Nghiêm đại lang nói với Thôi Đào, giờ chuyện bán bánh nướng của hắn càng ngày càng kém, đã không đủ để nhà sống tạm nữa rồi, lúc trước 1 ngày bán 4 giỏ còn không đủ, giờ 1 giỏ cũng không bán được. Cứ tiếp tục thế này thì đến tiền làm bánh hắn cũng chẳng có.
“Tôi còn nghe nói, tiền Sầm thị dệt vải đều bị nhà anh lấy hết à?”
“Ai nói vậy?” Nghiêm đại lang tức giận vỗ bàn, “Bọn tôi không hề dòm ngó một phân tiền nào của nó cả, trước đây lễ Tết gì cũng đều đưa tới cho nó một phần cả. Tất nhiên nó cũng sẽ đáp lễ lại, đôi khi sẽ mua cho bọn trẻ vài thứ. Sao nó có thể vu hãm chúng tôi với người ngoài hết lần này tới lần khác như thế được chứ?”
Thôi Đào thấy hắn tức đến đỏ mặt tía tai, biết hắn cực kỳ uất hận nên bảo Nghiêm đại lang uống một ngụm trà, bình tĩnh hít thở trước đã.
Sau khi uống trà, sắc mặt của Nghiêm đại lang đã đỡ hơn rất nhiều. Hắn đột nhiên quỳ xuống đất, xin Thôi Đào làm chủ cho mình.
Thật sự hắn không chịu nổi những lời đồn đại nhảm nhí này nữa, nếu trong nhà chỉ có mình hắn thì không sao, nhưng còn vợ con hắn nữa, họ không nên vô cớ gánh phần tội này như thế.
“Anh tin tôi có thể xử lý à?” Thôi Đào hỏi.
Dù sao trong mắt người ngoài, từ trước tới giờ đều là đàn ông tra án ở phủ Khai Phong, đột nhiên đổi lại là nữ giới chưa chắc gì họ đã tin tưởng.
“Tôi thấy nương tử là người tốt. Lần trước lúc tôi đến phủ Khai Phong đưa đơn kiện đã nghe nha dịch nhắc tới Thôi nương tử, bảo Thôi nương tử rất lợi hại, tất cả nha dịch phủ Khai Phong đều không thể sánh được.” Nghiêm đại lang nghiêm túc nói, “Tôi biết vụ án của tôi không lớn, theo lý thì không nên báo quan để phiền các vị quan nhân trong phủ Khai Phong, nhưng tôi thật sự hết cách rồi. Đến việc nhà mà tôi cũng phải làm phiền nha môn định đoạt giúp nữa!”
Thôi Đào gật đầu, bảo Nghiêm đại lang cứ tạm thời quay về, lại dặn hắn nếu đã tin nàng thì về nhà ngoan ngoãn một chút, chớ xung đột với Sầm thị.
Sau đó Thôi Đào viết hết những điều mình tìm hiểu được hôm nay ra giấy rồi trình lên cho Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ xem xong bèn hỏi Thôi Đào kết luận thế nào.
“Vậy Thôi quan Hàn kết luận thế nào ạ?” Thôi Đào hỏi ngược lại Hàn Kỳ.
“Sầm thị này biết làm người.” Hàn Kỳ chỉ nói một câu.
“Biết làm người cũng không sai, thủ tiết khổ sở nên không tránh khỏi phàn nàn vài câu. Nếu có sẵn định kiến, biết Sầm thị tuổi còn trẻ mà không tái giá, thêm vài lời dẫn dắt khác nữa thì chuyện sẽ thay đổi. Một khi tin đồn lan ra sẽ trở thành tam sao thất bản.” Thôi Đào nói, “Oan gia nên giải không nên kết, 2 nhà không ai sai, hơn nữa lại là người thân, tội gì phải trở mặt vì chuyện này.”
Hàn Kỳ nghe Thôi Đào nói vậy liền hiểu nàng đã có chủ ý, bảo nàng cứ giải quyết theo ý của mình.
“Thôi quan Hàn không hỏi tới, không sợ tôi giải quyết không tốt ư?” Thôi Đào cố tình hỏi.
Hàn Kỳ cười, “Giải quyết tốt thì có ức hươu chiên.”
Thôi Đào nghe vậy thì hai mắt sáng rực, lập tức hứa mình nhất định sẽ xử lý thỏa đáng vụ án này, không cần vào công đường.
“Nhưng Thôi quan Hàn phải chuẩn bị đủ ức hươu chiên đấy nhé!” Thôi Đào dứt lời bèn vui vẻ đi ra ngoài.
Hàn Kỳ buông bút trong tay xuống, nhìn theo bóng lưng đang chạy thật nhanh ngoài cửa sổ cho đến khi mất hút, lúc này chàng mới tiếp tục nâng bút lên.
Hôm sau, Thôi Đào cầm 2 phần xúc xích mình làm đến gặp nhà Nghiêm đại lang và Sầm thị.
Tối qua Địch thị nghe Nghiêm đại lang kể lại mới biết bên ngoài còn đồn nhà họ tham tiền của Sầm thị. Địch thị tức đến mức bật khóc, than thở không biết họ đã làm sai gì mà phải gánh phần tội này.
Lúc Thôi Đào dẫn Sầm thị tới, Địch thị tức tối chạy tới mắng Sầm thị.
“Rốt cuộc chúng tôi có lỗi với cô chỗ nào mà cô lại chửi mắng chúng tôi bên ngoài như thế hả? Kiếp trước tôi đã tạo nghiệt gì có lỗi với cô à?”
Sầm thị cũng rơi lệ, vội vàng lắc đầu bảo mình chưa từng nói với người ngoài như thế.
“Cô không nói thì sao họ lại đồn ra như thế chứ?” Địch thị chất vấn.
“Em… Em cũng không biết.” Sầm thị lại càng khóc tợn hơn.
“Cô đã từng nói với Lý thị phía Đông hẻm rằng mình muốn đưa tiền cho nhà Nghiêm đại lang bao giờ chưa?” Lúc này Thôi Đào xen vào hỏi Sầm thị.
Sầm thị run lên, uất ức nói: “Tôi có nói, nhưng lúc đó tôi không có nói là anh cả chị cả ép tôi đưa tiền dệt vải, chỉ là lúc đó có khó khăn nên tôi bảo muốn đưa ít tiền sang mà thôi.”
“Thế đấy, họ nhận định cô bị bắt nạt lại nghe cô nói thế nên sẽ tự tiện suy đoán là cô bị họ bắt đưa tiền.”
Chuyện Nghiêm đại lang ngấp nghé sắc đẹp của Sầm thị cũng là vì Sầm thị luôn thủ tiết mà người khác lại bắt gặp vợ chồng Nghiêm đại lang nói chuyện với thị. Vợ chồng Nghiêm đại lang mạnh mẽ, Sầm thị lại hiền lành, rất dễ nghĩ tới chuyện Sầm thị bị bắt nạt. Họ không tin Sầm thị tự thủ tiết mà đều đổ lên người Nghiêm đại lang.
Giờ Nghiêm đại lang vì lời đồn mà bắt Sầm thị tái giá, Sầm thị không muốn, vì đau khổ nên lại càng rước thêm những suy đoán và lời chửi rủa.
Sầm thị nghe Thôi Đào tỉ mỉ phân tích xong mới bừng tỉnh, “Sao lại thế được chứ? Tôi sẽ đi nói rõ ràng với họ.”
“Giờ cô có cố tìm những người đó nói thì chưa chắc gì họ đã tin đâu, nhiều khi còn nghe cô bị Nghiêm đại lang ép nên phải làm thế đấy. Như thế sau này cả nhà họ sẽ càng khó khăn hơn, chuyện bán bánh nướng vẫn sẽ như thế.”
“Anh cả chị cả ơi, em xin lỗi, em thật sự không biết bên ngoài đã đồn ra như thế, chuốc thêm cho anh chị nhiều phiền phức tới vậy rồi. Em còn cho là hơn 1 năm nay anh chị không thèm để ý tới em là vì chê em không chịu nghe lời hai người tái giá.” Sầm thị bật khóc xin lỗi.
Địch thị thở dài, giờ đã biết không thể trách Sầm thị. Nhưng chuyện như thế, trong lòng thị khó mà không uất ức được. Nghiêm đại lang cũng thế.
“Tôi có một cách để giải quyết.” Thôi Đào lập tức hỏi Sầm thị có bằng lòng nói thật với anh chị chồng mình không, “Thực ra cô cũng không phải kiên quyết không chịu gả đi, đúng không?”
Sầm thị hơi sửng sốt, lúc này mới thẳng thắn với Địch thị và Nghiêm đại lang, thực ra trong lòng thị luôn nhớ thương một người, là Mã tứ lang bán tơ lụa ở đầu phía Bắc hẻm. Nhưng mấy năm gần đây Mã tứ lang đều làm ăn ở khu vực Lưỡng Chiết, hiếm khi quay về nên thị muốn chờ hắn.
Vì làm ăn nên Mã tứ lang này luôn vào Nam ra Bắc, chưa cưới vợ cũng là sợ bản thân rời nhà không về 3 năm thì vợ sẽ có thể tái giá, chi bằng đừng cưới thì đỡ phải lỡ dở người ta.
“Sao em không nói sớm, hắn buồn vì không tìm được người nguyện chờ mình đấy. Nếu em có ý thì bọn ta có thể giúp em sắp xếp, nếu thực sự không được nữa thì em cứ đi theo hắn tới Lưỡng Chiết thôi.” Địch thị thở dài.
Thôi Đào lại nảy ra sáng kiến để Sầm thị và Địch thị cùng đi bán bánh nướng, tiện thể Sầm thị cũng có thể bán ít nước hương nhu thị tự nấu luôn. Nếu người ngoài thấy chị em chồng họ thân thiết thì cũng sẽ vì thích Sầm thị mà ghé vào quầy hàng của họ. Dần dà tự nhiên tất cả sẽ hiểu Sầm thị tự mình kiên trì thủ tiết, hai nhà bọn họ căn bản không có chuyện gì cả.
3 ngày sau, Sầm thị và Địch thị bèn theo ý của Thôi Đào mà cùng nhau đi bán bánh nướng, quả nhiên chuyện làm ăn dần tốt lên, lời đồn trong hẻm cũng từ từ thay đổi. Địch thị cũng rạch ròi rằng mình tuyệt đối không ăn phần tiền mà Sầm thị giúp bán bánh nướng. Sầm thị cũng nhờ bán nước hương nhu mà có thêm một phần thu nhập.
Vấn đề của 2 nhà cứ thế được giải quyết.
Lúc này những người nghe tới tình tiết vụ án không khỏi thở dài, chuyện đã hành hạ 2 nhà lâu như thế đều nhờ một chủ ý đơn giản của Thôi nương tử mà vui vẻ trở lại.
Nghiêm đại lang cố tình đến phủ Khai Phong cảm ơn Thôi Đào, có dẫn theo cả Sầm thị, sau này họ sẽ cung cấp bánh nướng và nước hương nhu cho Thôi nương tử cả đời, gọi lúc nào là đưa tới lúc đó.
Xong chuyện, Thôi Đào hí hửng đến chỗ Hàn Kỳ lấy ức hươu chiên. Thịt hươu không dễ tìm, đa số chỉ có quý tộc mới ăn được.
Hàn Kỳ cũng nghiêm túc, dẫn Thôi Đào ra khỏi cửa.
“Thôi quan Hàn không đợi tan làm ạ?” Thôi Đào ngạc nhiên.
“Hôm nay nghỉ phép.”
Thôi Đào lại càng ngạc nhiên hơn, ngày nghỉ mà còn ở phủ Khai Phong, chẳng lẽ đang chờ nàng tới “xin cơm” chàng ta à?
Nàng càng vui vẻ hơn, đang định hỏi có thể dẫn Vương tứ nương và Bình Nhi đi cùng không thì đã gặp được Vương Chiêu, Lý Viễn, Lý Tài, Vương tứ nương và Bình Nhi ở chỗ chuồng ngựa phủ Khai Phong.
Sau đó mọi người đổ xô tới nhà Hàn Kỳ, ai ngờ đi được nửa đường đã đụng phải chuyện huyên náo.
Kết quả khoa cử xuân năm nay đã được yết bảng rồi!
Trước bảng có một đám thư sinh đang vây quanh, tất cả đều dò tìm tên mình trên bảng, cũng có không ít người dân xem náo nhiệt, cũng không thiếu rất nhiều người mặc áo gấm.
Trong số các thư sinh dò bảng có một thanh niên mặc áo bào xanh cũ, sau khi tìm được tên mình trên đó xong thì vui vẻ ngửa đầu cười, vỗ tay kêu rằng 10 năm học hành gian khổ của mình không phí công chút nào.
Gã còn chưa cảm thán xong thì đã có 2 nhóm người mặc áo gấm từ 2 phía Đông Tây vọt lên, tốc độ không hề kém cạnh nhau. 2 nhóm người túm 2 cánh tay của thanh niên, bên nào cũng muốn gã đi với mình.
“Dưới bảng có bắt rể kìa!” Có người hóng chuyện hô lên, “Bên trái là nhà Thị lang Vạn, bên phải là nhà Hầu gia Tần, mau đến chọn một bên đi!”
Lời vừa dứt đã nghe một tiếng “Xoẹt”, ống tay áo hai bên của thư sinh đã bị xé ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.