Nô Tài

Chương 35:




Ta không muốn bỏ lại tiểu Vương gia, liên tục khoát tay nói: "Làm sao có thể? Sanh nhi... à không..... Tiểu Vương gia hắn một ngày cũng ly không được ta. Nếu ta đi, hắn khẳng định ăn không ngon ngủ không yên. Hắn như thế nào sẽ cho ta ra ngoài nhận chức vị?"
"Chính là, ta quả thật nghe thị nhân bên người nương nương nói, chủ tử phải điều lệnh. Nói đây là điều lệnh, vốn Đại vương gia cũng muốn như vậy, kết quả là hai vị chủ tử cãi nhau, còn suýt xảy ra chuyện đáng tiếc nữa. Nương nương đã biết, trước tiên là nói về chủ tử không nên dây vào những chuyện vụn vặt như thế, sau lại còn nói: cũng tốt, sớm đuổi tên tiểu tử Hạ gia kia đi." Kim Muội cau mày nói: " Tiểu tử Hạ gia, trừ ngươi ra còn có ai?"
Ta nghe nàng nói như vậy, lập tức khẩn trương, nhảy dựng lên kêu to: "Nói bậy! Ngươi nói bậy bạ gì đó? Nhất định là ngươi nghe lầm."
Kim Muội sắc mặt hơi chuyển, cẩn thận xem xét ta, bỗng nhiên ánh mắt chớp chớp, hai tay chấp trước ngực nói: "A di đà phật, xem ra cuối cùng chủ tử thiệt tình, cũng cầu được của ngươi thành tâm." Nàng túm túm tay áo của ta, xem thần sắc của ta, chậc chậc nói: "Đúng là khó khăn vô cùng, chủ tử thật tinh mắt, ngươi cũng coi như có phúc khí. Nếu không phải ngươi gặp phải hắn, hoặc hắn gặp phải ngươi, trời đất không nên tạo nên một đôi như vậy."
Nghe nàng nói khoa trương như vậy, ta so với ăn mật còn ngọt hơn, toàn thân xương cốt đều nhẹ hẫng.
Không khỏi nhăn nhó một chút, ta chỉ hảo giả bộ hung ác để chữa thẹn: "Uy, ta khả là nam nhân, cái gì trời đất một đôi?"
Kim Muội nở nụ cười một hồi, nói nhỏ: "Nam nhân có cái gì không tốt? Nếu ngươi là nữ nhân, cùng chủ tử thân mật, có thể làm cho ngươi vào cửa làm Vương phi sao? Bất quá lại là sinh ly tử biệt. Nam nhân có thể trở thành thư đồng cùng chủ tử bên nhau cả đời, ngày sau cho dù cửu Vương phi nhập môn, cũng không dám tùy tiện nói cái gì."
Ta sửng sốt một chút, thật chưa từng nghĩ tới nam nữ lại có bất đồng đãi ngộ.
Không tồi, nam nhân cùng nam nhân tuy rằng không thể thành thân, nhưng là ta nhất định có thể cùng tiểu Vương gia vĩnh viễn cùng một chỗ. Ở trong Vương phủ làm khách cả đời cũng tốt. (ảnh mà nghe đc lời này chắc vui phát điên mất)
Ta nghĩ đến cả đời cùng tiểu Vương gia cùng một chỗ, thẳng đến lúc râu tóc đều bạc trắng, hắc hắc cười rộ lên.
Ngốc, cười cái gì?" Kim Muội phất tay trước mắt ta.
Ta bắt lấy tay nàng, kêu lên: "Kim Muội, ta nghĩ thông rồi, cả đời này, cho dù ở lại Vương phủ cũng không sao cả."
"Ngươi không trốn? Nhớ ngày đó, ai mỗi ngày leo lên cây đánh giá địa hình?"
"Lúc này bất đồng ngày xưa." Ta lấy ra lệnh bài: "Xem này, ta chính là có thể xuất nhập tùy ý, không chịu quản thúc."
Kim Muội kinh ngạc nói: "Cái này cư nhiên cũng..." (...có thể đưa cho bé~ anh Vương gia *dại* lắm òi em ơi)
Ta gật gật đầu, khoe ra nói: "Như thế nào, không tồi đi?". Truyện Trinh Thám
Kim Muội bình tĩnh nhìn lệnh bài trong tay ta, trong mắt hiện lên quang mang trong suốt, ngẩn người một hồi lâu, không biết đang suy nghĩ gì.
Ta cảm thấy được kỳ quái, đang muốn đem lệnh bài thu hồi trong lòng ngực xem nàng làm sao vậy. Nàng bỗng nhiên bắt lấy lệnh bài của ta, ngay cả tay của ta cũng cầm thật chặc.
"Ngọc Lang, cầu ngươi một việc." Kim Muội nắm làm tay của ta đau, giống như ra sức nắm chặt một cứu tinh. Nàng hàm răng nghiến chặt, hơn nữa ngày mới nói: "Dùng lệnh bài này, mang ta ra Vương phủ một chuyến."
"Cái gì?"
"Nương nương phải sau cơm trưa mới hồi cung, còn có thời gian. Ta ngày thường đều không thể ra cung, chỉ có cơ hội hôm nay. Ngươi dẫn ta ra ngoài Vương phủ, ta muốn gặp một người."
Nhìn thấy bộ dáng Kim muội như vậy, ta cũng không hỏi nhiều, lập tức gật đầu.
"Hảo, ta mang ngươi đi ra ngoài."
Tuy rằng đáp ứng tiểu Vương gia không cần lệnh bài xuất môn này, ta rốt cuộc vẫn là bội tín.
Ta mang Kim Muội theo, đem lệnh bài hướng trông cửa nhoáng lên một cái, nghênh ngang bước ra khỏi đại môn.(buồn cười wá, cứ như trẻ con ấy)
Kim Muội đi phía trước dẫn đường, bước chân của nàng đi thực gấp, giống như tiễn(mũi tên) vậy. Ta vội vàng đi theo nàng xuyên qua mấy cái ngõ tắt nhỏ, sợ lạc mất Kim Muội. Bị mất thị nữ của Vương phi cố nhiên không phải việc nhỏ, hơn nữa ta đối với đường xá kinh thành dốt đặc cán mai, vạn nhất lạc đường thực khó coi.
Kim Muội quen thuộc đường đi, rốt cục ở trước một loạt tiểu phòng, kinh ngạc nhìn phía trước.
Ta nhìn theo ánh mắt của nàng, phía trước một thiếu niên thanh tú đang đem một đống cỏ khô cột lại. Hắn giơ tay áo lên cao lau mồ hôi ướt đẫm trên trán, hồn nhiên bất giác có người ở chân tường nhìn hắn.
Kim muội liền sau chân tường, né tránh nhìn hắn một hồi lâu.
Thiếu niên đem cỏ khô toàn bộ cột lại xong, lau mồ hôi, xoay người lại, vừa vặn nhìn về phía chúng ta.
Kim Muội vội vàng nép sau bức tường, ta nhìn kỹ thiếu niên kia, mặt mày cư nhiên cùng ta có tám chín phần tương tự.
"Nếu muốn gặp người ta, liền qua đi a."
Kim Muội không để ý tới ta, chỉ si ngốc đứng nhìn.
Thiếu niên kia hảo nhãn lực, xoay người một cái đã thấy bóng dáng Kim Muội chợt lóe, cư nhiên hướng chúng ta đi lại.
Đi tới trước mặt, ánh mắt của hắn chỉ nhìn chằm chằm Kim Muội, môi giật giật, tựa hồ muốn nói cái gì, lại rốt cục cái gì cũng không có nói.
Quang cảnh này, có ai còn đoán không ra được?
Ta nghĩ đây nhất định là một đôi tình nhân, nhìn thần tình học nhìn nhau, thóang chốc da gà đều nổi lên. Vội vàng xoay người bước đi thong thả ly xa họ một chút để tránh làm lỡ chuyện tốt của hai người.
Kim Muội cũng thật đáng thương, xuất nhập không được tự do. Ngày đó ở Vương phủ có lẽ còn có cơ hội ngẫu nhiên đi ra gặp gỡ một chút, vào cung rồi thì đó là không thể.
Khó trách nàng cầu ta mang nàng đi ra. Như vậy cũng tốt, về sau nàng mỗi lần theo Vương phi đến Vương phủ, ta đều mang nàng đi ra.
Chính là đang tán dương chính mình tâm địa thiện lương, ta quay đầu vừa thấy, thiếu niên kia cư nhiên đã muốn xoay người đi rồi.
Không thể nào? Cư nhiên từ đầu tới đuôi một câu cũng không nói lời nào?
Kim Muội cắn môi, tựa hồ run rẩy không đứng vững. Trong tay khăn lụa đã bị nắm nhăn nhúm. Đến khi tên thiếu niên kia vào cửa, nàng mới hơi bình phục lại một chút, sâu kín hít một hơi, đứng bất động tại chỗ, thật lâu không nói gì.
Ta xem ra không thích hợp, cẩn thận quan sát sắc mặt Kim Muội.
Kim Muội nhẹ nhàng nói: "Tốt lắm, cũng coi như đi ra một chuyến. Chúng ta trở về đi." Quay người lại, cũng không quay đầu nhìn một lần lại thẳng bước mà đi. Ta vội vàng đuổi theo sau lưng nàng.
Ai, đúng thế gian đích nam nữ si tình a.
Ta theo sát Kim Muội, dễ dàng vào Vương phủ bằng cửa sau, thuận tay bắt lấy một tên hộ viện, hỏi hắn tiểu Vương gia đã về chưa.
Chủ tử còn chưa có trở về. Nương nương cũng đang ở bên trong chờ mà."
Ta yên lòng, cao hứng vì tiểu Vương gia sẽ không biết ta lén đi ra ngoài, nếu không sẽ có rất nhiều phiền toái. Nhớ tới Kim muội, vội vàng lấy tinh thần đi an ủi nàng.
Ta tuy rằng biết nàng tâm tình không tốt, nhưng là an ủi người khác điều quang trọng nhất là phải biết rõ chân tướng sự việc (nhiều chuyện thì có =.=). Lần này đến lượt ta đem Kim Muội kéo ngồi xuống bên cạnh.
"Kim Muội, " ta chân thành nói: "Nói thực ra ta và ngươi là bạn tốt. Ngươi gặp phải chuyện gì, bị cái gì ủy khuất, cứ việc nói cho ta biết. Không cần như vậy buồn không lên tiếng, thật kỳ dị."
Kim Muội không nói lời nào, thùy hạ lông mi.
Ta vò đầu, đành phải nói: "Như vậy đi, ta hỏi ngươi đáp. Ngươi có phải hay không thích tên tiểu tử kia?"
Ta nhìn chăm chú Kim Muội nửa ngày, nàng rốt cục khẽ gật đầu.
"Kia.... Ngươi có phải hay không bởi vì một số nguyên nhân, không thể cùng hắn cùng một chỗ? Chỉ có thể như vậy không lên tiếng nhìn nhau một cái rồi bước đi?"
Kim Muội lại gật đầu.
Không nghĩ tới ta cư nhiên biết rõ lòng người như vậy, lại giỏi đoán nữa.
Lại một phen ca ngợi chính mình (O_o), ta lại hỏi: "Vì cái gì không thể cùng một chỗ? Ngươi chưa gả hắn chưa lập gia đình? Là hai nhà thân thế không hợp?"
Kim Muội lần này không có gật đầu cũng không có lắc đầu, mở miệng nhẹ nhàng nói: "Chúng ta cùng nhau lớn lên, cùng bị chính mình cha mẹ mình bán vào trong Vương phủ làm nô tài."
"Kia cũng coi như bạn cùng chung hoạn nạn a, vì cái gì....."
" Mùa hè năm nay, hắn bị phái đến thư phòng hầu hạ văn chương."
"Nga, thư phòng...." Ta gật gật đầu, đột nhiên phát hiện không ổn, mở to hai mắt: "Vậy hắn... hắn...."
"Sau đó, hắn liền đặc biệt trầm mặc. Đến cuối cùng ta đã biết." Nước mắt như hạt đậu theo hốc mắt Kim Muội tràn ra, lại vô thanh vô tức: "Chính là hắn nói, đừng lo, chủ tử không có bắt buộc hắn, là hắn tự nguyện. Cùng chủ tử đấu ai cũng không có kết quả tốt. Đây đã là quy củ trong Vương phủ, chủ tử thân cận với ai, thì ngày sau cũng sẽ chán, vì thế ngoan ngõan nghe lời thì sau này sẽ được thả ra ngòai. Nếu là hắn có phúc đi ra ngoài, sẽ hội kiếm được tiền, giúp ta chuộc thân."
Ta huyệt thái dương run rẩy đến phát đau, ánh mắt đã bắt đầu mờ mịt (vì ghen), miễn cưỡng nói: "Vậy hắn hiện tại....."
"Ngươi đến, chủ tử liền phái hắn đi ra ngoài. Cho hắn chuộc thân, cũng coi như có cái kết cục tốt. Bất quá làm việc một tháng, liền hết khổ. Chính là, chúng ta vẫn là không có số mệnh cùng một chỗ..."
"Vì cái gì? Chẳng lẽ Sanh nhi hắn... hắn còn....." Ta nghĩ đến tiểu Vương gia không biết đã ngầm gạt ta phạm bao nhiêu sự tình, lòng đau như dao cắt.
"Không, mặc kệ chuyện chủ tử. Chủ tử là một hảo chủ tử, nô tài chúng ta, có thể gặp được chủ tử như vậy thật sự là có phúc khí." Kim Muội cư nhiên còn giúp tiểu Vương gia nói tốt.
"Hỗn trướng! Hắn phạm chuyện như vậy, cư nhiên còn gọi hảo chủ tử, ngươi như thế nào liền như vậy.... như vậy....", ta rốt cuộc nói không nên lời, đành phải thở phì phì trừng mắt, hận không thể lập tức đem tiểu Vương gia túm đi ra xé thành từng mảnh nhỏ. (ghê gớm, ghen dữ dội a~)
Bởi vì tiểu Vương gia không có ở đây, ta chỉ có thể trút lên Kim Muội: "Đi! Ta và ngươi đi gặp Vương phi, cầu nàng đáp ứng cho các ngươi cùng một chỗ."
Kim Muội vùng khỏi tay của ta, lại ngồi xuống.
Ta xoay người nhìn nàng: "Như thế nào? Ngươi sợ? Không cần sợ, có ta đây." (*ngon* ha?)
Kim Muội vẫn là không nói lời nào.
Ta không kiên nhẫn, chính mình cũng một bụng tức giận, lại đi nắm lấy tay Kim Muội: "Đi, chúng ta đi." Lần này ta e sợ cho nàng lại bỏ ra, dùng thật lớn lực đạo bắt lấy nàng.
Kim Muội bị ta kéo, nóng nảy khóc ròng nói: "Ta không đi! Ta mấy ngày nữa sẽ bị gả đi!"
"Cái gì?" Ta kinh ngạc buông tay: "Ngươi phải xuất giá? Gả cho ai?"
"Họ hàng xa của Vương phi, làm thiếp...."
"Đây không phải là khi dễ ngươi sao? Đi, ta giúp ngươi phản đối!"
"Ngươi cái gì cũng không hiểu!" Kim Muội rốt cục hướng ta rống to: "Ai giống ngươi? Cái gì cũng không cần băn khoăn, liền chiếu theo ý mình mà làm? Ai lại giống ngươi vận khí tốt như vậy, có thể gặp được Cửu vương gia một lòng yêu thương ngươi? Ta bất quá là một tiểu nô tài, có thể tiến cung, đã là rất có phúc khí rồi. Hiện tại lại có thể đi làm tiểu thiếp cho một thế gia... Ta cũng không muốn cùng hắn chia lìa, chính là ta còn có cha mẹ, không thể liền như vậy cùng hắn cả đời chịu khổ."
Kim Muội nói một hơi khiến ta ngây ra như phỗng, ta lẳng lặng nhìn nàng.
Kim Muội khóc ròng nói: "Ta biết ta lợi thế, ta không có tình ý, là phụ lòng nhân. Chính là Ngọc Lang, ngươi đã gặp qua bao nhiêu người không giống ta như vậy? Ai chẳng muốn sống theo ý nguyện của mình, cái gì phong hoa tuyết nguyệt, cái gì đạo nghĩa, đến lúc khẩn yếu, có còn là gì?"
Ý thức ta có điểm hồ đồ, từ từ gật đầu, lẩm bẩm nói: "Đúng, chẳng vì cái gì, chỉ vì mạng sống. Một đứa ngốc giống như ta vậy, thế gian vốn sẽ không nhiều. Chính là, ngươi nếu phải gả, cần gì phải lại đi nhìn hắn?"
Kim Muội bỗng nhiên đứng lên, mở to hai mắt nhìn ta, cả người kích động đến phát run. Ta nín thở chờ nàng nói chuyện, đáng tiếc nàng dần dần dịu đi, giống như đã tiêu hao toàn bộ sức lực, ủ rũ nói: "Nương nương cũng sẽ sớn hồi cung, ta phải đi."
Ta lẳng lặng nhìn nàng từng bước một rời đi, trong lòng tràn ra một tư vị đau xót.
Chậm rãi trộn lẫn rất nhiều sợ hãi. Chẳng lẽ trên đời này ai cũng sẽ lựa chọn như vậy?
Còn ta thì sao?
Ta chẳng lẽ là dị nhân?
Hay là điều ta vẫn cho rằng đúng, thật ra là sai?
Ta sợ hãi nhảy dựng lên, dưới tàng cây đi tới đi lui, dụng quyền đấy liên tục lên cây. Rốt cục đem tức giận đều chuyển tới trên người tiểu Vương gia, nghiến răng nghiến lợi nghĩ: đều là do hắn sai, không phải hắn ngày đó ức hiếp nô tài, nơi nơi phong lưu, làm sao ta có thể gặp được nhiều thảm sự như vậy? (tiêu anh rồi, chờ về em nó *xả* cho mà thấy)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.