Nhịp Đập Khó Cưỡng

Chương 39: Ân Mặc:Tôi đến tìm người




Edit: Mei | Beta: Mây
“Ân Mặc ——”
Phó Ấu Sanh khó khăn nghiêng nghiêng người, thật vất vả mới có thể tránh đi được một chút, cánh môi hồng hào hơi sưng lên một chút hàm hồ tràn ra mấy chữ, “Buông tôi ra trước đã.”
Theo động tác nghiêng đầu của cô, mái tóc dài bồng bềnh vừa mới được sấy khô xoã tung ra phủ lên mu bàn tay của Ân Mặc, ngọn tóc mềm mại, xuyên thấu qua làn da mỏng manh khiến cho anh không khỏi siết chặt các xương ngón tay lại.
Ánh mắt của Ân Mặc trầm tối, lộ ra sự mất khống chế từ sâu thẳm trong đó, cũng không có bất kỳ ý nghĩ muốn buông cô ra.
Hô hấp ấm áp vẫn tỏa ra xung quanh cổ cô.
Khoảng cách một mét được thu hẹp lại.
Giây tiếp theo.
Ngay khi anh chuẩn bị tiến thêm một bước sâu hơn nữa, Phó Ấu Sanh mới bình tĩnh lại, đột nhiên đẩy anh vài cái nói: “Ở đây có camera!”
Rốt cuộc cũng nói ra.
Ánh đèn trong phòng sáng rực rỡ, chiếu rọi vào tất cả mọi thứ không che giấu một chút gì.
Đặc biệt là trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc bạch của Phó Ấu Sanh, không biết là tức giận hay là xấu hổ, cả khuôn mặt lập tức ửng đỏ lên.
Cánh tay Ân Mặc chống lên bức tường bên cạnh khuôn mặt cô.
Ngực tuy rằng bị cô đẩy ra xa, nhưng vẫn vững vàng khống chế ở cô ở trong phạm vi khống chế của mình.
Chỉ cần cô có ý nghĩ muốn chạy trốn thì sẽ lập tức bị bắt trở về.
Hơi thở của hai người gần nhau trong gang tấc, có thể nghe thấy rõ ràng.
Phó Ấu Sanh chỉ cần ngước mắt lên là có thể nhìn thấy quai hàm góc cạnh nhẵn nhụi của Ân Mặc, lúc này đang lạnh lùng căng chặt lại.
Tầm mắt cô quét qua camera đối diện với bọn họ, da đầu cũng trở nên tê dại.
“Ân Mặc, anh bình tĩnh một chút.”
“Thật sự có camera, anh tự xem đi.”
Ân Mặc không cúi đầu cũng có thể nhìn thấy được hàng lông mi đang run rẩy của cô.
Lúc cô lo lắng sẽ có dáng vẻ như thế nào, Ân Mặc là người rõ ràng nhất.
Hiện tại có lẽ là thời điểm cô lo lắng nhất.
Từ lồng ngực Ân Mặc phát ra một tiếng cười khẩy.
Hoàn toàn không để ý đến, cũng không thèm nhìn chiếc camera mà Phó Ấu Sanh nói đến kia, vẻ mặt vô cùng thờ ơ, kề sát vào mái tóc ẩm ướt của cô: “Tắm rửa rồi?”
“Tắm……”
Phó Ấu Sanh cảm thấy hôm nay Ân Mặc có hơi biến thái.
Không thể hiểu nổi anh đang làm trò biến thái gì ở trước camera, trong lòng chỉ có thể chịu đựng, quyết định dỗ dành anh trước.
Chờ ngày mai anh rượu tỉnh lại dạy dỗ lại sau.
Ánh mắt của Ân Mặc vốn dĩ đã khôi phục lại được một chút bình tĩnh nhưng chỉ một giây sau lại sâu không thấy đáy: “Tắm rửa rồi còn dám mở cửa cho đàn ông xa lạ?”
Phó Ấu Sanh: “……”
Mẹ nó ngàn vạn lần cũng không thể ngờ được.
Vốn dĩ còn tưởng rằng chỉ thuận miệng hỏi một chút, ai ngờ anh thế mà lại ở chỗ này đợi mình chứ.
Cô  hít sâu một hơi, khuôn mặt xinh đẹp miễn cưỡng mỉm cười nói: “Thật ra tôi biết đó là anh nên mới mở cửa.”
Cằm Ân Mặc tì vào trên vai cô vẫn không nhúc nhích, dường như đang suy nghĩ gì đó. Lâu đến mức Phó Ấu Sanh sắp không kiên nhẫn nổi nữa, mới nghe được bên tai truyền đến giọng nói trầm trầm: “Cho nên, em gọi anh trai cũng là gọi anh?”
“Đương nhiên.”
Phó Ấu Sanh thấy Ân Mặc đã buông lỏng hơn một chút, lập tức trả lời, tốc độ nhanh đến mức không thể tin được.
Ân Mặc biết rõ lời cô nói chính là lời nói dối, cảm xúc mãnh liệt mất khống chế trong lòng cũng bị anh kiềm chế lại.
Thậm chí còn không muốn để cho cô nhìn thấy ánh mắt của mình lúc này, sợ làm cho cô cảm thấy sợ hãi.
Ngay khi Phó Ấu Sanh đang suy những lời mình vừa nói, có phải là đã quá vội vàng rồi không, như vậy thì người ta sẽ không tin.
Bỗng nhiên.
Người đàn ông bế ngang cô lên dễ như trở bàn tay, thuận thế ấn tắt hết tất cả các công tắc đèn.
Bước chân rất ổn định đi về phía giường lớn.
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp: “Vậy đợi một lúc nữa em gọi nhiều hơn hai lần, để anh nghe thử xem có giống nhau hay không.”
Phó Ấu Sanh theo bản năng ôm chặt cổ người đàn ông mới không bị ngã xuống đi: “!!!”
Cẩu nam nhân này sao lại không ra bài như lẽ thường vậy?!
Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn tường trước giường, ánh đèn u ám mê ly.
Không biết từ lúc nào, chiếc camera vốn dĩ sẽ chuyển động theo di chuyển của con người, đã sớm không còn di chuyển nữa mà dừng lại ngay hướng ở cửa.
Lúc Phó Ấu Sanh ngã vào trên chiếc giường lớn mềm mại, lập tức xốc lên chăn quấn lấy mình: “Ân Mặc, nơi này nơi nơi ở đâu cũng có người và camera, anh đừng có làm chuyện xằng bậy nha.”
“Tôi không có ý định quay phim hành động.”
“Càng không có ý nghĩ để cho người khác nghe ở góc tường.”
Lòng bàn tay của Ân Mặc chống lên chiếc giường mềm mại. Phó Ấu Sanh cảm giác khuôn mặt mình trên giường như bị lún xuống.
Hơi thở áp bức đang chậm rãi tiến đến gần.
Hàng lông mi của Phó Ấu Sanh run rẩy, chiếc cổ trắng mịn giật mình, “Ân Ân Ân Mặc, anh ngàn vạn không được chuyện xằng bậy……”
Đã sống cùng Ân Mặc một thời gian dài như thế.
Đặc biệt là sinh hoạt vợ chồng, tuyệt đối không thể thiếu.
Phó Ấu Sanh đường nhiên hiểu rõ, Ân Mặc như bây giờ, là muốn làm cái gì.
Đàn ông bị cấm dục trong thời gian quá dài thật sự rất đáng sợ.
Ánh mắt Ân Mặc dừng lại trên cánh môi của cô.
Vừa mới chuẩn bị lật qua, bỗng nhiên mi tâm hơi nhíu lại một chút, dừng lại giữa chừng.
Sau đó Phó Ấu Sanh trơ mắt nhìn Ân Mặc chống người đứng lên.
Phó Ấu Sanh: “?”
Ân Mặc đứng ở bên giường, rốt cuộc cũng cởi chiếc áo khoác trên người ra, lúc này đang cởi từng cúc áo sơ mi.
Đầu ngón tay thon dài chạm vào từng cúc áo, rõ ràng là đồng tác rất bình thường, nhưng lại bị anh làm ra cảm giác cấm dục hấp dẫn.
……
Nhưng mà.
Phó Ấu Sanh thấy Ân Mặc chỉ cởi áo khoác, cởi bỏ hai cúc áo sơ mi trên cùng, sau đó cũng không hề động tác nào khác nữa.
Nhịp tim ban đầu tăng tốc đập thình thịch cũng dần dần khôi phục vững vàng.
Qua vài phút sau.
Ân Mặc mới nhìn cô nói: “Yên tâm, anh cũng sẽ không để cho bất kỳ người nào có thể nhìn thấy em, hay bất kỳ người nào nghe được.”
Thì ra vừa rồi chỉ là để hù dọa cô?
Nhưng trông cũng không giống lắm.
Ánh sáng trong phòng ảm đạm.
Phó Ấu Sanh nhìn thấy rõ ràng ánh mắt thâm trầm đen như mực của người đàn ông, lúc này tựa như đang thiêu đốt ngọn lửa màu đen, ngọn lửa gần như lan ra khắp nơi, mang theo nhiệt độ đốt cháy hết tất cả.
Trong không khí giống như bị đông cứng lại.
Đúng lúc này.
Bỗng nhiên, điện thoại di động Phó Ấu Sanh để ở mép giường sáng lên.
Ân Mặc thản nhiên liếc mắt sang.
Ánh mắt dừng lại ngay khoảnh khắc đó: “Đã trễ như vậy rồi, Thẩm Hành Chu còn muốn gửi tin nhắn cho em làm gì?”
Thấy cà vạt của Ân Mặc từ trước đến nay luôn được thắt rất tinh tế lúc này lại bị kéo xuống một cách lộn xộn, tùy tiện ném trên lưng ghế sô pha, cả người lộ ra sự bất cần không thể kiềm chế được tản mạn nhưng cũng ẩn chứa nhiều nguy hiểm.
Phó Ấu Sanh có hơi chột dạ.
Dù sao thì hiện tại cô cũng không được tình là độc thân, nhưng…… Ngẫm lại, hiện tại mình còn chưa được độc thân thì tại ai đây?
Còn không phải là vì Ân Mặc không chịu ly hôn đó sao.
Phó Ấu Sanh tham gia chương trình này, thứ nhất là vì tiền, thứ hai chính là vì đánh cược với tính cách của Ân Mặc, lòng tự trọng của anh rất cao, nếu biết cô đến tham gia chương trình giải trí tình yêu này, nhất định sẽ tức giận ly hôn với cô.
Nhưng mà…
Tuy nhiên cô không ngờ được, anh thế mà lại đuổi theo đến chỗ này.
Nhưng Phó Ấu Sanh còn có một chuyện mà cô càng không nghĩ đến được.
Ngày mai mới có thể biết.
Hiện tại đối mặt chuyện Thẩm Hành Chu nhắn tin trên WeChat vào đêm khuya, hơn nữa còn muốn đến ngủ cùng cô, Phó Ấu Sanh nhìn Ân Mặc.
Trong lòng giãy giụa.
Muốn mượn Thẩm Hành Chu chọc Ân Mặc tức giận ly hôn.
Hay là nên giải thích một chút.
Ân Mặc khoanh tay lại, bình tĩnh nhìn cô nói: “Đã suy nghĩ xong nên bịa ra câu chuyện như thế nào chưa?”
“……”
Phó Ấu Sanh: Mẹ nó như thế này còn bảo cô bịa chuyện như thế nào đây.
Quên đi.
Một lời nói dối cần được lấp đầy bằng vô số lời nói dối.
Phó Ấu Sanh hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào người đàn ông, có cảm giác áp bức.
“Trước tiên anh tắt camera đi đã, sau đó ngồi xuống, chuyện này nói ra thì rất dài.”
“Nói ra thì rất dài?” Cánh môi mỏng sắc bén của Ân Mặc mím chặt lại hiện lên độ cong rất nông, không biết là châm chọc, hay là cười khẩy, “Hai người có bao nhiêu chuyện cũ mà nói ra thì rất dài.”
“Không nghe thì bỏ đi.” Phó Ấu Sanh còn không kiên nhẫn nữa.
Dù sao cô cũng đã nhìn ra được Ân Mặc sẽ không ra tay với cô ở chỗ này.
Không biết được……
Hiện tại Ân Mặc không chạm vào cô, chỉ là đơn thuần là vì thói quen sạch sẽ mà thôi.
Từ nước ngoài đến Bắc Thành rồi lại đến Nghi Thành, gần hơn ba mươi tiếng đồng hồ, anh đều chưa tắm rửa sạch sẽ.
Vừa rồi lúc Ân Mặc ngửi được mùi hương ngọt ngào thoang thoảng trên người Phó Ấu Sanh mới bừng tỉnh phản ứng lại.
Cho nên khó khăn lắm mới dừng lại được.
Có thời gian cả đêm, anh không cần phải nóng nảy.
Ân Mặc đứng yên tại chỗ đứng vài phút, sau đó nhấc chân lên đi về phía chiếc camera đang quay đầu đi.
Camera thành thành thật thật quay cánh cửa.
Không dám chuyển động.
Mà lúc này đạo diễn và thư ký Ôn đang theo dõi qua chiếc camera này.
Nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Ân tổng xuất hiện rõ ràng trong ống kính, giọng nói của người đàn ông trầm trầm: “Tắt hết toàn bộ các camera có trong căn biệt thự này.”
Sau đó nhìn thấy camera công tắc mở camera nhấp nháy hai lần.
Đồng thời phát ra âm thanh tắt máy.
Lúc này Phó Ấu Sanh mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Dáng vẻ nói chuyện nhẹ nhàng vừa rồi ở trước mặt Ân Mặc cũng thay đổi.
Cô đứng dậy từ trên giường, nhìn Ân Mặc từ trên cao xuống: “Ân Mặc, anh là chó hả? Dám uy hiếp tôi ngay trước camera!”
“Cho hay không thì quên đi, anh thế mà còn không biết xấu hổ ăn đậu hũ của tôi, bị đạo diễn và mấy người khác nhìn thấy được thì biết làm sao bây giờ!!”
“Tôi vẫn còn muốn làm người nữa đó có biết không!”
Ân Mặc nhìn tốc độ thay đổi sắc mặt cực nhanh của cô, vô cùng nghi ngờ vừa rồi hình như là cô lừa mình đi tắt camera.
Bị cô chọc giận đến bật cười.
Anh cũng không nói lời nào, lập tức bước đi về phía mép giường.
Chân của người đàn ông dài, chỉ cần hai ba bước là có thể đi từ cửa đến mép giường, mặc dù thấp hơn Phó Ấu Sanh đứng ở trên giường một chút, nhưng hơi thở lạnh lùng trên người vẫn làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Phó Ấu Sanh không cam lòng chịu yếu thế, trắng đen rõ ràng mắt trừng mắt nhìn anh.
“Như thế nào, tôi nói sai chỗ nào sao?”
“Hình như là anh nuôi thả em quá nên bây giờ em mới hình thành kiểu tính tình không biết kiêng nể gì như thế này thì phải.” Ân Mặc muốn lập tức ôm người đang đứng trên giường xuống.
Phó Ấu Sanh đã sớm đề phòng anh.
Trước khi anh ra tay, động tác linh hoạt giống như một con cá nhỏ trơn trượt  thoát khỏi bàn tay to lớn của anh.
Phó Ấu Sanh: “Có chuyện gì thì từ từ nói, động tay động chân không phải là chuyện quân tử làm ra.”
Ân Mặc chỉ vào mép giường: “Em ngồi xuống đi, nếu không anh lập tức bảo đạo diễn mở phát sóng trực tiếp.”
“Để cho khán giả cả nước xem được bộ dạng hiện của em.”
“Mỹ nhân sườn xám mỹ nhân là một đứa trẻ ngang ngược như thế nào.”
Phó Ấu Sanh: “!!!”
“Ân Mặc, anh vẫn còn là người sao!”
“Anh như vậy mà còn theo đuổi vợ à, anh sẽ sống trong cô độc suốt quãng đời còn lại!”
Một tay ném chiếc gối lên trên người Ân Mặc.
Ân Mặc dùng một tay nhận lấy chiếc gối, lạnh lùng cười: “Yên tâm, em sẽ sống cùng anh suốt quãng đời còn lại.”
……
“Không ồn ào nữa.”
“Chúng ta đình chiến.”
Điều kiện thể lực của Phó Ấu Sanh tuyệt đối không thể so sánh được với Ân Mặc, vừa rồi cùng lắm cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà (*), cô không thoải mái, cũng không cho Ân Mặc được dễ chịu mà thôi.
(*) Nỏ mạnh hết đàn nguyên gốc “强弩之末” nghĩa là: phép ẩn dụ cho một lực lượng hùng mạnh đã cạn kiệt và không còn hoạt động được nữa. (Baidu)
Thở hổn hển ngồi ở mép giường.
Phó Ấu Sanh cảm thấy ở trên giường không quá ổn, vì thế đi đến ngồi xuống trên sô pha, sau đó chỉ vào phía đối diện: “Chúng ta nói chuyện.”
“Từ từ tâm sự.”
Ân Mặc cũng lười lăn lộn với cô.
Anh đã đã không ngủ hơn ba mươi tiếng đồng hồ.
Xoa xoa đuôi lông mày đi về phía chiếc ghế sô pha đơn, “Em nói đi.”
“Không nói được lý do nào thích hợp, sáng mai cùng  anh trở về Bắc Thành ngay lập tức.”
“Cùng không cần ghi hình chương trình nữa, anh sẽ bao đạo diễn chuyển khoản phí chấm dứt hợp đồng vào tài khoản của em.”
Phó Ấu Sanh: “……”
Làm một diễn viên có đạo đức nghề nghiệp, nếu cô lấy tiền và rời đi giữa chừng, có thể tưởng tượng được, tổ đạo diễn phải đối mặt với cái gì.
Hoặc vận khí tốt thì có thể tìm được một nữ minh tinh giống cô để thay thế, hoặc là chương trình này cũng bị ghẻ lạnh giữa chừng.
Cô chỉ vừa mới ký hợp đồng.
Trừ phi đối phương xuất hiện vấn đề, nếu không cô sẽ không cố gắng hủy hợp đồng vì bản thân mình.
Đây là điểm mấu chốt trong đạo đức nghề nghiệp của cô.
Đôi môi Phó Ấu Sanh khẽ mím lại.
Dù sao cũng có ý định nói cho anh biết.
Không cần phải dùng chuyện này để chọc Ân Mặc tức giận.
Cuối cùng người bị chọc tức điên, vẫn chính là cô.
“Thẩm Hành Chu là người Thẩm gia ở Ngu An, từ đời này đến đời khác của Thẩm gia đều là các học giả, hai nhà của chúng tôi chỉ cách nhau một con phố, cho nên lớn lên cùng nhau từ nhỏ.”
Giọng nói của Phó Ấu Sanh róc rách như tiếng nước chảy, thấm vào ruột gan.
Nhưng mà…
Ân Mặc lại cảm giác như có một trận giấm chua ồ ạt đổ vào, kéo đến một cách mãnh liệt.
“Thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư?”
Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi nói nhưng trong giọng gần như không che giấu chút nào.
Phó Ấu Sanh tức giận liếc mắt nhìn Ân Mặc, cảm thấy chắc là anh đã uống nhiều quá, bằng không sẽ không nói ra lời như vậy.
Sợ người khác không biết anh đang ghen tuông à.
“Có nghe nữa không?”
“Nghe chứ, vì sao không nghe.” Ân Mặc nâng mí mắt mệt mỏi lên, lạnh giọng nói, “Chuyện cũ của thanh mai trúc mã anh vô cùng thích nghe.”
Nếu anh nói chuyện đừng nghiến răng nghiến lợi vậy thì có lẽ là cô sẽ tin điều đó hơn một chút.
Phó Ấu Sanh nhìn khuôn mặt tuấn tú của Ân Mặc, thế mà lại cảm thấy tên cẩu nam nhân có hơi đáng yêu???
Nhất định là đầu cô bị choáng váng rồi.
Đáng yêu chỗ nào chứ.
“Không có chuyện cũ gì hết, lúc tôi lên cấp hai, anh ấy lập tức ra nước ngoài, dứt khoát thoát ly khỏi gia tộc, còn lại chuyện xây dựng nghiệp ở nước ngoài bằng hai bàn tay trắng sau đó, đoán chừng anh còn hiểu rõ hơn cả tôi.”
Đều là con cưng trong giới tài chính, Ân Mặc và Thẩm Hành Chu chắc chắn là đã xem nhau như tri kỷ từ lâu.
Thấy ánh mắt tối tăm của Ân Mặc nhìn mình chăm chú.
Phó Ấu Sanh nhìn ra ra được ánh mắt tử thần trong cái nhìn chăm chú đó.
Ho nhẹ một tiếng, Phó Ấu Sanh nói: “Tóm lại tôi và anh ấy chỉ là quan hệ anh trai em gái, anh đừng suy nghĩ lung tung cho rằng người khác cũng giống như anh, trong đầu lúc nào cũng chỉ chứa những thứ không đứng đắn.”
Ân Mặc đứng lên.
Cũng không nói lời nào, cất bước đi thẳng về phía phòng tắm.
Phó Ấu Sanh nhìn bóng lưng thẳng tắp cao lớn của anh, vẻ mặt ngơ ngác: “???”
Anh ta có ý gì đây?
Nói chuyện xong rồi, muốn đi vệ sinh?
Muốn đi vệ sinh thì ít nhất cũng phải nói một tiếng chứ.
Một người đàn ông sao lại có tính tình thất thường đến như vậy chứ?
Trong lòng Phó Ấu Sanh không kiềm chế được mắng chửi anh.
Ai ngờ…
Cửa phòng tắm chỉ vừa đóng được một nửa, người đàn ông lộ ra một nửa khuôn mặt lạnh lùng: “Anh đi tắm rửa.”
Phó Ấu Sanh: “……”
Im lặng trong hai giây, lập tức đứng lên từ trên sô pha, “Vậy tôi đi trước, anh cứ tắm rửa đi, tắm xong cứ ở chỗ này ngủ là được.”
Cô rất hiểu Ân Mặc.
Vừa thấy anh muốn tắm rửa, biết ngay chắc chắn là không có ý tốt gì.
Một người đàn ông đứng đắn sẽ tắm rửa trong phòng của một người phụ nữa sao.
Chắc chắn là có ý nghĩ không đứng đắn gì đó.
“Em cứ đi đi.”
“Căn biệt thự này trước kia từng bị ma ám, nếu em không sợ thì có thể tự mình tùy tiện tìm một chỗ để ngủ.” Ân Mặc nói xong, tiện tay đóng cửa lại.
Phó Ấu Sanh khẽ khịt mũi một cái, cô sẽ không sợ đâu.
Chỉ cần bật đèn cả đêm thì còn sợ ma quỷ gì chứ.
Nhưng mà……
Giây tiếp theo, giọng nói khàn khàn từ tính của Ân Mặc vang lên xuyên qua cửa phòng tắm: “Đúng rồi, các phòng khác cũng chưa được dọn dẹp, đèn cũng không có.”
Tổ đạo diễn vì muốn tiết kiệm chi phí quay chụp, đương nhiên là chỉ dọn dẹp nơi cần phải quay phim mà thôi, những nơi khác không cần phải quay phim thì tại sao phải dọn dẹp.
Thậm chí ngay cả đèn cũng không thay.
Phó Ấu Sanh ra ngoài đi dạo một vòng.
Sau đó bên ngoài có tiếng sấm sét vang lên từng đợt.
Phòng khách to như vậy nhưng lại rất trống trải, tiếng sấm sét vô cùng rõ ràng.
Mỗi một lần sét đánh, trái tim nhỏ bé của Phó Ấu Sanh đều đều có hơi run lên một chút.
Mẹ nó sấm sét thật sự thật quá đáng sợ!
Đặc biệt là trong phòng khách còn có những màn hình của camera đen tuyền giống nhưng những con mắt, Phó Ấu Sanh cảm giác da đầu tê rần.
Bờ vai mảnh khảnh rụt lại, đi tới đi lui cuối cùng cũng phải trở về phòng ngủ trước đó.
Ân Mặc cái tên cẩu nam nhân kia thế mà lại không lừa cô.
Tổ đạo diễn quá keo kiệt rồi!
À, không đúng, Ân Mặc là một nhà đầu tư quá keo kiệt!!!
Sau khi Phó Ấu Sanh về phòng lúc, còn có thể nghe được tiếng nước chảy tí tách từ vòi hoa sen trong phòng tắm.
Không thể hiểu được vì sao vừa mới đi ra bên ngoài một lúc, mà cả người lại thấy lạnh lẽo lúc này dần dần trở nên ấm áp hơn.
Tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền đến cũng trở thành âm thanh thôi miên, làm cho cô có cảm giác rất an toàn.
Yêu ma quỷ quái gì đều bị cô vứt hết ra sau đầu.
Tuy rằng nhiệm vụ ghi hình ngày hôm nay không quá nặng nề, nhưng cả người vẫn luôn phải đứng dưới ống kính máy quay, tinh thần đều bị căng thẳng.
Hiện tại rốt cuộc cũng có thể thả lỏng.
Cô ngủ thiếp đi từ lúc nào cũng không biết.
Lúc Ân Mặc đi ra ngoài đã nhìn thấy bộ dạng Phó Ấu Sanh nhắm mắt ngủ say.
Bước chân dừng lại hai giây, cuối cùng Ân Mặc vẫn không làm gì, lên giường ôm cô cùng nhau ngủ.
Hơn ba mươi tiếng đồng hồ, ngay cả Iron Man cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Huống chi là trong khoảng thời gian trước anh vẫn luôn phải thức đêm tăng ca, Ân Mặc hy vọng có thể trở về sớm hơn một chút ở bên cạnh cô.
Ban đầu đêm nay anh cũng không có ý định làm gì Phó Ấu Sanh.
Nhưng cho dù có làm gì, cũng phải chờ anh nghỉ ngơi đủ rồi nói sau.
Tránh việc bị cô nghi ngờ năng lực của mình không được.
Ban đêm tiếng sấm sét bên ngoài càng ngày càng nhẹ đi, cuối cùng tan biến vào hư vô, lập tức trở nên yên tĩnh.
Thậm chí còn có thể nghe được tiếng ếch nhái kêu râm ran.
Trong lúc Phó Ấu Sanh mơ mơ màng màng bỗng nhiên cảm nhận được hơi thở nặng nề vẫn luôn uy hiếp mình càng ngày càng tiến đến gần.
Giãy giụa mở đôi mắt buồn ngủ ra, nghiêng đầu nhìn lại phía sau, ánh trăng bên ngoài chiếu xuống cửa sổ sát đất, lọt vào trong tầm mắt của cô là dáng vẻ thâm trầm của người đàn ông, góc nghiêng góc cạnh và lạnh lùng.
Đôi môi đỏ mọng mở ra.
Lời nói còn chưa thoát ra khỏi miệng, người đàn ông đã lật người lại phủ lên.
Ánh trăng lạnh lùng xẹt qua yết hầu khẽ trượt lên xuống của Ân Mặc, đôi mắt của Phó Ấu Sanh dần dần trở nên rõ ràng hơn, nhìn lên trên, đối diện ngay với đôi mắt chìm trong bóng đêm của anh, mà trong đó giống như có một ngọn lửa đang bùng lên.
Vẫn không trốn thoát được.
Trước khi Phó Ấu Sanh trở nên hỗn loạn, trong đầu chỉ có duy nhất một câu.
Vô thức.
Chân trời dần dần từ sâu đến nông, mặt trời mọc.
Giọng nói của Phó Ấu Sanh khàn khàn hoi: “Mấy giờ rồi?”
Người đàn ông bên cạnh đã tỉnh dậy từ lâu, đang dựa vào mép giường xử lý công việc.
Rũ mắt nhìn mắt người phụ nữ còn đang ngái ngủ, sự buồn bực vẫn còn chưa tản đi: “Tám giờ, còn sớm.”
Ân Mặc nghĩ đến tối hôm qua Phó Ấu Sanh bị anh giày vò.
Làm được một nửa, bỗng nhiên đòi điện thoại di động với anh, phải gọi điện thoại cho Thẩm Hành Chu, thiếu chút nữa làm cho anh tức chết.
Phó Ấu Sanh cố tình dùng ánh mắt kia nhìn anh, chọc cho Ân Mặc sắp mất hết hứng thú.
Ân Mặc hít sâu một hơi.
Trơ mắt nhìn cô nhắn tin Wechat cho Thẩm Hành Chu, nói cô ngủ rồi, không sợ sấm sét, bảo anh ta đừng lo lắng.
Nhìn cách dùng từ này.
Muốn nói là chỉ quen biết bình thường, ai tin chứ.
Ân Mặc cảm thấy Phó Ấu Sanh thật sự không để anh vào mắt.
Trực tiếp cầm lấy điện thoại di động của cô ném xuống đất.
Trừng phạt cô thêm một lần nữa.
Trừng phạt cho đến bây giờ vẫn chưa dậy nổi.
Nhìn đồng hồ treo trên tường, đôi môi mỏng của Ân Mặc hiện lên nụ cười lạnh lùng.
Quả nhiên……
Sau khi nghe thấy Ân Mặc nói ra thời gian.
Phó Ấu Sanh vốn dĩ còn cọ đầu trong gối chuẩn bị tiếp tục ngủ lập tức bật dậy từ trên giường: “Mấy giờ rồi!!!!”
“Tám giờ! Sao anh lại không gọi tôi dậy!”
Tay chân Phó Ấu Sanh luống cuống quấn chăn bước xuống giường, đi đến lục lọi trong vali của mình.
Không hề quan tâm đến Ân Mặc đang ngồi trên giường mặc cái gì.
Đôi môi mỏng của Ân Mặc mím chặt, khẽ thở dài một hơi, yêu cầu bản thân mình phải giữ bình tĩnh.
Sau đó chậm rãi thắt chặt đai lưng áo ngủ.
Tối hôm qua lúc trở về Bắc Thành, vali của anh cũng không lấy xuống xe.
Lấp tức xách theo vali đi thẳng đến Nghi Thành.
Thấy Phó Ấu Sanh vội vàng rửa mặt chải tóc rồi thay quần áo, sau đó cô kéo cả vali của anh vào trong phòng tắm.
Sau khi hỏi đạo diễn cpp bật camera lên.
Bên trong phòng tắm.
Ân Mặc nhìn vali công vụ màu xám bạc của mình, rồi lại nhìn bộ dạng mặc áo ngủ lộn xộn của mình từ gương trên từ bồn rửa.
???
Ân Mặc trường chống ngón tay chỉ vào trán mình, không nhìn được xoa xoa: “Phó Ấu Sanh, chúng ta đang yêu đương vụng trộm sao?”
Phó Ấu Sanh nghe thấy anh ở trong phòng tắm còn không chịu để yên.
Nhỏ giọng tới gần phòng tắm: “Không được nói chuyện!”
Ân Mặc lạnh lùng mỉm cười: “……”
Tốt lắm.
Cô đúng là người vô tình.
Điểm tập trung được sắp xếp trong một căn biệt thự bằng gỗ bên cạnh biệt thự của Phó Ấu Sanh.
Lúc Phó Ấu Sanh đến, các khách mời khác đều đã đến đủ.
Nghĩ đến tin nhắn tối qua Thẩm Hành Chu gửi cho mình, Phó Ấu Sanh thấy anh ta đi tới, không nhịn được cảm thấy xấu hổ.
Chủ yếu là cuối cùng khi cô trả lời tin nhắn của Thẩm Hành Chu, quá xấu hổ!
Ân Mặc, tên cẩu nam nhân nay!
Phó Ấu Sanh chửi thầm trong lòng.
Thẩm Hành Chu: “Tối hôm qua em vừa nói một nửa đã biến mất, anh còn tưởng rằng em đã xảy ra chuyện gì đó rồi.”
Phó Ấu Sanh phát huy sở trường diễn viên của mình: “Em thì có thể có chuyện gì chứ, chính là vô tình ngủ quên mất mà thôi.”
Chẳng lẽ phải nói với Thẩm Hành Chu, tối hôm qua phát sinh quan hệ với chồng cũ tương lai chồng đã lâu không gặp sao.
Còn có nhiều camera như thế nữa.
Cố không có gì phải giấu diếm Thẩm Hành Chu, nhưng ở nơi này không phải chỉ có một mình anh ta.
Thẩm Hành Chu hiểu được khẽ cười: “Em không xảy ra chuyện gì là được.”
Nói chuyện phiếm được vài câu.
Đã nghe thấy Triệu Thanh Âm hỏi: “Đạo diễn, hôm nay có thể phân cặp được chưa?”
Phân cặp sao?
Thẩm Hành Chu vừa định cùng Phó Ấu Sanh xác định thành một cặp.
Nhưng mà…
Đạo diễn bỗng nhiên nói: “Trước tiên không cần vội vàng, chúng ta còn hai khách mời nữa còn chưa đến.”
Mọi người trưng ra vẻ mặt dấu chấm hỏi.
Không phải nói là sẽ có chỉ có bốn cặp khách mời thôi sao?
Sao lại có thêm một cặp nữa rồi.
Đạo diễn thần bí cười nói: “Là khách mời thần ẩn!”
Không biết vì sao.
Lúc Phó Ấu Sanh nghe thấy đạo diễn nói đến khách mời bí ẩn không hiểu vì sao lại liếc mắt nhìn sang mình, bỗng nhiên cô có loại dự cảm không tốt lắm.
Không phải là cái tên cẩu nam nhân Ân Mặc kia đó chứ.
Cho đến khi….
Khi các khách mời nữ bên cạnh kinh ngạc hét lên, Phó Ấu Sanh mới khôi phục lại tinh thần.
Nhìn theo tầm mắt của các cô ấy.
Một nam một nữ theo bậc thang tới.
Phó Ấu Sanh không có nhìn người phụ nữ, ánh mắt dừng lại nhìn thẳng vào khuôn mặt của Ân Mặc.
Biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp lập tức vỡ ra.
Cái tên cậu nam nhân Ân Mặc này cẩu rốt cuộc là muốn làm gì đây?
Điên rồi sao.
Tham gia chương trình tình yêu!
Bên tai là âm thanh nói chuyện của hai khách mời nữ ngoài giới.
“Anh trai nhỏ này đẹp trai quá đi, kiểu đẹp trai khác với Thẩm Hành Chu, hơn nữa dáng người còn đẹp hơn cả người mẫu nam nữa!”
“Người phụ nữ kia có phải Tần Yên Chi đã đoạt giải ảnh hậu hay không, cô ấy thế mà cũng đến đây, chẳng lẽ là cũng muốn tìm một khách mời nam nào đó để yêu đương sao.”
“Đúng là sống lâu sẽ nhìn thấy được những chuyện kỳ lạ.”
Ai?
Tần Yên Chi?
Đầu óc Phó Ấu Sanh vốn dĩ đã bị Ân Mặc làm cho choáng váng bắt đầu chuyển động, theo bản năng nhìn về phía người phụ nữ yêu kiều mặc một chiếc váy dài thêu hoa màu xanh bên cạnh anh, phong thái tao nhã, tuy rằng nhìn ra được tuổi không tính là nhỏ, nhưng kiểu vẻ đẹp do năm tháng lắng đọng này, là thứ mà các thiếu nữ trẻ tuổi không có được.
Vẻ đẹp thành thục của lắng đọng.
Giới giải trí nhắc tới lý lịch của Tần Yên Chi rất đơn giản, chị đã giành được tất các các giải thưởng dành cho diễn viên.
Là một diễn viên sinh ra để diễn xuất.
Chân chính không dính khói lửa nhân gian, chỉ đơn giản được sinh ra vì diễn xuất, cho nên hiện giờ cũng đã gần bốn mươi tuổi rồi nhưng chị vẫn còn độc thân.
Trọng điểm là……
Chị chính là mục tiêu theo đuổi của Phó Ấu Sanh khi cô tiến vào giới giải tr.
Là thần tượng của Phó Ấu Sanh.
Lúc trước Phó Ấu Sanh đã xem một bộ điện ảnh《Nửa đời》do chị đóng, cho nên mới không hề do dự từ bỏ cuộc sống tốt đẹp mà người nhà đã sắp xếp cho cô, dũng cảm tiến vào giới giải trí, chính là vì một ngày nào đó, cô có thể được giống như Tần Yên Chi vậy, trở thành một diễn viên thuần tuý ưu tú.
Bất ngờ được nhìn thấy thần tượng.
Trong đầu Phó Ấu Sanh đã hoàn toàn không có Ân Mặc hay Thẩm Hành Chu gì nữa.
Chỉ có một mình Tần Yên Chi.
Mà Ân Mặc nhìn thấy biểu cảm này của Phó Ấu Sanh, đôi môi mỏng hơi nhếch lên tạo thành một đường cong rất nhạt.
Tần Yên Chi đi bên cạnh anh, đáy mắt mang theo ý cười nhẹ nhàng bâng quơ: “Chính là cô bé kia à?”
“Là cô ấy.” Đôi môi mỏng của Ân Mặc vừa chậm rãi vừa trân trọng trả lời.
“Mấy ngày nay phải làm phiền chị rồi.”
Tần Yên Chi cười: “Được.”
“Xem như nể mặt năm đó cậu là người duy nhất sẵn sàng đầu tư bộ phim điện ảnh đó cho tôi, tôi cũng sẽ giúp cậu chuyện này.”
Huống chi, đây còn là một chuyện tốt.
Tuy rằng mấy năm nay Tần Yên Chi ở trong trạng thái nửa rút lui, nhưng tất cả mọi người ở đây, đều là người đã xem phim chị đóng từ nhỏ thì cũng không có gì là nói quá.
Ngay khi cô vừa bước đến.
Hiền trường giống như trở thành một màn theo đuổi minh tinh quy mô lớn.
Phó Ấu Sanh không đi lên, nhưng là ánh mắt lại không chưa từng rời khỏi khuôn mặt Tần Yên Chi.
Ân Mặc đứng ở bên cạnh chị cũng không nói gì.
Ngược lại Thẩm Hành Chu cũng đứng bên cạnh Phó Ấu Sanh, nhìn thẳng anh, nhếch môi, đưa tay ra: “Ân tổng, ngưỡng mộ đã lâu.”
Ân Mặc đương nhiên sẽ không bất lịch sự, bắt tay với Thẩm Hành Chu, nho nhã lễ độ nói: “Thẩm tổng, tôi cũng ngưỡng mộ danh đã lâu.”
Thẩm Hành Chu nhìn vào mắt Phó Ấu Sanh, đôi mắt mang theo sự nuông chiều mỉm cười: “Mấy năm nay làm phiền anh chăm sóc công chúa nhỏ Sanh Sanh của chúng tôi rồi.”
Công chúa nhỏ Sanh Sanh?
Ý cười trên mặt Ân Mặc chợt tắt, ánh mắt lạnh lùng, đối diện với ánh mắt của Thẩm Hành Chu: “Chuyện nên làm, dù sao……”
“Cô ấy cũng là vợ của tôi.”
Thấy biểu cảm của Thẩm Hành Chu cũng chưa thay đổi, đương nhiên là đã biết được quan hệ của bọn họ từ lâu.
Biểu cảm trên mặt Ân Mặc vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng đã muốn xách Phó Ấu Sanh lên đánh mông một trăm lần, tối hôm qua còn nói quan hệ của cô và Thẩm Hành Chu chỉ là bạn bè cùng nhau lớn lên bình thường, nhưng lại nói ra chuyện bí mật nhất trong lòng cô cho anh ta biết, tin tưởng anh ta đến mức này.
Phó Ấu Sanh đứng giữa hai người đàn ông, ánh mắt gần như muốn phòng dao về phía nha.
May mà…
Không được bao lâu.
Chờ sự kích động của mọi người qua đi, đạo diễn nói: “Được rồi, tôi biết mọi người nhìn thấy cô Tần đều rất kích động, nhưng chúng ta vẫn phải bắt đầu phân cặp thôi!”
Chương trình vẫn phải bắt đầu ghi hình.
Tuy rằng đạo diễn cũng sắp kích động muốn chết.
Sáng sớm hôm nay ông ta cũng mới biết được, ảnh hậu Tần muốn tới tham gia chương trình giải trí của bọn họ.
Thiếu chút nữa là phát điên luôn rồi.
Mẹ ơi.
Bọn họ cái này tiết mục không phải muốn hỏa tiết tấu, mà là muốn nổ mạnh tiết tấu a.
Tần Yên Chi xuất đạo hơn hai mươi năm, không có thượng quá bất luận cái gì gameshow, không có thượng quá bất luận cái gì thăm hỏi, huống chi là chân nhân tú.
Hiện tại vừa lên thế nhưng là luyến ái tổng nghệ.
Điên rồi điên rồi.
Đạo diễn nghĩ đến lời dặn dò của thư kí Ôn, thu liễm lại nụ cười ngọt như mật ong trên mặt lại một chút.
“Vì để nhiệt liệt chào đón cô Tần, chúng ta sẽ cho cô Tần quyền lợi ưu tiên lựa chọn phân cặp trước, mọi người không có ý kiến gì chứ?”
Mọi người: “Không có!”
Ngay cả Triệu Thanh Âm người thấy bức bách nhất cũng không hề ý kiến gì!
Bọn họ hoàn toàn quên mất ngày hôm qua đạo diễn còn nói phải chơi trò chơi để phân cặp.
Đây là sức mạnh của thần tượng.
Phó Ấu Sanh càng không có ý kiến gì.
Nhưng thật ra Thẩm Hành Chu, sau khi nghe thấy đạo diễn nói ra lời này, lập tức phản ứng lại.
Mi tâm khẽ nhíu lại, theo bản năng nhìn về phía Ân Mặc.
Trên mặt Ân Mặc lại không có cảm xúc gỉ chỉ đưa mắt nhìn về phía Phó Ấu Sanh, không thèm để ý đến chuyện sẽ bị camera ghi hình được.
Quả nhiên ——
Giây tiếp theo.
Tần Yên Chi mỉm cười nhìn về phía Thẩm Hành Chu: “Tôi thấy Thẩm tổng rất có mắt duyên, không biết Thẩm tổng có đồng ý ở cùng ta cùng nhóm với tôi hay không?”
Thẩm Hành Chu nghe xong.
Hiểu rõ.
Quả nhiên anh ta đoán không sai, Tần Yên Chi đúng là được Ân Mặc tìm tới, chỉ để nhằm vào anh ta.
Đây là sợ Sanh Sanh lựa chọn mình sao.
Màu môi ảm đạm của Thẩm Hành Chu chậm rãi lộ ra một nụ cười, rất tố, có thể được Ân tổng đối đãi thận trọng như thế, chứng tỏ trong lòng Sanh Sanh anh ta rất quan trọng, nếu không vì sao đối phương vừa mới ra tay đã hạ một nét bút lớn như vậy.
“Làm sao bây giờ, tôi đã đồng ý với công chúa nhỏ của nhà chúng tôi rồi.” Thẩm Hành Chu buồn rầu nhìn đạo diễn.
Đạo diễn lúc này mới tỉnh lại từ trong giấc mơ.
Mẹ nó, ông ta chỉ nghĩ đến quan hệ của Ân tổng và Phó Ấu Sanh.
Thiếu chút nữa đã quên mất, Thẩm tổng và Phó Ấu Sanh là thanh mai trúc mã, lần này đến tham gia chương trình cũng là vì Phó Ấu Sanh.
Tần Yên Chi không chờ đạo diễn trả lời, bỗng nhiên chớp chớp mắt, nhìn về phía Phó Ấu Sanh: “Công chúa nhỏ, có thể cho chị mượn kỵ sĩ của em mấy ngày có được không?”
Đầu óc Phó Ấu Sanh bắt đầu có pháo hoa nổ lùm bùm.
A a a, thần tượng gọi tôi là công chúa nhỏ đó.
Tôi đúng là công chúa nhỏ may mắn nhất trên thế giới này!
Khuôn mặt nhỏ của Phó Ấu Sanh buộc phải khống chế cảm xúc, không thể để mất hình tượng trước mặt thần tượng được: “Anh trai, anh đồng ý với cô Tần ngay đi, anh phải cảm thấy bản thân may mắn vì đã được nữ thần lựa chọn đó, lúc nào trở về nhớ phải mua vé số.”
Thẩm Hành Chu: “……”
Nhìn thấy được ánh sáng lấp lánh từ sâu trong đáy mắt của Phó Ấu Sanh, cuối cùng anh ta cũng hiểu được, vì sao Ân Mặc lại lựa chọn Tần Yên Chi.
Thì ra là thế, thì ra là thế.
Bỏ lỡ cô hơn mười năm, thật sự đã bỏ lỡ quá nhiều sở thích của cô.
Nhưng mà cũng không sao, anh ta có đủ thời gian để có thể tiếp tục tìm hiểu. ngôn tình tổng tài
Thẩm Hành Chu không từ chối nữa.
“Vậy trong khoảng thời gian này, xin được chỉ giáo nhiều hơn.”
Anh ta vừa vặn cũng muốn tìm hiểu về thần tượng của công chúa nhỏ một chút, xem là người như thế nào, có đáng được công chúa nhỏ của bọn yêu thích hay không.
Sau khi việc phân cặp kết thúc.
Phó Ấu Sanh ngây thơ mờ mịt phát hiện hình như mình được phân vào một cặp với Ân Mặc?
Bên này Phó Ấu Sanh rốt cuộc cũng chậm rãi bình tĩnh lại sau sự xuất hiện bất ngờ của Tần Yên Chi.
Nhớ đến người đàn ông bên cạnh.
Đôi mắt xinh đẹp mắt ngập tràn sự bất đắc dĩ và tức giận, cô đi đến quay đưa lưng về phía ống kính.
Đè thấp âm thanh, che cho mình và Ân Mặc đi, ở bên tai anh hỏi: “Rốt cuộc là anh đến đây làm gì?”
Ân Mặc nhìn bộ dạng giống như kẻ trộn của cô, thong thả chậm rãi nắm lấy phủ lên mu bàn tay của cô, một tay buông lỏng tay đang nắm chặt kia của cô ra, mở miệng nhẹ nhàng như mây bay nói: “À, anh đến tìm đối tượng.”
“Như thế nào, chỉ có em mới có thể đến tìm đối tượng, còn anh thì không thể đến?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.