Một thiếu niên mười tám tuổi bước ra khỏi đám đông.
Hắn ta có hơi căng thẳng đi tới trước lỉnh châu, hai tay đặt lên đó, sau đó lập tức phát ra một luồng lỉnh lực.
Lỉnh châu khẽ chớp động, ngay sau đó từng điểm sáng không ngừng sáng lên.
Nhưng đến viên thứ ba, linh châu không còn sáng nữa và lại mờ đi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt thiếu niên tràn đầy tuyệt vọng.
Trưởng lão bên cạnh thấy vậy, tuyên bố: “Thiên phú cấp ba, không thông qua.”
Mọi người nhất thời căng thẳng, người thứ nhất thất bại, xem ra cửa ải thứ nhất này cũng không hề đơn giản.
“Tiếp theo, số hai.” Trưởng lão lại nói.
Các đệ tử dưới sân lần lượt lên khán đài kiểm tra, những âm thanh thông qua hay không thông qua không ngừng vang lên từ trong miệng trưởng lão.
Đệ tử thông qua phần lớn dều có thiên phú cấp bốn, cấp năm, thỉnh thoảng cũng có thiên
phú cấp sáu nhưng phần lớn là do tuổi tác gần đến hai mươi lăm, căn cơ vững chắc.
Chẳng bao lâu sau, một nửa số người đã được kiểm tra xong.
Mà khỉ một vị thiếu nữ đứng lên đà í cao, ngay lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
“Là Lâm Lạc Nhi.”
“Không biết nàng ta sẽ là thiên phú hạng mấy.”
Mọi người nhìn nhau đầy mong đợi, Lâm Lạc Nhỉ đặt tay ở trên linh châu, một lát sau lỉnh châu bắt đầu lóng lánh điểm sáng.
Khi toàn bộ điểm sáng xuất hiện, tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.
“Trời ạ! Là thiên phú cấp bảy.”
“Không hổ danh là Lâm Lạc Nhi.”
Mọi người cảm khái nói, trưởng lão trên khán đài nhìn về phía Lâm Lạc Nhi với ánh mắt cũng tràn đầy vẻ tán thưởng.
Mà sắc mặt của Lâm Lạc Nhi vẫn lạnh nhạt như trước, nàng ta hành lê xong thì đi xuống.
Sau khỉ lần lượt mười mấy người thì đến
lượt Tô Uyển Nhi.
Tô Uyển Nhi ngạo nghễ đi lên đài cao, sau đó đặt tay lên lỉnh châu.
Những người phía dướỉ không chú ý tới, trong lòng bàn tay của Tô Uyển Nhi có một lá bùa được nàng ta che giấu rất sâu.
Lá bùa này có thể thay đổi cảm ứng của linh châu, tăng cấp bậc thiên phú của nàng ta.
Trưởng lão trọng tài ở một bên đương nhiên là có nhìn thấy, nhưng ông ta lại không vạch trần.
Ông ta đã nhận được mệnh lệnh của La Vân, bất luận như thế nào cũng phải bảo đảm cho Tô Uyển Nhi được thông qua. Truyện Đoản Văn
Chẳng mấy chốc, những đốm sáng trong linh châu lóe lên, vậy mà lại sáng lên bảy viên.
“Bảy viên. Thế mà nàng ta cũng là thiên phú cấp bảy.”
“Trời ạ! Người này là ai? Vậy mà cũng có thiên phú cấp bảy”
Mọi người kinh ngạc kêu lên, khiếp sợ nhìn Tô Uyển Nhỉ.
Tô Uyển Nhỉ nhanh chóng thu hồi bùa chú, nhìn thấy tất cả mọi người ốêu dùng ánh mắt
kinh ngạc sùng bái nhìn mình, trên mặt nàng ta tràn đầy vẻ đắc ý.
Thì ra đây chính là cảm giác được người ta coi là thiên tài.
Nàng ta đắc ý nhìn Phương Thần, cố gắng nhìn ra sự ngạc nhiên hay hối hận trong mắt đối phương.
Nhưng điều khiến cho nàng ta tức giận chính là Phương Thần vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh, thậm chí còn không thèm liếc nhìn nàng ta.
“Hừ! Ta xem ngươi có thể đắc ý tới khi nào. Chờ ngươi kiểm tra ra thiên phú chỉ có cấp một nhất định sẽ rất buồn cười.”
Nàng ta cười nham hiểm vì đã sớm biết thủ đoạn La Vân chuẩn bị đối phó với Phương Thần.
Sau đó lại mấy trăm người, đến phiên La Ngạo.
Trước khi lên khán đài, La Ngạo lạnh lùng nhìn về phía Phương Thần: “Phế vật, cho ngươi biết cái gì mới là thiên phú thực sự.”
Sau đó hắn ta đi lên đài cao, hai tay âh vào linh châu, vận chuyển linh lực.
Nhất thời, điểm sáng nhanh chóng sáng lên.
Một điểm sáng. Hai cáim bảy cái, tám cái.
Tám điểm sáng! Không ngờ có tám điểm sáng.
“Trời ạ! Ta không nhìn lầm chứ.”
“Thiên phú cấp tám. Đúng là La Ngạo! Quả thực là yêu nghiệt mà.”
“La gia này thật sự đáng sợ, đầu tiên là La Vân, bây giờ lại thêm một La Ngạo. Đây là tiết tấu muốn quật khởi à.”
Mọi người liên tục thán phục, không ít nữ đệ tử đêu dùng ánh mắt sùng bái nhìn La Ngạo.
La Ngạo cũng rất hài lòng với kết quả này, hắn ta ngẩng cao đầu, khinh thường nhìn Phương Thần như đang nhìn một con kiến hôi.
Sau khi xuống đài, La Ngạo đi qua bên cạnh Phương Thần, ngạo mạn nói: “Thấy chưa? Đây chính là chênh lệch giữa chúng ta”
‘Vậy sao?” Khóe miệng Phương Thần hơi nhếch lên: Vậy thì xem đì.”
Số người dần dần giảm bớt, người kiểm tra đã tới người cuối cùng.
Ngay lúc trưởng lão sắp gọi lên thì trưởng lão trọng tài đi tới trước Linh Châu, giống như là đang kiểm tra linh tính của Linh Châu như thế
nào.
Nhưng không ai để ý rằng trưởng lão trọng tài có một khối ngọc thạch màu tím đen, vừa chạm vào đã dung nhập vào trong linh châu.
Nhất thời linh châu mờ đi, nhưng mà cũng không có ai phát hiện ra chi tiết này, cũng không ai có thể nghĩ đến trưởng lão trọng tài lại giở trò ở trong đó.
Lúc này một vị trưởng lão khác cũng gọi lên người cuối cùng: “Số 5321, đi lên.”
Phương Thần chậm rãi bước ra khỏi đám đông đã hấp dẫn vô số người chú ý.
“Không biết tự lượng sức mình.” La Ngạo nhạo báng.
“Đợi ta xem ngươi xấu mặt như thế nào.1’ Tô Uyển Nhi cười lạnh không thôi.
“Tự phế tu vỉ lại còn tới, hắn nghĩ rằng mình còn có thiên phú như trước nữa à?”
“Tự phế sẽ lưu lại tai họa ngầm cực lớn trong cơ thể, ta cảm thấy ngay cả cấp ba hắn cũng không đạt được.”
“Ta đoán là cấp một.”
Phía dưới có không ít người đều cười nói.
“Để ta xem, thiên phú của ngươi như thế
nào.” Duy chỉ có đôi mắt quyến rũ của Mộng Dao tràn đầy chờ mong.
Phương Thần không để ý tới lời nói của những người này, hắn đỉ tới trước mặt linh châu.
Hắn từ từ đặt tay lên lỉnh châu, truyền lỉnh lực của bản thân vào trong đó.
Nhưng đợi một lát, lỉnh châu lại không có chút phản ứng nào.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người phía dưới đều bật cười.
“Không phải là ngay cả cấp một cũng không có chú?”
“Phế vật trong phế vật.”
“Không hổ danh là kẻ ngốc tự phế tu vi, quá trâu bò.”
“Ha ha ha, ta buồn cười chết mất.”
Tiếng cười nhạo không ngừng vang lên ở phía dưới.
Trưởng lão trọng tài cười lạnh trong lòng: “vẫn Minh Thạch sẽ làm lỉnh tính của Trắc Thiên Châu giảm đi mười lần, cho dù thiên phú của ngươi có tốt hơn nữa cũng chỉ có thể là cấp một.”
La Vân cũng cười lạnh nhìn Phương Thần:
‘Đây cũng là kết cục khi ngươi đắc tội ta/
Bên kia Lâm Tuyết Nghiên cũng lắc đầu, nàng ta biết Phương Thần là đồ phế vật, nhưng không ngờ hắn lại phế vật đến nước này, ngay cả cấp một cũng không có.
Đồng thời nàng ta càng thêm kiên định không thể để cho Phương Thần làm hại Mộng Dao.
Nhưng chẳng bao lâu, tiếng cười nhạo của bọn họ lại ỉm bặt.
Bởi vì linh châu đột nhiên tỏa sáng rực rỡ. Ngay sau đó “Bum1’ một tiếng vỡ nát hóa thành bột phấn.
Yên tĩnh, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này, không biết nên làm gì.
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao linh châu lại nổ tung?”
“Không biết, ta chỉ thấy một chùm ánh sáng, sau đó thì nổ tung”
/zVậy xem như Phương Thần vẫn chưa qua”
Sau khỉ khiếp sợ, phía dưới bắt đầu nghị luận sôi nối.
Duy chỉ có sắc mặt Phương Thần vẫn bình tĩnh, đối với chuyện này hắn cũng không có bất kỳ kinh ngạc gì.
Hiện giờ hắn đã không còn như trước nữa, thân thể Kiếm Ma, Thiên Đạo Ma Cốt, Hồn Thiên Ma Nhãn, Kiếm Ma huyết mạch.
Mỗi một dạng xuất hiện ở trên người mỗi người đều sẽ vượt qua giới hạn dò xét thiên phú cấp chín của linh châu, mà mấy loại này thêm vào trên người Phương Thần, cho dù là giảm gấp mười lần thì như thế nào, cũng vẫn sẽ nổ tung như cũ.
Thiên phú của Phương Thần, không phải những người trước mắt này có thể so sánh được.
Mộng Dao chớp chớp đôi mắt quyến rũ, kết quả này cũng vượt qua dự liệu của nàng ây.
Trưởng lão trọng tài cũng ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này, ông ta có hơi ngơ ngác.
Nhưng ngay sau đó sắc mặt ông ta lại lạnh lùng, thản nhiên nói: “Lỉnh châu nổ tung, vậy chứng tỏ ngươi không thông qua khảo hạch, loại bỏ.”
Lời này vừa nói ra, phía dưới lại càng náo động hơn.
“Cái này coi như là không qua sao?”
“Nổ thì tính thế nào được chứ?”
“Có thể là thiên phú quá tốt nên mới nổ thì sao?”
“Ngươi đang suy nghĩ cái gì thế, làm sao có chuyện như vậy được”
Phía dưới mọi người nghị luận sôi nổi, có người cảm thấy Phương Thần nên được thông qua, cũng có người cảm thấy Phương Thần nên bị loại bỏ.
Trong lầu cao, La Vân cũng hơi bất ngờ trước kết quả này, nhưng khi nghe được lời phán xét của trưởng lão trọng tài, hắn ta lại rất hài lòng.
Tuy rằng linh châu phát nổ, nhưng chỉ cần Phương Thần bị loại bỏ là được.
“Khoan đã.”
Nhưng đúng lúc này, Mộng Dao đã lên tỉếnq.