Chuyển ngữ: Mic
Quan viên các nơi cuối năm vào đô báo cáo đã là thông lệ, không phải chuyện lớn lao gì. Nhưng địa vị thành chủ Mặc thành đặc biệt, không thể đánh đồng với các quan viên khác, Gia Hi đế đối với chuyện này đương nhiên càng coi trọng hơn một chút.
Tin tân thành chủ nhậm chức lan truyền xôn xao trong triều, phần lớn quan viên không muốn dính vào vụ này, thế nên thủ tục tiếp đãi nếu có thể đùn đẩy được liền đùn đẩy. Cuối cùng có người đem chuyện này đẩy tới cho Thái thường thiếu khanh, dù sao cũng là thân thích của tân thành chủ, để hắn đón tiếp chẳng gì tốt hơn.
Gia Hi đế thương cảm cho Tức Mặc Vô Bạch, vốn định để hắn nghỉ ngơi thật tốt, nhưng chuyện đã vậy cũng không còn cách nào khác, đành hạ lệnh đưa tới phủ của hắn.
Tức Mặc Vô Bạch biết hắn có ý do thám Mặc thành có trung thành hay không, chuyện này cũng không có gì đáng trách, liền thản nhiên tiếp nhận, bảo người chú ý hành trình của Mặc thành, kịp thời chuẩn bị ra đón.
Chờ tới khi đội ngũ Mặc thành tới nơi thì giao thừa đã qua, bước vào lập xuân.
“Công tử, nếu người thật sự không vui thì thoái thác đi, hà tất phải miễn cưỡng bản thân cơ chứ.” Sáng sớm Đỗ Tuyền hầu hạ Tức Mặc Vô Bạch thay y phục, lẩm bẩm càu nhàu.
“Có gì mà miễn cưỡng hay không miễn cưỡng đâu chứ, nói ra thì cũng là thân thích cơ mà.” Tức Mặc Vô Bạch chỉnh quan phục, cất bước ra ngoài.
Trường An vừa qua mùa đông vẫn lạnh vô cùng, trên đường phố người qua kẻ lại như thoi, phồn hoa như trước, nhưng từ đầu đến cuối đều khoác lên một tầng sương trắng, ngược lại khiến hoàng thành càng thêm vài phần trang nghiêm.
Tiếng vó ngựa lộc cộc chạy trên đường cái lát đá xanh, cấm quân thị vệ trang trọng mở đường. Tức Mặc Vô Bạch không ngồi xe, quan bào đỏ tươi, bạch mã oai vệ, phóng ngựa mà tới. Hắn dừng lại trước đội ngũ, vừa trông thấy dẫn đường của Mặc thành là Cát Bôn thì thân thuộc lên tiếng chào hỏi hắn.
Cát Bôn dẫn đầu đội ngũ hộ tống, dọc đường vất vả, đối với Trung nguyên cũng chẳng thích thú gì, vì vậy tâm trạng đương nhiên không vui, sắc mặt đối với hắn cũng không tốt, qua loa đáp lễ, cũng không muốn nói thêm lấy nửa câu.
Tức Mặc Vô Bạch xuống ngựa, đi tới cạnh xe ngựa chắp tay: “Thái thường thiếu khanh Tức Mặc Vô Bạch, phụng khẩu dụ của bệ hạ, đặc biệt tới cung nghênh thành chủ đại giá.”
Xe ngựa không chút động tĩnh, Tức Mặc Vô Bạch tưởng Tức Mặc Đàm cố ý, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Một lúc lâu sau, màn xe cuối cùng vén lên, hắn lặng lẽ liếc nhìn, thế nhưng trông thấy ngón tay thon dài của nữ tử, ngẩng lên, vừa hay đối diện với gương mặt của Sư Vũ.
Bốn bề giá lạnh trong khoảnh khắc dường như đông cứng, cuối cùng vẫn là Sư Vũ nở nụ cười, lên tiếng trước: “Làm phiền Thiếu khanh đại nhân, bệ hạ long ân, Sư Vũ cảm hoài trong lòng.”
Tức Mặc Vô Bạch thản nhiên cười đáp: “Mời quyền thành chủ trước tiên tới phủ đệ nghỉ ngơi, bệ hạ đã thiết yến để lát nữa đón gió tẩy trần cho chư vị.”
Sư Vũ lại cảm tạ, thả màn xe, đôi bên xa lạ hữu lễ như vậy, đào không ra được một chút sơ hở.
Trong cung đã chuẩn bị sẵn sàng, giờ Thân (từ 15h-17h), Sư Vũ vào cung dự tiệc.
Nắng chiều chưa tắt, nhưng trong cung đèn lồng đã treo cao. Sư Vũ mặc cẩm y trang trọng, hoa văn tường vân thêu chìm nơi cổ và tay áo như ẩn như hiện dưới ánh nến. Nàng vẫn như cũ dung mạo như họa, nhưng từng cái đưa tay nhấc chân so với trước đây càng thêm phần uy nghi.
Bách quan tề tựu, nhưng hiện tại lại khác với ngày trước, không có mấy người dám khinh thường nàng nữa. Ngay cả đại hồng nhân trước mặt bệ hạ đều chịu thua nàng, ai dám coi thường cơ chứ?
Sư Vũ trước tiên bái kiến Gia Hi đế, thay A Chiêm tạ lỗi.
Gia Hi đế đương nhiên không vui, chẳng qua thấy nàng lời lẽ chân thành nên thái độ cũng dịu xuống.
Sư Vũ an tọa, vừa ngước lên đã trông thấy Tức Mặc Vô Bạch ngồi chênh chếch đối diện, hắn vẫn như thường ngày, thong dong nói cười, phong độ ngời ngời.
“Quyền thành chủ.”
Bên cạnh có người gọi mình, Sư Vũ thu lại tầm mắt, trông thấy Kiều Nguyệt Linh mặc váy dài tay rộng ngồi xuống cạnh nàng.
“Kiều cô nương? Không ngờ lại gặp nhau ở đây.”
Kiều Nguyệt Linh mỉm cười ngượng ngùng: “Bệ hạ đối với việc thành chủ không đích thân tới có phần không vui, nhưng vẫn suy nghĩ cho quyền thành chủ nên hôm nay đặc biệt gọi ta tới bầu bạn, cũng tránh cho cả bữa tiệc chỉ có mình cô là nữ nhi quá cô đơn.”
Sư Vũ khẽ liếc mắt nhìn bên trên, cười nói: “Vẫn là bệ hạ suy nghĩ chu đáo.”
Nói tới đây thì đã bắt đầu khai tiệc. Ngoài điện gió rét căm căm, trong điện nói nói cười cười. Bầu không khí thế này gần như sắp khiến Sư Vũ quên mất mục đích của Gia Hi đế, tựa như chính nàng đã hòa nhập vào bách quan.
Nàng cảm thấy biểu hiện của Gia Hi đế càng lúc càng giống một quân vương hợp cách. Bởi vì A Chiêm không tới nên đúng lý hợp tình khiến đế vương không vui, sau khi khai tiệc thì thái độ đối với nàng cũng đúng đắn thỏa đáng.
Chuyện trước đây đón nàng vào cung đã khiến người ta dần lãng quên, hiện tại hắn ngầm thể hiện vị trí đúng đắn giữa quân và thần, quốc và phiên.
Đây căn bản chính là Hồng Môn yến.
Có điều có Kiều Nguyệt Linh có mặt cũng hay, Sư Vũ có thể giả vờ trò chuyện cùng nàng ấy, nhờ đó ngăn chặn được các quan viên kính rượu cùng thăm dò.
Mặc dù Gia Hi đế thất thủ trước Mặc thành, nhưng mấy ngày trước quý phi vừa thêm cho hắn một tiểu hoàng tử nên tâm tình không tệ, tiệc rượu hôm nay cũng không ở lại lâu, hắn còn phải gặp nhi tử, thuận tiện tìm một lý do liền rời đi.
Bách quan đành phải ồ ạt cáo từ.
Gia Hi đế đi được nửa đường thì sực nhớ ra một chuyện, vòng trở lại ngự thư phòng, lúc bước ra ngoài thế nhưng giữa đường lại trông thấy Tức Mặc Vô Bạch, hắn đang đứng trên bậc thang xa xa ngẩn người.
Gia Hi đế nhìn theo ánh mắt hắn, chẳng qua là cổng cung bình thường, cũng không biết hắn đang nhìn gì nữa. Quay đầu thì phát hiện Kiều Nguyệt Linh đứng ở hành lang bên dưới cách Tức Mặc Vô Bạch mấy trượng, lặng lẽ nhìn bóng lưng hắn.
Gia Hi đế đi tới, tiếng bước chân kinh động Kiều Nguyệt Linh, nàng ấy bừng tỉnh, vội vàng hành lễ.
Gia Hi đế cố ý nghiêm mặt liếc nhìn bóng dáng Tức Mặc Vô Bạch: “Kiều cô nương ở biên thùy nhiều năm, đối với chuyện Mặc thành hẳn là ít nhiều cũng đã nghe nói, động thái của Tức Mặc Vô Bạch ở Mặc thành lần này khiến Trẫm hết sức bất mãn, đang chuẩn bị trị tội hắn, nếu cô biết điều gì, chi bằng làm nhân chứng cho Trẫm, tránh để hắn tới lúc đó lại giảo biện.”
Kiều Nguyệt Linh ngẩng phắt lên: “Khoan đã bệ hạ, Tức Mặc Vô Bạch rốt cuộc đã làm gì khiến ngài hết sức bất mãn? Hắn không phải kẻ xao nhãng chính sự, nhất định là bệ hạ đã hiểu nhầm, ngàn vạn lần đừng trách tội người tốt.”
Gia Hi đế xoa cằm, nhân tiện che đi nụ cười trên môi, lạnh lùng nói: “Hắn là người tốt? Trẫm chỉ biết hắn vô năng.”
Mặt Kiều Nguyệt Linh đỏ lên: “Lời này của bệ hạ sai rồi, ai có thể ngờ được Mặc thành lại che giấu nhi tử thân sinh của lão thành chủ cơ chứ? Ngay cả bệ hạ cũng bị che mắt đó thôi?”
“Hỗn xược!”
Kiều Nguyệt Linh lập tức quỳ xuống thỉnh tội. ngôn tình sủng
Gia Hi đế hừ một tiếng, phất phất tay: “Được rồi được rồi, Trẫm đã biết, không trị tội hắn là được.”
Kiều Nguyệt Linh hoài nghi liếc hắn một cái, thầm nghĩ quả nhiên ở cạnh vua như ở cạnh hổ, nhưng không dám nhiều lời, nơm nớp cáo lui, trước khi đi còn không yên tâm liếc nhìn Tức Mặc Vô Bạch.
Tức Mặc Vô Bạch ở đằng xa nghe thấy tiếng động nên đã phát hiện hai người, chờ Kiều Nguyệt Linh đi xa thì bước tới trước mặt Gia Hi đế hành lễ: “Vi thần cho rằng bệ hạ đã hồi cung nghỉ ngơi.”
“Vốn định đi nghỉ, nhưng thấy trước mắt ngươi nở ra một đóa hoa đào xinh đẹp, sao Trẫm có thể làm như không thấy được cơ chứ?”
Tức Mặc Vô Bạch buồn cười nói: “Bệ hạ chỉ Kiều cô nương?”
Gia Hi đế gật đầu liên tục, “Vừa nghe ta nói muốn trị tội ngươi thì liền lòng như lửa đốt, cô nương này trông có vẻ hết sức trầm tĩnh, nhưng thực ra không che giấu được tính cách nóng nảy, may mà thật lòng quan tâm ngươi.” Hắn nhấc tay vỗ vai Tức Mặc Vô Bạch, khẽ thở dài một tiếng: “Vô Bạch à, ngươi sớm nên có con cái dưới gối rồi, chuyện năm đó không cần canh cánh mãi trong lòng. Hôn sự cũng đã là chuyện quá khứ, có một người ở bên cạnh chăm sóc cho ngươi, Trẫm cũng an tâm hơn một chút, bằng không tóm lại cứ độc lai độc vãng mãi, Trẫm thấy cũng phiền não lắm.”
Tức Mặc Vô Bạch cụp mắt cười cười: “Bệ hạ trăm công nghìn việc*, không cần vì chút chuyện nhỏ này của thần mà bận tâm.”
Nguyên văn: nhất kỵ vạn lý
Gia Hi đế biết hắn và Kiều Định Dạ có chút xích mích, e rằng đây chính là nguyên nhân hắn không chịu tiếp nhận Kiều Nguyệt Linh, có điều cảm thấy một mảnh tình si của Kiều Nguyệt Linh như vậy thì không khỏi đáng tiếc, an ủi hắn: “Bỏ đi, ngươi cứ suy nghĩ kỹ nhé.”
Tức Mặc Vô Bạch đáp vâng, không muốn tiếp tục nán lại nữa, cáo từ xuất cung.
Chuyện này tóm lại đã xử lý xong, hắn hạ quyết tâm về đến phủ đệ liền đóng cửa không nghe không hỏi chuyện bên ngoài, nhàn nhã một chút.
Ai biết vừa bước chân vào cửa thì Đỗ Tuyền đã hớt ha hớt hải xộc vào.
“Công tử, không hay rồi, Hình tiên sinh bị Cát hiệu úy bắt giữ rồi.”
Khóe miệng Tức Mặc Vô Bạch giật giật: “Tên nhãi này sao lại dính dáng tới Cát Bôn cơ chứ?”
“Còn không phải bởi vì chuyện hắn từng ở Mặc thành giả dạng lừa đảo hay sao, lúc đầu người tự tiện thả hắn, hiện tại Cát hiệu úy lại đụng phải hắn, có thể không bắt ư? Công văn hắn bỏ trốn vẫn chưa được thu hồi mà.”
Tức Mặc Vô Bạch ngẫm nghĩ, tốt xấu gì cách nhìn của Sư Vũ và mình về Hình vVệt cũng xem như thống nhất, hẳn là sẽ không làm gì hắn.
“Ngươi cứ coi như không hay không biết gì cả, công tử ta đây cũng làm như không biết.” Hắn vỗ cánh tay Đỗ Tuyền, lười biếng duỗi lưng đi về phía hậu viện.
Đỗ Tuyền sửng sốt: “Không được đâu công tử, lúc Hình tiên sinh bị bắt khóc lóc thảm thiết bảo ta truyền lời cho người nhất định phải cứu hắn, bằng không hắn làm ma cũng không tha cho người, trước khi chết cũng phải đem chuyện xấu của người và Sư thành chủ lan truyền cho cả thiên hạ đều biết….”
Tức Mặc Vô Bạch vội giơ tay ngắt lời hắn.
Đỗ Tuyền xấu hổ: “Đây là nguyên văn lời của Hình tiên sinh, không phải ta nói ạ.”
Tức Mặc Vô Bạch day day trán: “Được rồi, ta đi một chuyến vậy.”
Sư Vũ cũng vừa về đến nơi ở không lâu thì nghe nói Cát Bôn đã bắt Hình Việt về, nàng chỉ cười cho qua chuyện, thuận tiện tìm một lý do để Cát Bôn thả người, sau đó cho Hình Việt tới gặp mình.
Hai người lâu ngày không gặp, nhưng lại như bạn cũ trùng phùng. Sư Vũ thăm hỏi tình hình gần đây của hắn, Hình Việt liền dốc hết nỗi lòng, nói tới chuyện thú vị từng trải qua thì càng như mở cờ trong bụng, chọc cho Sư Vũ liên tục bật cười.
“Hình tiên sinh, ta có một đề nghị, ngươi cẩn thận suy xét nhé.” Tâm sự hết nửa ngày, Sư Vũ đích thân rót cho hắn chung trà: “Sau này ngươi đi theo ta, thế nào? Ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.”
Hình Việt nhất thời có chút do dự, cũng không phải luyến tiếc Tức Mặc Vô Bạch mà là vì Tức Mặc Vô Bạch có thể dung túng hắn đi lừa gạt, còn Sư Vũ thì không chắc.
Đúng lúc này, Tức Mặc Vô Bạch đến nơi.
Hắn ngang nhiên đi thẳng vào phòng, kéo Hình Việt rời đi.
Sư Vũ ngồi đó không có bất cứ hành động gì, ánh mắt vẫn luôn dõi theo bước chân của hắn tới trước cửa: “Thiếu khanh đại nhân đang làm gì vậy?”
Tức Mặc Vô Bạch thả Hình Việt ra, chắp tay với nàng: “Quyền thành chủ lượng thứ, tại hạ tới bắt người này, nhất thời nóng lòng nên thất lễ, ngàn vạn lần đừng trách.”
“Bắt?” Trong mắt Sư Vũ ngập tràn ý cười: “Không biết Hình tiên sinh phạm tội gì?”
Tức Mặc Vô Bạch nói: “Quyền thành chủ có điều không biết, kẻ này nói muốn phát tán chuyện xấu giữa ta và người, bịa đặt vu khống như vậy há có thể tha cho hắn?”
Sư Vũ thu lại nụ cười, nhếch khóe miệng, dịu dàng “hửm” một tiếng: “Vậy giao cho Thiếu khanh đại nhân xử lý.”
Tức Mặc Vô Bạch thu lại ánh mắt đang dừng trên mặt nàng, túm Hình Việt ra ngoài.
“Không phải chứ, ngươi muốn làm thật à?” Hình Việt rốt cuộc vẫn là kẻ sợ mạnh hiếp yếu, nhỏ giọng lí nhí.
Tức Mặc Vô Bạch mặt lạnh tanh kéo hắn ra khỏi cổng lớn dinh thự: “Ta suy nghĩ kỹ rồi, loại bại hoại như ngươi vẫn nên xách về tự tay xử lý mới ổn.”
Hình Việt thở dài: “Thì ra ngươi đây là muốn giết người diệt khẩu à?”
“………..”