Người Thao Túng

Chương 1: Chuyến Đi Đến Hồng Lâm




Đường Mộc Nhi gửi đi bản thảo cho nhà xuất bản, công việc chính của cô là một nhà văn viết truyện kinh dị. Ngoài ra thì cô còn là một thầy trừ ma, những cuộc đụng độ với các hồn ma ngoài đời thực là nguồn cảm hứng cho các tác phẩm của cô.
Gần đây cô không thực hiện phi vụ trừ ma nào đáng kể, thế nên cô đã nói với nhà xuất bản sẽ tạm thời nghỉ ngơi một thời gian.
“Thỉnh thoảng nghỉ ngơi cũng tốt, đỡ phải vất vả gõ máy tính.” Đường Mộc Nhi nằm lên giường tận hưởng cảm giác nghỉ ngơi, sau đó cô bắt đầu nghĩ tới kế hoạch sắp tới “Để xem nào, đầu tiên mình sẽ đi chơi cho thỏa thích, mua thật nhiều kem và há cảo để ăn. Sau vài tháng thì mình sẽ hết tiền và cạp đất mà ăn. Oaaa oaaa, không thể thế được.”
Cô bật dậy, cảm thấy không thể lười biếng được, nhưng phần khác trong cô vẫn muốn nghỉ ngơi.
Một tin nhắn được gửi tới, Đường Mộc Nhi nhận ra đó là tin nhắn từ Tô Lan, một người chị mà cô từng rất thân lúc nhỏ. Do Tô Lan đã đi du học và định cư ở nước ngoài nên thời gian khá dài cả hai chỉ liên lạc qua tin nhắn.
[Chào Mộc Nhi, sắp tới chị sẽ về nước chơi. Em vẫn còn ở thành phố Vạn Long chứ?]
Đường Mộc Nhi không ngờ sau hơn mười năm lại có thể gặp lại Tô Lan, cô liền nhanh chóng nhắn lại.
[Em vẫn còn ở đó, khi nào chị về em sẽ ra sân bay đón chị.]
Đúng lúc Đường Mộc Nhi đang muốn nghỉ ngơi, cô quyết định sẽ trở lại làm việc sau khi đi chơi với Tô Lan. Nhưng trước lúc đó, cô cần phải thực hiện việc mà cô vừa mới nghĩ ra. Đam Mỹ Cổ Đại
Đó là đi tới thành phố Hồng Lâm bên cạnh và đi gặp Miêu Miêu, một người hâm mộ và một người bạn của cô. Miêu Miêu là một chuyên gia về các câu chuyện ma quái, nếu thực hiện một chuyến tham quan với Miêu Miêu thì xem như vừa vui chơi vừa lấy cảm hứng, một công đôi việc.
Cảm thấy kế hoạch quá hoàn hảo, Đường Mộc Nhi liền nhắn tin hẹn trước với Miêu Miêu và chuẩn bị đồ đạc để lên đường.
Không ngoài dự đoán, Miêu Miêu cũng rất hào hứng với kế hoạch này và hứa hẹn sẽ lên một lịch trình tham quan thật thú vị.
Sắp xếp mọi thứ thật đầy đủ, Đường Mộc Nhi kéo vali ra khỏi nhà, không quên khóa cửa cẩn thận.
Hàng xóm của cô là Trịnh Hoa thấy vừa mới sáng sớm cô đã rời khỏi nhà với một cái vali to tướng liền hỏi “Cháu định đi đâu à?”
“Dạ vâng, cháu sẽ sang thành phố Hồng Lâm chơi một thời gian. Cô yên tâm, cháu sẽ mua quà lưu niệm về cho cô.” Đường Mộc Nhi đáp “Hình như thành phố Hồng Lâm rất nổi tiếng với món cá nướng và đồ gỗ.”
“Cả kim cương nữa.” Cô Trịnh cười nói.
“Kim cương ạ?” Đường Mộc Nhi thấy hơi lo lắng, cô tính toán thời gian còn lại trước khi phải cạp đất nếu mua tặng cô Trịnh một viên kim cương.
“Ha ha, cô đùa thôi. Cháu mua cho cô một bộ chén gỗ là được rồi.” Cô Trịnh nói.
“Dạ, cháu sẽ mua cho cô, cho sẵn cá nướng vào luôn ạ.” Đường Mộc Nhi chào tạm biệt người hàng xóm và đón xe tới thành phố bên cạnh.
Trước đây cô đã từng tới thành phố Hồng Lâm để giải quyết một vụ ma ám ở làng Bồng Lâm, lúc đó Miêu Miêu cũng đã góp phần giúp cô.
Đặt phòng khách sạn và đem cất hành lý, cô tới gặp Miêu Miêu.
“Đường Mộc Nhi, tớ rất vui khi cậu muốn tham quan các địa điểm ma ám ở Bồng Lâm. Tớ, Miêu Miêu, bách khoa toàn thư về tâm linh kinh dị sẽ chỉ dẫn tận tình. Nói cho cậu biết, ở khách sạn cậu vừa bước ra cũng có một câu chuyện ma. Nghe bảo rằng một người khách đã tự sát ở phòng 2713 và đã ám căn phòng đó.” Miêu Miêu hào hứng bắt đầu các câu chuyện tâm linh.
Đường Mộc Nhi nhớ rằng mình ở phòng 2711 cạnh bên nhưng không cảm nhận được chút âm khí nào, cô nghĩ đó chỉ là câu chuyện được dựng lên thôi. Nhưng cô không có lí do gì để cắt đứt sự hào hứng của Miêu Miêu khi kể chuyện.
Đây cũng là một nguồn cảm hứng tốt, câu chuyện về phòng khách sạn ma ám. Đường Mộc Nhi phác thảo ý tưởng trong đầu, một người khách thuê một căn phòng bị ma ám và gặp ma, sau đó trả phòng, hết chuyện. Cô không thấy đây là nguồn cảm hứng tốt nữa.
Miêu Miêu và Đường Mộc Nhi vào xe để di chuyển đến địa điểm đầu tiên. Trên đường đi, Miêu Miêu nói “Cậu biết không, gần đây ở Hồng Lâm bỗng xuất hiện một tôn giáo mới.”
“Tôn giáo mới ư?” Đường Mộc Nhi nhớ tới phái Ác Thần của Quan Tử Vân.
“Đúng vậy, nghe bảo là một tôn giáo hướng tới cái thiện. Nghe có vẻ dư thừa khi tôn giáo nào chẳng muốn hướng con người tới cái thiện nhỉ? Có điều tớ cứ có cảm giác giáo phái này có gì đó không ổn.” Miêu Miêu nêu lên vấn đề mà mình quan tâm.
“Có gì không ổn vậy?” Đường Mộc Nhi tò mò.
“Những người tham gia tôn giáo này quá cuồng đạo. Nếu chỉ là những người tham gia ban đầu thì còn có thể hiểu, nhưng số lượng người tăng lên rất nhanh và ai cũng như thế thì mình cảm thấy không ổn. Có thể do mình suy nghĩ quá nhiều, nhưng cứ như họ có khả năng tẩy não vậy.” Miêu Miêu giải thích lý do mình cảm thấy kì lạ.
“Một giáo phái mà mọi giáo dân đều cuồng đạo ư?” Đường Mộc Nhi biết từ cuồng đạo mà Miêu Miêu dùng không chỉ dừng lại ở mức niềm tin hay tín ngưỡng, cô cũng cảm thấy điều này thật không bình thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.