Nông Môn Y Hương: Hoàng Thúc Thỉnh Tự Trọng

Chương 8: Liều Ăn Nhiều




Thạch Vĩnh Mai bước lên, lấy sọt tre ra khỏi lưng nàng.
"Nếu muốn đi làm chuyện tốt này thì đừng lên núi làm nữa."
"Cha muội bị thương nặng, muội lên núi lần này để hái thuốc, cũng không tốn nhiều thời gian. A Mai, tỷ cứ nói tình hình cho muội, dù khổ dù mệt thì muội đều tình nguyện, miễn là..." Bạch Đường cắn môi nói. "Miễn là kiếm tiền một cách trong sạch."
Sắc mặt Thạch Vĩnh Mai thay đổi, quăng sọt tre xuống đất, nổi nóng.
"Muội chê ta dơ bẩn đúng không? Muội cũng giống những mụ hàng xóm ấy, khinh thường ta đúng không?"
Bạch Đường thấy đôi mày lá liễu của nàng cũng dựng ngược lên, đôi mắt trừng to, song nàng cũng không lên tiếng, tự nhặt lên sọt tre rồi hướng về phía trước đi thẳng.
Ngược lại, chính Thạch Vĩnh Mai lại không kìm nén được, thấy nàng sắp đi xa, đành phải dậm chân đuổi theo.
Thạch Vĩnh Mai thẳng tay kéo lấy bím tóc của nàng, da đầu Bạch Đường bị kéo đến phát đau, hai người đều không mở miệng, hít thở dồn dập nhìn đối phương.
Ai cũng nghẹn lời.
"Muội... Muội cứ cứng đầu thế này, ba năm trước đây, ca ca ta kêu muội đi cùng hắn, muội cũng có thái độ hệt như này."
Thạch Vĩnh Mai nghĩ đến chuyện cũ, bình tâm lại, liền buông lỏng tay, tức giận hừ một tiếng.
"A Mai, muội không phải xem thường tỷ, tỷ nghĩ nhiều rồi."
Bạch Đường kéo bím tóc về trước ngực, sửa sang lại: "Nếu muội là người như vậy, chính tỷ cũng sẽ không đối xử muội tốt như vầy."
"Được rồi, được rồi, là tỷ nghĩ nhiều."
Thạch Vĩnh Mai đi lên một chút, giúp nàng cầm sọt tre, hạ giọng nói: "Chuyện tốt tỷ nói chính là ở trấn trên có một nhà phú hộ, họ Dư, muội thường xuyên lên trấn, hẳn là biết người này."
Bạch Đường biết quả thật có một hộ như vậy, trấn Bình Lương phía trên hầu hết đều có nếp sống giản dị, riêng Dư gia lại là ngoại lệ.
Nghe nói trong nhà từng có người làm quan lớn, sau lại từ nhiệm, cáo lão về quê, trùng tu lại kiến trúc của toà nhà.
Bạch Đường từng lướt qua mấy bận, quả thật kiến trúc trong sân nhà Dư gia, nếu so với cả trấn Bình Lương, quả nhiên khí thế bất đồng.
"Nghe nói nhà họ muốn bày yến tiệc, trong yến tiệc yêu cầu một vài nữ nhân diện mạo xinh đẹp rót rượu bưng thức ăn, muội cũng biết xung quanh trấn Bình Lương cũng đâu có mấy người tướng mạo đoan chính, nên nhà họ trả công khá cao, nếu đủ tư cách sẽ trả năm lượng bạc trước, làm đủ ba ngày sẽ trả tiếp năm lượng."
Thạch Vĩnh Mai xòe bàn tay ra, huơ huơ trước mặt nàng: "Nhà muội đang thiếu mười lượng bạc đấy thôi."
"Chỉ rót rượu bưng thức ăn thôi sao?
Thạch Vĩnh Mai cười lạnh, nhìn nàng từ trên xuống dưới: "Muội cứ tin tưởng ta."
"Ừ, muội tin tỷ, chờ muội lên núi hái thuốc rồi về, xong sẽ cùng tỷ lên trấn trên.". Đam Mỹ Cổ Đại
"A Đường ngốc, cơ hội tốt như vậy muội còn chờ tới chờ lui, nếu không phải nhà muội mang gánh nặng này, muội chắc là không có lá gan theo tỷ."
Bạch Đường nghe nàng sảng khoái cười đùa, cũng cảm thấy nàng nói có lý.
Ba ngày có thể kiếm mười lượng, ai nghe được cũng vội vàng đi ngay, đây quả là một món hời lớn.
"Được, vậy muội đi cùng tỷ trước, khi nào về thì muội lên núi Phúc Minh sau."
Cuối cùng Thạch Vĩnh Mai cũng nghe được những lời này, mỉm cười giữ chặt tay nàng: "Tỷ nói này, liều ăn nhiều, muội đi theo tỷ, bảo đảm không ai hại được muội đâu."
Hai người bước nhanh về phía trấn trên, chỉ hơn nửa canh giờ là tới.
"A Mai, ca ca của tỷ biết tỷ làm ở đây không?"
"Hắn mới trở về, tỷ cũng không nói chuyện này với hắn."
"Ba năm trước..." Bạch Đường rất muốn thừa dịp này mà hỏi một câu, rốt cuộc ba năm trước đã xảy ra chuyện gì?
Vì chuyện gì mà cả cha mẹ nàng đều kiêng dè, nàng nghĩ mãi không thông.
"A Đường, muội nói gì đó? Sự tình ba năm trước, chính muội nói không được nhắc đến, sao giờ lại còn hỏi, chỉ cần tỷ nhắc tới, muội lại khóc lóc sướt mướt đó thôi, tỷ cũng không muốn vậy."
Bạch Đường hiểu rõ, nếu cứ cố hỏi thêm, A Mai cũng là người thông minh, nàng ấy sẽ nhìn ra sơ hở.
"Đây là vì ca ca của tỷ quay về, muội mới suy nghĩ nhiều."
"Tỷ biết, hắn trở về là gây chuyện, cũng may là nửa đường cứu được cha muội, cha mẹ muội lần này cũng không thể không trưng ra sắc mặt tốt, nếu không làm gì còn mời hắn vào nhà uống trà, không dùng chổi đuổi đánh là đã may rồi."
Bạch Đường nhẹ nhàng đáp vâng một tiếng.
Thạch Vĩnh Mai nheo mắt nhìn nàng: "Ca ca ta nói gì với muội đấy?"
"Không, không có gì."
"Tỷ không tin." Thạch Vĩnh Mai khoác lên cánh tay của nàng, cắn lỗ tai, nói: "Không kêu muội làm tẩu tử(1) của ta à?"
Nàng cười phá lên, thấy Bạch Đường nghiêm mặt, không phản ứng lại, mới chạy nhanh đến giảng hòa.
"Tỷ chỉ đùa một câu thôi, muội không thích thì tỷ không nói nữa, đừng xụ mặt, rất khó coi. Đợi một chút gặp người ta, phải ráng mà tươi cười thì mới đạt chuẩn vào Dư gia."
Bạch Đường thấy nàng nhường nhịn, đương nhiên sẽ không so đo nhiều, dọc đường đi hỏi han cẩn thận chuyện yến tiệc Dư gia.
Thạch Vĩnh Mai cũng nghe được tin tức này từ mẹ nuôi của nàng, bà là người làm ở Dư gia.
Dư gia muốn mở tiệc chiêu đãi khách quý là chuyện bí mật, không hề để lộ tiếng gió.
Hiện giờ, Dư gia muốn tìm hai mươi nữ tử có nhan sắc, vốn trong phủ cũng đã có bảy tám người rồi.
"A Đường, muội đừng lo, nha hoàn như vậy ở Dư gia cũng có nhiều, chẳng qua là do chiêu đãi khách quý, bọn họ muốn nịnh bợ cầu danh, nên chúng ta cứ đi vào cho đủ số lượng, chỉ cần giữ thể diện mà thôi. Nếu dung mạo không chuẩn thì chúng ta cứ trở về, không sao cả."
Bạch Đường cũng không thấy sợ hãi, so với việc đem A Duyệt bán cho bọn buôn người gán nợ hay bán nhà cửa với ruộng vườn, thì chuyện này đã được xem là cách tốt nhất.
"Nhưng mà chuyện này nếu truyền ra ngoài thì có chút không dễ nghe, người trong thôn đều tâm tình nhỏ mọn, miệng bẩn cứ nói qua nói lại, tốt nhất là muội đừng nói cho ai biết, ngay cả cha mẹ muội cũng nói ít lại một chút thì tốt hơn."
Bạch Đường nghĩ thầm, chuyện lớn như vậy, lại kéo dài tận ba ngày, trời tối cũng không về nhà, vốn dĩ yến tiệc nhà phú hộ thường kéo dài đến nửa đêm, nàng lại phải nghĩ cách để già trẻ lớn bé ở nhà không hay biết, chuyện này quả thật không dễ dàng.
Nàng chỉ có thể nỗ lực hết sức.
Thạch Vĩnh Mai cũng đã quen với nàng, ngày thường nàng cũng không nói nhiều, dọc đường đi đều là A Mai lải nhải không ngớt, nào là chuyện phấn son của một nhà trên trấn làm rất tốt, nào là có nhà vận chuyển hẳn vải vóc về để may trang phục, có thể so với y phục của thiếu nữ quận Tuân Lăng.
Quận Tuân Lăng cách đây hơn trăm dặm, là nơi phồn hoa đô hội, cũng là đất phong của một vị hoàng thân quốc thích.
Bạch Đường xưa nay tất nhiên cũng không có cơ hội đi đến đó mở mang tầm mắt.
Càng về sau, Thạch Vĩnh Mai nói đến mỏi miệng, vậy mà Bạch Đường vẫn không đáp lại tiếng nào, thật sự nhàm chán.
"A Đường này, sau khi nhà muội trả xong hết nợ, muội có nghĩ về sau làm gì không?"
"Lên núi hái thảo dược, giúp nhà tích góp của cải."
Bạch Đường khẽ cười lên: "Thạch Oa mới ba tuổi đã hiểu chuyện, thân thể đệ ấy lại yếu ớt, muội định chăm sóc đệ ấy đến khi khỏe mạnh."
Con nhà nghèo vốn dĩ không cần dạy, ngay từ nhỏ đã thức thời hơn người.
Thạch Oa chính là như vậy, A Duyệt cũng thế, Bạch Đường nhớ đến A Duyệt rơm rớm nước mắt, nói đại tỷ đừng quên muội, phải sớm ngày chuộc muội về, tim Bạch Đường lại nhói đau.
(1) Tẩu tử: chị dâu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.