Niệm Xuân Quy

Chương 29: Quần áo lụa là




Lúc Mộ Chính Thiện hồi phủ, từ miệng Trương Thị biết được Tề vương và thái tôn đích thân tới Mộ gia, nhất thời vừa mừng vừa sợ: “Tề vương điện hạ và thái tôn điện hạ thực sự đến gặp Trường Hủ?”
Trương Thị thấy Mộ Chính Thiện cao hứng như thế, lòng không khỏi có chút chua chát, ngoài mặt vẫn tươi cười nói: “Đúng vậy, không chỉ đích thân đến, còn dùng cơm trưa. Hồi lâu mới rời đi.”
“Hảo hảo hảo!” Mộ Chính Thiện liên tiếp nói ba lần, gương mặt hưng phấn kích động.
Thư đồng Tề vương đúng là kém một bậc thư đồng thái tôn. Bất quá, Tề vương điện hạ coi trọng như thế, thật vui mừng. Hơn nữa, Tề vương và thái tôn quan hệ thân mật, Mộ Trường Hủ làm thư đồng Tề vương, tương lai cơ hội tiếp xúc thái tôn điện hạ sẽ không ít.
Có lẽ, đây là con đường tươi sáng lão thiên ban cho Mộ Trường Hủ.
Tối hôm đó, Mộ Chính Thiện vẻ mặt ôn hòa dặn dò Mộ Trường Hủ một phen: “Trường Hủ, từ ngày mai con sẽ tiến cung cùng học với Tề vương điện hạ, sau này tiếp xúc đều là hoàng tử hoàng tôn thân phận tôn quý, thư đồng bên cạnh bọn họ cũng là con em huân quý. Con đã được vào vòng may mắn này, hãy cố gắng nắm chắc. Kết thân với nhiều bằng hữu.”
Dừng một chút, còn nói thêm: “Ta biết con vốn không tình nguyện làm thư đồng Tề vương, sợ trì hoãn đọc sách, khoa thi và tiền đồ. Tuy nhiên, theo tình hình lúc này, con có thể an tâm đọc sách cùng Tề vương điện hạ.”
Mộ Trường Hủ do dự một chút, thấp giọng đáp: “Phụ thân, con nghĩ con không thích hợp làm thư đồng Tề vương.”
Mộ Chính Thiện kinh ngạc nhìn hắn: “Con còn chưa thử qua, làm sao đã khẳng định không hợp?” Tề vương điện hạ thân thiện như vậy, nếu Mộ Trường Hủ có tâm tư như vậy, thật là không biết suy xét.
Mộ Trường Hủ có khổ tâm khó nói, một lát uyển chuyển nói: “Phụ thân, con thiên tính cẩn trọng, bất đồng hoàn toàn với tính tình Tề vương điện hạ. Chỉ sợ ngày sau không hòa hợp.” Nào chỉ là không hòa hợp, căn bản là không phải người cùng một đường. Ngắn ngủn một ngày hôm nay khiến hắn kiên định hơn.
Thư đồng Tề vương, tuyệt không có khả năng làm lâu dài.
Mộ Chính Thiện thu liễm nụ cười, chân mày cau lại.
Mộ Trường Hủ không nói tiếp nhưng thái độ cũng rất kiên trì.
Giằng co chốc lát sau, Mộ Chính Thiện thở dài nói: “Cũng được, con đã lớn, có chủ kiến của mình. Con đã kiên trì nghĩ như vậy thì tùy con.”
“Đại ca, huynh thật sự nói như vậy với phụ thân?” Mộ Nguyên Xuân cau mày: “Muội biết trong lòng huynh không tình nguyện, bất quá cũng nên nói khéo léo một chút. Miễn cho phụ thân nghe xong mất hứng.”
“Muội muội, muội nói những lời này ta đều hiểu.” Mộ Trường Hủ cười khổ nói: “Bất quá, ta thật sự là không nhịn được.”
Mộ Nguyên Xuân nhìn đại ca tuấn tú nhã nhặn, lòng thở dài.
Đọc sách nhiều, sẽ có mấy phần cố chấp và ngoan cố. Mộ Trường Hủ là nhân tài kiệt xuất nên tính tình cũng không khôn khéo đưa đẩy. Ngay cả ưu tú xuất sắc nhưng cũng không lấy được niềm vui của phụ thân. Đừng nói Mộ Niệm Xuân, còn thua xa Phong Ca Nhi năm tuổi.
Quên đi, sự tình đã rồi, nhiều lời vô ích.
Mộ Nguyên Xuân lên tinh thần nói: “Đại ca, ngày mai huynh phải dậy sớm, đi nghỉ sớm đi.” Nói rồi, đứng dậy đi ra ngoài.
Mộ Trường Hủ tùy ý ừ một tiếng, chợt nói: “Muội muội, muội thấy thái tôn điện hạ thế nào?”
Mộ Nguyên Xuân chậm bước, không trả lời: “Sao huynh lại đột nhiên hỏi chuyện này?” Trong giọng nói không có bất kỳ khác thường gì.
Mộ Trường Hủ có chút ngượng ngùng: “Không có gì. Ta thấy hình như thái tôn điện hạ phá lệ lưu tâm đến muội.” Lời còn chưa nói hết, lập tức lại cười nói: “Nhất định là ta đa tâm. Muội và biểu ca thanh mai trúc mã, một đôi trời đất tạo nên. Thái tôn có tâm tư gì đi nữa, muội cũng sẽ không động tâm.”
Nhắc tới chung thân đại sự, Mộ Nguyên Xuân vẫn ít nhiều e lệ, cười nói: “Đại ca, những lời này chúng ta nói thế nào cũng vô phương, ngàn vạn lần không thể để người ngoài nghe thấy.”
Trước khi chính thức cầu hôn nghị thân, ngay cả đồng ý hứa hẹn giữa hai người, cũng không được truyền ra bất cứ tin đồn gì.
Mộ Trường Hủ cười cười.
Mộ Nguyên Xuân rũ mí mắt, che giấu tâm tư trong con ngươi.
Cách một ngày sau, Mộ Trường Hủ sáng sớm đi Tề vương phủ, làm thư đồng Tề vương.
Hắn nhã nhặn tuấn tú, lời nói cử chỉ nho nhã lễ độ, lại thêm đọc đủ thứ thi thư tài học hơn người, rất nhanh thì lấy được hảo cảm của một đám hoàng tử hoàng tôn. Bởi vì là cháu Mộ thái phó, xuất thân hơn những thư đồng khác cũng không làm người khác ghen tị.
Mộ Trường Hủ rất nhanh thì thích ứng cuộc sống mới.
Nếu như không có Tề vương điện hạ, cuộc sống thực hoàn mỹ.
Tề vương điện hạ đi học thì lười biếng ngủ, tan học thì lập tức tinh thần chấn hưng. Trong lúc rảnh rỗi thì dẫn một đám quần là áo lượt đi loạn lên, chơi chim chọi gà, tới tửu lâu, nhìn trúng thứ gì mặc kệ tốn bao nhiêu bạc cũng phải mua về phủ, thấy không vừa mắt liền tiến lên túm áo đối phương một trận hài lòng mới thôi. Sau đó vứt lại tiền thuốc nghênh ngang rời đi.
Các thể loại như vậy nhiều không đếm xuể.
Cuộc sống Mộ Trường Hủ lần lượt biến đổi. Chỉ hơn nửa tháng, từ lúc mới bắt đầu khiếp sợ kinh ngạc, tìm mọi cách khuyên bảo không có kết quả, càng về sau thì coi như không thấy.
May là Tề vương điện hạ không phải là người không biết điểm dừng. Chí ít không làm ra những chuyện hủ bại.
Nha hoàn trong Tề vương phủ xinh tươi, nghe nói phần lớn là phi tần nương nương trong cung ban cho. Thái tử phi cũng tặng không ít hạ nhân thông tuệ.
Ngay cả Triệu vương, Ngô vương, Tấn vương ở phiên địa xa xôi cũng phá lệ để tâm tới ấu đệ này. Ngoại trừ thú vơ vét hiếm lạ mới mẻ, còn có đủ ca cơ vũ cơ xinh đẹp.
Gã sai vặt trong Tề vương phủ cũng là mi thanh tú mục. Nhất là đầy tớ bên cạnh Trịnh Hỉ, môi hồng răng trắng thanh tú, quả thật còn đáng yêu hơn nữ tử.
Sau khi chứng kiến hạ nhân trong Tề vương phủ, Mộ Trường Hủ rốt cuộc thừa nhận sự thật này.
Tề vương điện hạ chọn trúng hắn làm thư đồng, kỳ thật không quan hệ tới gia thế phẩm tính tài học gì cả. Quan trọng là… dáng dấp hắn coi như thuận mắt.
Vì để cho Tề vương điện hạ sớm chán ghét vứt bỏ, Mộ Trường Hủ không ngừng cố gắng.
Mỗi ngày không ngại phiền khuyên Tề vương chăm chú đọc sách, thời gian Tề vương trốn học, danh chính ngôn thuận nói ra một đống đạo lý. Ngay cả ngày thường cũng cố ý tỏ vẻ nho nhã. Chờ Tề vương sống phóng túng bất thình lình mất hứng hắt một chậu nước lạnh. Truyện Khoa Huyễn
Nói chung, ghi nhớ “mất hứng” là bí quyết chính yếu.
Lấy tính tình tùy hứng làm bậy của Tề vương, khẳng định rất nhanh không nhịn được mà đuổi hắn đi.
Nghĩ tới tính toán của mình, Mộ Trường Hủ vô cùng hài lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.