Vương Cảnh Long thấy giai nhân áo xanh da trắng miệng thì nói lời "dối lòng", nhưng mắt lại ngấn lệ, chỉ tưởng rằng mình đã nói trúng chuyện thương tâm của nàng ta nhưng nàng không dám thú nhận nên lòng mừng khấp khởi. Hắn lập tức làm ra vẻ thành thật, lấy giọng điệu chân thành thuyết phục:
- Tô tiểu thư! Hôm nay Vương mỗ mạo muội đến đây chính là để cứu cô nương ra khỏi hố lửa. Cô nương không nói ra lời tự đáy lòng, thế là vẫn không tin tại hạ sao? Xin tiểu thư chớ hoài nghi tấm lòng chân thành của tại hạ. Không dám giấu Tô tiểu thư, hôm nay Tam ty hội thẩm, Nghê Khiêm của Khâm Thiên Giám không chịu nổi tra tấn nên đã nhận tội rồi. Hoàng thượng đã hạ chỉ giờ Ngọ ngày mai sẽ lôi cả bốn người Dương Lăng ra cửa chợ khai đao xử chém. Ha ha! Cô nương không cần phải sợ hắn nữa!
Lời hắn thốt ra như sấm sét giữa trời quang. Ngọc Đường Xuân lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, mặt hoa tái nhợt, giọng run rẩy:
- Ngươi... Ngươi nói cái gì? Dương đại nhân người... Người sẽ bị chém đầu ư? Ta không tin! Không thể tin! Ta không tin!
Vương Cảnh Long thấy dáng vẻ khiếp đảm hoảng sợ của nàng càng khiến người ta thêm động lòng, bèn ra vẻ doạ dẫm:
- Vương mỗ tuyệt không nói dối! Chẳng những Dương Lăng phải chết mà e rằng cả nhà họ Dương cũng sẽ không yên ổn. Cô nương hoa nhường nguyệt thẹn, quốc sắc thiên hương, chẳng lẽ không sợ bị sung làm quan nô(*), bán vào Giáo Phường ty chịu khổ ư?
(*: nô lệ cho quan lại)
Lúc này trong đầu Tô Tam chỉ ầm ầm dội lại lời nói ngày mai Dương Lăng sẽ bị xử chém, hoàn toàn không thể mở miệng trả lời. Vương Cảnh Long thấy mặt Ngọc Đường Xuân tái mét, bờ môi run run đã đánh mất vẻ hồng hào, còn tưởng rằng lời mình nói đã dọa được nàng, liền dịu giọng an ủi:
- Tuy nhiên tiểu thư cũng không cần phải quá sợ!
Ngay khi Vương mỗ trông thấy tiểu thư lần đầu thì đã thương nhớ khôn nguôi, không thể nào quên. Sao có thể đành lòng nhìn tiểu thư chịu khổ như vậy! Tô tiểu thư, Dương Lăng lấy cô nương làm thiếp nhưng lại giấu giếm gán cho danh phận nô tỳ, thấy rõ hắn chỉ vì tướng mạo của cô nương mà chưa từng có nửa điểm chân tình với cô nương. Tiểu thư còn chưa mau chóng tỉnh ngộ sao?
Hắn thở dài một hơi, cất giọng tiêu sái hỏi:
- Nàng là giai nhân, sao lại theo giặc?
Ngọc Đường Xuân nghe vậy liền giật mình. Vị Vương công tử này hiển nhiên biết không ít nội tình, hắn nói như vậy chỉ vì muốn cứu mình ư? Nếu như Hoàng Thượng thật sự muốn tống cả nhà họ Dương vào Giáo Phường ty, hắn làm gì có cách cứu người cho nổi? Chẳng lẽ hắn còn có chủ ý gì khác?
Ngọc Đường Xuân là người như thế nào chứ? Nàng là người sống bằng nghề vui cười trước mặt người, gạt giấu lệ sau lưng, rất giỏi việc che giấu tình cảm. Nảy lòng nghi ngờ, nàng lập tức lao lên phía trước, phủ phục xuống thút thít:
- Hồng Phất dạ bôn (1), Lục Châu trụy lầu (2). Những nữ tử mạng khổ như nô tỳ chúng tôi cả đời cũng chỉ cầu có được một đấng lang quân có tình mà thôi. Dương Lăng không phải là kẻ thiện lương, mong công tử hãy xót thương mà cứu lấy tiểu tỳ!
Vương Cảnh Long mừng rỡ, vội vàng bước lên đỡ nàng dậy, an ủi:
- Tiểu thư không cần đa lễ! Vương mỗ có thể có được người ngọc như tiểu thư, chính là ôm được mộng đẹp, cầu còn không được.
Nói rồi hắn không nhịn được bèn sỗ sàng vuốt nhẹ cổ tay mềm mại của Ngọc Đường Xuân.
Ngọc Đường Xuân mặt ửng hồng, vội rụt tay về, vờ trách khẽ:
- Công tử ngàn vạn lần đừng như vậy! Nơi này là nhà họ Dương đó.
Vương Cảnh Long nghe nàng nói "nhà họ Dương", rõ ràng đã nảy ý phản bội Dương Lăng, bèn mừng rỡ ra sức thuyết phục:
- Phủ Uy Vũ Bá này chẳng bao lâu sẽ thành đống đổ nát, họ Dương cũng mau chóng không còn tồn tại nữa, tiểu thư cần gì phải kiêng dè? Chỉ cần gật đầu, tiểu thư sẽ thành người ngọc của phủ thượng thư ngay.
Ngọc Đường Xuân lộ vẻ lo lắng hỏi: - Nhưng... Dương Lăng rất được Hoàng Thượng coi trọng mà, sao có thể vừa nói giết là đã giết liền chứ? Hơn nữa, nếu như Hoàng Thượng hạ chỉ bắt cả nhà họ Dương phải làm nô bộc, công tử sẽ... sẽ cứu nô tỳ bằng cách nào?
Vương Cảnh Long thấy nàng hoài nghi, càng chắc mẩm nàng đang nóng lòng muốn thoát ra khỏi nhà họ Dương tìm một chỗ dựa khác, liền cười nói:
- Chuyện này dễ thôi! Chỉ cần nàng theo đúng xếp đặt của ta, ta cam đoan nàng sẽ bình yên vô sự.
Vương Cảnh Long biết chắc chắn ngày mai số phận Dương Lăng sẽ được định đoạt, cả nhà họ Dương còn có ai đáng để hắn kiêng dè chứ. Cho nên lần thăm viếng này hắn hết sức cuồng vọng, mục hạ vô nhân. Trong suy nghĩ của hắn, một ả con gái xuất thân từ kỹ viện chỉ biết đến thiệt hơn, nào biết đến tình ý gì? Hắn cho rằng với gia cảnh của mình, nhất định Ngọc Đường Xuân sẽ chỉ mong sao có thể trở thành nàng thiếp của hắn mà thôi.
Với vẻ kiêu ngạo đắc ý, hắn liền kể cho mỹ nhân đã dốc lòng thuần phục nghe dự định của mình. Ngọc Đường Xuân nghe xong âm thầm cắn răng căm hận, nhưng mặt lại tỏ vẻ thẹn thùng nói:
- Thế thì, Tô Tam đa tạ công tử! Hết thảy Tô Tam xin phó mặc cho công tử an bài vậy.
Trước đây nghề của nàng là mua vui chuốc cười trong chốn kỹ viện, cho dù trong lòng có uất ức hơn đi nữa vẫn luôn có thể khoác bộ mặt vui vẻ. Lúc này nàng cố ý gạt hắn, điệu bộ càng hết sức quyến rũ. Vương Cảnh Long nghe mà trong lòng lại lập tức nghĩ đến nghĩa khác của câu "phó mặc cho công tử an bài", nhất thời thần hồn bay bổng, hận không thể dẫn ngay tiểu mỹ nhân khiến cho người ta động lòng này về nhà.
Mỹ nhân thân thể mềm mại như thế này... Đúng rồi, còn có một người nữa. Vương Cảnh Long vội nói:
- Đúng rồi! Vị cô nương Tuyết Lý Mai được chuộc cùng lúc với nàng đó, không biết nàng ấy có lòng thoát khỏi hố lửa này hay không? Nếu như hai người các nàng cùng ra mặt thì sẽ càng đáng tin hơn... harry potter fanfic
Ngọc Đường Xuân thật muốn tát cho cái tên vô sỉ này một tát, thầm nghĩ nếu như Tuyết Lý Mai, cái cô nàng không biết kiềm nén cảm xúc đó mà tới đây, khó tránh sẽ bị nhìn ra sơ hở. Ngọc Đường Xuân vội cản:
- Tuyết Lý Mai rất được Dương đại nhân sủng ái, e rằng chưa hẳn đã chịu dựa vào công tử, tiểu tỳ không nắm chắc. Nếu công tử gấp gáp như vậy, nói chuyện này với ả trước, chẳng may tiết lộ tin tức thì...
Vương Cảnh Long nghe xong vội nói:
- Tiểu thư cân nhắc rất phải, hay là đừng nói vậy. Nếu ả không biết thức thời, thì ả tự chuốc vạ vào mình thôi.
Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng Vương Cảnh Long lại thầm đắc ý, nghĩ rằng Ngọc Đường Xuân đang nổi lòng ghen tỵ, muốn tranh thủ tình cảm của hắn. Người con gái kia cũng yêu kiều không kém, hơn nữa còn có một vẻ đẹp lạnh lẽo như mai. Nếu đã có cơ hội đưa nàng về phủ một cách danh chính ngôn thuận, hắn thật có phần không nỡ bỏ qua. Hắn định ngày mai chờ đến lúc họ Dương tan nhà nát cửa, sẽ chia nửa phần công lao tố giác gian thần của Ngọc Đường Xuân cho nàng, tìm cách đem nàng về phủ luôn.
Vương Cảnh Long bèn đem kế hoạch hắn đã chuẩn bị kể tỉ mỉ cho Ngọc Đường Xuân nghe. Thấy lão quản gia mấy lần thập thò ở ngoài sảnh, sợ lão sinh nghi, hắn đành phải quyến luyến cáo từ, quay về đặt chuyện bêu xấu Dương Lăng.
Ngọc Đường Xuân gọi quản gia tiễn Vương Cảnh Long ra khỏi cửa, còn mình thì vội vã xoay người chạy vào nhà trong. Vừa vòng qua sảnh chính (trung đường), nàng đã thấy Tuyết Lý Mai tái mặt đứng ở phía sau. Vừa gặp mặt, Tuyết Lý Mai chẳng nói chẳng rằng đã nhào tới giáng ngay một bạt tay vào mặt nàng, khiến nàng sững cả người.
Tuyết Lý Mai cười gằn:
- Uổng công ta coi ngươi là tỷ muội bấy lâu, không ngờ tâm địa ngươi lại độc ác như vậy! Hồng Phất dạ bôn, Lục Châu trụy lầu ư? Ta khinh! Bọn họ là nữ nhân hiếm thấy trong chốn phong trần, Tô Tam ngươi mà cũng đòi sánh với họ ư?
Ngươi cút ngay! Cút đi! Nếu thật sự đại nhân không thể cứu vãn, cùng lắm thì Tuyết Lý Mai ta tự vẫn chết theo, cùng xuống suối vàng với người. Ngươi đi mà hưởng lấy vinh hoa phú quý của mình đi. Nếu muốn ở lại hãm hại đại nhân thì đừng trách ta trở mặt vô tình!
Ngọc Đường Xuân sờ dấu năm ngón tay hằn trên gương mặt mặt, cười khổ:
- Cái tính tình nóng nảy của muội đến khi nào mới chịu sửa đổi đây? May mà hôm nay người gặp tên ngụy quân tử đó là tỷ. Nếu là muội, ngay khi người ta vừa thốt lời bất lương với lão gia thì sớm đã gây gổ rồi, còn có thể moi được những tin tức này sao? Mau! Theo tỷ về hậu đường, gặp phu nhân rồi nói tiếp!
Tuyết Lý Mai bị nàng kéo chạy về hậu đường, lúc này mới hiểu được nguyên do. Ngọc Đường Xuân cũng không giải thích dài dòng, vội báo với Ấu Nương tin tức dò được từ Vương Cảnh Long. Ấu Nương vừa nghe ngày mai trượng phu sẽ bị xử trảm, suýt nữa thì ngất lịm. Cao Văn Tâm thấy nàng sắc mặt tím tái, sợ hãi vội đỡ lấy nàng, rút từ trong ống tay áo ra hai cây ngân châm chích nhanh vào sau gáy nàng vài cái.
Văn Tâm lo lắng:
- Phu nhân mà hoang mang thì không được đâu! Hôm nay đại nhân đang chờ chết như vậy, phu nhân nên cố gắng tìm biện pháp mới phải.
Tuy rằng Hàn Ấu Nương rất yêu Dương Lăng, dẫu bỏ mạng cũng không muốn y chịu tổn thương. Nhưng Hoàng Đế hạ lệnh giết người, nàng thật sự không nghĩ ra được trên cõi đời này còn người nào có thể cứu y.
Nàng có lòng dùng một thân võ nghệ của mình xông vào ngục cứu người bằng mọi giá. Mặc dù biết rõ hy vọng là mong manh, cùng lắm thì chết cùng tướng công mà thôi. Nhưng còn phụ thân và ba huynh đệ đang còn sống thì làm sao? Nếu làm như vậy há chẳng phải sẽ liên lụy bọn họ cùng chịu chết chung ư?
Hàn Ấu Nương bị xoay trong trăm nỗi ưu sầu, cảm giác lực bất tòng tâm, hai hàng nước mắt lã chã rơi xuống không ngừng.
Ngọc Đường Xuân lo sợ nói:
- Vương Cảnh Long muốn hãm hại thanh danh công tử là để cha hắn có thể hại người một cách chính đáng (lý trực khí tráng). Chuyện này chúng ta đủ sức trị được hắn, nhưng Hoàng Thượng sẽ không vì chuyện này mà tha tội cho đại nhân đâu. Chúng ta là phận gái, có thể làm được gì chứ?
Tuyết Lý Mai tức giận:
- Sao lại cứu không được! Chúng ta là người mà phủ Thọ Ninh Hầu muốn, ngay cả Cẩm Y Vệ cũng phải e sợ Thọ Ninh Hầu ba phần, chẳng phải đại nhân vẫn trị được bọn chúng, chuộc chúng ta ra đó sao? Văn Tâm tỷ tỷ là khâm phạm, ai cũng đều nói là cứu không được, thế nhưng không phải đại nhân vẫn nghĩ được biện pháp cứu tỷ ra được đó sao? Hôm nay đại nhân gặp nạn, đám phụ nữ chúng ta lại chỉ có thể ngồi đây khóc lóc chờ chết ư? Không suy nghĩ thì làm sao ra biện pháp chứ? Muội muốn học là học Lương Hồng Ngọc(3) nổi trống giúp chồng, quyết không học theo Lục Châu chỉ có thể nhảy lầu tỏ chí.
Ở trong nhà họ Dương, Tuyết Lý Mai vẫn luôn là người không giống nô tỳ, không ra thê thiếp nhất, nhưng lời này nói ra, rõ ràng nàng đã coi mình như thê thiếp của Dương Lăng. Nàng vừa nói xong, thấy ba người đều nhìn mình với ánh mắt kỳ quái, bèn đỏ mặt, ấp úng:
Ấu Nương tỷ tỷ, mạng đại nhân chỉ còn một sớm một chiều. Muội, muội...
Hàn Ấu Nương thở dài, giọng buồn bã:
- Tâm tư muội làm sao mà tỷ không biết? Nhưng tướng công đã không thể cứu được rồi. Tỷ là thê tử của chàng, hiển nhiên phải cùng chàng đồng sanh cộng tử, không bao giờ chia lìa! Các vị ở nhà họ Dương không danh không phận, tội gì phải chịu sự liên luỵ này. Bây giờ có được tin tức sớm cũng tốt, ta đi lấy tiền bạc, các vị nhận lấy rồi mau chạy đi. Cả Văn Tâm tỷ tỷ nữa, tỷ cũng chạy đi. Lúc tướng công bị chém sẽ chính là giờ chết của Ấu Nương, muội cũng chả còn ngại đắc tội với thiên tử để thả các tỷ trốn đi.
Ngọc Đường Xuân đỏ mặt:
- Ấu Nương tỷ tỷ! Nếu tỷ nhất định ôm lòng phải chết, Tô Tam nguyện lòng... cùng tỷ đồng sanh cộng tử theo đại nhân. Có điều... không còn một chút hy vọng nào sao? Ngộ nhỡ tên thập trưởng tố cáo đó chịu phản cung thì sao?
Cao Văn Tâm lắc đầu thở dài:
- Đừng suy nghĩ hão huyền nữa! Hắn lại không điên, làm sao sẽ... Điên... điên à?
Nói đến đây lòng Cao Văn Tâm chợt máy động, nàng lẩm bà lẩm bẩm, ánh mắt có phần kỳ lạ.
Tuyết Lý Mai vội nói:
- Vậy thì mời Hoàng Thượng đến lăng điều tra đi. Hai ngày trước Tiền đại nhân đến phủ báo tin, không phải đã nói chúng ta cứ yên tâm chờ đợi, nói rằng chuyện trong lăng đã được xử lý kín kẽ, không thể tra ra chứng cứ hay sao? Chẳng lẽ triều đình lại rất e ngại đụng chạm đến phong thủy mà không cho nghiệm xét, chỉ bằng khẩu cung của một người mà đã giết người khác ư? Chúng ta hãy đi tố ngự trạng (dâng cáo trạng lên vua), yêu cầu Hoàng Thượng phái người đi Thái lăng khảo sát!
Ngọc Đường Xuân bảo:
- Đây là phương pháp duy nhất, cầu sống trong cái chết. Nhưng làm sao chúng ta có thể vào được Tử Cấm Thành, chúng ta tuyệt không gặp được Hoàng Thượng đâu!
Lúc này Cao Văn Tâm đột nhiên ấp úng:
- Nếu như để tỷ gặp nhân chứng đó, tỷ sẽ có biện pháp làm cho hắn... làm cho hắn trở nên điên điên khùng khùng, lời nói của hắn sẽ không thể làm chứng cứ được nữa. Chỉ có điều phải làm sao mới có thể gặp hắn đây? Huống chi chính ngọ ngày mai Dương đại nhân sẽ... sẽ... Không kịp nữa rồi!
Nghe bọn họ nói như vậy, tâm tư Hàn Ấu Nương trở nên linh hoạt, nàng chợt nhớ đến lời Dương Lăng nhờ Tiền Ninh chuyển lại cho nàng. Thế là tinh thần phấn chấn, nàng bèn bảo ba người Ngọc Đường Xuân:
- Những chuyện này có thể từ từ rồi tính, việc cấp bách trước mắt là ngăn cản việc hành hình. Ấu Nương đã có chủ ý, có lẽ có thể buộc được Hoàng Thượng phải phúc thẩm. Nhưng biện pháp này rất là nguy hiểm, cũng có khả năng khiến cho Hoàng Thượng phẫn nộ, chém đầu chúng ta ngay tức khắc. Các vị tỷ muội... các vị thật sự nguyện ý ở lại?
Ba người con gái đồng loạt kiên quyết gật đầu, không hề có chút do dự. Hàn Ấu Nương nén lệ đứng lên bái lạy ba người. Ba người Cao Văn Tâm thấy vậy lật đật quỳ xuống hoàn lễ. Cao Văn Tâm nói:
- Phu nhân vạn lần chớ làm như vậy, chúng tôi thật không dám nhận.
Hàn Ấu Nương ngậm lệ cười nói:
- Tuyết Nhi nói rất đúng, vì tướng công, dù chỉ còn một tia hy vọng, ta cũng phải nỗ lực tranh thủ. Tướng công vì ta mà chống lại thánh chỉ, một đứa con gái như ta lại không tố được ngự trạng sao? Ba vị ở nhà họ Dương ta gặp đại nạn mà không rời bỏ, Ấu Nương thay mặt tướng công tạ ơn các vị. Nếu không chê, Ấu Nương nguyện cùng các vị kết làm tỷ muội, từ đây đồng cam cộng khổ, họa phúc cùng chia!
Ba vị cô nương đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng dập đầu lạy theo Ấu Nương. Bầu trời đang trút cơn mưa dầm dề bỗng loé ánh chớp, liền sau đó là một tiếng sấm nổ vang rền, toàn bộ khung cửa sổ rung lên bần bật.
...
Chú thích:
(1) Hồng Phất dạ bôn là một câu truyện kể về một người con gái. Nàng vốn là người của Dương Tố, một kẻ vô cùng giàu có. Về sau nàng gặp được Lý Tĩnh (sau là đại thần nhà Đường), một kẻ nghèo kiết xác, tiền đồ mờ mịt, nàng đã chọn y. Trong đêm tối nàng trốn ra ngoài cùng theo y chịu khổ, lang bạt, cuối cùng cũng đổi được một cuộc sống tốt đẹp.
(2) Lục Châu trụy lầu là một câu truyện cổ kể về số phận một ca kỹ nổi danh thời Tấn. Tán kỵ thường thị Thạch Sùng trên đường đi sứ trở về thì gặp một đám cường đạo đánh cướp mẹ con Lục Châu. Sùng hạ lệnh cho quân sỹ đánh đuổi cường đạo, cứu mẹ con Lục Châu, đồng thời đưa Lục Châu về Lạc Dương. Tôn Tú là thuộc hạ của Phan Nhạc, theo Phan đi đón Sùng, thấy vẻ đẹp của Lục Châu sỗ sàng khen ngợi, bị mắng cho. Tôn thẹn quá hoá giận, nhờ vả Tư Mã Luân, rình cơ hội đoạt lấy Lục Châu. Tư Mã Luân muốn soán vị đã lâu, nhưng lại sợ Tư Mã Duẫn sẽ đối đầu với mình, nên sau đó dùng kế của Tôn Tú, giết chết Tư Mã Duẫn. Tôn Tú thừa cơ tấu lời sàm ngôn, giết chết Thạch Sùng, Phan Nhạc, rồi bao vây Kim Cốc viên, lùng bắt Lục Châu. Bị cưỡng ép, Lục Châu đã nhảy lầu tự tử.
(3) Lương Hồng Ngọc, người Sở Châu, Hoài An, sinh vào niên hiệu Sùng Ninh, đời Tống Huy Tông (1102), mất năm 1153. Nàng xuất thân trong một gia đình cả cha và ông nội đều là những võ tướng kiệt xuất của Đại Tống, vì dẹp loạn Phương Lạp thua trận nên bị tội chém đầu, khiến cảnh nhà lâm vào túng quẫn. Nàng phải bán thân, nhưng với tinh thần quật khởi, đã trở thành một nữ tướng duy nhất xuất thân từ kỹ nữ, thành phần được coi là thấp kém trong xã hội phong kiến. Nàng lấy chồng là Hàn Thế Tung, một danh tướng nhà Tống, cùng thời với Nhạc Phi.
(4) Văn Thiên Tường (6/6/1236 - 9/1/1283), người Cát Châu, Lô Lăng (nay là huyện Cát An, Giang Tây), là anh hùng dân tộc Trung Hoa. Ban đầu có tên Vân Tôn, tự Thiên Tường, sau khi được tiến cử vào triều, đổi thành Thiên Tường, tên tự thành Lữ Thiện, sau khi đỗ trạng nguyên lại đổi tên tự thành Tống Thuỵ. Sau vì cư trú ở Văn Sơn, nên lại có hiệu là Phù Hưu đạo nhân. Văn Thiên Tường trung liệt danh truyền hậu thế. Sau khi ông bị bắt làm tù binh, Nguyên Thế Tổ (Hốt Tất Liệt) lấy cao quan hậu lộc dụ dỗ khuyên hàng, Văn Thiên Tường thà chết không chịu khuất phục, ung dung chấp nhận hy sinh, được hậu thế khen ngợi. Ông cùng với Lục Tú Phu, Trương Thế Kiệt được sử Tàu xưng làm "Tống mạt tam kiệt" (ba bậc hào kiệt thời mạt Tống).
(5) Lục Phiến môn (nha môn cửa xanh) là một nha môn nằm gần cửa Tây trong thành Bắc Kinh phồn hoa, là nơi làm việc của các thư lại (quan đưa chuyển công văn). Tương truyền "Lục Phiến môn" được bộ Hình lập nên nhằm giải quyết các thế lực tàn dư và cường hào lục lâm, là trại huấn luyện bí mật, chuyên huấn luyện những thiếu niên khoẻ mạnh làm tay sai.
(6) Lạc khoản (trong thư pháp cũng gọi là khoản thức) là dòng chữ nhỏ để tên họ và ngày tháng ở trên các bức hoạ hay bức đối trướng.
(7) Ngô hoàng ở đây nghĩa "vua của chúng ta" chứ không phải là vua nước Ngô. Trong Hán ngữ, "Ngô hoàng" hay "Ngô vương" chỉ danh xưng của các vị hoàng đế phương Bắc nói chung. Có ý kiến cho rằng, vì người sáng lập ra triều đại nhà Minh, Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương, sau khi đánh chiếm Tập Khánh (Nam Kinh ngày nay), được Tiểu Minh vương Hàn Lâm Nhi tiến phong làm Ngô Quốc công, cho nên các vị vua triều Minh sau đó được gọi là Ngô hoàng. Dân ta khi xưa chống quân xâm lược phương Bắc cũng gọi chúng là giặc Ngô.