Editor: Puck - Diễn đàn
Wow ha ha! Cuối cùng có hiệu quả rồi, Diệp Tiểu Kiều cũng không tin cứ nói mấy câu như vậy liền sửa được tính tình của cha, dù sao phải từ từ. chỉ có điều, lần này, trong lòng cha nhất định có vết sẹo rồi.
Đúng vậy, rõ ràng tiền có đủ, còn để cho hắn đi đòi tiền, dụng tâm này thật sự khiến cho trái tim người ta rất băng giá. Cho dù là đối với hắn hay đối với hai tỷ tỷ.
Diệp Trụ không phải nói cái gì cũng không hiểu, ngược lại, người khác một chút cũng không ngốc, không phải nói dễ nói chuyện chính là kẻ ngốc, có một số việc nhỏ có lẽ trong lòng hắn hiểu, chỉ có điều tình nguyện không hiểu, lại cảm thấy thua thiệt là phúc, bản thân mình tự ăn một chút thua thiệt cũng không coi vào đâu.
Chỉ có điều lần này, chuyện rõ ràng bày ra ở trước mắt mình rồi, vả lại ngay cả khuê nữ cũng có nghi vấn, nếu hắn còn không rõ, vậy không thể làm người làm cha được rồi.
Mấy ngày tiếp theo, người trong nhà nên làm việc vẫn làm việc, Quách thị thì ngày ngày lẩm bẩm Diệp Căn thi huyện, nghe nói cũng bảo đảm với một vài thân thích rồi, nói con trai của mình nhất định có thể thi đậu, ở trong mắt bà, con trai của bà chính là sao Văn Khúc hạ phàm, không thi đậu cũng không có đạo lý.
Bà mai mười tám dặm thôn cũng nghe tiếng đến cửa, muốn nói chuyện nàng dâu cho Diệp Căn, nhưng Quách thị nào chịu để ý tới cô nương trong thôn này? Đến lúc đó Diệp Căn thành tú tài rồi, cô nương trong thành này không phải còn mặc cho hắn chọn?
Có bà mai nói rồi, chuyện thi cử này nói không chừng, lỡ như không thi đậu, còn không bằng thừa dịp bây giờ chưa có kết quả, tìm cô nương nhà giàu có định ra.
Lời này vì tốt cho Quách thị, đáng lẽ đều có khả năng này, nhưng Quách thị không nói hai lời, liền đuổi người ta ra ngoài, dám nói Diệp Căn của bà thi không đậu, đúng là tìm mắng!
Mấy nàng dâu đều không lại gần bà, bây giờ bà cũng không có ý định tìm nàng dâu gây phiền phức.
Cuộc sống như thế qua chừng mấy ngày, kết quả thi huyện đã có mấy ngày, Diệp Căn vẫn chưa trở về, Quách thị còn không cuống muốn chết, vội để Diệp lão đầu tìm cách đi tìm, chỉ có điều tiên sinh bên học đường mang tin tức, Diệp Căn thi huyện cũng không qua. Tú tài này còn phải thu phủ, thi viện nữa, cửa đầu tiên đơn giản nhất cũng không qua, cửa khác khỏi nghĩ nữa rồi. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
“Sao có khả năng chứ, con ta học vấn tốt lắm, tiên sinh người nói đùa sao.” Quách thị không thể tin được.
Tiên sinh kia bị người nghi ngờ rất không vui mừng, “Ta là một người đọc sách, nói láo cho bà làm gì? Diệp Căn đúng là không thi đậu! Nếu không tin, tự các ngươi đi nhìn bố cáo trên huyện đi.”
Diệp Căn học sinh này bình thường ở trong học đường liền học không tốt, có thể thi đậu mới là lạ đó! Nhưng mà ông không muốn nói xấu học sinh ở trước mặt người nhà học sinh, đây có nhục nhã nhặn.
“Vậy con ta bây giờ đang ở đâu, không phải lần này nó thi không được, nghĩ không ra chứ, ông trời lão gia của ta, con của ta, con có chuyện gì bất trác, ta cũng không sống được!” Quách thị bắt đầu gào khóc, ông cụ sợ mất thể diện ném ra ngoài, vội vàng kéo Quách thị đi về.
“Cha hắn, ông không thể mặc kệ Căn nhi, hắn nhất định vì không thi đậu, cảm thấy không có mặt mũi về nhà, hắn rốt cuộc đi đâu. Ta biết rõ người trong nhà này nhìn mấy nương con ta không vừa mắt, đều nghĩ hắn không có ở đây là tốt nhất, ông cụ, Căn nhi là con ruột của ông. Nếu nó có mệnh hệ gì, ta cũng không sống được!” Giờ còn không biết tình huống là như thế nào, đã nói cái gì mà không được, đây không phải chính bà tự rủa con trai bà sao?
Mấy chị em bạn dâu Lưu thị cũng khinh bỉ trong lòng, bình thường khi nói ngoa, bà nói lên trời, bây giờ còn không phải cảm thấy không có mặt mũi, cho nên náo loạn một trận trước, khiến tất cả mọi người không thể nói ra một lời? Thật đúng là thủ đoạn! Mọi người làm trâu làm ngựa, thời gian dài như vậy, bà còn muốn để cho mọi người tiếp tục làm, cung dưỡng nhi tử như con sâu mọt kia của bà!
Triệu thị suy nghĩ một chút, cảm giác mình là nàng dâu ruột, giờ phút này Quách thị cần an ủi nhất, liền lên trước nói: “Nương, con thấy lần này tứ đệ không thi đậu cũng tốt, thành thân sớm cho hắn, có con dâu chính là người lớn, cũng hiểu chuyện, nương sẽ ít quan tâm đi!” die ennd kdan/le eequhyd onnn
Còn chưa nói hết, đã bị Quách thị nhổ cho một bãi nước miếng, “Ngươi đồ phụ nhân nát đầu lưỡi! Ai cho ngươi mở miệng nói chuyện sao? Ngươi có chuyện gì? Ngươi cứ mong đợi con ta không thi đậu như vậy? Cái gì gọi là thi không đậu cũng tốt? Thì ra ngươi chính là sớm có lòng này! Con ta thi không đậu, chính là do các ngươi những thứ mất hết lương tâm này nguyền rủa! Ta con mẹ nó bận tâm lo ngại gì ngươi rồi? Ta cho ngươi biết, nếu con ta xảy ra điều gì không may, ta tìm ngươi liều mạng!”
Triệu thị bị chửi quả thật hận không thể đào một kẽ đất đi xuống, mấy nàng dâu khác cũng nghe ra, Quách thị đây là chỉ cây dâu mắng cây hòe đấy.
Nhưng mà bọn họ đều rất bình tĩnh, dù sao đầu óc Quách thị này chính là rất kỳ quái, chuyện gì đều muốn trách trên đầu người khác, bà và con của bà không hề có một lỗi nào.
Mới vừa rồi mở miệng một tiếng con ta, nam nhân Triệu thị cũng từ trong bụng bà bò ra đấy, nặng bên này nhẹ bên kia, cũng không biết trong lòng Đàm Ngưu nghĩ như thế nào rồi.
Diệp Huệ Nhi ở bên cạnh nhỏ giọng khuyên Quách thị, ông cụ ở bên cạnh cũng kêu Diệp Dũng nhanh đi huyện đi, khi náo loạn đến túi bụi, có người tới đây báo tin, là mang tin tới cho Ngô thị, cháu của Ngô thị Ngô Sơn thông qua thi huyện, trong lòng Ngô thị rất vui mừng, nhưng bây giờ không thể hớn hở ra mặt, nếu không đầu mâu này đảo mắt sẽ chỉ vào trên đầu nàng rồi.
Quách thị vừa nghe giận dữ, con trai của mình không thi đậu, cố tình cháu của nàng dâu lão nhị lại thi đậu, có phải Ngô thị này đang cười trộm trong lòng không, đang định nổi giận, bị Diệp Huệ Nhi ngăn cản, nhỏ giọng nói với Quách thị: “Nương, chẳng qua chỉ là một kỳ thi huyện, còn có thi phủ và thi viện nữa, nào dễ dàng như vậy? Hiện giờ tìm được ca ca trước mới phải!”
Lưu thị và Hách thị có lòng nói mừng cho Ngô thị, chỉ có điều tình huống hiện giờ không thích hợp, cũng chỉ có thể chịu đựng.
Diệp Huệ Nhi nói lời không để cho bọn họ nghe thấy, nhưng Diệp Huệ Nhi nói cố ý cho Ngô thị nghe thấy, Ngô thị nghe nhưng không tức giận, như thế nào đi nữa, cũng tốt hơn người ngay cả thi huyện cũng không qua, còn nói cái gì mà chẳng qua chỉ là thi huyện, hiện giờ chỉ còn dư lại vịt chết còn cứng mỏ rồi.
Chờ bọn Diệp Dũng mượn xe về xong, lại có người tên Lưu chân to hay đi huyện Bảo Bình chạy đến Diệp gia, nói với mọi người: “Các ngươi nhanh đi trên huyện xem một chút đi, Diệp Căn lão đệ đã xảy ra chuyện!” dfienddn lieqiudoon
Quách thị nghe xong lập tức hướng về phía Lưu chân to, “Con ta xảy ra chuyện gì?”
Ông cụ cũng lo lắng nhìn Lưu chân to, Lưu chân to chỉ mang lời nhắn tới đây, nói: “Diệp huynh đệ đánh nhau với người, bị bắt.”
“A!” Quách thị càng thêm muốn hôn mê, ông cụ vội hỏi, “Vì sao đánh nhau?”
Quách thị nói: “Còn hỏi gì nữa? Nhanh đi cứu nhi tử đi. Còn không phải bởi vì thi không tốt, mượn rượu giải sầu!” Ngay cả thành ngữ Quách thị cũng lôi ra hết.
“Hỏi rõ, đến huyện nha cũng dễ nói, đại chất tử, cháu nói đi.” Lúc này ông cụ tỉnh táo.
Lưu chân to nói: “Cái này, ta cũng chỉ nghe người của tửu lâu nói lại, là Diệp Căn huynh đệ và một công tử trên huyện tranh kỹ nữ gì đó, mấy lời không nói được, liền đánh nhau! Sau đó liền bị bắt!”
Ông cụ vừa nghe, méo mặt, “Còn cứu cái gì! Súc sinh mất mặt!”
Quách thị lập tức nói: “Cha hắn, ông cũng không thể nghe người ngoài nói linh tinh, con ta tuyệt đối không phải người như vậy!” Mặc dù ở quê, nhưng cũng biết kỹ nữ là ý gì. Truyện Quân Sự
Lưu chân to nghe xong lời này cả giận, “Thím, ta có ý tốt tới báo tin, ngươi không thể nói như vậy, ta có thù hay hận với nhà ngươi, ta ton ton chạy tới tìm mắng đúng không? Các ngươi không tin vậy coi như xong, coi như ta chưa nói gì!” Nói xong định đi, mấy huynh đệ Diệp gia đều chạy nhanh giữ lấy Lưu chân to, để cho người ta đi như vậy, Diệp gia ở trong thôn đúng là thúi!
Lúc này Hách thị cũng nói: “Đúng vậy, đại huynh đệ tới báo tin, sao ngay cả ngụm nước cũng không uống chứ.” Hừ, người đọc sách cái gì? Còn sao Văn Khúc hạ phàm nữa, ta nhổ vào! Bây giờ mất mặt xấu hổ đi.
Ông cụ cũng sợ chuyện như vậy truyền ra trong thôn, đến lúc đó thật không dễ nghe.
Lưu chân to xua tay, “Uống nước thì không cần, ta chính là tới đây báo tin, các ngươi yên tâm, chuyện như vậy ta sẽ không tùy tiện nói, chỉ có điều, trong huyện khẳng định có người thôn ta cùng với người của mấy thôn gần đây, khẳng định cũng có người nhìn thấy, đến lúc đó truyền ra ngoài, các ngươi cũng đừng trách ta là được.”
Lưu chân to đi rồi, nhưng xảy ra chuyện như vậy! Rốt cuộc nên làm sao đây?
Ông cụ cảm thấy mất thể diện, nhưng không chịu nổi Quách thị và khuê nữ kêu trời trách đất, dù sao cũng là con út mình thương nhiều năm như vậy, giờ vào đại lao, không cứu ra ngoài cũng không nói được, chỉ có điều ông thật sự hận nghiến răng, vốn cho rằng trong nhà có thể ra một người làm rạng rỡ tổ tông, kết quả chính là rạng rỡ tổ tông như vậy đấy!
“Khóc cái gì mà khóc! Đều do bà bình thường nuông chiều!” Ông cụ tức giận mắng Quách thị.