Ngược Về Thời Minh

Chương 339.1: Mượn danh thần thánh (1)




Nơi tứ đại thánh tăng hóa phật đã trở thành thánh tích, không cho phép ai động vào. Dương Lăng lệnh cho binh lính lấy man vai vây lại hỏa trường đã cháy đen thành một đống kia lại, tuyên bố tại chỗ phải xây dựng một tòa Thất Bảo Linh Lung Tháp ngay tại đó, để kỷ niệm thần tích đắc đạo thành tiên của bốn vị Phật sống.
Rất nhiều thân sĩ, thậm chí là dân chúng nghèo xác xơ nghe vậy lập tức muốn hào phóng giúp tiền, ngoài trừ xây dựng tháp, người quyên góp nhiều yêu cầu được ghi lại thiện hạnh trên bia công đức, người quyên góp ít chỉ yêu cầu ghi lại trên viên gạch xây tháp đại hiệu đại loại như "Mỗ mỗ mỗ đã đến đây" là được, làm cho Kim Ngô Vệ Hữu Đề đốc Lương Hồng vui như mở cờ trong bụng, tóm lại hai tú tài ưu tú làm trướng phòng ngay tại chỗ, muốn lập tức mở sạp thu tiền tại chỗ, lại bị Dương Lăng ngăn cản một phen.
Dương Lăng nói lời tốt khuyên bảo thật lâu, nói tứ thánh về trời là quang vinh của toàn Bá Châu, là một việc trọng đại của dân chúng toàn Bá Châu, phí xây dựng tháp sẽ trích từ số tiền mà trước kia chúng hương khách quyên góp cho Phật sống, do châu phủ đôn đốc xây dựng, lúc này mới khuyên được đám dân chúng không cam tâm tình nguyện rời đi.
Hôm nay tới tham gia đại pháp hội cầu phúc nhưng lại nhìn thấy cảnh tượng thần tích như vậy, làm dân chúng Bá Châu vui mừng đến hoa tay múa chân, ai ai cũng than thở không uổng chuyến đi này. Tin tức tứ thánh tăng phi thăng còn chưa truyền được đến hai con phố, thì đã bị thay hình đổi dạng rồi, qua sự không ngừng thêm thắt của các tín đồ, tình tiết bốn thần tăng bay đi trong lửa, cưỡi mây về đông đã được hư cấu rất sống động.
Toàn bộ Bá Châu thậm chí là huyện trấn xung quanh lập tức sôi trào, hậu viện Ảm gia vốn là mảnh đất trồng rau, nói nó là thánh địa đã quá lắm rồi. Đất trồng rau trở thành Thánh địa, người đến cúng bái thần tích liên miên không dứt.
Người cúng bái thần tích nhiều, tiểu thương người bán hàng rong cũng nhiều hơn. Ngay cả tiểu thư, thái thái nhà giàu ngày thường không ra khỏi cửa lớn không bước vào cửa sau cũng xuất đầu lộ diện, người cầu con trai, người cầu lang quân cũng ùn ùn kéo đến, còn có cả kỹ nữ thanh lâu cầu sớm ngày hoàn lương nữa.
Cô nương tiểu thư, kỹ nữ thanh lâu nhiều, đăng đồ lãng tử cũng theo hương mà tới, một đám chỉ chỉ trỏ trỏ, bình phẩm từ đầu đến chân, có khi thừa dịp nhiều người chen chúc mà đụng cánh tay, sờ dưới mông thật lâu. Lần này, trôm văt moc tui đục nước béo cò cũng nhiều hơn.
Hậu hoa viên của Khâm sai thành hội chùa, từ sáng đến tối dòng người không dứt. Số vụ án đến nha môn Tri châu báo mất trộm, báo phi lễ tăng lên gấp mười lần. Lúc này, Phó Khâm sai Lương Hồng cuối cùng cũng tìm được cơ hội kiếm tiền, xin chỉ thị Khâm sai đại nhân Uy Quốc Công gia, liên kết xử lý với nha môn Tri châu Bá Châu, nơi mua vé tham quan thánh tích long trọng ra mắt, Lương Hồng thật sự kiếm được một mớ.
Quan viên, thân sĩ, dân chúng Bá Châu vốn dĩ rất tin bốn vị Phật sống là thần tiên sống chân chính, tự nhiên tuyệt đối không hoài nghi 'Phá vỡ hư không, bạch nhật phi thăng' mà Khâm sai Quốc Công gia chính miệng hô lên, bằng không làm sao mà bỏ qua như vậy còn mừng rỡ như điên chứ?
Dương Lăng cũng ra vẻ thành kính, sau đó chạy trước chạy sau sắp xếp những chuyện sau đó. Đến chiều hắn rốt cuộc mới có thời gian về viện của mình, Mục Sinh Viên vừa thấy hắn lập tức nước mắt lã chã, bái dài không dậy nổi.
Dương Lăng nhẹ nhàng đưa tay nâng gã dậy nói: -Mục Tú tài hà tất phải bái dài như vậy, bản Quốc Công cũng không phải báo thù cho cá nhân ngươi, tà giáo mê hoặc lòng dân, làm hại quê hương, triều đình vốn nên nghiêm trị, bổn Quốc Công nhìn thấy há có lý nào lại bỏ qua chứ?
Mục Sinh Viên lau nước mắt trên mặt, cảm kích nói: -Tuy nói như thế, những yêu tăng đó trên kết giao quan lại thân hào, dưới mê hoặc hàng nghìn hàng vạn lê dân bách tính, tầng tầng quan hệ cũng như vô số niềm tin dệt nên một chiếc lồng kim quang, ai muốn đụng vào chúng cũng cảm thấy khó khăn, đại nhân khéo léo thi diệu kế, học sinh mới có thể báo huyết hải thâm cừu này, có thể nào không cảm kích vạn phần? Đám tai họa như vậy bị diệt trừ, dân chúng Bá Châu đều nhận ân huệ, đại nhân công đức vô thượng mà.
Dương Lăng không nén nổi nụ cười, hắn dìu Mục Sinh Viên ngồi lại trên ghế, tự mình cũng ngồi xuống ghế dựa, nói: -Trừng phạt tứ ác này, tuy đã giải hận. Nhưng nếu nói cứu dân chúng Bá Châu trong cơn dầu sôi lửa bỏng, vậy còn kém quá xa. Ngươi cứ nhìn những tín đồ điên cuồng đến hậu viên cúng bái thì biết.
-Tin tức 'Tứ thánh tăng' bạch nhật phi thăng vừa truyền ra, dân chúng càng thêm hết lòng tin tưởng si mê. Những yêu tăng yêu đạo khác không thể không mượn gió bẻ măng, mê hoặc càng nhiều dân chúng, hại càng nhiều lương dân mới là lạ. Bốn yêu tăng đã trừ, nhưng chẳng những không giải được tai ách của dân chúng Bá Châu, ngược lại sẽ làm bọn họ càng lún càng sâu, càng thêm chấp mê bất ngộ!
Mục Tú tài và Miêu Cương vừa nghe chợt bừng tỉnh: -Đung vây, bản thân mình nghĩ quá mức đơn giản. Dùng phương pháp này xử tử bốn yêu tăng, dĩ nhiên sẽ không khiến cho dân chúng mê tín Bá Châu phẫn nộ và phản kháng, nhưng cũng làm bọn họ càng thêm si mê thần thần quái quái gì đó, mong ngóng bản thân có thể tu hành đắc đạo, sao có thể xem như được giải thoát rồi?
Lưu Đại bổng chùy đang ở hậu viện sắp xếp binh lính bảo hộ "Thần tích", lúc này chỉ có Tống Tiểu Ái ở bên cạnh Dương Lăng. Nàng vốn vô cùng vui vẻ cười khanh khách đối với việc diệt trừ bốn tên tai họa, nghe xong câu này cũng ngẩn ra, bật thốt lên: -Đại nhân, vậy làm sao bây giờ? Đây không phải diệt trừ bốn tên yêu hòa thượng, lại thành toàn cho bốn mươi, bốn trăm tên yêu tăng yêu đạo sao?
Dương Lăng thở dài nói: -Đúng vậy, trừ phi những dân chúng bị lừa này tự mình có thể tỉnh táo lại, nếu không ai có thể giúp được bọn họ? Lòng người hướng đạo, cũng không thể dựa vào luật pháp mà cấm đoán, huống chi những yêu tăng đó mượn danh nghĩa Phật hiệu chính tông, càng dễ ẩn nấp và lừa gạt.
Tống Tiểu Ái oán hận dậm chân nói: -Những yêu tăng này thật đáng giận, những dân chúng bị lừa kia cũng thực đáng giận! Đại nhân, có muốn mạt tướng lập tức dẫn người đến chỗ ở của bốn yêu tăng kê biên tất cả tài sản hay không, ít nhiều cũng có thể đổi được một ít tổn thất cho chúng bách tính.
Dương Lăng mỉm cười lắc đầu nói: -Không thể, không thể, số tiền này lấy về trả lại cho dân chúng, quay đầu đi bọn họ có thể cầm đi hiếu kính Phật sống, thần tiên mới. Đưa tiền tài cho bọn họ, không bằng đưa một phần lý trí cho bọn họ. Có điều ta tin tưởng trong đám thần tiên Phật sống mới này, chắc chắn không có đệ tử chân truyền của bốn yêu tăng. Bọn họ biết nội tình bên trong của sư phụ mình, cho nên tuyệt đối sẽ không tin tưởng trò xiếc bạch nhật phi thăng, trời giáng pháp chỉ gì đó.
-Yêu tăng yêu đạo bên ngoài không biết tình hình cụ thể, sẽ đoán ý qua lời nói và sắc mặt, nhìn xem có thể thừa cơ hay không. Nhưng bốn tăng Trí Thiện đã bị Dương Chém Đầu ta tiễn xuống âm phủ rồi, pháp chỉ trời giáng cũng là quỷ kế của Dương ta tạo ra, các đệ tử của bốn yêu tăng tuyệt đối sẽ không nhìn không ra cả điều này. Chỉ là bọn họ có khổ cũng phải tự mình nuốt, không dám nói ra thôi.
-Ngươi nói những đệ tử này của bốn yêu tăng sẽ không chột dạ sao? Còn dám ở lại Bá Châu sao? Bọn họ nhất định sẽ chột dạ, nhất định sẽ lo lắng ta muốn khai đao với bọn họ, bọn họ muốn chạy trốn, cũng sẽ không nỡ bỏ vàng bạc tài bảo lừa gạt được, ta đoán... Đêm nay bọn họ sẽ vét sạch tài bảo bỏ trốn mất dạng.
Tống Tiểu Ái vừa nghe liền nóng nảy:
-Hả? Ngài đã biết mà còn ngồi đây một cách bình tĩnh ung dung như vậy sao, đại lão gia của ta, ngài thật đúng là biết cách bình tĩnh mà, chúng ta mau đi xét nhà... A, không phải, xét miếu đi.
Dương Lăng cười ha ha, thuận tay quơ lấy chén trà, nhấc chân bắt chéo, từ tốn nói: -Không thể xét, không thể xét, có thể quét sạch sẽ đám quỷ quỷ quái quái của Bá Châu hay không, ta đều dựa vào những đệ tử phá sản này của tứ đại thánh tăng đó. Để cho bọn họ trộm, để cho bọn họ trốn, ha ha, ai cản trở ta sẽ liều với kẻ đó.
-Hửm? Miêu Cương và Mục Tú tài ngơ ngác nhìn nhau, sau một lúc lâu mới lúng ta lúng túng nói: -Trong hồ lô của Quốc Công gia, đang bán thuốc gì vậy?
-Hứ! Còn có thể bán thuốc gì chứ? Tống Tiểu Ái khinh thường bĩu môi một cái: -Giả thần giả quỷ.
Dương Lăng cười ha hả, đứng dậy nói: -Đúng vậy, chính là muốn giả thần giả quỷ! Ta muốn mượn danh thần thánh, càn quét hết tất cả ngưu quỷ xà thần! Cứ theo hiện tại, bổn Quốc Công chính là người phát ngôn của thần, đệ nhất thần côn của Bá Châu! . ngôn tình sủng
-...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.