Nhật Kí Nữ Pháp Y: Để Người Chết Được Nhắm Mắt

Chương 32: Vạch lá tìm sâu




Nguồn: https://www.zhihu.com/.../section/1231935361762193408...

Hung thủ đã có sự trù bị rất cẩn thận, chúng tôi đoán hắn ta đã đi một chiếc giày đế mềm mới tinh khi gây án, sàn nhà Lương Diễm lại được lát bằng gỗ cứng, trên sàn chỉ lưu lại mấy vết mờ mờ, nghi là dấu chân thủ phạm, không có giá trị nào cả. Hơn nữa, tại hiện trường không phát hiện ra tóc, vân tay cũng như những manh mối khác, nên rất có thể hung thủ đã đeo găng tay và đội mũ.
Điều duy nhất có thể xác định, đó là dựa vào mức độ ra tay tàn nhẫn của hung thủ, có thể đoán, hung thủ là nam, dáng người vạm vỡ. Nhưng chiều cao, thể trọng và diện mạo của hung thủ thì vẫn còn là một ẩn số.
Hắn ta chắc hẳn phải là một tên tội phạm có nhiều kinh nghiệm gây án.
Theo lời kể của Hoàng Thu Hội, hàng xóm của Lương Diễm, thì cô này thường xuyên lên mạng đến tận 2, 3 giờ sáng. Đêm qua vào tầm 1 giờ, cô ấy nghe thấy tiếng bước chân vội vã và hỗn loạn ngoài hành lang, do chỉ có hai gia đình sống ở tầng này, nên giờ nghĩ lại, rất có thể đó là tiếng hung thủ đang tháo chạy.
Tuy nhiên, Hoàng Thu Hội cũng không thể cung cấp thêm được manh mối khác.
Manh mối duy nhất có thể lần theo lúc này, chính là con dao bếp mà hung thủ dùng để gây án. Nếu hung thủ thực sự giống với những gì chúng tôi suy đoán, là một tên tội phạm giàu kinh nghiệm, thì chắc chắn hắn sẽ không giữ lại con dao, có thể đã phi tang hung khí ở một nơi an toàn nào đó, ví dụ như dưới đáy sông, mà kể cả có tìm thấy cũng không còn giá trị phá án, nhưng vẫn có thể dùng làm vật chứng, từ đó phán đoán được hướng tháo chạy của hung thủ.
Vẫn còn một manh mối quan trọng khác là, hung thủ rất có thể biết được rằng nhà Lương Diễm đêm hôm đó đang cất giữ 300.000 Nhân Dân Tệ tiền mặt, và mục đích gây án của hắn là lấy đi số tiền khổng lồ đó, nên hắn phải có mối liên hệ mật thiết với trường Trung học số 34, không nên loại trừ khả năng đồng nghiệp của Lương Diễm đã gây án.
Thẩm Thư, Hứa Thiên Hoa và Phùng Khả Hân cùng nhau đi đến trường Trung học số 34 để tìm hiểu. Sau đó là cuộc đối thoại với ba người trong cuộc chính là Lưu Nguyên, Diêu Văn Địch và nhân viên tài vụ Vu Oánh Oánh.
Theo lời giới thiệu của Lưu Nguyên, trường Trung học số 34 là trường trọng điểm của khu, mỗi học kì, các em học sinh có điểm thi kém sẽ phải tự trả học phí để có thể tiếp tục theo học. Tuần này là tuần thu tiền học phí chọn trường, tiền mặt gửi vào tài khoản hàng ngày khoảng 300.000 tệ, hôm qua là ngày đầu thu phí, tổng nhận được 300.000 tệ. Vì ngân hàng đã đóng cửa sau khi khoản tiền cuối cùng được thu, nên kế toán Lương Diễm đã mang số tiền đó về nhà cất giữ. Điều này luôn được làm vậy từ trước đến nay và chưa bao giờ xảy ra sai sót.
Thẩm Thư hỏi: “Việc Lương Diễm mang tiền về nhà, có những ai biết?”
Lưu Nguyên đáp: “Rất nhiều người biết, điều này không phải là bí mật ở trong trường, các anh cũng biết, mấy bà phụ nữ trung tuổi mà ở gần nhau thì chả có cái bí mật nào là không lộ ra cả, nói gì chuyện này đã được làm từ mấy năm nay.”
Thẩm Thư nói: “Theo những gì anh biết, trong số giáo viên và nhân viên của trường, có người nào gần đây phải cần tiền gấp, tỉ dụ như người nhà ốm cần tiền phẫu thuật, đến hạn trả nợ, hay những trường hợp khẩn cấp khác không?”
Lưu Nguyên chớp mắt, trầm giọng đáp: “Nghi ngờ đồng nghiệp cũng chả hay ho gì, nhưng chuyện lớn như vậy, tôi có muốn giấu cũng không được. Tôi thấy cậu nhân viên Lư Kiệt trong trường rất đáng ngờ. Dạo gần đây anh ta có chơi cổ phiếu và bị thua lớn, lại đang cần tiền để lo đám cưới. Cậu ta từng có tiền án về tội trộm cắp, nhưng lại có họ hàng làm việc trong chính quyền thành phố, nên tôi không thể từ chối khi người này giới thiệu cậu ta vào trường làm việc. Cậu ta trước nay luôn là nhân tố bất ổn định của trường chúng tôi.”
Lời khai của Diêu Văn Địch và Vu Oánh Oánh rất khớp với những gì mà Lưu Nguyên kể lại. Bằng vài ngón nghiệp vụ, Thẩm Thư có thể nhận ra những người này đã có sự thống nhất lời khai từ trước.
Tuy nhiên điều này cũng đã được dự liệu. Trong trường xảy ra chuyện lớn như thế, việc mấy người họ bàn với nhau để đưa ra lời khai thống nhất nhằm tránh phiền phức cũng là điều dễ hiểu, không thể vì thế mà nghi ngờ ba người bọn họ có dính líu tới vụ án.
Thế nhưng, nếu có rất nhiều người trong trường biết chuyện Lương Diễm mang tiền về nhà, thì giá trị của manh mối này cũng bị giảm đi đáng kể. Phạm vi điều tra có thể sẽ rất lớn, bất cứ nhân viên nào trong trường cũng có khả năng để lộ thông tin đó ra bên ngoài, thu hút sự chú ý của những kẻ chủ mưu.
Bất luận thế nào, cũng không thể bỏ qua đối tượng tình nghi mà Lưu Nguyên đề cập tới. Thẩm Thư lệnh cho Hứa Thiên Hoa đi điều tra về Lư Kiệt, xác minh xem cậu ta có khả năng gây án vào tối hôm đó hay không.
Vào lúc này, Thẩm Thư bỗng nhận được cuộc điện thoại từ văn phòng cục, yêu cầu anh đến văn phòng để họp.
Cục trưởng Vương Mộc, Cục trưởng Cục điều tra hình sự Vương Đại Hải, Cục phó Cục trị an Phú Cường cùng một số đảng viên khác đang đợi Thẩm Thư trong phòng họp. Thấy Thẩm Thư bước vào, Vương Mộc ra hiệu cho anh ta ngồi xuống, yêu cầu anh thuật lại vụ án, đồng thời báo cáo về tiến trình điều tra.
Thẩm Thư sau đó đã kể lại tường tận về vụ án.
Vương Mộc nghiêm mặt nói: “Đây là một trường hợp đặc biệt, nạn nhân là vợ của Đội trưởng đội hình sự mới được bổ nhiệm Chu Gia Tương. Thủ đoạn ra tay của hung thủ vô cùng tàn bạo, có thể thấy đồng chí Chu Gia Tương đã bị đánh một đòn tâm lý nặng đến mức nào. Hiện tôi đã cho văn phòng Cục liên hệ với anh ấy, cố nói tránh đi để anh ấy có sự chuẩn bị về mặt tinh thần. Chu Gia Tương sẽ về nước trên chuyến bay tối nay, đến lúc đó chúng ta sẽ nói rõ cho anh ấy biết về tình hình. Thời điểm xảy ra vụ án là ngày 15 tháng 7, nên tôi đặt tên cho vụ án lần này là đại án 715, tuyên bố thành lập tổ chuyên án. Đại Hải, anh hãy giới thiệu cho mọi người về công tác phân công tổ chuyên án.”
Vương Đại Hải hắng giọng nói: “Thông qua thảo luận của Đảng bộ Cục, quyết định, tổ chuyên án 715 sẽ do đồng chí Vương Mộc là Cục trưởng kiêm Chính ủy đảm nhận vai trò tổ trưởng; Cục phó Vương Đại Hải, Phú Cường, phó Chính ủy Triệu Dũng Đoan, Chủ nhiệm bộ Chính trị Tôn Vĩnh Đào và chủ nhiệm Văn phòng Hồ Bình sẽ đồng đảm nhận vai trò tổ phó. Phó đội trưởng đội Hình sự Thẩm Thư làm tổ viên, phụ trách công tác phá án, đồng thời chịu trách nhiệm trước các lãnh đạo của tổ chuyên án. Do tính chất đặc thù của vụ án lần này, tổ chuyên án có quyền điều động mọi tài nguyên của Cục thành phố.”
Vương Mộc tiếp lời: “Chuyên án 715 nếu không được xử lý tốt sẽ ảnh hưởng xấu đến uy tín của cảnh sát chúng ta cũng như tinh thần của các cán bộ chiến sĩ trong ngành, vì thế ngay tại đây, tôi muốn tạo chút áp lực cho các đồng chí trẻ, trong vòng 1 tháng phải phá được vụ án. Thẩm Thư, cậu có tự tin mình sẽ hoàn thành nhiệm vụ không?”
Thẩm Thư gật đầu đáp: “Tôi tự tin, dưới sự chỉ đạo chính xác của lãnh đạo Đảng, tôi tin mình sẽ hoàn thành nhiệm vụ được giao.”
Vương Mộc nở một nụ cười hiền từ, nói: “Thế mới đúng chứ, vì sự ổn định của Cục cảnh sát hình sự, những người trẻ phải gánh vác trách nhiệm nhiều hơn.”
Thẩm Thư thầm nghĩ, mình chỉ là một tên chiến sĩ, sau mình còn 7, 8 vị tướng quân, cuối cùng người gánh vác trách nhiệm vẫn là mình, đây là lô-gic kiểu gì vậy?
Tuy nhiên, Thẩm Thư đã quá quen với kiểu làm việc như này, nên cũng không bận tâm lắm mà chỉ đáp: “Rõ, cảm ơn sự tín nhiệm của Cục trưởng.”
Đêm hôm đó, Chu Gia Tương trở về từ Hàn Quốc, vụ án được đích thân Vương Mộc kể lại, đồng thời động viên anh ta cố nén đau thương, tổ chức nhất định sẽ dốc toàn lực để phá án.
Khi Chu Gia Tương hay tin Lương Diễm qua đời, sắc mặt anh ta tái mét, sững sờ hồi lâu mới lấy tay ôm mặt mà khóc thảm thiết. Anh nghẹn ngào nói với Vương Mộc: “Cục trưởng Vương, sự việc xảy ra đột ngột quá, không ngờ trong nhà lại xảy ra việc lớn như vậy, nếu như tôi ở nhà hôm ấy, hung thủ chắc chắn sẽ không dám bén mảng tới. Cục trưởng Vương, ngài hãy để tôi trực tiếp đòi lại công bằng.”
Vương Mộc tỏ vẻ lo lắng, vỗ vai anh ta rồi nói: “Đừng lo, vụ án này không phải của riêng anh, nó liên quan đến sự ổn định trong lòng quân của toàn thể cán bộ chiến sĩ, liên quan đến danh dự của Cục thành phố. Tổ chức nhất định sẽ dốc toàn lực để bắt được hung thủ một cách nhanh nhất.”
Chu Gia Tương rút từ trong túi xách ra một chiếc khăn giấy thơm, lau đi những giọt nước mắt cuối cùng còn sót lại trên khuôn mặt rồi nói: “Cục trưởng Vương, Lương Diễm là một người tốt, vì cái gia đình này mà ngày nào cô ấy cũng đi sớm về muộn, làm việc chăm chỉ, không ngờ lại có kết cục như thế này, tôi thật có lỗi với cô ấy.” Chưa hết câu, anh ta lại nức nở liên hồi.
Chiếc khăn giấy mà Chu Gia Tương dùng dường như thơm hơn mọi ngày, mùi hương ấy xộc thẳng vào mũi của Vương Mộc. Ngũ quan trên khuôn mặt Vương Mộc như ép chặt lại với nhau tạo nên một biểu cảm kỳ quái, ông ta cố nén cơn hắt hơi đang sắp phun trào ra khỏi lỗ mũi, nói: “Lương Diễm là một người vợ ưu tú của cảnh sát, Cục sẽ xem xét điểm này, tuy không thể truy phong danh hiệu liệt sĩ, nhưng sẽ tặng bằng khen danh dự cho cô ấy, để cô ấy có thể an tâm nhắm mắt. Tiểu Chu à, bây giờ anh phải biến đau thương thành hành động, làm tốt hai việc, một là giữ gìn sức khỏe, không được quá đau thương làm ảnh hưởng đến bản thân; hai là làm tốt công tác tư tưởng với người con. Theo tôi được biết thì con gái anh đang học ở Bắc Kinh, con bé vẫn chưa hay tin về mẹ nó, anh phải an ủi con bé thật tốt, không được để nó sao nhãng việc học, đó là trách nhiệm làm bố của anh. Lúc này, anh phải thật mạnh mẽ.”. Truyện Mạt Thế
Chu Gia Tương gật đầu đáp: “Cảm ơn Cục trưởng Vương vì những lời khuyên chân thành. Tôi có một yêu cầu, không biết tổ chức có thể đáp ứng được không?”
Vương Mộc khuyến khích: “Nếu anh có yêu cầu gì, cứ nói ra, chỉ cần tổ chức làm được thì chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để thực hiện.”
Chu Gia Tường nói: “Tôi hy vọng có thể tham gia vào tổ chuyên án, tận tay bắt được hung thủ và đem hắn ra trước công lý.”
Vương Mộc chỉ vào tay anh ta: “Tiểu Chu à, đừng vì gặp chuyện mà đánh mất chừng mực, quên đi nguyên tắc của tổ chức, cậu là người thân của bị hại, sao có thể tham gia vào tổ chuyên án được, có phải cậu không tin tưởng tổ chức hay không?” Vương Mộc làm bộ giận dữ, vểnh râu rồi trợn mắt, biểu cảm ngây thơ vô tội của ông ta sinh động đến mức người khác còn tưởng ông ấy đang bắt trước cô cháu gái bốn tuổi của mình.
Chu Gia Tương lại lấy khăn giấy ra lau nước mắt và nước mũi, nói: “Lãnh đạo đã nói vậy, tôi sẽ rút lại yêu cầu tham gia tổ chuyên án để tránh bị nghi ngờ.”
Vương Mộc đáp: “Vậy mới phải, việc quan trọng nhất của cậu bây giờ là điều chỉnh lại cảm xúc, lo xong xuôi hậu sự cho Tiểu Diễm. Tổ chức Đảng đã bàn bạc và quyết định sẽ tri trả toàn bộ chi phí mai táng cho Tiểu Diễm.”
Chu Gia Tương nói: “Cảm ơn sự quan tâm của tổ chức. Cục trưởng Vương, ngài còn nhiều việc phải lo, tôi sẽ không làm phiền ngài nữa, tôi muốn về nhà để xem.”
Vương Mộc đáp: “Vậy cũng được, nếu khoảng thời gian này cậu không muốn ở nhà, có thể đến nhà khách Bộ công an, tôi đã cho người nói qua, cậu có thể đến đó để ăn uống miễn phí.”
Chu Gia Tương dẫn theo thám tử của Đội hình sự Châu Quốc Hiền, người đi cùng anh ta đến Hàn Quốc để tham gia khảo sát, về nhà mình thu dọn một số đồ đạc. Mới đi có vài ngày mà người đã cách xa mãi mãi, tâm trí tràn ngập hình ảnh về người cũ, buồn khóc khôn nguôi. Sau đó anh ta thu dọn hành lý rồi chuyển đến nhà khách của Bộ công an để ở tạm.
Chu Gia Tường ăn cơm tối, tắm nước nóng, vẫn chưa kịp nghỉ ngơi thì Thẩm Thư đã đến gõ cửa.
Sauk hi Chu Gia Tường mở cửa, Thẩm Thư nói muốn báo cáo cho anh ta về tiến trình phá án.
Chu Gia Tường nghĩ ngợi rồi nói: “Tôi không tham gia vào vụ án lần này, để tránh bị nghi ngờ, tốt nhất không nên nghe anh báo cáo thì hơn.”
Thẩm Thư đáp: “Tôi muốn anh giúp làm rõ một số tình tiết của vụ án.”
Chu Gia Tương nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Thư, như muốn nhìn thấu tâm tư anh, nói: “Anh đang điều tra tôi?”
Thẩm Thư đáp: “Anh đừng hiểu lầm, chỉ là những chuyện này người ngoài không biết nên cần sự phối hợp của anh.”
Chu Gia Tương nghiến lợi mà rằng: “Cậu vào đi, có gì muốn hỏi thì nói nhanh lên.”
Thẩm Thư bước vào phòng rồi ngồi xuống, nói: “Trong két sắt nhà anh có những tài sản gì?”
Chu Gia Tương hồi tưởng lại: “Có một vài thẻ ngân hàng, đồ trang sức, hình như còn một ít tiền mặt, tầm mười đến hai vạn, vậy thôi.”
Thẩm Thư hỏi: “Két sắt nhà anh có hai lớp bảo hiểm, vừa cài mật mã vừa được khóa. Ngoài hai vợ chồng anh ra, còn ai biết mật khẩu và nơi cất chìa khóa không?”
Chu Gia Tương đáp: “Không ai cả, có thể con gái tôi biết, cái đó thì tôi không chắc.”
Thẩm Thư nói: “Vợ chồng anh có đắc tội với ai trong xã hội không?”
Chu Gia Tương đáp: “Ngành của chúng ta làm sao tránh khỏi việc không có kẻ thù? Tôi từng làm việc trong đội an ninh, chủ yếu làm về chống khiêu dâm, khó tránh khỏi việc gây thù chuốc án.”
Thẩm Thư gật đầu hỏi: “Trong số những người có thù oán với gia đình anh, có ai gần gũi với vợ chồng anh, nắm được lịch công tác của anh cũng như động thái làm việc của vợ anh hay không?”
Chu Gia Tương nghĩ ngợi rồi đáp: “Cái này nhất thời tôi không nhớ ra, cậu xem như này có được không, hôm nay chúng ta chỉ nói tới đây thôi, khi nào tôi nhớ ra sẽ báo lại cho cậu.”
Thẩm Thư thấy có vẻ anh ta muốn tiễn khách, đành đứng lên nói: “Thôi được, nếu anh có bất cứ manh mối nào hãy liên hệ cho tôi, vụ án này cần có sự phối hợp của anh.”
Trở về đội Hình sự, Từ Thiên Hoa đã báo cáo cho Thẩm Thư về kết quả điều tra Lư Kiệt. Những gì mà Lưu Nguyên cung cấp là thật, Lư Kiệt dạo gần đây đúng là có cần tiền để lo cưới hỏi, cũng bị thua lỗ trên sàn chứng khoán. Thế nhưng tối hôm xảy ra vụ án, anh ta lại đang uống rượu với bạn, sau đó còn đi hát karaoke đến tận 2 giờ sáng mới về, không có thời gian gây án, điều này được bạn anh ta làm chứng.
Thẩm Thư triệu tập Hứa Thiên Hoa và Phùng Khả Hân đến để họp rồi nói: “Đã mười tám giờ trôi qua kể từ khi phát hiện ra thi thể, vụ việc vẫn chưa được làm rõ. Tiếp sau đây, chúng ta chỉ có thể cho điều tra diện rộng toàn bộ giáo viên, nhân viên trường Trung học số 34 cùng những người có thù oán với Chu Gia Tương và vợ ông ta. Đây là một khối lượng công việc lớn, cần huy động nhiều lực lượng, các cậu cho người đi sắp xếp, toàn bộ những cảnh sát có mặt ở Đội 2 và Đội 3 đều phải tập trung vào vụ án lần này, cố gắng hết sức để tìm ra manh mối. Phùng Khả Hân phụ trách truy tìm hung khí gây án, lấy hiện trường vụ án làm trung tâm, huy động lực lượng đồng cảnh sát để truy tìm hung khi ở những khu vực khả nghi.”
Sau khi bố trí công việc xong, lòng Thẩm Thư vẫn nặng trĩu, dựa vào kinh nghiệm của mình, vụ án đột nhập vào phòng giết người cướp của này, một khi đã qua thời điểm nóng của vụ án, có muốn điều tra thêm cũng sẽ gặp khó khăn. Thế nhưng, hung thủ lại quá giàu kinh nghiệm, việc điều tra lần lượt từng người như này chẳng khác gì mò kim đáy bể, thật khó khăn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.