Edit: Lạc Y
Beta: ZipZip. Truyện Dị Năng
*****
Tim Trần Điệp đập mãnh liệt, chôn vùi trong chăn bông, bất luận Văn Lương nói như thế nào cũng không chịu ra, cuối cùng vẫn là anh khống chế cổ tay cô mới kéo được người ra ngoài.
"Em lại phát điên cái gì?" Văn Lương nói với cô.
Trần Điệp ở trong chăn bông một hồi lâu, lúc này mới bị anh xách lên, tóc tai bù xù, thật giống một người điên.
Bởi vì đêm qua nên hai mắt cô vẫn còn đỏ, trên người cũng đau nhức, kết quả vừa mới tỉnh lại đã bị giáo huấn, tức khắc cảm thấy cực kỳ ấm ức, tức giận nhìn Văn Lương chằm chằm.
Văn Lương vui vẻ thoải mái bị cô trừng, còn cười: "Sao nào, muốn đánh tôi?"
Trần Điệp không biết sao người này có thể vô liêm sỉ như vậy, thế mà mặt còn không đổi sắc.
Tên thối tha không biết xấu hổ.
Nhưng cô thì không thể, thậm chí không dám nghĩ đến những gì đã xảy ra đêm qua.
Cô phẫn nộ nhưng không thốt nên lời, một lần nữa vùi đầu vào gối, không nhìn anh, cũng không nói chuyện với anh nữa.
Giường đệm bên người lún sâu xuống, ngay sau đó chợt nhẹ bẫng, Văn Lương đứng dậy.
Quảng cáoREPORT THIS AD
Trần Điệp không nhịn được khẽ nghiêng đầu, lén liếc mắt một cái, nhìn thoáng qua tấm lưng trần rắn chắc của anh, còn có thể nhìn thấy những đường cong cơ bắp trên đó.
Mặt cô nóng bừng, nháy mắt lại chôn mặt trở về.
Bên tai vang lên tiếng sột soạt, là tiếng Văn Lương đang mặc quần áo, cuối cùng là tiếng kim loại giòn giã của khóa thắt lưng bị khóa, âm thanh này như đánh thẳng vào tim Trần Điệp, cả người giật nảy mình.
Sau đó, mép giường bên sườn cô lại chìm xuống – Văn Lương ngồi xuống cạnh cô.
Anh sờ sờ tóc của Trần Điệp, càng xem phản ứng của cô càng cảm thấy thú vị, trêu chọc cô: "Em còn muốn khỏa thân nằm trên giường của tôi sao?"
Trần Điệp không thể chịu được những gì anh nói, đôi tay hợp sức kéo chăn bông lên, bọc bản thân kín mít, nói với giọng nghẹt mũi, "Anh còn ở đây em thay quần áo kiểu gì?"
"Làm cũng đã làm..."
Anh còn chưa dứt lời, Trần Điệp đã vội vàng rống lên ngắt lời anh: "Văn Lương!"
Anh cười, dừng lại một chút, bỗng nhiên sờ sờ tóc cô, nhỏ giọng hỏi: "Hối hận?"
"..."
Thật ra cũng không phải là hối hận.
Trần Điệp không rõ tâm tình của mình lúc này, nhưng cô không hối hận, có chút vui mừng và yên tâm rằng quan hệ của cô và Văn Lương đã tiến thêm một bước, nhưng cô cũng cảm thấy quan hệ này có chút gì đó kỳ lạ, làm cô chân tay luống cuống.
Cô không nói được tại sao, chỉ nói: "Anh ra ngoài trước đi, em muốn thay quần áo."
"Quần áo của em đều rớt trên mặt đất."
"Anh đừng nhặt!" Trần Điệp vội vàng nói, quay đầu liếc anh một cái, đỏ mặt nhẹ giọng, "Một lát nữa em sẽ tự mình lấy."
Văn Lương nhếch môi, đi ra khỏi phòng ngủ.
Trần Điệp im lặng một hồi, xoa xoa mặt rồi mới đứng dậy thu dọn quần áo, trên người cô vẫn còn lưu lại vết đỏ đêm qua, nhìn mà ghê người, lông mi cô run rẩy, sau khi mặc quần áo tử tế mới giẫm dép lê, mặc kệ giữa hai chân đau nhức cấp tốc như ninja chạy về phòng ngủ của mình.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, hơi nóng trên mặt tản đi, cô chậm rãi đi xuống tầng, ngay cả dì Trương cũng không dám nhìn.
Văn Lương đã ngồi xuống ăn sáng, Trần Điệp bước từng bước nhỏ đi tới, bỏ qua chỗ ngồi thường ngày, ngồi xuống chiếc ghế trống khác.
"Còn đau không?" Anh đột ngột hỏi.
"..." Tay cầm thìa của Trần Điệp run lên, chiếc thìa đập vào thành bát một tiếng giòn tan.
Sau lưng cô, dì Trương vô cùng biết điều tránh xa, đi ra vườn sau để chăm sóc hoa và cây cỏ.
Hơi nóng vừa mới tiêu tán trên mặt Trần Điệp lại leo lên lần nữa, mặt đều sắp vùi vào trong bát: "... Đừng hỏi cái này."
"Gần đây ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, đừng đi chơi với bạn bè." Anh ăn cơm xong, đứng dậy xoa nhẹ tóc cô, "Nếu còn đau thì báo cho tôi biết."
"..."
Trần Điệp đúng là không quá thoải mái, thường thì tiết thể dục chạy 800 mét chân cô đều đau tận vài ngày, càng không cần nói đến tối hôm qua bị lăn lộn vài lần, nhưng cô rất xấu hổ khi nói ra điều đó.
Mấy ngày sau, cô không dám trêu chọc Văn Lương nữa, vô cùng an phận trốn trong phòng ngủ của mình, chỉ lúc ăn cơm mới xuống dưới.
Dì Trương cũng không có biểu hiện dư thừa gì đối với chuyện này, vô cùng thản nhiên tiếp nhận sự thật này.
Chẳng qua là sau đó không nhìn nổi nữa, cảm thấy Văn Lương như vậy thật quá vô trách nhiệm, thừa dịp Trần Điệp không có ở nhà liền hỏi: "Thiếu gia, có cần giúp Trần tiểu thư sửa sang lại phòng ngủ của cô ấy một chút không?"
Hàm ý là muốn hỏi xem có nên chuyển đồ của Trần Điệp lên phòng ngủ chính hay không, để mối quan hệ giữa hai người được xác định.
Văn Lương gõ gõ đầu thuốc lá vào gạt tàn, nghĩ đến bộ dạng mấy ngày nay của Trần Điệp, cùng với hình ảnh sáng hôm sau ngay cả đầu cô cũng không dám ngẩng lên, nên không biết rốt cuộc có hối hận hay không.
Nhưng nếu dễ dàng hối hận như vậy, tại sao buổi tối lại chạy tới phòng ngủ của anh, đuổi thế nào cũng không chịu rời đi.
"Tạm thời không cần, tùy cô ấy đi." Văn Lương nói.
Vì vậy chuyện này liền gác lại, một tuần sau, Văn Lương đi công tác ở tỉnh khác.
Lúc trước anh đều trực tiếp đi luôn, nhưng hiện tại quan hệ đã thay đổi, Văn Lương muốn nói với Trần Điệp một tiếng trước khi rời đi.
"Đi đâu?" Trần Điệp hỏi.
"Thành phố T."
Trần Điệp gật đầu, không biết vì sao cảm thấy tim đập nhanh hơn một chút: "Anh đi mấy ngày?"
Văn Lương nở nụ cười, đổi thành trước đây còn phải ngại cô nói quá nhiều, nhưng lần này anh lại kiên nhẫn trả lời: "Tùy tình hình, hẳn là cần hơn một tuần."
"Ồ."
"Ngủ sớm đi." Văn Lương nói xong liền đi ra khỏi phòng.
Trần Điệp ngồi trước bàn đọc sách, phát ngốc một hồi, sau đó cúi xuống gõ đầu vào mặt bàn.
Cô có thể cảm nhận được thái độ của Văn Lương đối với cô có chút thay đổi, không giống trước kia chỉ coi cô như một đứa trẻ, nếu không sẽ không cố tình nói với cô rằng anh sắp đi công tác.
Nhưng lại chỉ giới hạn ở điều này.
Rõ ràng là họ đã... như vậy rồi.
Cô đã nhìn quen dáng vẻ lãnh đạm và bình tĩnh thường ngày của Văn Lương, lại nhớ tới dáng vẻ trầm luân hiếm thấy của anh vào đêm hôm đó, một bên cảm thấy ấm ức, một bên cảm thấy động tâm.
***
Văn Lương đi công tác.
Chỉ là dự án lần này phức tạp hơn so với dự tính ban đầu, sau khi đến thành phố T lại gặp chuyện ngoài dự liệu, vốn dĩ định hoàn thành trong một tuần, nay lại kéo dài tới nửa tháng mới xong.
Kết thúc bữa tiệc cuối cùng, sắc trời đã tối.
Văn Lương không định trở về Yển Thành muộn như vậy, để cho Chu Kỳ Thông đặt khách sạn.
Vừa mới ra khỏi nhà hàng, Trần Điệp đã gọi điện thoại đến, tức giận nói: "Anh Văn Lương."
Nghe có vẻ hơi đáng thương.
Trong suốt nửa tháng đi công tác, Trần Điệp chỉ thỉnh thoảng nhắn cho anh một cái tin, không nóng nảy như trước, ngay cả cuộc điện thoại này cũng là lần đầu tiên.
Anh nổi lên ý xấu, không khỏi trêu ghẹo: "Bây giờ lại gọi là anh Văn Lương à?"
Đầu dây bên kia im lặng, không lên tiếng.
Văn Lương nhếch môi: "Tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Em đi lạc..." Cô thì thầm.
Văn Lương dừng bước: "Em đang ở đâu?"
"Thành phố T."
Văn Lương nhíu mày: "Em tới đây khi nào?"
"... Năm ngày trước." Trần Điệp càng nói giọng càng nhỏ, rất chột dạ.
"Tới năm ngày cũng không nói cho tôi biết, bây giờ lạc đường thì gọi điện thoại cho tôi làm gì?" Văn Lương lạnh giọng nói.
Trần Điệp bực bội giải thích: "Vốn dĩ em đến chơi cùng bạn bè, không muốn quấy rầy anh nên không nói cho anh biết, hôm nay bọn họ đã trở về, em muốn thử một chút xem có thể đụng phải anh ở đây không, nên không về cùng với họ."
"Phát định vị lại đây, đứng tại chỗ đừng nhúc nhích."
Văn Lương nói với những người khác một tiếng, trực tiếp lái xe đi đón Trần Điệp.
Vị trí cô gửi cũng không tính là xa, ngay tại cao ốc phía trước, lúc Văn Lương đến, cô gái nhỏ đang đứng cạnh sư tử đá trước tòa nhà, mang theo một chiếc ba lô màu trắng.
Vĩ độ của thành phố T cao hơn so với Yển Thành, lúc này mặt trời đã lặn, hơi lạnh, cô còn mặc một chiếc váy ngắn, đôi chân dài lộ ra hết cỡ.
Văn Lương cau mày bấm còi hai lần.
Trần Điệp ngẩng đầu, lập tức chạy chậm tới.
Từ trước đến giờ cô đều ngồi ghế phó lái, nhưng hôm nay cô tự biết mình sai, không muốn làm Văn Lương tức giận, liền mở cửa ghế sau ra.
Còn chưa kịp ngồi vào, Văn Lương đã nói: "Tôi là tài xế của em sao?"
Trần Điệp dừng lại, một lần nữa ngồi vào ghế phụ.
Nói không ấm ức là giả, mặc dù đúng là cô không suy nghĩ thấu đáo nên mới phải làm phiền Văn Lương.
Nhưng không phải do cô ở nhà đợi một tuần không thấy anh về, trùng hợp bạn cô muốn đến thành phố T chơi nên cô mới tới đây sao, không phải vì cô nhớ anh sao.
Trần Điệp đặt phòng khách sạn ở đây, nhưng Văn Lương không hỏi cô ở đâu nên cô cũng không nói gì.
Suốt đường đi đều yên lặng, không ai lên tiếng.
Văn Lương trực tiếp lái xe trở về khách sạn của mình, đưa Trần Điệp lên tầng.
Dường như anh không thấy có gì kỳ quái, nhưng thật ra Trần Điệp từ khi vào thang máy đã âm thầm ngừng hô hấp.
Phòng là phòng đơn có giường lớn.
Trần Điệp dừng ở cửa, bị Văn Lương đẩy vào, sau đó cửa phòng bị đóng lại.
"Trong cặp sách có quần áo để thay không?" Văn Lương hỏi.
"... Không, chỉ có một chiếc áo khoác, những thứ còn lại đều ở khách sạn nơi em ở lúc trước, tất cả đều để trong vali."
Văn Lương ừ một tiếng, hỏi cô tên khách sạn và số phòng cô ở, để cho người đi lấy.
Ban nãy Trần Điệp ở bên ngoài đã lâu, người cô hơi lạnh, Văn Lương liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó đưa đồ ngủ của mình cho cô: "Em đi tắm rửa trước đi, đồ chưa có thì mặc tạm của tôi."
Trần Điệp chớp chớp mắt, chậm rì rì tiếp nhận, đi vào phòng tắm rồi đóng cửa lại.
Cô dựa vào tấm cửa nhìn chằm chằm bộ đồ ngủ trên tay mình một lúc, sau đó từ từ nâng cánh tay lên ngửi.
Có một mùi thuốc lá rất nhạt, là mùi hương trên người Văn Lương.
Cô hít một hơi nữa mới nhận ra bây giờ mình biến thái đến mức nào, cô vội vàng đặt xuống, gấp quần áo ngay ngắn rồi đặt lên bồn rửa mặt.
Trần Điệp cũng không dám kì cọ nhiều, nhanh chóng tắm rửa.
Văn Lương dựa vào bệ cửa sổ, có thể nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng nước.
Mấy ngày nay vội vàng chuyện hạng mục cũng không thường nhớ tới những chuyện khác, nhưng vào lúc này, vẻ mặt không thể kìm nén được và âm thanh nhỏ vụn của Trần Điệp đêm đó đột nhiên xuất hiện trong đầu anh.
Một khi nghĩ đến rất dễ xảy ra chuyện, suy nghĩ một đường đi xa.
Văn Lương mở cửa sổ, quay lưng lại hút thuốc.
Một lúc sau, Trần Điệp đi ra, trên người mặc bộ đồ ngủ hơi dài so với người cô, ống quần cuộn lên mấy nếp, ống tay áo rũ xuống rất dài, xương quai xanh vẫn còn vương vết nước chưa được lau khô.
Văn Lương vẫn mặc vest, cắn điếu thuốc, dựa vào cửa sổ quay đầu nhìn cô.
Trần Điệp hơi xấu hổ, dù sao đây cũng chỉ là lần thứ hai cô ở chung phòng ngủ với Văn Lương, vò đầu bứt tóc nói: "Em tắm xong rồi, anh có muốn tắm rửa không?"
Văn Lương nhả một ngụm khói, ánh mắt chậm rãi dời từ trên mặt xuống dưới chân của cô.
Trần Điệp gần như muốn bốc khói dưới tầm mắt của anh.
Sau đó anh nâng điếu thuốc trong tay lên, nhàn nhạt nói: "Chờ lát nữa."
"... Ồ."
Trần Điệp gật gật đầu, cẩn thận ngồi xuống trong góc giường, bởi vì là đồ ngủ của Văn Lương, cô không dám động đậy, bên trong vẫn còn đang mặc nội y của mình.
Năm phút sau, chuông cửa vang lên, Văn Lương đi tới mở cửa, kéo vali vào.
Anh kéo chiếc vali đến trước mặt Trần Điệp rồi đặt nó nằm xuống.
Trần Điệp yên lặng lấy đồ tắm và đồ ngủ của mình, lại đi vào phòng tắm thay, chờ cô thay xong, Văn Lương đi vào tắm rửa.
Lúc anh đi ra lần nữa, Trần Điệp đã nằm ở trên giường, giường rất lớn, cô nằm chỉ chiếm một phần tư, quay lưng lại, cô không dám co chân lên, nằm nghiêng thẳng đơ.
Như thể là đã ngủ rồi.
Văn Lương tùy tiện lau mái tóc ướt, vén chăn lên ngồi vào.
"Linh Linh." Anh gọi.
Không phản ứng, Văn Lương cười nhẹ một tiếng.
Người thẳng đuột bên cạnh lúc này mới nhúc nhích, bọc trong chăn quay đầu nhìn anh, nhìn rất ngoan ngoãn: "Sao thế?"
"Em sợ tôi như vậy à?" Anh buồn cười hỏi, "Buổi tối ngủ như thế này chắc chắn em sẽ rơi xuống giường mất."
"..."
Văn Lương nói tiếp: "Lại đây."
"..."
Trần Điệp vẫn không nhúc nhích, không phải vì không dám mà là tay chân như đông cứng không thể giải thích được.
Văn Lương chỉ tưởng cô sợ, lười biếng bảo đảm nói: "Tôi sẽ không đụng vào em, dịch vào giữa mà ngủ."
Lúc này Trần Điệp mới từng chút một dịch vào giữa, vẫn quay lưng với anh, cho đến khi không cẩn thận chạm vào anh mới nhanh chóng dịch ra, lại không động nữa.
Văn Lương nhìn thấy thú vị, tắt đèn nằm xuống, vòng tay qua eo cô, quả nhiên, Trần Điệp lập tức cứng đờ.
Văn Lương móc ngón tay cô, nhỏ giọng hỏi: "Với lá gan này của em, lúc trước thật sự mộng du mới lên giường của tôi sao?"
Vì thích anh, không muốn anh đi xem mắt với người phụ nữ môn đăng hộ đối khác chứ bộ.
Trần Điệp tự nghĩ.
Nhưng không dám nói ra, chỉ dám khẽ nhúc nhích ngón trỏ, cũng móc đuôi ngón tay của anh: "Em không thèm mộng du đâu."
Anh bật cười, giọng nói cũng không lạnh lùng như lúc đi đón cô vừa rồi: "Sau này tới một nơi xa như vậy phải nói với tôi một tiếng, đừng tự mình chạy lung tung nữa."
"... Vâng."
"Cùng mấy người bạn tới đây chơi?"
"Ba."
"Nam hay nữ?"
Trần Điệp mím môi, trong phòng chỉ có chút ánh trăng lọt vào, Văn Lương nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, lời nói cũng trở nên có chút ám muội, loại cảm giác này cô rất thích.
Giọng điệu của cô hơi hơi ngượng ngùng: "Tất nhiên là nữ."
Anh chạm vào lòng bàn tay cô, mơ hồ nói một câu, "Ngoan."
Ngay sau đó Văn Lương không nói nữa, Trần Điệp vốn tưởng rằng bị Văn Lương ôm ngủ nhất định sẽ là một đêm thức trắng, nhưng có lẽ ban ngày đi dạo bên ngoài quá nhiều, cuối cùng cô nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Người đêm nay ngủ không ngon mới là Văn Lương.
Sau khi Trần Điệp ngủ say, tư thế không thể coi là đẹp, lại quay lưng về phía anh, gần đến mức cơ hồ muốn nổi lửa.
Chỉ là anh vừa hứa sẽ không động vào cô, nhìn cô gái nhỏ có chút sợ anh sau đêm đó, loại chuyện cưỡng ép người khác, Văn Lương không có hứng thú.
Vì vậy cả đêm cũng không ngủ.
Trần Điệp thoải mái dễ chịu tỉnh dậy, tắm rửa thu dọn hành lý, cùng Văn Lương trở về Yển Thành, chẳng qua Văn Lương cả ngày này đều đen mặt, dọc theo đường đi chỉ nhắm mắt dưỡng thần ở trên xe.
Trần Điệp tự ngẫm lại, cô ngủ không ngáy hay nghiến răng, hẳn là không khiến anh tức giận.
Đây là làm sao vậy?
Vấn đề này cũng không làm cho Trần Điệp suy nghĩ quá lâu, sau khi trở về Yển Thành, Văn Lương đưa cô về biệt thự Tây Giao trước rồi đến công ty.
Anh vừa tiếp quản tập đoàn Ôn Viễn, trong tối ngoài sáng đều có rất nhiều người nhìn chằm chằm, bởi vậy mà bận rộn hơn thường ngày.
Trần Điệp cũng không hề nhắc đến chuyện anh đã đáp ứng sẽ đưa cô đi chơi.
Vô cùng thiện giải nhân ý.*
(*Am hiểu lòng người.)
***
Cuối tháng 6, kết quả thi đại học được công bố.
Trần Điệp thi không tệ, chiếu theo mức điểm của năm ngoái, cô đã vững vàng tiến vào Học viện Điện ảnh mà cô muốn vào, điểm thi nghệ thuật lúc trước cũng rất cao, điền xong nguyện vọng, dù vẫn chưa nhận được thông báo trúng tuyển nhưng cũng đã có thể xác định được rồi.
Vì Văn Lương không có thời gian chơi với cô, nên cô tự đi chơi cùng bạn bè.
Bạn bè đang rủ nhau đến một quán bar mới mở, lần đầu tiên Trần Điệp đi, một chút về rượu cũng không biết, hoàn toàn là nhìn hình ảnh thấy đẹp tự gọi cho mình một ly Cocktail màu hồng nhạt.
Vì mối quan hệ với Trần Thư Viện, hầu hết bạn tốt của Trần Điệp ở trường cấp ba đều là lớp khác, rất nhanh, những người bạn của cô gọi cả những người này kéo cả đám tới.
Có rất nhiều người, cả nam lẫn nữ đều mới tốt nghiệp, chơi rất tận hứng.
Trần Điệp không quá quen với một số người, cũng không phải là kiểu người nhanh chóng hòa đồng với mọi người, cô cầm ly rượu đế cao ngồi một bên, miệng nhỏ nhấp từng ngụm rượu.
"Trần Điệp." Một giọng nói truyền đến từ bên cạnh.
Cô quay đầu lại, đó là một nam sinh, hình như là ủy viên ban thể thao của lớp bên cạnh, có thể thường xuyên nhìn thấy ở trường, cũng rất rất nổi tiếng trong lòng các nữ sinh trong trường.
"Chuyện gì vậy?"
"Cậu điền nguyện vọng đến Học viện Điện ảnh Yển Thành sao?" Cậu ta hỏi.
"Ừm."
"Cậu thi thế nào rồi?"
"Khá tốt, hẳn là có thể đậu." Trần Điệp dừng lại, sau đó lễ phép hỏi: "Còn cậu thì sao?"
Cậu ta cười: "Tôi phát huy vượt xa bình thường, đã nộp đơn vào trường Đại học Tài chính đối diện Học viện Điện ảnh."
Cả hai đang trò chuyện và cười đùa chưa được mấy câu, những ánh mắt sắc bén của người xung quanh đã sớm chú ý tới, một hồi ồn ào.
***
Đồng thời, ở tầng hai quán bar.
"Văn tổng, thật hiếm khi anh tới đây, sao đến rượu cũng không uống vậy?"
Văn Lương không có hứng thú, lại lần nữa xua tay từ chối ly rượu, ánh mắt rơi vào một nam một nữ ở bàn tầng một, trong làn khói trắng xanh, nhìn chằm chằm cô gái ngồi trong góc không rời mắt.
Chung quanh một đám người trong miệng không ngừng nói chuyện phiếm.
Văn Lương nhìn Trần Điệp vui vẻ nói chuyện với nam sinh bên cạnh, mấy lần che miệng cười.
Anh chợt nhớ tới bữa tiệc mừng năm mới cách đây rất lâu, khi đó anh đến đón Trần Điệp, tình cờ nghe thấy cô thừa nhận với một chàng trai khác rằng cô đã có người mình thích.
Anh vốn không nghĩ nhiều về chuyện này, đến giờ phút này nó mới xuất hiện trong đầu anh.
Anh càng nhíu mày chặt hơn, cuối cùng cũng lấy điện thoại ra gọi cho Trần Điệp.
Nhạc trong quán bar rất lớn, cô không nghe thấy, Văn Lương nghe điện thoại nói "Người dùng tạm thời không liên lạc được", vừa nhìn Trần Điệp tiếp tục nói chuyện cùng người khác ở bên dưới.
Anh lại gọi một cuộc nữa, ném điện thoại lên bàn trà, nhìn chằm chằm vào màn hình với vẻ mặt bất thiện.
Phải đến lần gọi thứ tư, Trần Điệp mới trả lời, sau lời nhắc nhở của nam sinh kia.
"Alo, anh Văn Lương?" Cô đứng dậy, đi sang một bên che miệng nói, "Vừa rồi em không nghe thấy tiếng chuông."
"Ở đâu?"
"Em đang chơi ở bên ngoài với bạn, có chuyện gì vậy?"
Văn Lương liếc mắt nhìn nam sinh kia một cái, chế nhạo: "Mới vừa tốt nghiệp đã tới mấy chỗ này chơi, có vẻ cánh em cứng lắm rồi."
Trần Điệp chỉ nghĩ anh đoán được cô đang trong quán bar từ tiếng nhạc, cũng không thấy lạ, giải thích, "Em không chơi bời, có rất nhiều người ở cùng nhau, sẽ không có việc gì."
"Đừng chơi nữa, về nhà đi."
"Anh đang ở nhà sao?"
Văn Lương mặt không đổi sắc, "Ừm."
Khóe môi Trần Điệp cong lên: "Vậy em về liền, em cũng cảm thấy ở đây ồn ào quá."
Văn Lương cúp điện thoại, vừa ngẩng đầu đã thấy mấy người trước mặt khiếp sợ nhìn anh.
Từ trước tới giờ chưa từng nghe nói bên người Văn Lương có phụ nữ mà?
Anh không giải thích gì nhiều, ném một câu "Đi trước" rồi đứng dậy xuống lầu trong tầm mắt khiếp sợ của mọi người.
Trần Điệp vừa đi ra khỏi quán bar, định bắt taxi thì bị ai đó gõ vào đầu cô từ phía sau, cô quay người lại, sững sờ, mở miệng: "... Không phải anh nói, anh đang ở nhà sao?"
Văn Lương trực tiếp khoác vai dẫn cô vào xe.
Một đường bay nhanh trở về biệt thự Tây Giao.
Trần Điệp thậm chí còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao Văn Lương lại đột nhiên xuất hiện ở đó.
Cô chạy lon ton vài bước đến bên anh: "Anh Văn Lương, vừa rồi anh..."
Cô chưa kịp nói xong đã bị Văn Lương kéo vào phòng, vừa đóng cửa đã bước tới, ấn người lên cánh cửa, sau đó dùng ngón cái và ngón trỏ nâng cằm cô lên.
Trần Điệp sững sờ.
Vẻ mặt Văn Lương không tốt, lẳng lặng nhìn đôi môi đỏ mọng bị rượu làm ướt, hầu kết hoạt động lên xuống, sau đó cúi người hôn cô.
Hai đôi môi chạm vào nhau.
Trần Điệp lập tức mở to mắt.
Đêm đó họ không hôn nhau, chỉ đi thẳng vào vấn đề, đây là lần đầu tiên.
Nụ hôn đầu của Trần Điệp.
Nhịp tim của cô bỗng tăng nhanh, hai chân nhẹ bẫng, có chút yếu ớt, hơi rượu khuếch tán trong miệng hai người càng khiến người ta chìm đắm trong hương rượu.
Một lúc sau mới buông ra, nhưng mắt cô vẫn tròn xoe: "... Anh Văn Lương."
Trần Điệp bắt đầu suy nghĩ lung tung, cho rằng Văn Lương sẽ không thật sự thích cô chứ, nhưng giây tiếp theo cô nghe thấy Văn Lương khàn giọng hỏi bên tai: "Lần trước không phải em gọi tôi là Văn Lương sao, còn gọi anh Văn Lương cái gì?"
"..."
Anh chạm vào dái tai cô, khẽ cắn: "Muốn không?"
———
Tác giả có lời muốn nói:
Văn Lương, một người đàn ông đã biến hai bên thầm yêu ghen tuông lẫn nhau thành truy thê hỏa táng tràn.