9.
Vào ngày cưới, Tạ Lộ Dao một hai đòi làm phù dâu cho tôi.
"Tôi nể mặt anh cô, mới để cô tham gia hôn lễ hôm nay."
Tôi khuyên cô, đừng không biết tốt xấu.
Tạ Trình hận không thể để tất cả mọi người biết anh ta sắp kết hôn, trang web chính thức của công ty, mời cả nhân viên và khách hàng, nơi nào có thể tuyên truyền, anh ta đều cố gắng hết sức tuyên truyền ở đó.
Sẽ có rất nhiều người tham dự hôn lễ, không có lý do gì mà em gái của Tạ Trình không xuất hiện.
Tạ Lộ Dao bĩu môi, có hơi kiêu ngạo, không hề có vẻ ngoan ngoãn hiền lành như trước.
"Em vì chị mà lấy thân mạo hiểm, tuy rằng cũng không mong chị có thể hiểu cho, nhưng chị không thể nhầm lẫn em với loại người như Phó Tĩnh Châu!"
Sau đó, từ lúc trang điểm đến trước khi lên xe hoa, Tạ Lộ Dao phẫn nộ giải thích đủ chuyện giữa cô với Phó Tĩnh Châu cho tôi nghe.
Sau khi Phó Tĩnh Châu ra nước ngoài, lúc hai người gặp nhau cậu ta chưa biết thân phận của Tạ Lộ Dao.
Nhưng vào lúc đó, Tạ Lộ Dao đã nghe về tôi từ anh trai cô từ lâu.
Ngay từ đầu, lúc Phó Tĩnh Châu nhắc đến công ty, cô đã xác định được thân phận của cậu ta.
Tạ Lộ Dao nói: "Em đã nghe chuyện hồi xưa giữa chị và Phó Tĩnh Châu, em nghe nói hai người quen biết ở cô nhi viện, hơn nữa hai người còn lén yêu đương, vậy thì anh ta không nên nói về chị như thế."
Tôi nhíu mày: "Cậu ta nói gì về tôi?"
Trên thực tế, tôi có thể phần nào đoán được Phó Tĩnh Châu đã phỉ nhổ tôi như thế nào với người khác.
Dù sao ở trước mặt tôi mà cậu ta còn nói khó nghe như thế thì ở sau lưng tôi chắc chắn sẽ còn quá đáng hơn.
Tạ Lộ Dao nghiêng người về phía tôi, thấp giọng an ủi tôi: "Chị dâu, anh ta nói gì là chuyện của anh ta, bây giờ chị không còn liên quan gì đến anh ta nữa. Ngay từ đầu em đã khá khó chịu với anh ta, vong ơn phụ nghĩa, có mắt không tròng, lòng lang dạ sói, nhưng mà về sau, mặc dù việc em chia rẽ hai người rất vô đạo đức, nhưng em thực sự muốn giúp chị. Tình cảm hơn mười mấy năm của hai người, chỉ một người nhỏ bé như em đã có thể làm anh ta lộ ra bộ mặt xấu xí, thì chị tiếp tục lãng phí thời gian trên người anh ta sẽ không đáng biết bao nhiêu chứ! Tất nhiên, em cũng có lòng riêng.".
Tôi khẽ hỏi: "Lòng riêng gì?"
Tạ Lộ Dao cười tủm tỉm nhìn tôi: "Tóm lại, chị dâu, chị chỉ cần biết, hiện giờ chuyện em muốn đã thành sự thật."
Rõ ràng là tôi kết hôn, nhưng cô còn có vẻ hạnh phúc hơn tôi, nhìn Tạ Lộ Dao đang trò chuyện với chuyên gia trang điểm trong gương, tôi muốn nói, tôi cũng có lòng riêng.
Lúc Tạ Trình đến đón dâu, Tạ Lộ Dao chặn cửa, hỏi rất nhiều câu hỏi, nhân cơ hội xin rất nhiều phong bao lì xì đỏ.
Tạ Lộ Dao hỏi rất nhiều câu về tôi, thật ngạc nhiên, vậy mà Tạ Trình lại đối đáp trôi trải.
Một số trong số đó có những chuyện tôi chưa bao giờ nói với anh ta, vì vậy rõ ràng là Tạ Trình đã điều tra tôi.
Tạ Trình mặc đồ cưới cầm hoa trên tay, trang điểm nhẹ nhàng, khóe mắt và lông mày tinh xảo đến mức không thể rời mắt.
Đặc biệt là vào lúc này, đôi mắt phượng quyến rũ kia tràn ngập vui sướng, tràn đầy thâm tình khiến người tan chảy.
Đột nhiên tôi nghĩ, mọi thứ đang trở nên thú vị.
Lúc được Tạ Trình ôm lên xe cưới, bầu không khí rất sôi động, người đốt pháo hoa, cả nhiếp ảnh gia đều tụ tập lại.
Phó Tĩnh Châu không biết từ nơi nào tới chen vào, hai tay giữ cửa sổ xe, vì sợ bị kéo lại.
"Chị, đừng kết hôn được không, em sẽ cưới chị, em thề sẽ không bao giờ chọc giận chị nữa."
Mặt mày cậu ta vẫn còn hốc hác, có lẽ đã lâu rồi không được ngủ ngon, nhưng cằm lại nhẵn nhụi, hiển nhiên là cậu ta đã sửa soạn một phen rồi mới tới.
Cậu ta mặc một bộ vest đen được cắt may chỉn chu, mái tóc tỉ mỉ, trông giống như đến cướp hôn.
Nói như thế nào đây?
...... Hơi buồn cười, lố bịch.
Tôi không ngờ có một ngày trong tương lai, mình lại có thể bình tĩnh chứng kiến sự chật vật của Phó Tĩnh Châu, thậm chí trong lòng còn khinh thường.
Sự xuất hiện của cậu ta phá vỡ bầu không khí sôi động ban đầu, mọi người xung quanh đều hoảng sợ đứng tại chỗ, bối rối nhìn Tạ Trình.
Dù sao thì có là ai thì cũng chẳng thể ngờ lại có người ăn gan hùm mật gấu dám đến hôn lễ của Tạ Trình để cướp hôn.
Khác gì tìm đường c.h.ế.t chứ.
Vốn tưởng Tạ Trình sẽ tìm người đuổi Phó Tĩnh Châu, nhưng anh ta chỉ bình tĩnh yêu cầu nhiếp ảnh gia tắt máy ảnh, cũng không có ý định để những người xung quanh đến.
Nhất thời không rõ trong hồ lô của anh ta bán thuốc gì, cho nên tôi chỉ biết không làm gì cả, lẳng lặng nhìn Phó Tĩnh Châu.
Tôi lười bận tâm tới vấn đề yêu hay không yêu với cậu ta.
Vì câu trả lời đã rõ ràng rồi!
Nhưng Phó Tĩnh Châu lại không nhận ra.
Các khớp xương của cậu ta trắng bệch, cơ quai hàm hơi run rẩy, đôi mắt chứa đầy sự tuyệt vọng và bất lực đến nghẹt thở: "Chị, chị không thể không cần em."
Nói xong, cậu ta cười, nhưng nó còn xấu xí hơn cả khóc: "Chị quên rồi sao, sắp đến sinh nhật của chúng ta, chị nói sinh nhật hai mươi tư tuổi của em nên làm hoành tráng một chút, nhưng em chỉ muốn ở bên chị, những người khác đều không quan trọng, chị mới là người quan trọng nhất."
Thật nực cười, vì sao người ta luôn mất đi rồi mới biết trân trọng.
Hối hận sau khi mất đi cũng không phải là trân trọng, mà chỉ vì trong thời gian ngắn không gặp được người tốt hơn thôi.
"Phó Tĩnh Châu, nhiều năm như vậy, bởi vì yêu cậu, cho nên tôi cố ý bỏ qua thói hư tật xấu của cậu. Nhưng dường như cậu đã ở trong ảo tưởng của tôi quá lâu rồi, nên quên mất mình là người như thế nào. Thật ra, cậu không muốn kết hôn với tôi, có thể tôi rất quan trọng với cậu, nhưng đó không phải là tình yêu."
“Nói trắng ra là, cậu ích kỷ, dối trá, giỏi dùng biểu hiện giả dối để che giấu bản thân. Cậu nói cậu yêu tôi, nhưng sau khi chia tay cậu mới ý thức được, thật ra không phải vậy. Trước khi chia tay, cậu đã sớm không thích tôi, nhưng cậu không muốn rời đi, nó không liên quan gì đến tình yêu, có lẽ cũng có một phần tình thân như cậu đã nghĩ, nhưng phần nhiều là do thói quen, hoặc nói ở mức sâu sắc hơn, chính là trong tiềm thức cậu biết tôi có thể mang lại lợi ích cho cậu, nên cậu sợ sau khi rời đi sẽ hai bàn tay trắng, vì vậy cậu đã đấu tranh trong lòng. Ai cũng thích tô đẹp cho mình, che giấu mặt thói hư tật xấu, thế cho nên cuối cùng chính mình cũng tin vào nó.".
Phó Tĩnh Châu bối rối, dường như rất muốn chứng minh điều gì đó, cậu ta lấy ra một chiếc nhẫn từ trong lồng ngực: "Không phải, đây là chiếc nhẫn mà em đã đích thân làm ở thị trấn nhỏ lúc chúng ta đi du lịch vào năm em tốt nghiệp, việc em muốn cưới chị không phải là nhất thời nổi hứng. Em đã làm rất nhiều chuyện khiến chị buồn, nhưng chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, sao chị không thể cho em thêm một cơ hội nữa, chị thà gả cho Tạ Trình còn hơn gả cho em ư!"
Tôi liếc nhìn Tạ Trình đang nhíu chặt mày, nói với Phó Tĩnh Châu: "Phó Tĩnh Châu, anh ấy khác với cậu."
"Nhưng năm đó anh ta..."
Tôi gắt gao ngắt lời: "Phó Tĩnh Châu! Hôm nay tôi kết hôn, cậu không muốn làm tôi xấu hổ trước mặt mọi người lần nữa đâu, phải không?"
Mặc dù hiện trường đã rất xấu xí.
Khóe mắt đỏ hoe của Phó Tĩnh Châu lộ ra vẻ tuyệt vọng bí đường bí lối: "Chị, chị nói sẽ đón sinh nhật với em hết quãng đời còn lại, chị không thể nói mà không giữ lời!"
Không chút do dự, tôi bẻ ngón tay cậu ta ra, nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cậu ta.
"Phó Tĩnh Châu, trên đời này sẽ không có ai tốt như tôi thuở ban đầu, đối tốt với hai người mà không đòi hỏi bất cứ điều gì, vì vậy cậu không thể không chiếm được lợi từ tôi nữa thì lại nói tôi không đủ tốt, cậu không xứng."
Nuôi chó, chó còn biết báo ân, nhưng cậu ta và Đàm Tụng còn không bằng con chó.
Nhìn gương chiếu hậu, Phó Tĩnh Châu được vây quanh bởi quả bóng pháo hoa màu đỏ giữa bầu không khí vui mừng, nhưng cậu ta lại cô đơn khủng khiếp, lẻ loi đứng tại chỗ.
Bên trong xe cực kỳ lặng im.
Tôi không nhịn được hỏi: "Tại sao vừa rồi anh không ngăn cản Phó Tĩnh Châu?". Truyện Mỹ Thực
Tạ Trình bình tĩnh đáp: "Trước hôm nay, em là người bị Phó Tĩnh Châu bỏ rơi, nhưng sau ngày hôm nay, mọi người sẽ biết Phó Tĩnh Châu hoàn toàn tỉnh ngộ, nhưng kiếp này không còn cơ hội, bởi vì em sẽ trở thành bà chủ của nhà họ Tạ."
Tôi lập tức hiểu ra: "Anh đang báo thù cho tôi à?"
Tạ Trình không nói thêm gì nữa.
Đám cưới hoành tráng đến mức tôi không có lý do gì để về nhà sống một mình.
Sau khi tắm rửa tẩy trang xong, tôi mệt mỏi bước ra khỏi phòng tắm.
Tạ Trình mặc bộ đồ ngủ lụa, eo gầy nhưng rắn chắc, đôi chân thon thả cân đối.
Anh ta ngồi cứng đờ trên giường, giống như một con chó nhỏ chờ lệnh của chủ nhân.
Thấy tôi đi ra, anh ta chậm rãi duỗi thẳng lưng, một lúc lâu mới bật ra vài chữ: "... Em buồn ngủ à?"
Tôi nhìn thời gian, đã quá ba giờ sáng.
"Không buồn ngủ, chỉ vừa nằm xuống giường đã có thể ngất xỉu thôi."
Anh ta có vẻ xấu hổ, sau đó cả người cứng ngắc lên giường, kéo góc chăn bông, miễn cưỡng che phần thân trên của mình.
Tôi đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Tôi luôn cảm thấy Tạ Trình là kiểu mặt người dạ thú, mang kính ra vẻ đạo mạo, nhưng thực tế tâm tư thâm trầm lại rất có tính chiếm hữu.
Nhưng khi không có người ngoài xung quanh, anh ta sẵn sàng cho tôi thấy khía cạnh yếu ớt của mình.
Đột nhiên phát hiện Tạ Trình không đeo kính.
Mái tóc bồng bềnh che trán, lông mi dày cong vút, khuôn mặt trắng noãn sạch sẽ, trông trẻ hơn rất nhiều, giống như một sinh viên đại học tính trẻ con.
Thấy tôi đến gần, cơ thể anh ta ngày càng căng chặt.
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta một lát: "Tạ Trình, có ai nói với anh là dáng vẻ không đeo kính của anh thực dễ làm người ta sinh ra ý nghĩ muốn làm anh khóc chưa? Anh đeo kính là vì cố ý nhiễu loạn sự chú ý của đối phương à?"
Lời vừa dứt, tôi thấy rõ mặt Tạ Trình đột nhiên đỏ đến tận chóp tai.
Tôi lập tức bị sốc.
Không ngờ kẻ chỉ trông giống con người như Tạ Trình, lại có một mặt ngây ngô và trong sáng như vậy.
Bầu không khí dần dần nóng lên, vào lúc chuẩn bị phải làm gì đó, Tạ Trình đột nhiên chảy m.á.u cam.
Lúc đầu, chỉ là một chút, sau đó liền không dừng được, tôi hoàn toàn sợ hãi.
Sau khi m.á.u ngừng chảy, Tạ Trình nắm lấy bàn tay hơi run rẩy của tôi, "Đừng lo, anh không thể c.h.ế.t, cho dù anh có ch.ế.t, anh cũng sẽ viết di chúc trước."
Anh ta dường như luôn biết tôi muốn gì nhất và luôn đưa những thứ đó đến cho tôi.
Được anh ta ôm vào lòng, tôi đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Đêm nay đẹp như vậy, vốn định nói một bí mật cho anh ta biết, nhưng may mắn là anh ta không phải sắp c.h.ế.t, nếu không nói ra bí mật đó sẽ không còn thú vị nữa.
Tuy nhiên, vào ngày thứ hai sau đám cưới, Tạ Trình đã biến mất