Ngu Nữ Bắt Chồng

Chương 6:




Muốn hòa tan băng sơn cần phải làm từ từ, tuyệt đối không được nóng lòng.
Nhưng nếu gặp phải chướng ngại, như băng sơn kiên quyết lạnh lùng khi ở bên ngoài, hay như có một nữ nhân nhìn băng sơn mà chảy nước miếng —— điển hình rõ ràng nhất, đó là người đang ngăn cản trước mặt nàng đây, Trần Vân Nương.
Hướng Tiểu Dương nhíu mày, ngoài cười nhưng trong không cười khẽ nhếch khóe miệng. "Không biết Trần cô nương đột nhiên tới tìm ta là có chuyện gì?" Nếu không có gì quan trọng nàng còn muốn đi tìm phu quân nhà nàng để bồi dưỡng tình cảm nha, không có thời gian để ý tới người ngoài đâu!
Kể từ lần thị uy kia, Hướng Tiểu Dương ngày nào cũng quấn lấy Hạ Hầu Diễm, mặc hắn có bày ra vẻ mặt thúi hoắc nào nàng vẫn trêu chọc hắn như cũ; hắn mà có tức điên lên nữa thì nàng càng vui vẻ, dù sao cũng đỡ hơn dáng vẻ lạnh băng đáng ghét kia!
Vừa ra khỏi phòng đã lập tức đối xử lạnh nhạt với nàng, thật không còn gì để ghét hơn nữa!
Mà dù cho hắn phát hỏa tới mức độ nào, chỉ cần ở trên giường nàng nũng nịu mấy câu thì hắn lại ngoan ngoãn ngay.
Hơn nữa, nàng lén phát hiện ra, đối với hành động quấn chặt không buông của nàng, hắn cũng không thực sự chán ghét! Bởi vì hắn thường nhân lúc nàng không chú ý mà khẽ cười.
Hừ! Nam nhân này! Vui vẻ cũng không biết đường nói ra, chỉ giỏi trưng ra vẻ mặt không một chút biểu cảm nào.
Nhưng bộ dạng khó xử của hắn lại làm nàng cảm thấy hắn rất đáng yêu, không nhịn được cũng vui vẻ theo.
"Ngươi vốn không xứng với Bảo chủ!" Trần Vân Nương trừng mắt nhìn Hướng Tiểu Dương lạnh lùng nói, khuôn mặt không hề che giấu ghen tỵ đối với nàng.
Trần Vân Nương thích Bảo chủ rất lâu rồi, từ khi còn nhỏ đã thích hắn!
Dựa vào phụ thân là tổng quản trong Bảo, nàng có cơ hội đến gần Bảo chủ; đồng thời lợi dụng quan hệ của phụ thân, Bảo chủ mới trọng dụng nàng.
Trần Vân Nương là nữ nhân duy nhất có thể đến gần Hạ Hầu Diễm như vậy. Dù hắn đã chạm qua nữ nhân khác, nhưng Trần Vân Nương biết đó đơn thuần chỉ là phát tiết dục vọng, nàng khác với những nữ nhân có tác dụng làm ấm giường kia. Trần Vân Nương tin tưởng ở trong lòng Bảo chủ nàng có vị trí rất đặc biệt.
Dù sao, hắn cũng để nàng luôn ở bên cạnh, không đúng sao? Trần Vân Nương có tự tin, chỉ cần nàng vẫn kiên trì ở bên hắn, Bảo chủ nhất định sẽ yêu nàng! Nhưng ai ngờ giữa đường lại nhảy ra một Hướng Tiểu Dương, còn trở thành Bảo chủ phu nhân nữa.
Nàng thực sự không phục, một nữ nhân như Hướng Tiểu Dương thì làm sao có thể phục được chứ.
Đối với những lời đồn đại về Hướng Tiểu Dương nàng đã được nghe qua rất nhiều lần, một nữ nhân thích cờ bạc lại lười biếng. Hơn nữa từ khi sống trong Bảo lại luôn làm ra những hành động lớn mật, không hề có tác phong của một nữ nhân đứng đắn nên có, cả ngày lẫn đêm chỉ quấn lấy Bảo chủ.
Nữ nhân này so với nàng kém hơn hẳn, hoàn toàn không xứng với Hạ Hầu Diễm!
Trần Vân Nương làm Hướng Tiểu Dương khẽ nhướn lông mày, cái giọng điệu chắc chắn kia lại càng khiến nàng cảm thấy buồn cười."Nếu ta không xứng với Hạ Hầu Diễm thì ai mới xứng? Ngươi sao?" Khoanh tay trước ngực, nàng không khách khí hỏi lại.
Người ta cũng đến tận cửa gây sự rồi, sao nàng có thể không đáp lễ đây?
"So với ngươi, ta xứng với Bảo chủ hơn." Trần Vân Nương ngẩng cao đầu kiêu ngạo nhìn Hướng Tiểu Dương, năng lực tốt hơn, dung mạo cũng đâu có thua kém chút nào.
"Đáng tiếc, thê tử của Hạ Hầu Diễm là ta chứ không phải ngươi." Hướng Tiểu Dương thản nhiên trả lời.
Nghe một câu này Trần Vân Nương càng thêm phẫn hận. "Vậy thì sao? Bảo chủ vốn không thích ngươi, dù ngươi có quấn lấy hắn như thế nào thì hắn cũng không thích ngươi!"
"Hửm? Nhưng ít ra ta cũng có thể quang minh chính đại quấn lấy hắn nha!" Hướng Tiểu Dương cười đến tà mị, không hề vì Trần Vân Nương khích bác mà giận dữ. "Mà ngươi, Trần cô nương, hiện giờ ngươi đang dùng thân phận gì để nói những lời này với ta? Đừng quên, ngươi căn bản chẳng là ai cả!"
Vẻ mặt Trần Vân Nương cứng đờ.
Hướng Tiểu Dương vẫn duy trì nụ cười, nhưng ánh mắt đã lạnh đi vài phần. "Trần cô nương, nếu muốn làm ầm ĩ xin mời xác nhận lại rõ thân phận của mình. Hiện giờ Bảo chủ phu nhân là ta, bất cứ lúc nào ta cũng có thể trục xuất ngươi ra khỏi Lãnh Thiên bảo!"
"Ngươi không có tư cách!" Trần Vân Nương rống giận.
"Thế sao?" Hướng Tiểu Dương cười ngọt ngào hơn. "Trần tổng quản, ông cảm thấy ta có tư cách này không?"
Trần Vân Nương lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Trần tổng quản đã đứng ở phía sau từ khi nào.
"Phụ thân?!" Vừa nhìn thấy phụ thân, sắc mặt Trần Vân Nương nhất thời trắng bệch.
"Vân Nương! Đứa nhỏ này sao có thể vô lễ với phu nhân như vậy?" Trần tổng quản giận dữ mắng lớn. Tuy đã sớm biết tình cảm của nữ nhi dành cho Bảo chủ nhưng ông không ngờ được nữ nhi lại lớn mật đến làm ầm ĩ với phu nhân.
"Con. . . . . ." Trần Vân Nương căm giận trừng mắt nhìn lại Hướng Tiểu Dương.
"Sao con vẫn không chịu thừa nhận thân phận của mình? Bảo chủ không hề có ý gì với con, con có vọng tưởng nữa cũng không thể nào. . . . . ." Trần tổng quản tận tình khuyên bảo, ông cho rằng sau khi Bảo chủ thành thân, nữ nhi sẽ bỏ cuộc, không nghĩ đến. . . . . .
Trần Vân Nương hung ác trợn mắt hét lên với Hướng Tiểu Dương. "Không! Con tuyệt đối không buông tay! Hướng Tiểu Dương, ngươi đừng đắc ý vội, dù ngươi có làm gì đi chăng nữa, Bảo chủ cũng sẽ không yêu ngươi đâu!" Rống xong, nàng ta xoay người chạy vụt đi.
"Vân Nương!" Trần tổng quản bất đắc dĩ gọi một tiếng, xoay người áy náy nhìn Hướng Tiểu Dương. "Phu nhân, mong ngài bỏ qua cho hành động vô lễ của tiểu nữ. Ta thay mặt nữ nhi xin lỗi ngài." Vừa nói ông vừa quỳ xuống.
"Trần tổng quản, đừng như vậy." Hướng Tiểu Dương vội vã ngăn lại, "Ta không để bụng chuyện này đâu, ông cũng không cần cảm thấy có lỗi."
"Dạ, cám ơn phu nhân." Trần tổng quản hết sức cảm kích, nhưng lại khổ sở nghĩ tới nữ nhi bướng bỉnh.
Tuy cá tính của phu nhân mới vào cửa có hơi kỳ quái nhưng người nào sáng suốt cũng đều nhận ra, Bảo chủ đang dần dần thay đổi.
Mặc dù vẫn là biểu cảm lạnh lùng đó, nhưng chỉ cần phu nhân vừa xuất hiện, trên mặt Bảo chủ sẽ bất giác hiện lên một tia nhu tình.
"Phải rồi, Trần tổng quản đột nhiên tới đây là có chuyện gì sao?" Không để Trần tổng quản nghĩ ngợi quá nhiều, Hướng Tiểu Dương nhanh chóng chuyển đề tài.
"À, có một nam nhân trẻ tuổi họ Lưu đang đợi ở bên ngoài, hắn ta nói muốn gặp phu nhân. . . . . ." Nhớ tới mục đích của mình tới đây, Trần tổng quản vội vàng nói.
Họ Lưu? Hướng Tiểu Dương sửng sốt một chút, một dự cảm không tốt chợt dâng lên.
"Đừng cản ta! Ta muốn gặp phu nhân nhà các ngươi! Hướng Tiểu Dương!" Một nam tử không đoái hoài đến sự ngăn cản của thủ vệ ngoài cổng, lớn tiếng kêu gào.
Từ xa, chưa nhìn thấy mặt nam tử kia, chỉ nghe tiếng la hét của hắn Hướng Tiểu Dương cũng biết là ai rồi.
"Lưu đại ca." Trừng mắt nhìn nam nhân ngoài cổng, Hướng Tiểu Dương cảm thấy thật đau đầu.
"Tiểu Dương!" Vừa nhìn thấy nàng, Lưu Thiên Phong lập tức nở nụ cười, "Cuối cùng ta cũng gặp được muội rồi. Ta vừa mới trở về đã nghe thấy chuyện muội thành thân. Ta. . . . . ."
"Đợi chút...!" Hướng Tiểu Dương đưa tay ra ngăn cản hắn, trước tiên kêu thủ vệ rời khỏi, sau đó mới bất đắc dĩ nhìn Lưu Thiên Phong.
Hắn làm trong Tiêu cục nhà nàng, hai người cũng coi như cùng nhau lớn lên. Không biết vì cái gì, bốn tỷ muội nhà nàng giống nhau như đúc, hắn lại cứ kiên quyết yêu thích nàng.
Đáng tiếc, nàng đối với hắn không có cảm giác kia, cũng cự tuyệt rất nhiều lần, nhưng hắn vẫn không nghe vào tai, cố chấp dây dưa với nàng.
Mà bây giờ nàng đã lập gia đình, hắn còn quấn đến tận đây, quá lắm rồi!
"Tiểu Dương, sao muội có thể nhân lúc ta đi đưa hàng mà thành thân chứ?" Lưu Thiên Phong bất mãn chất vấn. Hắn vừa về tới Tiêu cục Chấn Thiên đã nghe thấy chuyện nàng lập gia đình, vừa vội lại vừa bực, không suy nghĩ nhiều chạy ngay đến Lãnh Thiên bảo.
"Ta muốn thành thân còn phải hỏi ý kiến của huynh sao?" Hướng Tiểu Dương khinh thường liếc hắn một cái, ghét cái giọng điệu này, cứ như nàng là vật sở hữu của hắn vậy.
"Tiểu Dương, muội biết rõ ta thích muội." Lưu Thiên Phong bước lên trước, kích động muốn cầm lấy tay của nàng.
Hướng Tiểu Dương vội vã lui về phía sau, không để hắn tới gần, "Nói chuyện thì nói chuyện đi, đừng có động tay động chân. Ta là người đã có gia đình, hơn nữa, cũng đã nói với huynh rất nhiều lần rồi, ta không thích huynh!"
Từ nhỏ đến lớn, nàng đã nói câu này không biết bao nhiêu lần, nhưng Lưu Thiên Phong lại giống như con trâu, nói thế hay nói nữa cũng không vào tai.
"Không! Sao muội có thể không thích ta?" Lưu Thiên Phong không tin, "Muội quên trước kia muội nói sẽ gả cho ta sao?"
"Có à?" Hướng Tiểu Dương trừng mắt nhìn Lưu Thiên Phong, hoàn toàn không có ấn tượng. Nàng đã hỏng đầu đâu mà muốn gả cho hắn?
"Có! Rõ ràng trước kia muội đã nói, nếu phải gả cho Hạ Hầu Diễm thì thà muội gả cho ta còn hơn!" Hắn nhớ rất kỹ đấy! Lúc nhỏ nàng đã nói như thế, hắn nhớ kỹ từng chữ vào trong lòng.
"Hả?" Hướng Tiểu Dương sửng sốt, hình như cũng có chút ấn tượng.
Đó là khi nàng mới biết chuyện mình trở thành vị hôn thê của Hạ Hầu Diễm, rất tức giận nên mới thuận miệng mắng mỏ một câu, không nghĩ Lưu Thiên Phong lại nhớ đến tận bây giờ.
"Cho xin đi! Những lời đó mà huynh cũng tin được sao?" Khi đó nàng mới có mười tuổi!
"Ta tin! Dĩ nhiên là ta tin!" Lưu Thiên Phong thâm tình nhìn nàng, "Tất cả những lời muội nói ta đều tin, hơn nữa còn nhớ rất rõ ràng. Nhất định là muội không tự nguyện gả cho Hạ Hầu Diễm, đúng hay không? Cảm xúc của muội ta hiểu, ta đến đây là để đón muội. Tiểu Dương, cùng ta rời khỏi đây đi!"
Hắn nói tình cảm như vậy, thâm tình đến thế, thực khiến lòng người rung động, nhưng ánh mắt của Hướng Tiểu Dương nhìn hắn như thể hắn là kẻ đầu óc không bình thường.
Bóp bóp thái dương, Hướng Tiểu Dương cảm thấy đầu thật là đau, "Lưu đại ca, ta tự nguyện gả cho Hạ Hầu Diễm, vậy nên không thể nào đi theo huynh được. Xin huynh dập tắt hy vọng rồi đi về đi!"
"Không! Ta không tin!" Lưu Thiên Phong rống to, một chút cũng không tin, "Rõ ràng muội đã nói muội không muốn gả cho Hạ Hầu Diễm, muội sẽ gả cho ta mà!"
"Đúng thế! Đúng là ta đã nói, nhưng mà. . . . . ." Lời nói của một đứa trẻ mười tuổi thì có giá trị gì sao?
Lưu Thiên Phong không để Hướng Tiểu Dương nói xong, chỉ thấy nàng thừa nhận thì sáng mắt hưng phấn."Tiểu Dương, ta biết muội có thích ta mà. Đi nào! Chúng ta cùng nhau rời khỏi đây!"
Thôi! Không thể nào chịu nổi nữa, Hướng Tiểu Dương thực sự tức giận.
"Được! Huynh muốn nói gì cũng được, tóm lại. . . . . ."
"Lời hắn nói là thật sao?" Hạ Hầu Diễm đột nhiên xuất hiện, lạnh lẽo nhìn Hướng Tiểu Dương.
"Diễm? !" Không nghĩ Hạ Hầu Diễm sẽ bất ngờ tới đây, Hướng Tiểu Dương thoáng sửng sốt, lại thấy Trần Vân Nương đi theo bên cạnh đang cười đắc ý thì nàng chợt hiểu ra. Trần Vân Nương đáng chết!
"Ngươi chính là Hạ Hầu Diễm?" Vừa nhìn thấy Hạ Hầu Diễm, Lưu Thiên Phong phẫn nộ trợn mắt. "Tốt nhất ngươi nên đem tiểu Dương trả lại cho ta, nàng là của ta!"
Hạ Hầu Diễm quắc mắt nhìn Lưu Thiên Phong, cảm thấy một cỗ lửa giận từ trong lòng dâng lên.
Không những thế khi nãy còn nghe thấy hắn và Hướng Tiểu Dương nói chuyện, ngoài trừ lửa giận thì còn có thêm một cảm giác vừa đau vừa xót muốn tràn ra khỏi cổ. Cố nuốt xuống cảm xúc này, hắn chỉ cảm thấy càng lúc càng chua, càng lúc càng không thoải mái.
"Nàng từng nói thà gả cho hắn, cũng không chịu gả cho ta?" Hạ Hầu Diễm nhìn Hướng Tiểu Dương, tức tối chất vấn.
Hắn không thể nào chấp nhận được việc nàng muốn gả cho nam nhân khác! Mà vừa nghĩ tới chuyện nàng sẽ thuộc về nam nhân khác, một trận ghen tỵ nồng đậm cũng muốn vọt ra, kết hợp với vị chua ở trong miệng khiến cho hắn cực kỳ không thoải mái.
Hướng Tiểu Dương khóe mắt giật giật, vốn dĩ đang căng thẳng vì thấy Hạ Hầu Diễm tức giận, nhưng dần dần lại nở ra nụ cười giảo hoạt. Nàng cố gắng áp chế lại nụ cười này, bình tĩnh mở to mắt hết sức vô tội nhìn hắn.
"Hình như đúng là ta đã nói thế." Nàng gật đầu thừa nhận.
Hành động này quả thực đã đả kích đến Hạ Hầu Diễm, hắn nghĩ nàng sẽ phủ nhận. Không phải nàng luôn miệng nói rằng thích hắn sao? Sao hiện giờ lại không giải thích điều gì với hắn?
"Tiểu Dương!" Thấy nàng thừa nhận, Lưu Thiên Phong bày ra vẻ mặt vô cùng cảm động."Ta biết ngay mà, ta biết ngay muội cũng thích ta mà!"
"Nàng thật sự thích hắn?" Thân thể Hạ Hầu Diễm cứng ngắc, yên lặng nhìn Hướng Tiểu Dương, trái tim bất an.
Vẫn nghĩ rằng nàng chỉ thuộc về một mình hắn, nhưng bây giờ lại xuất hiện ra một nam nhân khác, nội tâm vốn bình thản lý trí của hắn lần đầu tiên dao động không yên, chỉ sợ nàng sẽ rời khỏi hắn.
Nỗi sợ hãi mơ hồ dâng lên làm Hạ Hầu Diễm kinh ngạc. Đã từ khi nào, hắn lại quan tâm đến nàng như vậy? Quan tâm nên sợ sẽ mất nàng. . . . . .
Nhìn Hướng Tiểu Dương chằm chằm, Hạ Hầu Diễm bị chính cảm giác của mình dọa cho sợ hãi, không có cách nào nhìn nàng thêm nữa, hắn theo bản năng xoay người rời đi.
Thấy hắn rời khỏi, Hướng Tiểu Dương nhíu mày, vội vã đuổi theo. Giỡn à! Khó có khi phu quân nhà nàng vì nàng mà ghen! Không thừa thắng xông lên thì sao có thể đạt được mục đích?
"Tiểu Dương, muội đi đâu?" Thấy nàng chạy đi, Lưu Thiên Phong nhanh chóng bắt lại tay nàng.
"Buông ra!" Thật chướng mắt!
Hướng Tiểu Dương muốn đẩy tay Lưu Thiên Phong ra nhưng hắn kiên quyết giữ chặt lấy.
"Tiểu Dương, ta muốn muội đi theo ta!" Lưu Thiên Phong bá đạo nói, hắn mơ hồ cảm thấy Hướng Tiểu Dương dường như thật sự quan tâm đến tên Hạ Hầu Diễm kia, lửa ghen trong lòng bất giác bùng lên dữ dội.
Không thể được! Hắn thích nàng đã lâu, nàng là của hắn!
"Buông tay!" Hướng Tiểu Dương gầm lên, vừa giằng tay ra vừa nhấc chân đá Lưu Thiên Phong.
Nhưng thân thủ của Lưu Thiên Phong cũng không kém hơn Hướng Tiểu Dương là mấy, hai bên so chiêu một hồi, Hướng Tiểu Dương lại quên mất Trần Vân Nương vẫn đứng ở phía sau. Đến khi nàng phát hiện ra thì đã không kịp rồi.
Trần Vân Nương nhanh chóng đi tới sau lưng Hướng Tiểu Dương, điểm vào huyệt đạo của nàng.
"Đáng chết! Trần Vân Nương ngươi lại đánh lén ta, quá hèn hạ!" Hướng Tiểu Dương trừng mắt giận dữ nhìn Trần Vân Nương, tức đến mức muốn cắn chết nàng ta.
"Ngươi ngoan ngoãn cũng với nam nhân của ngươi rời khỏi đây đi! Bên cạnh Bảo chủ đã có ta rồi." Trần Vân Nương cười vô cùng đắc ý.
"Ngươi đừng có mơ!" Hướng Tiểu Dương rống to, không nghĩ tới lần này mình lại sơ suất như vậy!
"Tiểu Dương, chúng ta lập tức rời khỏi đây, ta nhất định sẽ cho muội hạnh phúc." Lưu Thiên Phong ôm Hướng Tiểu Dương, vui vẻ cười nói.
"Đáng chết! Ai muốn ngươi cho hạnh phúc? Mau thả ta ra!" Hướng Tiểu Dương hét lớn, nhưng căn bản là Lưu Thiên Phong cái gì cũng nghe không vào, ôm nàng nhanh chóng rời khỏi Lãnh Thiên bảo.
Nhìn bọn họ rời đi, Trần Vân Nương cười đến lạnh lẽo.
"Hướng Tiểu Dương, Bảo chủ là của ta, ai cũng không thể giành được!"
Hạ Hầu Diễm sau khi rời đi vẫn còn thấy sửng sốt với cảm xúc của bản thân, cả mặt cứng ngắc, tâm trạng như nằm trong hồ lô, làm thế nào cũng không thoát ra được.
Bắt đầu từ lúc nào, địa vị của Hướng Tiểu Dương trong lòng hắn lại lớn đến vậy?
Lớn tới mức khiến hắn lo sợ sẽ mất nàng; lớn tới mức nghe nàng nói muốn gả cho người khác thì một cảm giác tức tối không thể khống chế lập tức nổi lên. Hắn suýt chút nữa không giữ được tỉnh táo, chỉ muốn giết chết tên nam nhân kia!
Lần đầu tiên có tâm trạng này, Hạ Hầu Diễm rất rối rắm.
Hắn không hiểu bản thân mình như thế nào nữa, vốn luôn nghiêm túc ký trí, chưa từng cảm thấy bối rối bao giờ; nhưng khi nàng vừa xuất hiện, nhất cử nhất động của nàng đều thu hút sự chú ý của hắn. Nàng đùa giỡn làm lòng hắn phập phồng không yên, mất tỉnh táo, chỉ có thể tức giận.
Nhưng hắn lại không có cách nào chán ghét nàng, ngược lại còn cực kỳ vui vẻ khi nàng quấn lấy hắn, vui vẻ khi nàng nói nàng thích hắn.
Ở trước mặt nàng, hắn không thể duy trì được vẻ lạnh lùng nữa, mặt khác ở trong lòng lại xuất hiện thêm rất nhiều cảm xúc kỳ dị.
Chàng thích ta không?
Đột nhiên câu hỏi của Hướng Tiểu Dương vang lên trong đầu hắn, trong một thoáng, hắn dường như đã hiểu ra.
Tâm trạng kỳ quái kia, cùng sự tức tối khi nghe thấy nàng không muốn gả cho hắn đều là vì hắn để ý, vì thích, vì yêu, cho nên mới để ý, mới tức giận. Đam Mỹ Sắc
Mà hắn tức giận là bởi vì hắn ghen, ghen tỵ nàng từng nói sẽ gả cho nam nhân khác!
Không! Tuyệt đối không được! Nàng là thê tử của hắn, nàng đã là của hắn! Hắn không để nàng gả cho nam nhân khác, cũng không muốn nàng thích ai ngoài hắn!
Tất cả là do nàng làm hắn yêu nàng!
Có lẽ, ngay từ khi hắn còn là thiếu niên, hắn đã thích nàng rồi. Nếu không thì cũng sẽ không chọn nàng làm vị hôn thê của hắn. Hoặc cũng có thể, ở lúc nàng tuyên bố muốn làm hắn yêu nàng, hắn đã mê đắm, đã để ý tới nàng rồi.
Mặc kệ như thế nào, bây giờ hắn đã như nàng tuyên bố. Hắn yêu nàng!
Nhưng còn nàng? Nàng thực sự thích nam nhân kia sao?
Nàng sẽ cùng hắn rời khỏi đây sao? Hắn không để nàng đi được!
Vừa nghĩ tới chuyện Hướng Tiểu Dương sẽ rời đi, Hạ Hầu Diễm bất giác căng thẳng, vội vàng quay lại chạy ra ngoài cổng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.