Nguyệt Mãn Kinh Hoa

Chương 7.2:




Bảo Khâm thật thà đáp: “Có một chút.” Từ sáng sớm đến giờ, nàng mới được ăn hai chiếc bánh bao và một bát cháo, sau khi thay y phục xong luôn bị mấy bà cô trông chừng, ngay cả một ngụm nước cũng không được uống, họ nói rằng sợ chút nữa bái đường sẽ gây trò cười.
Tần Liệt nghe xong vội sai người mang đồ ăn vào. Cả hai ăn vội hết đồ ăn, xoa xoa bụng, Tần Liệt vỗ mạnh vào trán: “Sao lại quên uống rượu giao bôi cơ chứ.”
Thế là hắn vội vàng rót hai ly rượu, mỗi người cầm một ly, Tần Liệt trịnh trọng đưa cho Bảo Khâm, ánh mắt nhìn nàng sáng rực, nói: “A bảo, chúng ta đã thành vợ chồng rồi!”
Từ hôm nay trở đi, hai người sẽ hòa làm một, trở thành những người thân thiết nhất của nhau. Cùng nắm tay nhau, sống đến bạc đầu, nửa đời còn lại, vĩnh viễn không rời.
Ngoài trời vẫn chưa tối hẳn, tối nay còn có trận chiến, Tần Liệt có rạo rực thế nào cũng không thể vội vàng động phòng ngay bây giờ. Hai người uống rượu giao bôi xong, Tần Liệt dặn dò vài câu liền đứng dậy ra ngoài. Bảo Khâm chợt cầm tay kéo hắn lại.
Ánh mắt Tần Liệt có chút khó xử: “A Bảo, tối nay còn có trận chiến…”
“Thiếp đi cùng chàng!” Bảo Khâm đứng dậy, gương mặt đầy kiên quyết.
Tần Liệt đầu tiên ngây ra, sau đó trở nên vui vẻ, ánh mắt hắn có chút xúc động. Hắn không thể hình dung nổi tâm trạng mình bây giờ, chỉ cảm thấy trong mình đột nhiên có sức mạnh và dũng khí lớn vô cùng. Nhiều năm như vậy, hắn dường như đã quen đối mặt với cô đơn, mãi đến lúc này mới nhận thấy, thì ra hắn không chỉ có một mình nữa. Từ nay về sau, dù có khó khăn nguy hiểm to lớn thế nào, thậm chí là chuyện sống chết, hắn vẫn có nàng kề bên. Chỉ nghĩ vậy thôi hắn đã cảm thấy vô cùng an tâm.
Tần Liệt nhìn nàng, gật đầu liên tục, nắm chặt bàn tay nàng trịnh trọng đáp lại: “Được!”
Khi đến thao trường, Lão Hắc sớm đã chỉnh lý quân ngũ, đang cùng Nhị Lăng Tử và Ngũ Cân bàn bạc phối hợp. Nghe bên ngoài có người bẩm báo “Tam điện hạ tới”, ba người đồng loạt quay đầu lại ngạc nhiên.
“Sao… Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng, sao Tam Gia…” Lão Hắc làm mặt điềm tĩnh cười “hì hì”, còn chưa nói hết, lại nhìn thấy sau lưng Tần Liệt là Bảo Khâm đang mặc quân phục, lập tức im bặt, trên gương mặt lại trở về trạng thái nghiêm túc, nhìn Tần Liệt hành lễ: “Tam gia, ngài đã đến!”
Nhị Lăng Tử và Ngũ Cân cũng cung kính chào hỏi Tần Liệt sau đó lại lén quay sang nháy mắt với Bảo Khâm.
Tần Liệt coi như không thấy hỏi: “Chuẩn bị xong hết rồi chứ?”
Ba người đứng thẳng trả lời rõ ràng: “Xong hết rồi ạ!”
“Quân Yên vận chuyển đại bác đã đến doanh trại đầu giờ Dậu, hiện tại đang nghỉ ngơi.”
Tần Liệt nhìn đồng hồ nước trên bàn, khẽ gật đầu: “Một canh giờ nữa bắt đầu hành động.”
***
Do phải tập kích bất ngờ nên tướng sĩ đều buộc một lớp vải dày vào chân ngựa để lúc hành quân không gây ra tiếng động lớn. Đến giờ Dậu, Tần Liệt hạ lệnh, Lão Hắc cùng với Nhị Lăng Tử, Ngũ Cân dẫn quân từ biệt ra trận. Trước khi đi, Lão Hắc đột nhiên to gan nhoẻn miệng cười trêu Tần Liệt: “Giờ tốt cảnh đẹp, rượu ngon và giai nhân, Tam gia, ngài nên về động phòng đi…”
Chưa nói hết đã bị Tần Liệt đá cho một cái.
Tần Tu nhìn đoàn quân hòa dần vào đêm tối mà thèm thuồng, hắn xoa xoa tay, vẫn chưa từ bỏ ý định chạy đi tìm Tần Liệt nói chuyện, khuôn mặt tươi cười nịnh bợ: “Tam ca à, lát nữa đánh xong cho đệ cùng đi truy đuổi với nhé! Dù gì đệ cũng đã đến doanh trại, cứ ở lì trong này không ra ngoài, lúc về bọn nhãi ranh sẽ cười chê chết mất…”
Tần Liệt liếc nhìn hắn, thái độ không dứt khoát, trả lời dửng dưng: “Để sau đi.” Nói rồi dắt tay Bảo Khâm đi về phía lều trại.
“Còn để sau cái gì nữa.” Tần Tu vội vàng đi theo hắn, tức giận nói: “Lát nữa bọn Lão Hắc tập kích trở về chỉ sợ đã mệt không dậy được rồi. Huynh không thể giương mắt nhìn lũ khốn đó bỏ trốn chứ? Để đệ thay mọi người truy bắt, đảm bảo sẽ diệt cỏ tận gốc, không sót một mống!”
Tần Liệt vẫn không dừng bước, căn bản hắn không hề để ý đến Tần Tu. Tần Tu thấy thế, chỉ còn cách cầu cứu Bảo Khâm, trong chốc lát mí mắt đã chớp đến tê cứng, Bảo Khâm chỉ cười không nói.
Đến trước cửa lều trại, Tần Tu vẫn còn chưa dừng lại, nghênh ngang đi theo vào. Tần Liệt cuối cùng không chịu nổi đành lên tiếng, lườm hắn một cái rồi hỏi lạnh lùng: “Ta động phòng với tam tẩu đệ, đệ cũng muốn theo vào à?”
Mặt Bảo Khâm chợt đỏ ửng lên, quay sang nhìn Tần Tu, thấy hắn cũng rất xấu hổ và quẫn bách, không dám nhiều lời, xoay người trốn đi. Chỉ có Tần Liệt nghiêm mặt như thể câu vừa nãy không phải hắn nói ra vậy. Người đàn ông này ỷ vào khuôn mặt liệt cơ của mình, lời gì cũng có thể nói được!
Vào trong phòng, Bảo Khâm vẫn cảm thấy không thoải mái lắm. Tuy chưa có ai dạy nàng về chuyện động phòng, nhưng nhiều năm sống trong quân đội, tiếp xúc với một đám đàn ông nên cũng biết một chút ít. Cho nên, những chuyện sắp phải làm lòng nàng đều rõ.
Nhưng biết là một chuyện, làm lại là chuyện khác. Dù sao nàng cũng là một cô nương, ngượng ngùng xấu hổ là khó tránh.
Tần Liệt không còn dáng vẻ bị lửa tình thiêu đốt như ngày hôm trước, hắn chỉ ôm nàng và hôn nàng một cái, dịu dàng nói: “Nàng nghỉ ngơi trước đi, ta phải đến trại chính đợi tin tức. Chẳng may xảy ra sự cố có thể kịp thời điều chỉnh.”
Cuối cùng Bảo Khâm cũng thở phào, nhưng mặt nàng ngày càng đỏ hơn, khiến cho khuôn mặt kia càng thêm xinh đẹp kiều diễm. Tần Liệt sợ mình không kiềm chế được, vội vàng nhìn sang chỗ khác, cúi đầu dặn dò nàng vài câu rồi mau chóng thay quần áo đến trại chính. Truyện Quan Trường
Bên ngoài chiến sự sục sôi, Bảo Khâm sao ngủ nổi, lăn lộn mấy vọng trên giường, nàng quyết định trở dậy, thay quần áo ra ngoài.
Thị vệ gác trại đều nhận ra nàng. Bảo Khâm thuận lợi đi thẳng một mạch vào trại chính. Nàng khe khẽ xốc màn trướng lên, thấy Tần Liệt đang ngồi đọc sách ngay ngắn trước bàn. Trên bàn thắp hai ngọn nến, tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp, giữa ánh nến bập bùng, khuôn mặt hắn càng thêm phần tuấn tú.
Tuy có vẻ rất tập trung, nhưng tâm trí Tần Liệt lại không ở quyển sách trên tay, đọc mãi vẫn chưa lật sang trang, ngay cả Bảo Khâm đã vén màn trướng lên hắn cũng không để ý. Mãi đến khi nàng nhẹ nhàng bước đến bên cạnh, ngửi thấy hương thơm dịu nhẹ của con gái, Tần Liệt mới ngẩng đầu lên.
“A Bảo…” Tần Liệt nhanh chóng đặt quyển sách trên bàn rồi đứng lên, trong mắt lộ rõ niềm vui, sau đó hắn lại ra vẻ, cố ý trách yêu nàng: “Chẳng phải ta bảo nàng đi ngủ trước sao? Tự nhiên lại chạy đến đây! Sức khỏe của nàng không tốt, không nên thức khuya.”
Bảo Khâm chỉ cười, ngồi xuống bên cạnh hắn nói: “Mãi vẫn không ngủ được nên thiếp đến đây nói chuyện với chàng. Lát nữa có tin tức gì thiếp cũng an tâm.” Hơn nữa, đại bác có sức công phá lớn như vậy, dù nàng có ngủ say cũng sẽ giật mình tỉnh giấc.
Tần Liệt vờ mắng vài câu nhưng trong lòng vui khôn xiết, vội vảo thị vệ bên ngoài mang trà tới, hai người vừa nói chuyện vừa đợi tin, vui vẻ hơn ngồi một mình đọc sách.
Bận bịu cả một ngày, Bảo Khâm sớm đã buồn ngủ. Lúc đầu nàng cố chịu đựng, nhưng khi đến bên cạnh Tần Liệt, nỗi lòng được giải tỏa, hai mi mắt híp lại, chẳng bao lâu đã tựa vào lòng hắn, mơ màng ngủ thiếp đi. Cũng không biết đã ngủ bao lâu, đột nhiên nàng nghe thấy tiếng nổ ầm trời. Bảo Khâm giật mình mở mắt, thấy Tần Liệt đang dựng tai nghe ngóng, nghiêm túc nhìn về phía Bắc.
“Là bọn Lão Hắc…” Bảo Khâm lên tiếng. Đang nói, tiếng nổ rền vang vẫn liên miên không dứt, khiến đất dưới chân họ cũng rung động nhẹ. Tần Liệt nắm chặt tay nàng, nói: “Là bọn họ! Chắc chắn đã thành công!”
Tần Tu nghe thấy tiếng động bèn vội vã xông ra ngoài lều trại, nhanh chóng chạy đến chỗ trại chính, không nói câu nào đã xông vào. Cũng may Bảo Khâm đã rời khỏi lòng Tần Liệt, chỉnh sửa đầu tóc, dáng vẻ đoan chính.
Tần Tu không biết là nghĩ đi đâu, vừa nhìn thấy hai người họ ở bên nhau, liền tỏ vẻ nghi hoặc, lúc nhìn Bảo Khâm, lúc quay sang Tần Liệt, nhưng lại quên mất phải nói gì.
“Bằng này tuổi đầu rồi mà vẫn còn bộp chộp!” Tần Liệt không khách khí gì trách cứ hắn: “Tính tình hấp tấp nôn nóng như vậy mà đệ còn muốn ra trận à? Chẳng may làm tổn thất binh lính của ta, đệ có đền nổi không?”
Tần Tu nghe thấy vậy liền nổi giận, cao giọng nói: “Lão Tam à, huynh đừng có coi thường người khác quá! Tuy rằng đệ không đánh trận nhiều bằng huynh, nhưng cũng đã từng cầm quân. Hôm nay mặc kệ huynh cho phép hay không, lát nữa đệ cũng sẽ dẫn binh đi! Nếu huynh có gan cứ mách Phụ hoàng, bảo ông ấy đến tìm đệ.”
Tần Liệt cười khẩy: “Ta cũng muốn xem xem Ngũ điện hạ làm thế nào dẫn được binh của ta đi!”
Tần Tu lúc nãy còn khí thế hung hãn, vừa nghe thấy lời này liền ủ rũ, trông bộ dáng thật đáng thương. Bảo Khâm khó xử nhẹ nhàng kéo tay Tần Liệt, nháy mắt với hắn một cái.
Tần Liệt do dự một lát mới trầm giọng nói: “Đợi lát nữa bọn Lão Hắc trở về đệ hãy đi.”
Mắt Tần Tu chợt sáng lên, lập tức lấy lại tinh thần, vỗ tay nhảy cẫng lên cười mấy tiếng, rồi khum tay nói: “Đa tạ Tam ca tác thành, đệ sẽ đi chỉnh lý quân ngũ. Lần này không giết bọn giặc Yên không còn một mảnh giáp nào đệ sẽ không về triều.”
Tần Liệt chán ghét xua tay đuổi hắn đi. Sau đó hắn cúi xuống hỏi Bảo Khâm: “Nàng đã vừa ý chưa?”
Bảo Khâm liếc nhìn hắn rồi quay mặt ra chỗ khác, khẽ nói: “Chuyện hai huynh đệ chàng liên quan gì tới thiếp.”
Doanh trại quân Yên không gần doanh trại quân Tần, phi ngựa nhanh cũng phải mất nửa canh giờ mới tới. Nhưng Tần Liệt lo lắng cho sự an nguy của Lão Hắc và mọi người nên ra ngoài đứng đợi từ sớm. Bảo Khâm cũng khoác áo khoác dày rồi đi theo, lặng lẽ trông ngóng tin tức từ nơi xa.
Đêm đầu xuân vẫn còn chút lạnh, tuy thân thể Bảo Khâm đã khá lên nhiều, nhưng trước khi đi lão cốc chủ đã dặn đi dặn lại nàng phải chăm sóc mình cẩn thận, thế nên nàng mặc nhiều áo hơn người bình thường một chút. Tuy vậy, Tần Liệt vẫn không yên tâm, kéo nàng đến sau lưng, còn mình đứng trước che chắn cho nàng khỏi gió lạnh.
Bọn Lão Béo đi cùng Lão Hắc. Tuy Bảo Khâm dẫn họ đến đây nhưng con đường sau này phải do họ tự đi, không thể suốt đời theo nàng làm thị vệ được. Tần Liệt hiểu lòng nàng, nên đặc biệt sắp xếp mấy người họ đi theo Lão Hắc, cũng coi như nhân cơ hội lập công, sau này cũng dễ cất nhắc.
Đợi hơn nửa canh giờ, cơ thể Bảo Khâm đã lạnh cóng, lúc này cuối cùng cũng nghe thấy tiếng vó ngựa đằng xa. Tần Liệt phấn chấn trở lại, hít một hơi dài rồi đứng dậy.
Rất nhanh, bên ngoài doanh trại vang lên tiếng cười nói hoan hỉ của binh sĩ: “Về rồi, về rồi!”
Vừa dứt lời, một đội quân lớn đã nhanh chóng tiến lại, từ xa nhìn thấy Tần Liệt, mọi người vội vã xuống ngựa, Lão Hắc đi phía trước, khuôn mặt đen sì nhưng tràn đầy niềm vui và hứng khởi, nói vang lên: “Tam gia, thuộc hạ không phụ sự mệnh, đã cho doanh trại quân Yên nổ tan tành!”
Nhị Lăng Tử cũng chạy lên, hét lớn: “Mẹ kiếp! Hay lắm! Cái thứ đó cũng thật dọa người. Ông đây đã cố chạy ra xa mới bắn hỏa tiễn, thế mà vẫn bị chấn động đến mức ngã lăn xuống lưng ngựa. May mà ông đây nhanh chân nhanh tay đứng dậy, nếu không đã bị bọn quân Yên chó má kia giẫm chết rồi ấy chứ!”
Giọng hắn sang sảng, nói năng cũng không nề hà gì, khiến cho mọi người ai nấy đều cười ha ha, bầu không khí căng thẳng lập tức trở nên vui vẻ hơn. Nhưng Tần Tu lại rất sốt ruột, sau khi đi tìm lão Hắc hỏi rõ phương hướng, vội vàng triệu tập quân lính đuổi theo.
Sau đó mọi người nói chuyện ồn ào. Vào đến doanh trại, các binh sĩ đi nghỉ ngơi trước, Lão Hắc, Nhị Lăng Tử và Ngũ Cân được Tần Liệt gọi vào trại chính, cẩn thận hỏi từng chi tiết trận tập kích ngày hôm nay. Bảo Khâm đã mệt mỏi nên tạm biệt Tần Liệt rồi trở về lều nghỉ ngơi. Gánh nặng được trút bỏ, nàng vừa nhắm mắt liền chìm vào giấc ngủ sâu.
Đang thiu thiu ngủ, bên cạnh nàng hình như có thêm một người, vừa ấm áp vừa thơm dịu, thật khiến người ta an tâm. Bảo Khâm không mở mắt, cứ thế cảm nhận hương vị ấy, xoay người cọ cọ vào nơi có mùi hương, tìm một tư thế thoải mái để nằm, cuối cùng nàng mỉm cười mãn nguyện.
Giấc ngủ này thật sâu, khi tỉnh lại đã không biết là giờ nào rồi. Bảo Khâm lim dim mắt nhìn lên phía trên, dần dần cảm thấy không đúng lắm. Đây có đúng là đêm động phòng hoa chúc của nàng và Tần Liệt không thế?
Nàng cẩn thận nghiêng mặt, đập ngay vào mắt là khuôn mặt anh tuấn đang ngủ của Tần Liệt. Hắn có đôi mày ngài, đôi mắt và hai hàng mi dài đang ngoan ngoãn ngủ yên. Dưới chiếc mũi cao là đôi môi đẹp đang nhẹ nhàng khép lại, dáng vẻ rất mềm mại, mê hoặc lòng người.
Đây chính là người đàn ông nàng sẽ nắm tay đi suốt cuộc đời. Không chỉ có tướng mạo tuấn tú, dũng mãnh thiện chiến, điều đáng quý nhất chính là tấm chân tình của hắn đối với nàng. Trời cao ưu ái nàng thế nào mới ban cho nàng một người đàn ông tốt như vậy? Đời này yêu nhau, thế là đủ.
Bảo Khâm say đắm nhìn khuôn mặt Tần Liệt, càng nhìn càng không thể rời mắt, bất giác nàng vươn tay ra chạm nhẹ vào má hắn, đang trong cơn mơ màng không phát hiện ra người nào đó đã có phản ứng dị thường.
“A Bảo…” Tần Liệt đột nhiên mở mắt, trong đôi mắt kia như có hai đốm lửa nhỏ. Hắn lật người, đè nàng xuống dưới: “Nàng muốn nhìn, vậy nhìn cho đủ…”
Một người đàn ông ăn chay nhiều năm như vậy, chỉ cần hành động sẽ lập tức sục sôi như lửa… Bảo Khâm nhanh chóng được trải nghiệm điều này. Khi nãy còn đang ngái ngủ mà giờ đầu óc nàng đã hoàn toàn tỉnh táo. Nàng cố gắng né tránh, miệng không ngừng nhắc nhở: “Chàng… cẩn thận lại có người vào đấy…” Chưa nói xong, đôi môi nhỏ xinh đã bị chặn lại, chỉ phát ra âm thanh ú ớ.
Bàn tay Tần Liệt nhanh chóng sục sạo, đưa vào bên trong vạt áo, vuốt ve cơ thể mịn màng mềm mại của nàng. Cảm xúc đó khiến toàn thân hắn run rẩy, đầu óc như trống rỗng, không biết gì khác nữa.
Lúc mới bước vào, Tần Liệt còn nghĩ phải bắt đầu sao cho nhẹ nhàng dịu dàng, nhất quyết không thể thô lỗ như đám đàn ông chưa thấy mùi đời kia. Nhưng khi thực sự đến lượt mình, Tần Liệt mới biết lần đầu tiên khó khăn đến mức nào.
Sau đó Tần Liệt không còn khống chế được chính mình nữa, trước giờ hắn không hề biết, khoảnh khắc hai cơ thể hòa làm một lại mới tuyệt diệu làm sao, cảm giác thân thiết không chút bó buộc khiến hắn xúc động đến mức kêu lên thành tiếng. Lúc đó Bảo Khâm cũng đánh hắn mấy phát, cắn lên vai hắn mấy cái, nhưng vì đang phấn khích, mãi đến khi chiến đấu xong, Tần Liệt mới khẽ kêu lên, cúi đầu xuống nhìn, trời ơi, vai hắn đầy máu…
Người trong lòng Tần Liệt mồ hôi đầm đìa, thở gấp từng nhịp. Nếu không phải đã kiệt sức, chắc chắn Tần Liệt sẽ còn lĩnh thêm mấy vết thương nữa. Nhưng hắn càng thêm hưng phấn, bất chấp Bảo Khâm đang lườm, thản nhiên đè nàng xuống tiếp, cơ thể hai người lại dính chặt vào nhau, đầu tựa đầu, ngực kề ngực, không có lấy một khe hở.
“Khó thở chết mất!” Bảo Khâm tức giận oán trách. Vừa mở miệng nàng liền phát hiện mình rất kỳ lạ, giọng nói nho nhỏ có chút ngọt ngào, nghe như đang nũng nịu, chưa dứt lời đã có tiếng ngâm nga, chẳng giống con nhà lành chút nào. Bảo Khâm lập tức đỏ mặt, mím chặt môi không dám nói nữa.
Tần Liệt nghe lại thấy rất vui, ôm Bảo Khâm trở mình, để nàng nằm lên trên người mình, ghé vào tai nàng khẽ liếm vành tai nhỏ nhắn, thầm thì: “A Bảo, nàng nói nữa đi, ta thích nghe nàng nói.”
Bảo Khâm lười mở mắt, vươn tay chọc vào eo hắn một cái coi như báo thù. Tần Liệt đau nhưng không hề động đậy, chỉ hơi kêu lên, mang theo chút mị hoặc. Hắn nói: “A Bảo, nàng… có phải vẫn còn muốn…” Nói rồi không đợi Bảo Khâm trả lời, hắn lật người bắt đầu trận chiến tiếp theo.
Nếu theo ý muốn của Tần Liệt, hắn chỉ mong ở lì trên giường hai ba ngày mới thỏa mãn. Nhưng Bảo Khâm nào chịu, tuy đêm qua hai người thức suốt, ở đâu ra có chuyện nghỉ ngơi liền một ngày một đêm? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, đến tai kẻ nhiều lời, chỉ sợ sẽ biến thành trò cười mất!
Trước khi trời tối, Bảo Khâm rốt cuộc cũng kéo được thân thể đau nhức xuống giường. Sau đấy nàng bắt Tần Liệt đưa mình đi dạo vài vòng doanh trại. Tần Liệt chưa được thỏa mãn, khuôn mặt cứng ngắc lạnh lùng khiến suốt đường đi không ai dám mở miệng chào hỏi câu nào.
Ăn chút đồ rồi tắm một cái, ngoài trời tối đen như mực. Ánh mắt Tần Liệt hậm hực, si mê, cuối cùng dỗ Bảo Khâm đi vào trong lều trại.
Đã có kinh nghiệm hai lần trước, tối nay Tần Liệt thành thục hơn nhiều. Lại thêm suy nghĩ muốn dỗ dành người nào đó, nên ngọn lửa lớn cháy rừng rực biến thành ngọn lửa nhỏ âm ỉ, khiến cho Bảo Khâm cảm nhận được sự dịu dàng, bắt đầu thấy thích thú với niềm vui nam nữ.
Mãi đến ba ngày sau Tần Tu mới trở về, tuy đi một mạch không nghỉ nhưng tinh thần vẫn rất sung mãn, hăng hái vô cùng. Vừa về doanh trại Tần Tu đã vội vàng đến tìm Tần Liệt báo tin đuổi đám quân Yên về nước thành công.
Trận này quân Tần thắng lớn, ngoài Tần Tu ra, Tần Liệt còn cử thêm mấy đội quân khác thừa thắng truy kích, nhân cơ hội chiếm lĩnh Ngũ thành rộng lớn hơn ngàn dặm của nước Yên. Sau khi báo tin về triều, Tần Đế vui mừng khôn xiết.
Nhưng Tần Liệt vẫn chưa vội về. “Việc tự ý thành thân còn chưa lắng xuống, giờ này trở về kinh đô khó tránh bị dạy dỗ một trận.” Tần Liệt mãn nguyện ôm Bảo Khâm mấy cái, nói: “Hai chúng ta cứ ở ngoài dạo chơi một thời gian, đợi lão gia nguôi giận hẵng quay về.” Đến lúc đó, không cần hắn nói, Tần Đế sẽ tự biết sắp xếp sao cho thỏa đáng.
Hai cha con này thật hết biết! Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng Bảo Khâm không nói ra ngoài. Nếu về Kinh, chắc chắn nàng sẽ không tự do như ở đây. Có Tần Liệt bên cạnh, dù đi đâu nàng cũng bằng lòng. Chỉ là… Bảo Khâm nghĩ đến một chuyện, trong lòng cảm thấy bất an.
“A Bảo, ta… muốn đến nước Yên.” Tần Liệt đột nhiên mở miệng, ánh mắt có chút kỳ lạ: “Tuy lần này chúng ta đánh thắng, nhưng tính ra cũng do ăn may. Nếu không phải nàng tình cờ phát hiện ra âm mưu của quân Yên, chỉ e ai thắng ai thua còn chưa rõ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.