Người Cầm Quyền

Chương 553: Triệu Nhạc lên chức




Khương Tùng Thần trong lòng xúc động trở lại văn phòng, bắt đầu nghiêm túc chuẩn bị tư liệu tương quan về thí điểm của chế độ đào thải cán bộ lãnh đạo vị trí cuối. Công việc lần này anh ta có rất nhiều tác dụng ở trong đó, bởi vậy được Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tán thành, cũng chuẩn bị mở rộng ra toàn tỉnh, với anh ta mà nói, đây là chuyện tốt hiếm có
Hơn nữa, đi theo Hàn Đông cùng đến gặp Triệu Nhạc, tầm quan trọng lại không giống, bản thân anh ta chính là dựa vào Hàn Đông mới có thể lên làm Trưởng ban tổ chức cán bộ, mà có thể mượn cơ hội này để tiếp xúc Triệu Nhạc, nếu như có thể được Triệu Nhạc khen ngợi và chấp nhận, lợi ích càng lớn.
Khương Tùng Thần cũng không phải là muốn thông qua việc này để thoát khỏi quan hệ với Hàn Đông, chỉ có điều anh ta muốn con đường làm quan của bản thân mình có nhiều bảo đảm hơn, nhiều chỗ dựa vững chắc mà thôi.
Sáng sớm thứ sáu, Hàn Đông cùng Khương Tùng Thần đi tới thành phố Thục Đô.
Hơn mười một giờ, hai người đã đến Thục Đô, sau đó ăn cơm, đến nhà khách nghỉ ngơi hơn một giờ. Một giờ năm mươi phút chiều, hai người cùng đi đến Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Thư ký Triệu Nhạc là Dương Mạn Phàm nhìn thấy Hàn Đông, lập tức đứng lên cười nói:
- Chào ngài bí thư Hàn.
Hàn Đông gật đầu, mỉm cười nói:
- Xin chào thư ký Dương, vị này chính là Trưởng Ban tổ chức cán bộ thành phố Tân Châu chúng tôi Khương Tùng Thần.
Dương Mạn Phàm lúc này bước lại gần và bắt tay Khương Tùng Thần, mang trên mặt nụ cười thân thiện, anh ta biết quan hệ giữa Hàn Đông và Triệu Nhạc, hiện tại Hàn Đông đưa Khương Tùng Thần đến, vậy cho thấy Khương Tùng Thần chính là người của Hàn Đông, thậm chí Hàn Đông có khả năng đưa anh ta đến gặp Triệu Nhạc, bởi vậy thái độ của anh ta với Khương Tùng Thần đặc biệt hữu hảo.
Mặc dù Dương Mạn Phàm chỉ là cán bộ cấp Cục phó, nhưng anh ta là thư ký của Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, bởi vậy cán bộ cấp Phó giám đốc sở anh ta cũng không để mắt.
Khương Tùng Thần nhìn thấy nụ cười trên mặt Dương Mạn Phàm, trong lòng xúc động, là vì mình theo chân Hàn Đông tới, nói cách khác nếu đi một mình thì nụ cười trên mặt anh ta sẽ không thân thiết như vậy.
Sau đó Dương Mạn Phàm đi vào hồi báo, tiếp đó đi ra mời hai người vào.
Triệu Nhạc nhìn hai người tiến vào, đứng lên đón, sau đó bắt tay hai người, ba người liền ngồi xuống khu tiếp khách.
Thời gian báo cáo công tác, chủ yếu là Khương Tùng Thần nói, còn Hàn Đông thì ngồi một bên nghe. Lần này tới mục đích chủ yếu của hắn, không phải báo cáo chế độ đào thải cán bộ lãnh đạo vị trí cuối, mà là cùng Triệu Nhạc gặp mặt đàm luận sự việc.
Khương Tùng Thần chuẩn bị đầy đủ hết sức, còn mang theo cả văn kiện liên quan, xác định và đánh giá bề ngoài. Triệu Nhạc cẩn thận xem xét một hồi, sau đó đưa ra chỉ thị, để thành phố Tân Châu tiến thêm một bước làm tốt công tác thí điểm, lần này không chỉ có vài ban ngành Tân Châu làm thí điểm, mà là toàn bộ làm thí điểm, toàn bộ thành phố Tân Châu ngoại trừ cán bộ cấp Phó giám đốc sở trở lên, tất cả cán bộ Đảng viên đều phải đưa vào phạm vi thí điểm. Và đợi sau khi đưa ra tình hình thí điểm của thành phố Tân Châu, mới suy nghĩ phát triển ra toàn tỉnh.
Hàn Đông ở một bên nghe, trong lòng có chút nghi hoặc, nếu Triệu Nhạc sắp rời đi, anh ta làm sao lại vẫn nhiệt tâm với chuyện này?
Toàn bộ báo cáo công tác ước chừng kéo dài một giờ, hai người đứng lên cáo từ.
Đối với báo cáo này, trong lòng Khương Tùng Thần vô cùng phấn chấn, mặc dù Triệu Nhạc không tỏ vẻ gì, nhưng có thể đem công tác chế độ đào thải cán bộ lãnh đạo vị trí cuối làm thí điểm toàn tỉnh, như vậy tương lai một khi việc này thành công, với anh ta mà nói thì đây tuyệt đối là chiến tích không tệ.
Từ Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đi ra, Hàn Đông nói với Khương Tùng Thần:
- Tôi còn có chuyện, sẽ không thể về cùng Trưởng ban Khương được
Khương Tùng Thần biết Hàn Đông ở Thục Đô có chút quan hệ, bởi vậy không có hỏi nhiều, nói:
- Vâng, vậy tôi trở về thành phố Tân Châu
Hàn Đông cười nói:
- Đúng vậy, sau này trên vai Trưởng ban Khương trọng trách rất nặng, chế độ đào thải vị trí cuối cán bộ lãnh đạo trở thành thí điểm toàn tỉnh, Trưởng ban Khương có trách nhiệm to lớn.
Khương Tùng Thần nói:
- Kính xin bí thư Hàn sau này chỉ bảo nhiều.
Hàn ĐÔng nói:
- Nhất định là vậy rồi.
Sau khi chia tay Khương Tùng, Hàn Đông liền tìm chỗ uống trà.
Hơn sáu giờ chiều, Hàn Đông liền đi tới tiểu khu của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Triệu Nhạc vừa mới trở về trong chốc lát, nhìn thấy Hàn Đông, cười nói:
- Hàn Đông đến đây, ngồi lát, thím Sở đang bận việc.
Sau đó anh ta rót cho Hàn Đông một chén trà, lại nói:
- Hàn Đông lần này chế độ đào thải vị trí cuối ở thành phố Tân Châu, là cậu làm sao?
Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:
- Chuyện này, ban đầu là Khương Tùng Thần nói ra, tôi chẳng qua là đưa ra sự ủng hộ mà thôi.
Trên mặt Triệu Nhạc lộ ra tươi cười, nói:
- Nó cũng không tệ, cậu thân là Phó bí thư quản lý Đảng và quần chúng, phương diện nhân sự phải lo lắng nhiều là chuyện bình thường. Nếu chế độ đào thải vị trí cuối thành công, vậy là tăng cường sức sống cho đội ngũ cán bộ, là có thêm tác dụng lớn đấy, cho nên ta cố ý đem công việc này mở rộng ra toàn tỉnh, ta đã cho bí thư Nguyên biết báo cáo này, bí thư Nguyên cũng đã ủng hộ.
Hàn Đông lắng nghe, hắn cảm thấy Triệu Nhạc hẳn không phải vì chuyện này mà tìm mình đàm chuyện, bằng không mà nói, anh ta cũng không cần gọi mình từ Thục Đô đến đây. Ngôn Tình Ngược
Quả nhiên, lúc này giọng nói Triệu Nhạc xoay chuyển, lại nói:
- Tuy nhiên, khả năng ta nán lại ở tỉnh Tây Xuyên không được bao lâu, công việc này chính thức mở rộng, đoán chừng phải do tân Trưởng ban Tổ chức cán bộ đến tiến hành rồi.
Hàn Đông dự đoán không sai, Triệu Nhạc quả nhiên là sắp rời khỏi Tây Xuyên, hắn nói:
- Chúc mừng chú Triệu thăng chức.
Triệu Nhạc nói:
- Đoán chừng đầu tháng sau Ban Tổ chức Trung ương sẽ xuống dưới khảo sát, sau đó ta sẽ đi Ban Tổ chức Trung ương công tác.
Bởi vì thân phận Hàn Đông không giống với bình thường, cho nên Triệu Nhạc đối với hắn cũng không giấu diếm chuyện gì, lại nói mình có thể được đề bạt nhanh như vậy, là do có quan hệ lớn cùng Hàn Đông.
Từ đáy lòng Hàn Đông nói:
- Chúc mừng chú Triệu thúc thăng chức, sau này mong chú Triệu chỉ bảo nhiều hơn.
Triệu Nhạc thản nhiên cười nói:
- Ta đi Ban Tổ chức Trung ương, cũng là vị trí thấp nhất mà thôi, nền móng của Hàn Đông cậu vô cùng vững chắc, ta cũng không nhiều lời, chỉ cần cậu vững bước đi, thành tựu tương lai là không thể lường được.
Hàn Đông khiêm tốn nói:
- Tôi còn cần chú Triệu cùng các vị trưởng bối chỉ bảo nhiều.
Triệu Nhạc uống một ngụm trà, lại nói:
- Lần này người tiếp nhận ta, có thể là Bí thư Thành ủy thành phố Phù Thành là Tiêu Vọng Nhạc. Ngoài ra ý của ta là, giúp Thẩm Hàm Thần đảm nhiệm Phó trưởng ban thường trực, chuyện này rất nhanh có thể xảy ra. Về sau Hàn Đông cậu ở tỉnh Tây Xuyên cũng không có vấn đề gì, lại nói tiếp, bí thư Nguyên đối với cậu có thể là đặc biệt ngưỡng mộ.
Hàn Đông không ngờ người thế chỗ Triệu Nhạc chính là Bí thư Thành ủy Phù Thành Tiêu Vọng Nhạc, chỉ có điều người này Hàn Đông cũng hay gặp anh ta, lúc trước Hàn Đông ở Phòng Cán bộ Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đảm nhiệm trưởng phòng, đi khảo sát bộ máy thành phố, cùng Tiêu Vọng Nhạc hàn huyên không ít, cảm giác người này là người rất kiên định, lần này có thể tiến bước lớn, cũng là rất bình thường.
Thành phố Phù Thành là thành phố cấp 3 trọng yếu của tỉnh Tây Xuyên, trừ ra Thành đô là thành phố cấp phó tỉnh bên ngoài, có thể nói là thành phố đứng đầu ở tỉnh Tây Xuyên, vị trí địa vị chính trị kinh tế ở toàn tỉnh đều vô cùng quan trọng, Tiêu Vọng Nhạc từ vị trí này lên trở thành lãnh đạo Tỉnh ủy, không phải nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Về phần Thẩm Hàm Thần đi trước một bước đảm nhiệm Phó trưởng ban thường trực, với Hàn Đông mà nói cũng là một chuyện tốt, dù sao Hàn Đông cùng Thẩm Hàm Thần có mối quan hệ tốt, Thầm Hàm Thần quyền lực lớn hơn một chút, Hàn Đông cũng có lợi.
Mặt khác, theo lời Triệu Nhạc, Hàn Đông còn biết thêm một tin, đó chính là Tiêu Vọng Nhạc khẳng định là người của Bí thư Tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện, cho nên cho dù Triệu Nhạc đi rồi, Hàn Đông cũng sẽ không bị thua thiệt.
Tuy nhiên vẫn có chút bất lợi với Hàn Đông đấy, chính là khi Triệu Nhạc rời khỏi, sau này Hàn Đông nếu muốn đề bạt cán bộ cấp Phó giám đốc sở, liền thiếu đi cánh tay quan trọng. Nếu phải đạt tới mục đích, cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác thôi.
Hàn Đông biết, Triệu Nhạc nếu tìm mình nói chuyện này, như vậy cho thấy khi Triệu Nhạc rời đi, mình vẫn tiếp tục làm ở tỉnh Tây Xuyên, hiện tại giúp mình biết trước tình hình, cũng là để chuẩn bị tâm lý mà thôi.
“Xem ra Triệu Nhạc sở dĩ coi trọng chế độ đào thải cán bộ lãnh đạo vị trí cuối, thứ nhất là để tạo thế cho mình, cũng là lưu lại một cái đuôi, làm cho tương lai mình tiến thêm một bước có cơ hội cùng Tiêu Vọng Nhạc tiếp xúc, dù gì mình là Phó bí thư thành phố Tân Châu, phân quản công tác Đảng và quần chúng, tương lai Tiêu Vọng Nhạc nhậm chức, chính mình tìm anh ta báo cáo công tác liên quan, cũng là tạm được”
Hàn Đông suy nghĩ, rất nhanh liền hiểu được ý đồ Triệu Nhạc, nghĩ thầm rằng Triệu Nhạc suy nghĩ khá chu đáo, tuy nhiên tổng thể mà nói, mình và Tiêu Vọng Nhạc mặc dù không có thâm giao, nhưng cũng có một chút hảo cảm, đây là cơ sở. Ngoài ra mình ở tỉnh Tây xuyên, được Nguyên Hằng Kiện rất coi trọng, mà Tiêu Vọng Nhạc là người của Nguyên Hằng Kiện, dám chắc cũng hiểu được điểm này, mình cũng không cần lo lắng quá mức.
Đương nhiên, Hàn Đông cũng biết Triệu Nhạc rời khỏi, không thể không ảnh hưởng đến mình, trước mắt rất nhiều người đều biết mình ở tỉnh có chỗ dựa vững chắc là Triệu Nhạc, mà Triệu Nhạc vừa đi, một số người sẽ cảm thấy mình không còn chỗ dựa vững chắc, mặt khác lại có một số ý kiến.
- Có lẽ, điều này cũng là một chút thử thách nho nhỏ với mình, hơn nữa giúp mình lựa chọn được người có thể tin được.
Hàn Đông thầm nghĩ trong lòng.
Lúc ăn cơm, Hàn Đông cùng Triệu Nhạc uống vài chén rượu, cơm nước xong lại cùng anh ta tán gẫu, sau đó Hàn Đông liền cáo từ.
Đi ra tiểu khu Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, Hàn Đông nhìn đồng hồ đã là 8:30, liền gọi điện cho Lữ Nam Phương, hỏi:
- Em ở Thục Đô, anh ở chỗ nào?
Trong điện thoại nghe được tiếng nhạc, Hàn Đông đoán Lữ Nam Phương lại ở bên ngoài chơi đùa.
Quả nhiên Lữ Nam Phương cười ha hả mà nói:
- Anh cùng Chí Không ca hát, Tiểu Đông cậu cũng lại đây đi, cậu ở đâu, anh qua đón?
Hàn Đông nói:
- Không cần anh đến đón, em tự đi chốc là đến nơi.
Vu Đại Lực ở bên ngoài chờ, Hàn Đông vừa gọi điện thoại vừa lên xe, nghe Lữ Nam Phương nói địa chỉ, liền cúp điện thoại, cho Vu Đại Lực trực tiếp lái xe tới đó
Ngày mai là cuối tuần, Hàn Đông cũng không cần vội vã trở về, cũng đúng lúc gặp bằng hữu ở Thục Đô, liên lạc một chút tình cảm, coi như là thư giãn một tý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.