Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 312: Thủy Cung




"Anh trai, đừng nói bọn nó có kế thừa huyết mạch Tần gia hay không, hai chúng ta hiện tại cũng không phải huyết mạch Tần gia.”
Tần Minh Hoàng một câu này là nói thật, tức khắc làm Tần Phi Mạc ủ rũ. Hắn làm con cháu ưu tú Tần gia, từ nhỏ đã lấy thân phận người Tần gia làm vinh, cẩn trọng xây dựng Tần gia thời đại mới, ai ngờ một lần tử vong, hắn cũng đã không còn là người Tần gia nữa! Tần Phi Mạc đau đớn kịch liệt vạn phần.
Một câu thiếu chút nữa làm cho anh trai tan vỡ, Tần Minh Hoàng chuyển giọng nói, "Bất quá, anh trai, tuy thân thể không phải người Tần gia, nhưng tinh thần chúng ta vẫn là người Tần gia a!”
Tần Phi Mạc đầm bàn "Không sai, chúng ta là người Tần gia về tinh thần!”
Tần Minh Hoàng lại nói "Nếu như vậy, huyết mạch bọn nhỏ của em thuộc hay không thuộc về Tần gia cũng không quan trọng, mọi người đều là người Tần gia về tinh thần mà!”
Tần Phi Mạc bị cô thuyết phục, lộ ra thần sắc vui mừng, "Em nói đúng, là anh quá câu nệ hình thức." không hổ là thị nữ, được ở bên Thị Thần hun đúc, giác ngộ này chính là xuất sắc hơn hẳn người bình thường.
Một ít vấn đề nhỏ về tư tưởng được giải quyết xong, Kỷ Luân bù nước xong một lần nữa tham gia đề tài. Trước mặt người ngoài hắn vẫn thực hiểu lễ phép, mặc túi da nhân loại rất vừa vặn, các chi cũng không tùy tiện thò ra từ trong thân thể, không tăng thêm áp lực tâm lý cho Tần Phi Mạc
Ba người vừa dùng đồ ăn phong vị quê nhà mà Kỷ Luân chuẩn bị, vừa nói về không Hải. Biết được người ở rể Tần gia này đến từ chính không Hải trên đầu, Tần Phi Mạc liền cùng bọn họ hàn huyên nhiều hơn về không Hải.
hắn đến từ khu số 6, bên đó là khu trung tâm, cũng là một đại khu kinh tế, nhân tài đông đúc, từ lúc Không Hải vừa xuất hiện, các khu lớn ở trung tâm liền bắt đầu tiến hành các loại nghiên cứu.
"Chẳng qua, nghiên cứu về Không Hải vẫn luôn không có tiến triển. Phi cơ, chiến cơ của chúng ta toàn bộ đều không thể tới gần Không Hải, nhiều nhất cũng chỉ có thể đi vào phạm vi 20 mét, giống nhưbarn thân Không Hải mang một loại từ trường đặc thù, bài xích người từ ngoài tiến vào Không Hải. Theo anh được biết, đã có vài máy bay dò xét đang tới gần Không Hải thì đột nhiên bị rơi.”
Thân thể này của Tần Phi Mạc không chỉ là phú nhị đại phổ phổ thông thông, trong nhà vừa lúc có thân thích tham dự hạng mục nghiên cứu không Hải tương đối bí mật. Cho nên Tần Phi Mạc cũng nghe được chút tiếng gió, hiểu biết việc này tương đối cụ thể.
“Trước đó không lâu bọn họ còn thử phỏng máy dò xét vào không Hải, nhưng cũng thất bại, máy dò xét tới phụ cận không Hải, còn chưa tiến vào trong nước biển đã không thể đẩy đi, không thể tiến vào Không Hải, toàn bộ nghiên cứu đều chỉ có thể tiến hành trên mặt đất, cho nên hiện tại mọi người đều chỉ nghiên cứu sinh vật không Hải.”
Nói tới đây, Tần Phi Mạc nhìn Kỷ Luân, biểu tình thoáng trở nên nghiêm túc, "Minh Hoàng, em nghĩ tới chưa, thân phận của cậu ta một khi bị phát hiện, sẽ có hậu quả thế nào?”
Hắn có thể tiếp thu sinh vật Không Hải biến thành người, sinh hoạt ở xã hội nhân loại, không phải bởi vì hắn thiện lương, tôn trọng người và tự nhiên hài hòa ở chung, chỉ bởi vì Tần Minh Hoàng là thân nhân quan trọng của hắn. Nếu đổi làm bất kì một người khác, hắn tuyệt sẽ không cho phép tồn tại nguy hiểm như vậy tự do sinh hoạt bên cạnh.
Tần Minh Hoàng nhìn Kỷ Luân, ở dưới bàn bắt lấy tay hắn, cảm giác được hắn cũng ôn nhu mà bao lấy mình.
"Em chính là thị nữ, từng được huấn luyện chuyên nghiệp." Cái gì cô cũng hiểu, nếu lựa chọn tiếp thu Kỷ Luân, vậy hắn chính là thân nhân của cô. Bất kì khi nào chỗ nào, bảo hộ thân nhân mình yêu, cần chuẩn bị tâm lý sao?
Cô từ rất nhỏ đã mất đi cha mẹ, cha mẹ lưu lại cho cô cơ hồ đều hồi ức tốt, cô không nghĩ tới một ngày kia thật sự sẽ cùng người nào đó xây dựng gia đình, càng thêm hoài nghi mình không thể đảm nhiệm chức trách làm cha mẹ. Nhưng bạch tuộc lớn kỳ kỳ quái quái này lấy một loại tư thái hoàn toàn không nói đạo lý xâm lấn vào cuộc sống của cô.
Cô thậm chí không kịp phân tích nội tâm mình, bạch tuộc khai quái này chỉ có thể ngửi được các loại cảm xúc rất nhỏ của cô cũng đã rõ ràng biến hóa tình cảm nội tâm của cô. không cần cô nói, hắn đã hiểu, hắn cũng sẽ không nghe cô cứng miệng giảo biện, ngửi ngửi cô liền biết cô có thích hay không.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Còn có thể làm sao bây giờ, đành phải sờ sờ cái mũi mà chấp nhận.
Lúc trời sắp tới, Tần Phi Mạc đứng dậy cáo từ, “Anh còn có rất nhiều việc chưa xử lý, bây giờ đi về trước."
Tần Minh Hoàng đứng dậy tiễn hắn, thuận tiện gõ gõ bể cá, vui đùa nói "Mau ra đây tiễn bác của các con."
Mười hai con sứa con bay lên phát ra tiếng bẹp bẹp, vừa mới sinh ra chưa bao lâu, chúng nó còn chưa học được biến sắc, toàn thân đều là màu hồng phấn khả khả ái ái, lúc này toàn bộ hướng về phía Tần Phi Mạc, làm hắn sợ tới mức vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn thiếu chút nữa vỡ ra.
"Bang." một con sứa con hồng nhạt vừa lúc dán lên mắt kính hắn. Những vật nhỏ này thích bề mặt bóng loáng, đặc biệt thích dán vào kính, vì thể bọn nó cơ hồ đều dán ở trê mắt kính của Tần Phi Mạc.
Tần Phi Mạc trước mắt chợt tối sầm, theo bản năng lui một bước ra sau, thiếu chút nữa vẹo eo.
Tần Minh Hoàng cổ nên không cười ra tiếng, đều vớt bọn nó trở về. Tần Phi Mạc cứng một khuôn mặt, xoa xoa vệt nước trên mắt kính, "Anh đã hiểu...... em đang nhắc nhở anh chưa cho bọn nó bao lì xì.” nói rồi làm bộ bỏ tiền.
"Ai nha, quá khách khí rồi, không cần không cần.” Tần Minh Hoàng cười hì hì nói không cần, bàn tay đưa ra nhận bao lì xì.
Một lần nữa mang lên mắt kính, Tần Phi Mạc nghiêm túc nói với cô "Nếu gặp chuyện gì, cứ việc tới tìm anh hỗ trợ. Tuy rằng nơi này đã không có gia tộc Tần thị, nhưng còn có người anh trai này."
"Cảm ơn anh trai." Tần Minh Hoàng cười tủm tỉm nói "Về sau anh có con, em cũng sẽ nhớ đưa bao lì xì.”
Tần Phi Mạc "....." Dù thế nào hắn cũng không thể sinh mười hai đứa, cho nên không thể nghi ngờ việc làm ăn này dù tính thể nào cũng đều bị lỗ.
Kỷ Luân lái xe đưa hắn đi trạm phi cơ gần đó, Tần Minh Hoàng ở bên cửa sổ xe nhìn hai người ngồi trong xe một trước một sau, "Thật sự không cần em cùng đi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.