Người Thao Túng

Chương 25: Bức Tranh (4)




Ôn Định sinh ra trong một khu phố nhỏ, ông ta vốn thuộc tầng lớp hạ lưu bị coi thường. Ước mơ lớn nhất của Ôn Định đó chính là có thể nắm quyền kiểm soát một số lượng lớn người dân. Họ sẽ phải nhất mực nghe theo ông ta dù mệnh lệnh có là gì.
Sở dĩ Ôn Định ấp ủ ước mơ đó vì cả đời ông ta chưa từng nhận được sự phục tùng nào, số phận của ông ta là phải làm tôi tớ cho kẻ khác.
“Tại sao không ai chịu nghe lời tôi chứ? Dù tôi nghèo và học thức kém thì tôi cũng là con người biết suy nghĩ mà. Ý kiến của tôi cũng đáng được tôn trọng và nghe theo, tại sao lúc nào cũng là tôi phải nghe lời người khác cơ chứ?” Ôn Định đem sự bực tức tâm sự với một người lạ tại quán rượu.
“Ông muốn thế à? Ông thèm khát sự nghe lệnh như vậy sao?” Người kia hỏi lại.
Lúc này Ôn Định mới quan sát người nói chuyện với mình. Đó không phải người trong nước, nhưng ông ta không rõ là người nước nào.
“Ừ, thèm lắm. Nhưng tôi biết làm gì có ai đi nghe lời tôi.” Ôn Định buồn tủi nói.
“Phải, phải, phải. Cái hạng như ông mà có người chịu nghe lời thì chắc chắn là bị điên rồi. Nếu không thì là đang bị ma thuật điều khiển.”
Nghe thấy vậy, Ôn Định tức giận muốn đứng lên để đánh nhau. Người kia liền đưa tay vịn vai ông ta không cho đứng dậy.
“Bình tĩnh nào, người lạ ơi. Ông không hiểu à? Nếu muốn người khác nghe lời mình, thì trước hết phải cho họ một lý do. Kẻ nịnh bợ nghe lời người có quyền, kẻ tham lam nghe lời người có tiền, kẻ ham học nghe lời người tri thức, nhân viên nghe lời sếp, bề tôi nghe lời vua. Ông có cái gì nào?”
“Phải, tôi không có gì hết. Tôi biết chứ, ai mà chịu nghe lời tôi thì chỉ có bị điên.” Ôn Định gầm gừ.
“Hoặc bị ma thuật điều khiển.” Người đó lặp lại.
“Cái gì mà ma thuật cơ? Thằng điên.” Ôn Định cho rằng người này say rồi.
“Tôi không phải người điên, tôi có nghe lời ông đâu. Tôi là Johannes Lundberg, một họa sĩ. Tôi tới đây để tìm kiếm “Vương Quốc Tử Thần” và dự tính sẽ vẽ khoảng 3 bức tranh tại đây.”
Đầu tiên là ma thuật, sau lại là “Vương Quốc Tử Thần”, Ôn Định thầm nghĩ tên này chắc chắn là bị điên hoặc là đã uống quá say rồi. Ông ta không thèm chấp, tiếp tục uống rượu.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Một lúc sau, khi đã say bí tỉ, Ôn Định cảm nhận có người đang vác mình đi. Thông thường sẽ là Ôn Thế Khải dìu ông ta về khi đã uống say, nhưng ai có thể vác ông được?
Cảm giác sợ hãi dâng trào, ông ta lo sợ mình đang bị bắt cóc, nhưng cũng không có sức để mà kháng cự. Ôn Định lờ mờ thấy mình được đưa tới một bãi đất trống và bị ném xuống đất.
“Mày đưa tao đến làm gì hả? Đừng nghĩ tao dễ bị ức hiếp.” Ôn Định lầm bầm chửi, dù cứng miệng nhưng trong lòng ông ta đang run rẩy tột độ. Nếu đây là một tên giết người bệnh hoạn hay bọn buôn nội tạng thì ông ta cầm chắc cái chết.
“Tôi làm sao không nghĩ ông dễ bị ức hiếp được, ông yếu đuối mỏng manh thế này cơ mà. Thể lực không có, trí tuệ không có, ma thuật cũng không có nốt.” Johannes có vẻ cợt nhả.
Lại một lần nữa, từ ma thuật được nhắc tới, Ôn Định tin chắc rằng Johannes là một kẻ tâm thần loạn trí. Ông ta nhận thấy hắn ta đang vẽ một vòng tròn quanh mình.
“Để tôi đoán xem, ông đang nghĩ tôi muốn hiến tế ông cho quỷ satan phải không? Làm gì có chuyện đó, quen biết gì mà phải hiến cho hắn. Tôi đang củng cố niềm tin cho ông.” Johannes cười nói, hắn bắt đầu niệm chú sau khi xong phần vẽ.
Ôn Định thầm nghĩ nếu hắn chỉ định làm mấy trò điên khùng thế này thôi thì không vấn đề gì.
“Nào, Ôn Định, hãy đứng lên đi nào.” Johannes ra lệnh.
Mặc dù đầu óc ông ta không điều khiển nổi cơ thể nữa nhưng trước mệnh lệnh đó, Ôn Định tự động đứng dậy.
“Tốt, tốt, tốt. Giờ hãy quay ba vòng và hót lên như chim.” Hắn ta tiếp tục ra lệnh.
Ông ta lại làm theo, mặc dù tiếng hót nghe rất kinh khủng.
“Ôi, xúc phạm loài chim quá, tôi sai rồi. Bây giờ thì hãy nhảy múa đi, điệu tango.” Hắn ta cứ tiếp tục như thế cho đến khi chán.
Đã tỉnh hẳn rượu, nhưng việc chấp hành mệnh lệnh của Johannes khiến ông ta mệt mỏi rã rời. Ôn Định ngồi bệt xuống đất thở dốc.
“Sao nào? Người lạ ơi. Ông tin vào ma thuật rồi chứ? Tôi đang nói chuyện nghiêm túc mà ông cứ khó chịu với tôi, ông làm tôi thấy rất buồn đấy.” Johannes nói.
Bỏ qua thái độ của hắn, Ôn Định thấy mình đã gặp người có thể giúp mình thay đổi số phận. Ông ta quỳ xuống van xin “Tôi sai rồi, xin cậu hãy nhận tôi làm đệ tử.”
“Tất nhiên là ông sai chứ không phải tôi sai rồi. Nhưng mà tôi không nhận ông làm đệ tử đâu, mang tiếng lắm. Có điều tôi vẫn sẽ dạy ông một chút ma thuật. Với chúng ông có thể tạo cho mình một đội quân sẵn sàng nghe lời.” Johannes mỉm cười nói.
Tuy không rõ vì sao hắn lại muốn giúp mình, Ôn Định cảm thấy cực kì vui sướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.