Nô Tài

Chương 30:




Ở trong Vương phủ thư thư phục phục vài ngày, hảo y hảo thực đưa đến trước mặt, ta đối với sự nhiệt tình hiếu khách của tiểu Vương gia có chút vừa lòng.
Duy có một nơi, là mỗi khi ta tới gần sẽ có không ít người khẩn trương, đông vấn tây vấn, sau đó sẽ lễ phép mời ta trở về, đó là: đại môn Vương phủ!
Tiểu Vương gia ngày đó ra lệnh ta đều nghe được nhất thanh nhị sở, trong lòng biết hắn sẽ không cho ta ra khỏi đại môn, chỉ có thể trong lòng thầm mắng, tự trách mình không có khả năng.
Vài ngày không thấy tiểu Vương gia, ta không khỏi hỏi thăm một chút, nguyên lai hắn có việc ra ngoài. Trần bá nói, tựa hồ là triều đình phái đi làm cái gì đó.
Hừ, hắn có thể được phái đi làm việc gì cơ chứ?
Cuối tháng, ta đang ở trong thư phòng tiểu Vương gia nghiên cứu một cái chuông vàng của hắn (*nghiên cứu*???), Trần bá từ bên ngoài tiến vào, cao hứng nói: "Chủ tử đã trở lại!"
"Cái gì?" Ta lắp bắp kinh hãi, bởi vì nghe nói là hoàng đế có ban cho tiểu Vương gia một cái chuông vàng, mà nó (cái chuông) lại đang nằm im trên tay ta không hiểu vì không đong đưa được nữa. (kết quả của việc *nghiên cứu*)
"Chủ tử đã trở lại, đang ở chính sảnh nghỉ ngơi, bảo rằng như thế nào lại không thấy Hạ công tử."
"Tại sao trở về nhanh như vậy?" Ta tức giận ồn ào cả lên, một bên âm thầm phỏng đóan không biết tiểu Vương gia đã biết việc ta làm bể năm ba cái đĩa trang trí, mười bảy mười tám miếng ngọc treo trong phòng (O_o) hay chưa.
Còn có bồn hoa bảo bối của hắn ở trong viện, chịu không nổi sự dốc lòng chiếu cố của ta, hiện giờ chỉ còn một cây cọc trụi lủi.(O.O)
(h thì mình đã hiểu seo gia đình em sung sướng như vậy khi *tiễn* em ra khỏi cửa)
"Chủ tử tìm người, mau đi theo ta."
Vì cái gì cứ tìm ta gây phiền toái?
Cho dù ta nhất định sống chết thế nào cũng không đi, Trần bá vẫn là vâng theo mệnh lệnh của tiểu Vương gia đem ta kéo tới trước mặt hắn.
Chính sảnh bày ra vài cái rương, mấy tên tùy tùng của tiểu Vương gia vẫn đang khiêng cái gì đó.
Tiểu Vương gia ngồi ở đại sảnh, chầm chậm uống chén trà nóng. truyen bac chien
"Đi nơi nào vậy? Tìm nửa ngày cũng không thấy bóng ngươi." Vừa nhìn thấy ta, mọi quan tâm của tiểuVvương gia đều dồn về phía ta.
Ta âm thầm cân nhắc: ngàn vạn lần không thể cho hắn biết ta vừa mới ở trong thư phòng của hắn, nếu không tội lộng phá bảo vật được ngự ban chỉ có thể rơi đầu.
"Ta là khách, tùy tiện đi một chút là trái với vương pháp sao?" Ta thong thả ngồi xuống, chuyển đề tài hỏi: "Rốt cuộc khi nào thì thả ta về nhà? Ta cho ngươi biết, ta làm khách ở đây như vậy là đủ rồi đấy."
Hắn khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Lúc nào ta thấy đủ tự nhiên cho ngươi đi."
"Ta không quan tâm! Ta phải về nhà!"
Chờ hắn phát hiện ta lộng phá rất nhiều đồ vật của hắn chỉ sợ ta không có cơ hội rời đi.
"Như thế nào vừa thấy mặt liền cùng ta giận dỗi?" Tiểu Vương gia lạnh nhạt nói: "Vốn nghĩ muốn cho ngươi kinh hỉ, quên đi, gọi bọn họ lên đây đi."
Kêu ai?
Lòng ta sinh điềm xấu, không khỏi cảnh giác nhìn chằm chằm về phía cửa.
Chỉ chốc lát, có ba người bước nhanh vào, cung kính đối tiểu Vương gia hành lễ: "Chủ tử." Lại quỳ xuống, dập đầu thật mạnh.
Ba người này lão có, nữ có, nam có, động tác hành lễ thuần thục cứ như hoạt động thường nhật.
Cư nhiên là mẫu thân cùng gia gia không có lương tâm của ta, còn có phụ thân đang mặc quan phục.
Nhất thời mặt mày tối tăm, nói không ra lời.
"Đều đứng lên đi." Tiểu Vương gia liếc mắt xem xét ta, khóe môi khẽ nhếch: "Các ngươi là nô tài trong Vương phủ nhiều năm, năm đó một đường hầu hạ chủ tử tối hảo, không thể xem như những nô tài bình thường, về sau thấy ta hành lễ thì có thể, còn dập đầu miễn."
"Khó mà làm được!" Ông nội thanh âm hỏang hốt, sắc mặt đột chuyển: "Chúng ta là nô tài của chủ tử, thấy chủ tử không dập đầu, còn ra cái dạng nô tài gì nữa?"
Thật ngoan, không cho ngươi dập đầu giống như cho ngươi một cái tát.
Ta lắc đầu, kiên quyết không thừa nhận đây là gia gia của ta. (thật làm xấu mặt bé:()
"A! Ngọc Lang? Ngươi như thế nào cùng chủ tử tọa một chỗ?" Mẫu thân ngẩng đầu, hét rầm lêm, như thể muốn ném ta từ trên ghế xuống.
Gia gia cùng phụ thân ánh mắt chuyển tới chỗ ta ngồi, cũng thay đổi sắc mặt.
Tiểu Vương gia vội khoát tay nói: "Ngọc Lang đã chuộc thân, hiện giờ hắn là khách của Vương phủ."
Giống như nghe thấy cái gì đó tình thiên phích lịch (sấm sét giữa trời quang), làm cho cả nhà của ta ba bậc trưởng bối đều ngây người.
Xem ra ta thật sự đã khai sáng một ngoại lệ trong lịch sử ghi chép của Vương phủ, nô tài biến thân thành khách nhân của Vương phủ.
Mẫu thân vội vàng bất động, kinh nghi bất định nhìn ta.
Phụ thân vừa mừng vừa sợ nói: " Ân đức của tiểu chủ tử, bảo chúng ta như thế nào báo đáp cho đủ đây? Không ngờ tên tiểu tử này lại có phúc khí như vậy."
"Khụ khụ, phụ thân, kỳ thật ta ở trong này chịu rất nhiều đau khổ, hơn nữa hắn..." Ta lấy tay chỉ vào tiểu Vương gia, vừa định khóc lóc kể lể một phen.
"Ô ô.... Chẳng lẽ tiểu nô tài này đắc tội với chủ tử, bị chủ tử đuổi ra khỏi nhà? Đang yên đang lành, như thế nào lại phải chuộc thân?" Ông nội lắp bắp, quả thực là đem tự do của ta xem như một tai họa kinh hoàng.
Này lão Hồ đồ, cái gì đuổi ra khỏi nhà, không phát hiện ta hiện tại đúng là thượng khách của Vương phủ hay sao?
Bất quá, ta nhìn thấy bọn họ liền nhảy khỏi ghế đứng lên, hắn không phát hiện cũng có thể hiểu được.
Với cái lọai tình huống ma quỷ mới phát sinh này ta quả thật chống đỡ không được, ta chỉ còn biết chuyển hướng tiểu Vương gia, nổi giận đùng đùng nói: "Đang yên đang lành, ngươi đem người nhà của ta đến đây làm gì? Có phải hay không chê ta cắn ngươi không đủ mạnh, da lại ngứa ngáy có phải hay không?"
Lập tức nghe được bên tai truyền đến những hơi thở căng thẳng.
Tiểu Vương gia lập tức thay đổi quay lại đối ta cười: "Phụ thân ngươi là đi lên kinh thành nhậm chức, tự nhiên phải đến bái kiến nguyên chủ tử. Mẫu thân của ngươi cùng gia gia, cũng là ta đây triệu thêm, dù sao họ cũng muốn đi theo phụ thân ngươi."
Ở nhà lão thái gia, phu nhân không lo, nhất định phải đi theo đến đây quấy rầy ta?
Bất quá lấy thái độ làm người của mẫu thân cùng gia gia của ta, quả thật mới có thể làm như vậy.
"Bọn họ muốn đi theo, ngươi có thể bảo không cần cơ mà. Ngươi nói bọn họ dám không nghe? Dù sao chính là ngươi không đúng!"
Lại nghe được những hơi thở căng thẳng.
Xem sắc mặt của bọn họ, nếu không phải e ngại tiểu Vương gia, chỉ sợ mẫu thân đã muốn đi lên túm lỗ tai của ta, mà gia gia chỉ sợ đã đem quải trượng giơ lên cao.
Tiểu Vương gia buồn cười nói: "Hảo, hảo, là ta không đúng. Ngươi nói phải bồi tội như thế nào đây?"
Kia còn phải nói, ta quả là thông minh tuyệt đỉnh, phản ứng thiên hạ vô song, lập tức lớn tiếng nói: "Ngươi đem ta tất cả người nhà của ta đều trả tự do, không cần bọn họ làm nô tài của ngươi, ta đây liền vừa lòng."
Hiển nhiên, trong nhà ba người đã muốn ngây dại. Ta nghĩ bọn họ hẳn là cảm động đến ngây dại.
Ngọc Lang ta quả thực thật có tiền đồ a, không đến một năm, chẳng những chính mình chuộc thân, còn giúp ngừơi nhà cứu ra khổ hải.
" Lo liệu tốt lắm, ta có thể lập tức huy thư, làm cho bọn họ đều chuộc thân. Bất quá...." Tiểu Vương gia bỗng nhiên âm thanh trở nên quỷ dị, trầm giọng nói: "Ngươi phải ở trong Vương phủ theo giúp ta một năm, làm khách của Vương phủ thêm một năm nữa. Không có sự cho phép của ta, không được tự ý rời khỏi Vương phủ."
"Không thành vấn đề!" Dù sao ta làm khách của Vương phủ cũng đã quen rồi, về việc lộng phá hư gì đó, về sau lại tìm biện pháp gỉai thích sau.
Bùm một tiếng, có người đột nhiên quỳ xuống.
Gia gia quỳ khóc lớn lên: "Chủ tử.... Chủ tử hôm nay làm sao vậy? Ta đã hầu hạ vài thập niên, lão chủ tử ở Vương phủ trước tuy nói ân điển cho dưỡng lão, rốt cuộc còn lộ vẻ cái môn hạ đích danh phận. Hiện giờ như thế nào..... Nói như thế nào không cần nô tài liền từ bỏ?"
Ta trợn tròn mắt, chẳng lẽ còn có người không chịu làm bình dân cam nguyện làm nô tài sao?
Bùm bùm, cư nhiên ngay cả phụ mẫu ta cũng quỳ xuống.
Phụ thân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng thần tình nói: "Không biết Ngọc Lang làm cái chuyện gì đại nghịch bất đạo, khiến chủ tử tức giận đến nỗi muốn đem cả nhà chúng ta đều đuổi đi. Cầu chủ nhân cấp ân điển, nô tài nhất định hảo hảo giáo huấn tiểu súc sinh này."
Mẫu thân quỳ gối cạnh phụ thân, đè nặng thanh âm nức nở khóc.
Ta thực bị làm cho hồ đồ, chỉ có thể nghiêm mặt nhìn bọn họ.
Trưởng bối đều quỳ, ta nên quỳ hay không đây? Chính là muốn ta quỳ xuống trước mặt tiểu Vương gia là chuyện không tưởng.
Hơn nữa cho dù quỳ, ta cũng không cầu hắn cái gì. Hắn đã đáp ứng cho cả nhà của ta chuộc thân, chẳng lẽ cùng bọn họ cầu hắn khai ân đem chúng ta thu làm nô tài?
Nghĩ đến cả nhà ta, cư nhiên chỉ có một mình ta là bình thường, mà lại công chính cương trực, thật sự là trong bất hạnh cũng còn có cái may.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.