Người Trong Ván Mê Tình

Chương 53: Một con đường khác




Chuyện trong phủ Thanh Sơn cũng không phải bí mật gì, tin tức Lâm Văn Trúc mang thai truyền ra, khi mọi người còn chưa kịp ghen tị vận tốt của cô hoặc chế nhạo cô dù có sinh con ra cũng không có danh phận gì, thì đồng thời cũng có tin tức truyền ra là đứa bé đã không còn nữa, tin đồn nổi lên ầm ầm, có người nói là cô vụng trộm mang thai, khiến tam thiếu phẫn nộ, vì thế dứt khoát phá đứa bé đi, từ đó cảnh cáo người khác, trừ phi tam thiếu nhà họ Diệp bằng lòng, bằng không đừng có ai nghĩ đến chuyện phá vỡ chủ ý của hắn, cũng có tin đồn rằng Lâm Văn Trúc đắc tội Đặng Thanh Vân, vì thế rơi vào kết cục đó, trong cuộc đấu của hai người họ, Lâm Văn Trúc thua hoàn toàn.
Sau khi Lâm Văn Trúc bị tống ra khỏi phủ Thanh Sơn, tin đồn càng mãnh liệt hơn, nhưng mà mọi người dường như đều đã mặc nhận, đây là dấu tích của Đặng Thanh Vân, sau đó cảm thấy tất cả đều có thể tiếp nhận một cách đương nhiên, Đặng Thanh Vân không hổ với cái danh tình yêu đích thực đó.
Nhưng mà đúng là tiếc cho Lâm Văn Trúc, đường đường là nhân vật chủ chốt của Phượng Vũ Thiên, nếu không đi theo tam thiếu nhà họ Diệp, tìm đại một người nào đó cũng không rơi vào kết cục đó, ngay cả mang thai cũng bị bức sinh non, thế thì cũng thôi, nhưng lại còn bị đuổi thẳng ra khỏi phủ Thanh Sơn nữa.
Nếu chỉ là tam thiếu nhà họ Diệp không cần nữa, có hứng thú thì còn tiếp tục vồn vã với Lâm Văn Trúc, nhưng mà đã mang thai rồi còn phá thai, vậy thì chứng tỏ Lâm Văn Trúc đã đắc tội tam thiếu nhà họ Diệp, ai còn dám mạo hiểm đắc tội tam thiếu nhà họ Diệp mà niềm nở với Lâm Văn Trúc nữa, lúc này e là hận không thể không biết cô, mau chóng gạt bỏ quan hệ.
Chỉ có một mình Diệp Khuynh Mặc, không tin vào lời đồn nào cả.
Nhưng mà Lâm Văn Trúc có thể mang thai, vẫn khiến Diệp Khuynh Mặc kinh ngạc một phen, người phụ nữ đó quả nhiên không nhìn lầm, là người làm đại sự, giả như thời gian dài dần, nhất định có thể làm ra được nghiệp lớn, chỉ là bây giờ đã bị Diệp Khuynh Lăng thô bạo đuổi ra khỏi phủ Thanh Sơn, trực tiếp biến thành một quân cờ bỏ đi.
Vì sao Diệp Khuynh Lăng lại như thế? Tục ngữ đã nói rồi, hổ dữ không ăn thịt con, Diệp Khuynh Lăng làm đến nước này, Diệp Khuynh Mặc tuyệt đối không tin là bởi Đặng Thanh Vân, vậy thì lý do rất dễ dàng nghĩ ra được, chẳng qua là giận cá chém thớt, là phát tiết thôi, chịu thiệt lớn, hoàn toàn không nhìn thấy hi vọng thắng lợi, vì thế hoàn toàn trút giận lên Lâm Văn Trúc là người phụ nữ có liên quan đến mình, ngay cả Lâm Văn Trúc đang mang thai cũng không thủ hạ lưu tình, đủ để tưởng tượng ra được Diệp Khuynh Lăng bây giờ phẫn nộ đến mức nào.
Diệp Khuynh Mặc cười nhẹ, vào giờ khắc này, tam đệ tốt đó của hắn ta có tâm trạng gì nhỉ? Bao nhiêu năm sắp xếp thuận lợi như thế, bây giờ tất cả sự ẩn nhẫn và giả bộ hoàn toàn giống một câu chuyện cười, không phải ai cũng có thể nằm gai nếm mật sau đó bước đến thành công.
Nhưng mà Diệp Khuynh Mặc vẫn không quá hài lòng, trong tưởng tượng của hắn ta, hẳn là hắn ta sẽ đoạt được vào tay chỗ vũ khí Diệp Khuynh Lăng mua riêng đó, khiến Diệp Khuynh Lăng tốn tiền mua, sau đó mình không cần liên hệ người để mua, không cần bỏ tiền ra, không cần thu xếp xem vận chuyển thế nào, trực tiếp cầm được vào tay, nhưng mà đúng là đáng tiếc, lúc cướp đoạt, Diệp Khuynh Lăng thà cho nổ chỗ vũ khí đó cũng không để cho mình lấy đi được.
Diệp Khuynh Mặc nghĩ đến chỗ vũ khí đó, trong lòng cáu bẳn, nhưng Diệp Khuynh Lăng cũng không gặp may, trước đó trúng đạn, bây giờ thì dính vào vụ nổ, người không chết, lại còn có thể trút giận lên người Lâm Văn Trúc, thật sự khiến người ta không sảng khoái mà, mặc dù người không sảng khoái hơn nhất định là Diệp Khuynh Lăng.
Lẽ nào Diệp Khuynh Lăng đã nghĩ ngờ những thứ mình tra ra được tất cả đều là tin tức do Lâm Văn Trúc truyền ra? Lâm Văn Trúc truyền tới không ít tin tức, nhưng tay chân của Diệp Khuynh Mặc cũng không phải kẻ vô dụng. Nếu Diệp Khuynh Lăng dám dùng danh nghĩa của Diệp Quân bắt nhà họ La vận chuyển vũ khí, vậy thì đây là chuyện mặt ngoài, Diệp Khuynh Lăng nhất định sẽ lặng lẽ mua một số vũ khí nữa, Diệp Khuynh Mặc ở lại đây chính là để tìm ra chỗ vũ khí đó, chứ không phải là do bị Diệp Quân cố ý giữ ở lại đây.
Bây giờ Diệp Khuynh Mặc đã thu xếp mọi chuyện xong xuôi cả rồi, bên phía nhà họ La cũng không cần phí tâm tư, đại thiếu nhà họ La là người thông minh, biết nên nói với Diệp Khuynh Lăng thế nào, mượn được cớ thì không cần giao hàng ra nữa.
Lúc này Diệp Khuynh Mặc cũng nên về bên chỗ Diệp Quân để xử lý chuyện bên đó rồi.
Diệp Khuynh Mặc nhìn chằm chằm về hướng phủ Thanh Sơn – Bây giờ thì cảm thấy tuyệt vọng rồi chứ? Vẫn còn chuyện khiến nhà ngươi tuyệt vọng hơn đấy.
Lâm Văn Trúc bị đuổi ra khỏi phủ Thanh Sơn, đương nhiên không thể thật sự bị đẩy ra ngoài rồi sau đó mặc kệ chuyện sống chết của cô, nếu thật sự như thế, những tin đồn thất thiệt đó e rằng tam thiếu nhà họ Diệp cũng không chịu được, vì thế Lâm Văn Trúc được đưa về Phượng Vũ Thiên, đương nhiên không phải lên sân khấu biểu diễn nữa, mà là Kim tỷ sắp xếp cho cô một nơi, để cô ở lại tĩnh dưỡng.
Kim tỷ nhìn Lâm Văn Trúc cuộn lại thành một khối trong căn phòng nhỏ, cho dù đã nhìn thấy nhiều chuyện bi hoan ly hợp trên thế gian này rồi, nhưng lúc này chị ta cũng khó tránh sinh ra lòng thương xót, đàn ông tranh quyền đoạt lực, nhưng mà người bị giày vò đều là phụ nữ, thậm chí Lâm Văn Trúc bây giờ còn có thể sống được, có thể thoát khỏi đầm lầy đó, cũng coi như một sự may mắn, nếu không thì với tình hình hiện nay, Lâm Văn Trúc có thể có kết cục gì?
Đừng nói là Lâm Văn Trúc, ngay cả Kim tỷ cũng kinh hồn bạt vía, ngày đêm cầu nguyện nhà họ Hàn đừng xảy ra chuyện gì, nếu không thì Phượng Vũ Thiên có lẽ sẽ chịu ảnh hưởng, người quản lý như chị ta, nhất định không có kết cục tốt.
Tam thiếu mặt ngoài độc ác, nhưng sau lưng thì lại cho người ta cơ hội, còn đại thiếu thì hoàn toàn ngược lại.
Kim tỷ đi lên trước, ngồi vào bên giường, "Bây giờ cô muốn đi đâu?".
Bây giờ vẫn có thể thu xếp được, một khi đại cục đã định, ngay cả cơ hội thu xếp cũng không còn nữa.
Lâm Văn Trúc xoay người qua, sắc mặt trắng bệch, bệnh nặng chưa lành.
Cái chết của một đứa bé, đối với mẹ của nó mà nói, không chỉ là tổn thương trên cơ thể, mà còn là tổn thương về tâm lý, tổn thương này mãi mãi không thể nào chữa lành.
"Tôi có thể đi đâu?"
Kim tỷ cười nhẹ, "Xuất ngoại nhé, vé tàu đã mua xong rồi".
Lâm Văn Trúc trầm mặc hồi lâu, khóe miệng nhếch lên cười nhẹ, nước mắt rơi ra khỏi nụ cười, "Chị cũng sẽ đi?".
Kim tỷ trầm mặc một lát, "Cô quên thân phận của tôi rồi à?".
Kim tỷ, có chỗ đứng, có thể một mình lo liệu Phượng Vũ Thiên, là bởi vì chị ta có quan hệ với nhà họ Hàn, nếu không thì có thể chèo chống Phượng Vũ Thiên đứng sừng sững không đổ sao? Chốn về của Kim tỷ, đương nhiên phải xem sự sắp xếp của nhà họ Hàn, nhà họ Hàn thế nào, Kim tỷ cũng sẽ như thế.
Trước mắt Lâm Văn Trúc là một mảng mơ hồ.
Có đường sao? Không có nữa rồi, trước mắt đã cùng đường.
Quá tàn nhẫn, thật sự quá tàn nhẫn! Đời này, cô chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản, nhưng lại bị vận mệnh trêu đùa hết lần này đến lần khác, bây giờ cô chỉ muốn ở bên cạnh hắn, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, nhưng hắn dứt khoát chặn con đường đó lại, phương thức còn quyết tuyệt đến thế.
Hắn đích thân đá chết con của cô, hắn là kẻ thù của cô, cô còn có thể lấy ơn cứu mạng mà đánh đổi tất cả không giữ lại chút gì vì hắn sao?
"Tôi biết rồi."
Lâm Văn Trúc không lên tiếng nữa.
Lúc ra khỏi phòng, Kim tỷ mới phản ứng lại, Lâm Văn Trúc nói là biết rồi, là biết gì đây chứ, hơn nữa dường như cô ấy cũng chưa trả lời là có muốn ra nước ngoài hay không.
Bây giờ tình hình trong nước quá rối loạn, Tư lệnh Diệp chẳng qua cũng chỉ chiếm một vùng lãnh thổ, khắp nơi đầy rẫy nguy cơ, đại thiếu và tam thiếu bây giờ còn đang nội đấu, thế cục không rõ, chỉ có ra nước ngoài mới là con đường tốt nhất.
Hẳn là sẽ đồng ý nhỉ?
Đến ngay cả Kim tỷ cũng không ngờ đến, chị ta chỉ vừa mới rời khỏi chỗ Lâm Văn Trúc thì đã bị Lý Xuyên Dương ngăn lại, Kim tỷ sững ra, "Lý thiếu".
Lý Xuyên Dương đứng trước mặt Kim tỷ, "Kim tỷ".
Kim tỷ cầm khăn che miệng, "Đúng là khéo quá, có thể chạm mặt Lý thiếu ở đây".
"Không khéo, tôi đến để tìm chị."
Tiếng "chị" này khiến thần kinh Kim tỷ chợt căng thẳng, trong lòng những thiếu gia này, mình chẳng qua chỉ là hạng tép riu, đâu có ai cung kính với mình như thế, bình thường có thể nể mặt cũng coi như có phong độ rồi.
"Ồ, không biết Lý thiếu có chuyện gì, hễ là chuyện tôi có thể giúp được thì tôi tuyệt đối sẽ không chối từ..."
Lý Xuyên Dương cười, "Có câu này của Kim tỷ thì tôi yên tâm rồi".
Nhưng mà khi Lý Xuyên Dương nói ra yêu cầu, Kim tỷ lại biến sắc, vậy mà Lý Xuyên Dương muốn đứa Lâm Văn Trúc rời đi, Kim tỷ kinh ngạc nhìn Lý Xuyên Dương, chị ta đương nhiên biết anh ta có chút tâm tư với Lâm Văn Trúc, nhưng mà đã đến lúc này rồi, với thân phận của Lý Xuyên Dương, sẽ không đến mức không hiểu tình hình hiện giờ, sao vào lúc này rồi mà vẫn còn muốn đưa Lâm Văn Trúc đi chứ. Lúc này mọi người không phải là nên một mực im lặng hoặc xem trò hay, xem kết quả của cuộc nội đấu trong nhà họ Diệp hay sao.
Lý Xuyên Dương có vẻ rất hiểu được lập trường của Kim tỷ, cười nói, "Kim tỷ sợ không dễ ăn nói với tam thiếu sao? Tôi có thể cho Kim tỷ một chủ ý, chị có thể nói với tam thiếu, Lâm Văn Trúc tự rời đi, tôi nghĩ tam thiếu sẽ không có suy nghĩ đích thân kiểm tra đâu. Cho dù tam thiếu thật sự có thời gian đó, vậy chị cũng có thể đổ lên đầu tôi, tôi muốn người phụ nữ tam thiếu không cần nữa, hẳn là tam thiếu không bá đạo đến mức tiếp tục quản cuộc sống tiếp theo của cô ấy chứ".
"Lý thiếu nghĩ nhiều rồi. Tôi chỉ cảm thấy, chuyện này tôi không làm chủ được, nên để Tiểu Trúc tự suy nghĩ xem, dù sao thì đó cũng là cuộc đời của cô ấy."
"Kim tỷ nói rất đúng."
...
Ngày hôm sau, bên phía Kim tỷ đã có câu trả lời, Lâm Văn Trúc muốn theo Lý Xuyên Dương về nhà họ Lý.
...
Lâm Văn Trúc vừa được Lý Xuyên Dương đón về, hai người bạn thân của anh ta là Hàn Văn Nguyên và Thẩm Mông Chi đã vội chạy đến, Thẩm Mông Chi đi thẳng vào vấn đề, lắc Lý Xuyên Dương, cứ như Lý Xuyên Dương bị ma nhập vậy, "Rốt cuộc cậu đang làm gì thế... Người phụ nữ đó cậu cũng... Cậu có biết tình hình hiện giờ không hả?".
Lý Xuyên Dương nhếch khóe môi, "Biết chứ".
Thẩm Mông Chi thở dài một hơi, "Nếu lần này đại thiếu thành công, chuyện này của cậu cũng không có gì, ngộ nhỡ đại thiếu thất bại thì sao? Hành vi này của cậu là đang cho tam thiếu một bạt tai, nói rõ với cậu ta rằng – Người phụ nữ cậu không cần tôi cần. Huống hồ tam thiếu và đại thiếu náo loạn có ác hơn nữa, họ cũng là anh em ruột, đại thiếu sẽ thật sự đuổi cùng giết tận tam thiếu sao? Đến lúc đó tam thiếu nhắc với đại thiếu muốn đối phó cậu, đại thiếu sẽ giúp cậu hay là giúp tam thiếu?".
Lý Xuyên Dương lắc đầu, "Là cậu không hiểu tình hình hiện giờ, đại thiếu và tam thiếu chỉ có đi đến nước ngươi sống ta chết thôi. Tôi chẳng qua chỉ đón một người phụ nữ về phủ, tam thiếu lấy danh nghĩa gì mà nhằm vào tôi?".
Thẩm Mông Chi cũng không biết nên nói gì, không phải cảm thấy Lý Xuyên Dương phân tích đúng, mà chỉ là Lý Xuyên Dương thế này vừa nhìn đã biết là cậu ta đã hạ quyết tâm rồi, nói nhiều thêm nữa cũng vô dụng.
Ánh mắt Lý Xuyên Dương rơi vào trên người Hàn Văn Nguyên, "Cậu thế này là làm sao thế, cứ buồn bã ỉu xìu, có mẫu thuẫn với chị dâu nhỏ à?".
Hàn Văn Nguyên vừa mới muốn lắc đầu, sau đó lại nhớ đến điều gì, gật đầu, "Chẳng biết phụ nữ từ sáng tới tối nghĩ cái gì nữa, cứ luôn có lý do để ầm ĩ với chúng ta".
Thẩm Mông Chi khinh bỉ, "Đó là do các cậu tự chuốc phiền, phải sang lên, phải lạnh nhạt mấy ngày, xem ai không chịu đựng được". Ngôn Tình Cổ Đại
Hàn Văn Nguyên cười miễn cưỡng, Lý Xuyên Dương thì lại biết cậu ta đang ám chỉ điều gì.
Ba người cùng ngồi một lúc, Hàn Văn Nguyên và Thẩm Mông Chí mới cáo từ rời đi.
Đi đến cổng nhà họ Lý, Thẩm Mông Chi vô cùng khó hiểu, huých vai Hàn Văn Nguyên, "Cậu nói xem Lâm Văn Trúc đó rốt cuộc đã cho Lý Xuyên Dương ăn canh mê hồn gì vậy, cứ nhớ mãi không quên cô ta, tam thiếu đã làm thế với Lâm Văn Trúc rồi, cậu ta vẫn còn coi cô ta như báu vật".
Hàn Văn Nguyên lại đang thất thần.
Thẩm Mông Chi vừa nhìn thì đã tức, "Đang nói chuyện với cậu đó, cậu có nghe thấy không?".
"Ồ, nói gì?"
Thẩm Mông Chi đỡ trán, "Tôi nói là Lâm Văn Trúc đó đúng là giỏi, chịu thiệt thòi từ chỗ tam thiếu, xoay người đã trở thành người phụ nữ của Lý thiếu rồi, người phụ nữ này không thể xem thường".
Người phụ nữ này không thể xem thường? Hàn Văn Nguyên tựa như đang đắn đo gì đó, túm lấy tay Thẩm Mông Chi một phen.
"Cậu làm gì đấy?"
Hàn Văn Nguyên nhíu mày, "Bảo Lý Xuyên Dương tống người phụ nữ đó đi".
Thẩm Mông Chi cười giễu, "Cậu thấy tôi có sức hút như người phụ nữ đó à? Cũng không nhìn xem Lý Xuyên Dương đã bị mê hoặc thành cái bộ dạng gì".
Đúng vậy, với Lâm Văn Trúc, Lý Xuyên Dương đúng là nhất kiến chung tình thực sự, người trước giờ chưa từng có hứng thú với những nơi như vậy, thế mà cứ luôn chạy đến Phượng Vũ Thiên báo danh vì cô ta, không ngại đoạt người với tam thiếu, thua cũng không sao, vẫn tiếp tục tìm cảm giác tồn tại.
Bây giờ khó khăn lắm tam thiếu nhà họ Diệp mới không còn hứng thú với Lâm Văn Trúc, cậu ta đương nhiên phải tranh thủ cơ hội này đoạt người về rồi.
Hàn Văn Nguyên bặm chặt môi, "Tôi luôn cảm thấy sẽ có chuyện".
Lúc này Thẩm Mông Chi nghiêm túc suy nghĩ, "Cũng đừng lo lắng quá, Lý Xuyên Dương vẫn có chừng có mực, có thể làm ra chuyện thế này, hẳn đã nghĩ đến hậu quả rồi... Hơn nữa cậu đừng quên phụ thân cậu ta là ai".
Đúng vậy, phụ thân của Lý Xuyên Dương là Lý Nhân, một trong những người Diệp Quân tín nhiệm nhất, thực sự nắm đại quyền trong tay, dựa vào việc Lý Xuyên Dương là con trai duy nhất của Lý Nhân, hai huynh đệ nhà họ Diệp thật sự dám làm gì Lý Xuyên Dương sao?
Hàn Văn Nguyên hé miệng, cuối cùng không nói gì, dù sao anh ta cũng họ Hàn, cũng có trách nhiệm của bản thân mình, trách nhiệm này khiến anh ta không thể nói ra tất cả.
Vì sao Lý Xuyên Dương muốn đưa Lâm Văn Trúc về lúc này?
Nguyên nhân đơn giản đến mức mọi người không muốn đoán, bởi vì lúc này là lúc cơ thể cô suy yếu nhất, nếu an dưỡng không tốt, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến cả đời cô, cho nên lúc này phải đưa cô về để an dưỡng cho tốt, tránh lưu lại bệnh không tiện nói, còn về việc người khác nghĩ thế nào, anh ta không muốn suy nghĩ, ẩn nhẫn trầm mặc quá lâu rồi, vì sao không đường hoàng một chút?
Sau khi bác sĩ đi ra khỏi phòng, Lý Xuyên Dương gọi bác sĩ qua.
"Sao rồi?" Lý Xuyên Dương vẫn hơi căng thẳng.
Bác sĩ hơi nghi hoặc, "Sức khỏe không có trở ngại quá lớn, hình như đã có bác sĩ xử lý rồi, cho nên Lý thiếu không cần quá lo lắng đâu".
Lúc này Lý Xuyên Dương mới thở phào một hơi.
Bác sĩ rõ ràng không nghĩ quá nhiều, không nói ra nghi hoặc của mình, mặc dù đứa bé chịu ngoại lực mà mất, nhưng giống như đã tính chuẩn vậy, thương tổn với cơ thể mẹ hạ xuống mức thấp nhất, thêm nữa là sau đó còn từng được điều trị và xử lý, chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt thì sẽ không có chuyện lớn gì.
Lúc này Lý Xuyên Dương mới đi vào phòng.
Lâm Văn Trúc tựa vào giường, trầm mặc nhìn anh ta, dường như không quen anh ta, "Vì sao?".
Cô đã thế này rồi, cho dù đã từng là nhân vật chủ chốt nổi tiếng của Phượng Vũ Thiên, đã từng được rất nhiều người đàn ông tung hô, nhưng bây giờ, ai ai cũng tránh cô còn không kịp.
"Không vì sao cả, trong lòng tôi, từ trước đến giờ em chưa từng thay đổi, vẫn giống với dáng vẻ ngày đầu tiên tôi nhìn thấy em."
Lâm Văn Trúc cười, "Không già đi?".
"Có lẽ là tôi cũng già đi, thế nên thấy em không có bất cứ thay đổi gì."
Lâm Văn Trúc nghiêng đầu nhìn anh ta.
...........................
Tác giả có lời muốn nói:
Truyện này, HE, nói rõ cho mọi người biết trước.
Đọc đến giờ, tôi cảm thấy nhìn rõ thì cũng nên biết rồi, truyện này không có quá nhiều tình tiết yêu đương, cho nên không đề cập tới chuyện kiểu anh có lỗi với tôi, tôi nhất định sẽ không tha thứ cho anh, cũng không có gì là trước ngược cổ sau lại ngược ảnh, mạng đã sắp không còn rồi, còn ngược cái gì mà ngược...
Truyện này giống như một sự ràng buộc, là một sự ăn ý giữa nam nữ chính, là vướng mắc của vận mệnh.
Trước đó có đọc một vài bình luận, chế giễu truyện của tôi, nói đây là cái vỏ nhiều năm trước. Tôi không đổi, bởi vì truyện này vốn là từ mấy năm trước mà, cẩu huyết cũng được, dở hơi cũng được, tôi cảm thấy tôi còn có thể viết tiếp cho xong, đó là chuyện rất giỏi rồi.
Viết cho xong truyện này, có hai nguyên nhân, một là một vài bạn vẫn luôn nhắc nhở tôi sự tồn tại của truyện này, nguyên nhân khác là sườn truyện này cứ luôn ở trong đầu tôi chưa từng quên đi, thực sự không muốn nhớ lại cái sườn hoàn chỉnh này nữa, vì thế dứt khoát viết xong, cũng không tự giày vò bản thân tôi nữa.
Cho nên sự tồn tại của truyện này cũng được coi là một sự tồn tại đặc biệt, đó chính là, cho dù bạn có thích hay không, dẫu thế nào tôi cũng nhất định sẽ viết nó thành kiểu mà tôi muốn.
Có lẽ chính là như vậy đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.