Lâm Thiện Vũ quay đầu lại liếc nhìn Phó Gia Bảo một cái.
Trong miệng bị nhét khăn trùm đầu, Phó Gia Bảo đau đến mức nước mắt đều muốn chảy hết lại thấy nữ ma đầu kia quay đầu lại nhìn hắn, sợ tới mức mắt trợn trắng, hôn mê bất tỉnh.
Lâm Thiện Vũ: "..."
Nàng vươn tay chạm vào mạnh tượng của Phó Gia Bảo, sau khi xác định người này là thật sự bất tỉnh mà không phải là giả bộ, trong lòng điểm đánh giá với Phó Gia Bảo lại giảm xuống một tầng. Thể chất yếu kém, không có chí tiến thủ, tật xấu một đống thì cũng thôi đi, lá gan lại còn nhỏ hơn cả gan chuột nữa. Người này nếu đi lại trong giang hồ, nhất định sống không quá bảy ngày.
Chẳng qua là bộ dạng ngất xỉu của người này lại trông có vẻ ngoan ngoãn hơn nhiều, không nhìn ra nửa điểm chọc người chán ghét giống như lúc còn tỉnh táo. Nếu như dựa vào cái túi da có chút tuấn tú và khuôn mặt này tìm một chỗ dựa, ở trên giang hồ giữ được tánh mạng cũng không phải là không có khả năng.
Ở trong ký ức của Lâm Đại cô nương cùng với quyển sách kia, Phó Gia Bảo không đúng chỗ nào, nhưng ở trong mắt Lâm Thiện Vũ, trừ bỏ mấy cái thói hư tật xấu kia, Phó Gia Bảo người này cũng đều không phải là hoàn toàn không dùng được. Gia cảnh giàu có, tướng mạo tuấn tú không nói, còn khó có được là một người chuyên nhất, ở trong quyển sách kia, trước khi nam chính cưới nữ chính, cũng đã có Vương phi, còn có bảy tám thị thiếp bảy, sau khi nạp nữ chính vào phủ rồi, còn thu thêm ba bốn tiểu thiếp do huynh đệ hắn đưa đến, hậu viện tuy không có nhi tử, lại có vài vị thứ nữ.
Mà trong suốt mấy năm Phó Gia Bảo thành thân với Lâm Đại cô nương, cho dù Lâm Đại cô nương không có con cái, Phó Gia Bảo cũng chưa từng nạp thiếp, mãi đến bảy năm sau mới cùng nàng hòa li, trong suốt thời gian đó Phó Gia Bảo áp lực mà hắn phải gánh chịu cũng không ít, có điều Lâm Đại cô nương lại luôn cảm thấy Phó Gia Bảo thực có lỗi với nàng, cũng không biết nàng ta là nghĩ như thế nào.
Đợi đã... Lâm Đại cô nương vì sao lại kiên định cho rằng Phó Gia Bảo thiếu nàng? Chẳng lẽ nguyên nhân khiến Lâm Đại cô nương không có con cái, là bởi vì Phó Gia Bảo... Ánh mắt nàng không khỏi nhìn về hướng Phó Gia Bảo quan sát đánh giá.
Lại cẩn thận ngẫm nghĩ, Phó Gia Bảo là một kẻ chỉ biết chơi bời, hưởng thụ, những tật xấu của đám ăn chơi trác táng nên có hắn đều có đủ, không có lý do lại buông tha cho chữ "Sắc", chẳng lẽ thật là bởi vì hắn không dùng được?
Nhưng mà không đúng, mới vừa rồi lúc nàng nói động phòng, Phó Gia Bảo rõ ràng vẻ mặt đầy háo sắc, căn bản không giống như là không dùng được.
Lâm Thiện Vũ chống cằm, không nhúc nhích mà nhìn Phó Gia Bảo, rơi vào trầm tư suy nghĩ.
Trong phòng nến hỉ vẫn còn đang cháy, một nữ tử trên người mặc hỉ phục đỏ thẫm, mặt mày anh khí ở dưới ánh nến không chút biểu cảm, lại hiện ra vài phần lạnh lẽo, nếu như lúc này Phó Gia Bảo có tỉnh lại, không chừng cũng sẽ lại bị dọa ngất xỉu tiếp mà thôi.
Lâm Thiện Vũ suy nghĩ cái gì? Nàng đang suy nghĩ nên như thế nào để biến Phó Gia Bảo trở thành một trượng phu đủ tư cách trong cảm nhận của nàng.
Ở trong chốn giang hồ phiêu bạt càng lâu, nàng càng hiểu được một người cô độc đến mức nào, cũng càng thêm khát vọng xây dựng một gia đình nhỏ hòa thuận ấm áp. Nàng đương nhiên có thể tìm một người khác so với Phó Gia Bảo càng tốt hơn, nhưng mà điều đó yêu cầu hao phí thời gian tinh lực cũng không ít, còn nữa, thân phận của nàng hiện tại là thê tử của Phó Gia Bảo, lấy phong tục lễ giáo của thời đại này, trừ phi Phó Gia Bảo hưu bỏ nàng hoặc cùng nàng hòa li, nếu không nàng sẽ rất khó thoát ly khỏi thân phận này, như vậy nàng cần gì phải lo lắng, phí sức bỏ gần tìm xa?
Huống chi, lại đi tìm một người khác, cũng chưa chắc sẽ tốt hơn người ở trước mắt này. Phó Gia Bảo tốt xấu gì cũng có một túi da dễ nhìn, gia đình cũng trong sạch, nàng có thể hiểu được tận gốc rễ, tuổi lại mới vừa mười tám, dạy dỗ cho tốt một phen, cũng chưa chắc sau này sẽ thua kém người khác.
Nhéo mặt Phó Gia Bảo một cái, Lâm Thiện Vũ rốt cuộc lộ ra một nụ cười thiệt tình rất nhẹ.
Nếu như giờ phút này Phó Gia Bảo biết được nguyên nhân Lâm Thiện Vũ nhìn trúng hắn, nhất định sẽ không tiếc lập tức rạch mặt mình mấy nhát.
Chỉ đáng tiếc là, trên đời này là không có nếu như...
Sang ngày hôm sau, vừa đến giờ Mẹo bốn khắc, ngày mới vừa lên, liền có một bà tử mang theo hai nha hoàn, đi tới Đông viện nơi đại thiếu gia đang ở.
Tối hôm qua náo loạn một trận như vậy, không ai dám ở lại Đông viện, hạ nhân gác đêm cũng chỉ dám đứng ở bên ngoài cổng viện, nhưng hôm nay đại thiếu gia phải dẫn tân nương tử đến chính viện kính trà, cho dù trong lòng các hạ nhân không muốn, cũng chỉ có thể thấp thỏm mà đi vào Đông viện.
Bà tử vừa đi vừa nhỏ giọng dặn dò: "Hai ngày nay tâm tình của đại thiếu gia không tốt, mọi việc các ngươi đều phải để tâm, cẩn thận một chút, còn có chuyện tối hôm qua, ngàn vạn không thể tiết lộ ra ngoài. Biết chưa?"
Hai nha hoàn này đêm qua đã bị ân cần dạy bảo, dặn dò qua, nghe xong lời này, lập tức thuận theo đáp lại: "Phí ma ma yên tâm, chúng ta đều hiểu được."
Phí ma ma lúc này mới gật đầu, ba người đi đến trước cửa tân phòng, vừa muốn gõ cửa, bỗng nhiên nghe thấy bên trong tân phòng truyền ra một tiếng kêu sợ hãi, là giọng của đại thiếu gia!
Còn chưa đợi ba người kịp phản ứng lại, cửa phòng đã bị người mở ra từ bên trong, đại thiếu gia vẫn còn đang mặc bộ hỉ phục tối hôm qua, một bên vừa cắm đầu chạy ra ngoài, một bên vừa kêu la cứu mạng.
Phí ma ma trong lòng thất kinh, ở ngay trong nhà, chẳng lẽ còn có người dám hại đại thiếu gia? Nàng đang muốn đuổi theo, bỗng nhiên phát hiện trong tay đại thiếu gia còn đang nắm chặt một cái...
Phí ma ma nhìn chằm chằm người phía trước đang chạy càng ngày càng xa, ngay sau đó khuôn mặt già nua đỏ bừng lên, bước chân đang muốn đuổi theo cũng cứng ngắc lại tại chỗ.
Hoang đường! Thật là hoang đường! Đại thiếu gia sao lại có thể cầm lấy khăn trinh tiết đã sử dụng qua chạy loạn khắp nơi chứ!
Nàng lập tức phân phó hai nha hoàn đi theo nàng: "Mau, mau đi ngăn đại thiếu gia lại!"
Hai tiểu nha hoàn không hiểu chuyện, không biết đó là khăn trinh tiết, nhìn thấy ở bên trên có máu, còn tưởng rằng đại thiếu gia bị thương, vội vàng đuổi theo hắn.
Lâm Thiện Vũ chính là vào lúc này bước ra khỏi tân phòng.
Nàng đã tỉnh dậy từ rất sớm, rửa mặt xong vẫn luôn ngồi trong phòng luyện công. Chờ đến hừng đông, Phó Gia Bảo tỉnh lại, vừa nhìn thấy đến nàng đã la to mà chạy ra ngoài, chạy liền chạy đi, lại còn không quên cầm theo cái khăn trinh tiết kia, Lâm Thiện Vũ thật sự không cách nào lý giải được ý nghĩ của Phó Gia Bảo.
Nhận ra Phí ma ma đang đứng ở cửa chính là người tối hôm qua đã véo tỉnh nàng, Lâm Thiện Vũ lễ phép cười, lại làm ra vẻ thẹn thùng, "Đại thiếu gia hắn, vừa mới..." Tựa hồ là quá khó để mở miệng, nàng đành ngậm miệng lại.
Phí ma ma vẻ mặt đồng cảm như thể chính bản thân mình cũng từng trải qua chuyện như vậy, nói với Lâm Thiện Vũ: "Thiếu nãi nãi không cần quá lo lắng, đại thiếu gia là chạy tới hướng chính viện, bây giờ nô tỳ sẽ dẫn ngài qua đó."
Lâm Thiện Vũ gật đầu, nàng đi theo sau Phí ma ma, hai người bước nhanh về hướng chính viện. . truyen bjyx
Là nhà giàu nhất huyện Nhạc Bình, toà nhà này của Phó gia tất nhiên là rất lớn, trong hậu viện trừ chính viện là nơi Phó lão gia ở, còn có hai cái sân viện khác nữa, phân chia thành chỗ ở của Phó Gia Bảo và Phó Chu, Ngoài ra, còn có những phòng ốc khác, phần lớn được dùng làm nhà kho chứa đồ đạc, hàng hóa, số còn lại được chia thành phòng dành cho khách, phòng ở cho hạ nhân.
Chẳng qua là tòa nhà tuy lớn, nhưng xây dựng, trang hoàng cũng không tinh xảo cho lắm, có thể nhìn ra được Phó lão gia không phải người yêu thích xa hoa,hưởng thụ, cũng không hiểu vì sao lại nuôi ra một Phó Gia Bảo chỉ biết tiều xài phung phí, ăn chơi trác tang như vậy nữa.
Hai nha hoàn kia cuối cùng vẫn không thể ngăn Phó Gia Bảo lại được, mà Phó Gia Bảo cũng hoàn toàn không có phát hiện ra nhũng ánh mắt khác lạ của bọn hạ nhân ven đường, hắn một đường chạy thẳng vào chính viện, giơ khăn trinh tiết trong tay đến trước mặt Phó lão gia và phu nhân Tân thị.
Hắn la lớn: "Lâm Thiện Vũ muốn giết ta! Đây chính là chứng cứ!"
Tân thị: "..."
Phó lão gia: "..."
Phí ma ma vừa đúng lúc đuổi tới: "..."
Lâm Thiện Vũ: Chậc ~~