Trong những ngày sau đó, Johannes dành thời gian để dạy cho Ôn Định cách sử dụng pháp lực, ông ta hết sức tập trung để có thể lĩnh ngộ thứ kì diệu này.
Ôn Thế Khải thấy rất kì lạ khi Ôn Định bỗng cứ suốt ngày thiền định, nhưng cũng mặc kệ vì tính Ôn Định vốn không thích người ta xen vào chuyện của mình.
Sau gần một tháng, Ôn Định đã cảm nhận được dòng chảy âm dương trong cơ thể. Johannes cũng xác nhận rằng ông đã nắm được cách để sử dụng pháp lực. Hắn ta vui vẻ nói “Quả nhiên là một kẻ kém cỏi cũng có thể thành tài nếu có thầy tốt.”
“Cậu nói tôi kém cỏi?” Ôn Định bực mình, song cũng không thể bật lại Johannes lúc này.
“Phải, ý tôi là thế đấy.” Hắn ta cũng biết điều đó nên không nể nang gì. “Mãi mới xong bước căn bản, bây giờ sẽ là phần ứng dụng. Đối với ông thì không cần phải thông thạo 72 phép thần thông làm gì, chỉ cần 2 thuật để áp dụng thôi.”
“Tất nhiên là phải có thuật thao túng, vậy còn cần gì khác nữa.” Ôn Định hỏi.
“Người ta đâu có đứng yên cho ông thao túng, đúng chứ? Ông cần một pháp thuật hỗ trợ để làm tê liệt đối phương, còn dụ người đó vào thế nào là chuyện của ông. Nếu ông không làm được việc đó thì thôi đừng mơ mộng đến việc làm vua làm chúa nữa.” Johannes giải thích.
Ôn Định đã hiểu vấn đề, ông ta chăm chú lắng nghe Johannes chỉ dẫn và ghi nhớ thật kĩ. Ông ta cúi đầu cảm tạ hắn khi đã tiếp thu được mọi thứ “Nhờ cậu mà tôi mới có thể có được một tương lai mới. Nếu cậu không ngại thì tối nay có thể tới nhà tôi để dùng bữa tối.”
“Tất nhiên là tôi không ngại. Tôi sẽ rất cảm kích nếu có tôm hùm và súp bào ngư đấy.” Hắn đáp.
“Chuyện này thì…” Ôn Định tỏ ra lúng túng trước đề nghị đó.
Johannes nhìn thái độ của ông ta mà không nén được phải bật cười “A ha, đâu cần lo lắng thế. Chỉ là đùa thôi, ai mà không biết hiện tại ông đang nghèo tới đáng thương chứ.”
Tuy khó chịu khi liên tục bị móc mỉa, Ôn Định vẫn nhịn nhục mà tươi cười. Tuy nhiên trong lòng ông ta đã lên sẵn kế hoạch để trừng trị kẻ kiêu căng này.
Ôn Định mua một tấm thảm về nhà, ông ta vẽ trận pháp bên dưới chiếc ghế mà Johannes sẽ ngồi lên đó. Kế hoạch của Ôn Định rất đơn giản, ông ta sẽ dụ Johannes vào trận pháp mà ông ta đã vẽ, lúc đó đã được che phủ bời tấm thảm lót sàn mà ông mới mua. Sau khi hắn đã dính đòn bất động, Ôn Định sẽ thực hiện nghi lễ thao túng, biến hắn thành tay sai đầu tiên của mình.
Nghĩ đến cảnh kẻ kiêu căng kia cúi đầu nghe lệnh, Ôn Định không kiềm được sự vui sướng mà bật cười khoái trá.
Tối đó, Johannes đem theo một bức tranh đến nhà của Ôn Định.
“Xin chào, tôi đã hoàn thành một trong ba tác phẩm của mình. Tôi muốn cho ông xem thử.” Johannes vui vẻ nói.
“Ồ, thật vinh dự. Tôi sẽ xem sau khi chúng ta dùng xong bữa tối. Mời cậu ngồi.” Ôn Định nôn nóng ra tay, không muốn mất thêm thời gian cho việc xem tranh vớ vẩn.
Johannes không có vẻ gì đang đề phòng, đặt bức tranh vào một góc phòng và bước tới bên bàn ăn. “Ôi trời, là tôm sú và súp ngao. Đúng là phiên bản rẻ tiền hơn so với yêu cầu của tôi, nhưng có thể thông cảm được, ông nghèo mà.”
Nhìn vẻ tự cao đó của Johannes, ông ta điên tiếc, lập tức niệm chú khởi động trận pháp. Hắn không hề bị gì cả, Ôn Định hoang mang lo lắng, ông ta lắp bắp “Tại sao? Mày đã lừa tao à?”
“Lừa cái gì? Ông vẽ trận pháp bên dưới tấm thảm này sao?” Johannes giả vờ ngây ngô. “Tôi nói cho ông biết, tôi không rảnh mà bày trò lừa ông, không tin thì cứ đứng vào đây.”. ngôn tình tổng tài
Ôn Định lúc đó giận quá mất khôn, nghe theo lời hắn bước vào trận pháp chính mình vẽ. Hắn chỉ cần niệm chú là đã khiến Ôn Định ngã xuống ghế.
Thấy ánh mắt không hiểu của Ôn Định, Johannes giải thích “Ôn Định à, ông đang nghĩ gì thế hả? Chạy đua với báo hay thi lặn với cá, ông thật sự nghĩ bản thân có thể dùng ma pháp tôi dạy để chống lại tôi à?”
Bây giờ ông ta đã hiểu sai lầm của mình “Chỉ là đùa thôi, cậu đừng để bụng, xin tha cho tôi.”
Hắn bước tới chỗ bức tranh, tháo vải bọc ra và nói “Yên tâm, tôi vẫn giữ mục đích của mình là giúp ông trở thành kẻ thao túng mọi người. Và đây chính là kiệt tác đầu tiên của tôi.”
Bức tranh được đặt lên bàn để Ôn Định có thể thấy rõ khuôn mặt mình trên đó. Ông ta chưa hiểu được “Cậu vẽ tôi à?”
“Đúng vậy. Tên của bức tranh là Người Thao Túng, ở nước tôi có một loại ma pháp có thể đưa linh hồn người chết vào bức tranh bằng cách cho nó tắm máu của người đó.” Johannes giải thích.
Đã hiểu ra ý định của Johannes, Ôn Định lạnh toát cả sống lưng, run rấy van xin “Đừng mà, tôi không cần phải làm Người Thao Túng nữa. Hãy xem như chúng ta chưa từng gặp.”
Hắn mặc kệ ông ta nói gì, tiếp tục bài diễn thuyết của mình “Vấn đề của ông bây giờ là pháp lực quá yếu. Ông không thể thao túng được quá nhiều người cùng lúc, có tối đa cũng một trăm người thôi. Nhưng mà khi chết, con người có thể phát triển ma lực của mình lên mức tối đa. Việc này là tốt cho ông thôi, và cũng để hoàn thành kiệt tác của tôi. Có lẽ tôi chưa nói nhỉ, tôi là họa sĩ với trường phái là các bức họa có hồn.”