Triệu Toại nói đến đây liền thở dài lo lắng. Y đột nhiên nhìn đến nữ nhân áo trắng bị trói dưới tàng cây cách đó không xa, ánh lửa bên cạnh chiếu rọi dáng người xinh đẹp của nàng. Nhìn phục sức tuy là áo trắng nhưng không phải giả trang thành Bạch Y Quân, y liền hỏi:
- Nữ nhân kia là ai?
Hồng Nương Tử quay đầu lại nhìn qua, nói:
- Khi ta lĩnh binh đột kích thành Nam Kinh, ở ngã ba đường đúng lúc gặp nữ nhân này dẫn theo bốn gia tướng phóng ngựa đến, còn dùng Liên châu tiễn pháp bắn tứ thúc bị thương, ta liền bắt ả giao cho thân binh của ta. Không ngờ Chu Đức An liền lãnh binh trở về, cho nên không màng xử trí ả. Tứ thúc thấy nữ nhân này ăn mặc xinh đẹp cao quý, thân thủ không tầm thường, nghĩ là nữ quyến của nhân vật trọng yếu trong thành nên thuận tay dẫn theo ả, hy vọng lúc khẩn cấp có thể ép làm con tin.
Triệu Phong Tử nghe vậy cười khổ một tiếng, lắc đầu nói:
- Tứ thúc của cô đúng là có tác phong sơn tặc, lại bắt làm con tin sao? Thật khó cho lão, trong vạn quân mã còn bắt con tin trở về, cô bắt người đi, Dương Lăng chịu buông tay à? Thế tử Tứ Xuyên bị người ta bắt làm con tin, y cũng không chấp nhận…
Triệu Phong Tử thở dài một tiếng xoay người muốn đi, bỗng trong lòng vừa động. Y chậm rãi xoay người lại, cẩn thận đánh giá Mã Liên Nhi một lượt rồi nói với Hồng Nương Tử:
- Người này nói không chừng thật sự là nhà quan quyền quý, vẫn chưa tra hỏi sao? Ừm... không cần hỏi nữa.
- Cái gì?
Hồng Nương Tử không rõ dụng ý của Triệu Phong Tử, kinh ngạc hỏi lại.
- Ngươi còn muốn kiếm chác hay sao?
Nàng ấy mặc quần áo cao sang, lại có gia tướng đi theo, trong nhà tất nhiên không phú thì quý. Người như vậy có thể lợi dụng một chút, nếu thực sự hỏi thân phận của nàng thì ngược lại làm cho người ta nghi ngờ.
Triệu Phong Tử nhỏ giọng thì thầm, Hồng Nương Tử kinh ngạc nói:
- Tứ thúc của ta? Y... tay thô chân to, người đàn ông lỗ mãng cộc cằn như vậy, y làm được sao?
Triệu Phong Tử gật đầu:
- Càng là người nhìn có vẻ như không nói dối thì càng dễ dàng gạt người. Nhìn dung mạo tinh anh của nữ nhân đó không phải dễ gạt đâu, để người thô kệch như Tứ thúc của cô nói mới có thể làm nữ nhân đó tin tưởng.
Hồng Nương Tử gật đầu nói:
- Được, cứ y kế mà làm, hy vọng nữ nhân này dùng được.
Trông theo Hồng Nương Tử rời đi, Triệu Phong Tử nhìn binh lính lác đác xung quang, trong mắt hiện lên một tia hối hận. Trung Điều Sơn thành công phá vây, khiến Triệu Phong Tử lần đầu tiên độc lập chỉ huy chiến dịch lớn như vậy đắc ý vênh váo, sau khi nắm đại quyền thì trở nên khoe khoang tự mãn. Y chẳng những xem thường năng lực của Dương Lăng, đồng thời cũng đánh giá cao năng lực bản thân và đám người Dương Hổ, Lưu Lục.
Sau khi giết đến Giang Nam, tuy bất ngờ phát hiện Dương Lăng bí mật tổ chức một đội ngũ kỵ binh điêu luyện, nhưng lúc ấy như cưỡi lưng hổ, hai lộ đại quân khác đã phát động, y chỉ có thể cố hết sức đánh cược một lần.
Sau khi căn dặn Hồng Nương Tử dẫn khinh kỵ đi đường vòng chạy tới Nam Kinh, y chia ra ba đường, Triệu Hạo dẫn một lộ quân từ cầu Mao Gia, Thiệu trang công kích cánh tả Dương Lăng. Triệu Phan dẫn một lộ quân cùng đường mà đi, nửa đường tách ra vòng đến hậu trận của Dương Lăng. Còn y dẫn những người còn lại đón địch ngay chính diện, hy vọng khiến quân đội Dương Lăng hai mặt thụ địch bị hỗn loạn, nhanh chóng đánh bại y bên Thái Hồ, sau đó lao tới Nam Kinh gấp rút tiếp viện.
Nhưng sau khi thám mã của Dương Lăng nhận được tin ba lộ quân đột kích, Dương Lăng lại can đảm tập trung binh lực lên đường đánh tan quân chớp nhoáng. Ngươi tới từ mấy đường, còn ta chỉ dùng một đường, đột ngột chỉnh đốn toàn bộ nhân mã, bỏ qua quân địch ngay chính diện và cánh tả. Lấy cánh phải Thái Hồ làm chỗ dựa, chặn hướng của Triệu Phan chuẩn bị vòng ra hậu trận của mình. Đánh Triệu Phan trở tay không kịp, dùng ưu thế binh lực tiêu diệt nhân mã Triệu Phan, lập tức tấn công cánh tả của địch, lúc này liền biến thành bọn họ công kích Triệu Hạo từ bên sườn.
Triệu Toại cố ý gây động tĩnh, gióng trống khua chiêng thu hút sự chú ý của Dương Lăng mau chóng nghe tin, nhưng nghênh đón lại là bại quân Triệu Hạo. Bại binh của họ làm loạn thế trận trước, khí thế nhân mã Hứa Thái, Giang Bân hưng thịnh, theo sát đuổi giết như hổ nuốt dê, chia binh trở thành tự giảm thực lực, Triệu Toại vừa tức vừa hối hận.
Y vốn muốn đánh bại Dương Lăng, gấp rút tiếp viện Nam Kinh. Hiện tại chẳng những bị Dương Lăng bám sát, hơn nữa còn bị yếu thế. Dương Lăng có thể chuyên tâm tác chiến với y ở Thái Hồ, y lại vướng bận chiến cuộc Nam Kinh, trận này đánh tới bình minh. Lường trước Hồng Nương Tử sớm đi đường vòng tiến công về Nam Kinh, Triệu Phong Tử lúc này mới vừa đánh vừa lui, cũng chạy suốt về thành Nam Kinh. Chẳng ngờ hai lộ quân khác đều chưa tới, kế lừa thành đoạt cửa lại bị nhìn thấu, không nghĩ lại rơi vào tình cảnh như vậy.
Triệu Phong Tử im lặng đi mãi. Thi thoảng có vài tiếng xì xào của quan binh đang nghỉ ngơi, cố gắng vẫn duy trì bình tĩnh. Vừa mới vượt qua hai thương binh, y liền bắt gặp phía trước có vài người cầm đuốc gấp gáp đi tới, dẫn đầu chính là Triệu Phan mà mình phái tới bên sông liên hệ. Triệu Phong Tử vội vàng lên trước tiếp đón.
- Nhị đệ, phía đối diện có tin chưa?
Triệu Phong Tử vội hỏi, đồng thời kéo Triệu Phan đến chỗ bí mật đề phòng có một số tin tức không thể cho thuộc hạ biết được.
- Đại ca, đoạn đường này đệ chưa đi qua, nửa đường nhìn thấy mấy tòa quân doanh, số người tuy không nhiều lắm nhưng số người bên ta ít hơn, cho nên không dám xông vào. Bên cạnh hoặc là thôn trại, hoặc là hồ nước, lại chọn đường đi vòng hơn mười dặm, đệ thấy không qua được nữa nên đành trở lại trước. Có điều bọn đệ bắt được hai quan binh, nghe ngóng được một ít tin tức từ hai lộ nhân mã khác.
Lưu Thất gặp phải gió to ở Giang Sơn, chưa từng giao chiến đã tổn thất hơn phân nửa, hiện tại lĩnh hơn hai ngàn tàn binh bị bao vây ở Phượng Hoàng Lĩnh. Hai bên đều tinh tàn lực tận, một bên giữ núi, một bên vây núi, hiện tại giằng co mãi không thôi. Lộ quân của Dương Hổ hoàn toàn tan tác, khắp nơi đều là tàn binh bại tướng, chỉ có một lộ quân hơn ba ngàn kỵ binh của Lý Dạ Ẩn một mình chạy trốn. Mẹ nó, y thừa lúc Dương Hổ giao chiến để chạy trốn một mình, nhưng y cũng không có kết cục tốt, chạy suốt về hướng đông lại bị chặn ở Hoàng Kim Sơn.
Triệu Toại cũng không biết hai nơi này, nghe Triệu Phan kể lại, chỉ đại khái phương hướng, còn đường đi và khoảng cách cụ thể thì trong lòng chưa có tính toán gì. Y vừa mới thu nạp tàn binh, thực lực lớn mạnh, đành phải từ bỏ ý định hợp lực đón địch trong đầu. Hiện tại cuộc chiến này quả đúng là người mù cưỡi ngựa mù, mỗi người tự đánh rồi.
Nơi đây không giống với Trung Điều Sơn mà Triệu Toại kinh doanh đã lâu, hoàn toàn không hiểu tình hình, đường dây tin tức lại không có. Ý định chạy trốn lại dấy lên trong đầu Triệu Toại, hiện tại y chỉ mong bốn nhóm nhân mã được phái ra có thể tới địa điểm dự định, bắt được liên lạc với bờ bên kia sông, nhưng dù vậy, y vẫn không chắc chắn có trốn thoát hay không.
Nhìn bóng đêm vô tận, trong bóng đêm cũng không biết có bao nhiêu quan binh triều đình như hổ rình mồi với nơi này. Triệu Phong Tử buông một tiếng thở dài.
Bên hồ, Hồng Nương Tử quỳ gối trên bờ, hướng về phương bắc bái lạy.
Trình Lão Thực đứng ở một bên, đợi cô xong ba lạy liền đỡ cô dạy, nói:
- Oanh Nhi, đừng thương tâm quá, hiện giờ đại thù đã báo. Cha con và trại cũ của chúng ta dù chết cũng có thể nhắm mắt.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Hồng Nương Tử lau đi nước mắt trên mặt, thấp giọng nói:
- Nhị thúc, mọi chuyện đều là lỗi của con, là con khuyên cha nhận chiêu an mới làm hại mọi người. Mọi người chưa bao giờ trách con, con biết đây là lỗi của con.
Trình Lão Thực vỗ nhẹ vào vai của cô, nói:
- Đồ ngốc, tại sao phải trách con? Chúng ta làm việc này, chọn con đường này, vậy thì sống chết do mệnh, không thể oán trời trách đất. Nhận chiêu an cũng là muốn sống những ngày tháng yên ổn, nếu mọi người đều không muốn, cha con và mấy vị thúc thúc có chịu đồng ý với con? Đừng vơ hết mọi chuyện vào mình.
Hồng Nương Tử nhìn sóng gợn, gió đêm thổi lướt qua mặt hồ làm rối mái tóc của nàng. Tóc bết vào nước mắt trên má rối bời như tâm tình cô hiện giờ. Nàng cắn môi, chợt nói:
- Nhị thúc, tâm nguyện của chúng ta đã thành. Hiện giờ Bạch Y Quân có hậu quả như vậy, nếu chúng ta lợi dụng người ta rồi bỏ đi thì cũng không phải là người. Con muốn giúp đỡ Tú Tài, bảo vệ y đến Thái Hành Sơn, sau đó chúng ta đi đến nơi khác. Tranh đấu giành thiên hạ, con không hợp với chuyện đó, Nhị thúc, các thúc đồng ý không?
Trình Lão Thực thở phào một hơi, cười khổ nói:
- Nha đầu ngốc nhà ngươi, lúc trước lão Đại luôn muốn tạo phản, còn không phải xem... xem Dương Hổ thống nhất lục lâm phương bắc, lại nghe Lưu thần tiên khoác lác hay sao? Sau đó chúng ta lại đi theo tạo phản, vậy là muốn thế nào? Không phải là vì tìm Chu Đức An tay giữ trọng binh báo thù? Nắm chính quyền? Đợi đến khi thực sự đánh được giang sơn, cỏ xanh trên mấy mộ phần của đám già bọn ta đều cao hai thước hết.
Lão gật đầu nói:
- Con nói rất đúng, những người trong giang hồ như chúng ta không biết chữ, đầu đao rướm máu, người khác khinh thường ta. Nhưng chúng ta có cách làm người của mình, đó là nói đạo nghĩa. Nếu phá vây ra ngoài, chúng ta bảo vệ Triệu Toại đến phương bắc, cũng coi như hết lòng giúp đỡ rồi...