Dọc đường đi, những cảnh vật mà Tư Đồ Thuần nhìn thấy đều mang một màu trắng tang thương, màu của sự chết chóc, giống như cảnh tượng mà cô nhìn thấy trong cơn ác mộng đêm qua.
Cô cuống quýt chạy vào bệnh viện, giật lấy quyển ghi chép của một y tá ở bàn tiếp tân, vội vã tìm kiếm giường bệnh mà An Dĩ Phong nằm.
Cô y tá nhìn thấy bộ cảnh phục của cô nên không phản ứng gì.
Cô đang luống cuống đưa tay lên dụi dụi đôi mắt nhìn không rõ của mình thì nghe thấy giọng nói quen thuộc từ phía sau cánh cửa gỗ với lớp sơn đã bạc gần hết: “Mẹ kiếp! Bảo tao mời thằng khốn nạn đó uống trà để xin lỗi?! Đến câu đó mà anh ấy cũng nói ra được hả? Có mà tao bảo người đứng đằng sau đâm cho hắn một nhát dao ấy!”
“Anh Phong, anh bớt giận, anh Thần cũng chỉ muốn tốt cho anh. Anh ấy chỉ mong anh và Kỳ Dã có hiểu lầm gì thì gặp nhau giải thích rõ ràng…”
“Thế thì để anh ấy đi, tao có chết cũng không đi!”
“Anh Thần cũng nói như thế. Anh ấy nói là nếu như anh không muốn đi, thì anh ấy sẽ đi thay anh…”
Trong phòng lại im lặng. Cô bước đến cửa phòng bệnh, giọng An Dĩ Phong từ bên trong vang lên: “Anh Thần đâu? Sao không đến?”
Một giọng nói nghiêm túc trả lời: “Anh Thần nói anh ấy không muốn nhìn thấy anh… Anh ấy sợ nhìn thấy anh trong tình trạng sống dở chết dở như thế này, anh ấy sẽ không kiềm chế được, chạy ngay đi giết Trác Diệu.”
“Mẹ kiếp! Câu này nghe còn giống tiếng người!”
Tiếng cười khe khẽ từ trong phòng vọng ra, Tư Đồ Thuần cũng không nhịn được cười. Cô nhẹ nhàng gõ cửa, rồi không đợi bên trong trả lời, cô liền mở cửa phòng.
An Dĩ Phong đang dựa vào chiếc giường sắt đã han gỉ, mặc dù sắc mắt trắng bệnh, tóc hơi rối, người cũng gầy đi nhiều, bộ quần áo bệnh nhân trên người rộng thùng thình, nhưng hắn vẫn đẹp trai, đẹp trai đến nỗi chỉ nhìn một cái thôi người ta cũng phải nghẹt thở.
Tiếng mở cửa đột ngột làm những người bên trong phòng giật mình, tất cả đều quay lại nhìn cô, mỗi người một vẻ, có kẻ ngạc nhiên, có kẻ hoảng hốt, có kẻ tỏ ra hứng thú. Riêng An Dĩ Phong thì lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, rồi với tay lấy cuốn sách trên bàn, chăm chú đọc, giống như bọn họ là hai người xa lạ chưa từng quen biết.
Cô từng bước từng bước đi đến giường bệnh, không thấy đau lòng cũng không thấy bối rối, ngược lại, cô cảm thấy rất vui, vì hắn không nằm bất tỉnh nhân sự trên giường, hắn vẫn có thể nghe cô nói, cô không mong gì hơn thế.
“An Dĩ Phong…” Giọng cô khàn khàn vì vừa chạy vội đến đây.
Hắn không trả lời, lật sang trang sau, tiếp tục đọc.
Lúc nhớ hắn, cô có bao nhiêu điều muốn nói mà chưa có dịp thổ lộ. Giờ đứng trước mặt hắn, cô mới phát hiện ra rằng những điều đó thật thừa thãi. Có thể được gặp nhau như thế này, im lặng thôi cũng đã cảm thấy hài lòng rồi.
“Sao lại bị thương thế này?”
Hắn vẫn nhìn vào cuốn sách cầm trên tay, lên tiếng hỏi: “Có phải là mỗi câu tôi nói ra đều có thể làm bằng chứng trước toà?”
“Bị thương ở đâu? Có nặng không?”
“Cô có thể tìm gặp bác sĩ để lấy kết quả xét nghiệm.”
Cô nhìn hắn không rời một giây, thậm chí, không cả chớp mắt. Cô từng nói rằng, có thể nhìn thêm một lần thì sẽ cố gắng nhìn thêm một lần. Bây giờ cô biết rằng mình đã sai, có những người một khi đã nhìn thì không thể rời mắt được.
Một tên lạ mặt đứng bên phải cô đang cố nhịn cười, nháy nháy mắt với kẻ đang ngồi trước giường An Dĩ Phong, giọng nói rõ ràng: “Anh Phong, không làm phiền anh nữa, bọn em ra ngoài canh gác để anh nghỉ ngơi.”
Nói xong, hắn vẫy vẫy tay, cả bọn theo nhau ra ngoài. Căn phòng chật ních người, trong nháy mắt trở nên trống trải.
Tư Đồ Thuần ngồi xuống ghế, nắm lấy cánh tay rắn chắc của An Dĩ Phong: “Là người của Kỳ Dã làm phải không? Sao anh lại trêu tức hắn?”
Hắn rút tay ra, lạnh lùng nói với cô: “Bởi vì hắn ghen tị với tôi, vì tôi đẹp trai hơn hắn!”
Cô ngạc nhiên, cười rất lâu.
Hắn thật đáng yêu, ngay cả lúc tức giận cũng nói những câu thật đáng yêu.
“Cuốn sách này… hay như vậy sao?”
Bìa ngoài cuốn sách là ảnh chụp một người phụ nữ cười rất gợi tình, tựa sách khiến người ta ngượng đến đỏ mặt, nội dung bên trong thì không cần nói cũng có thể đoán được. Nhưng An Dĩ Phong lại chăm chú đọc, dáng vẻ nghiêm túc như đang đọc một cuốn sách giáo khoa vậy.
“Ừ…” Hắn đáp gọn lỏn, ánh mắt chăm chú nhìn xuống cuốn sách, khuôn mặt khôi ngô bỗng đỏ bừng. Rồi tỏ ra thất vọng, hắn vứt cuốn sách lên bàn, chửi thầm: “Mẹ kiếp, mang cho tao cái loại sách nát gì thế này.”
Cô cố nhịn cười, giải thích với hắn: “Chuyện ngày hôm qua…”
“Dừng! Tôi mệt rồi, phiền cô hôm khác đến lấy khẩu cung.”
Trong tình huống này, cô quyết định sẽ lược bớt những câu không cần thiết như: “Anh hãy nghe em nói…”, hay “Anh hãy nghe em giải thích…” mà đi vào chủ đề chính.
“Anh ấy là bạn thân của anh trai em, em chỉ coi anh ấy như anh trai…”
“Cảnh sát Tư Đồ Thuần, tôi không có hứng thú với chuyện riêng tư của cô.”
“Vậy anh… cũng không còn hứng thú với em nữa rồi phải không?”
“Hết rồi!”
“Hãy nhìn em đi!”
An Dĩ Phong ngẩng lên, lạnh lùng nhìn cô: “Phiền cô đừng nghĩ là tôi mê cô, tôi không còn chút hứng thú nào với cô nữa. Nếu cô không tin thì có thể thử, cho dù bây giờ cô có cởi quần áo đứng trước mặt tôi thì tôi cũng không có hứng thú nhìn.”
“Thật không?”
Cô nghiến răng, cởi từng chiếc khuy áo trên bộ cảnh phục, trong ánh nhìn ngẩn người của An Dĩ Phong, cô cởi chiếc áo ngoài, rồi lại tiếp tục cởi khuy áo sơ mi bên trong, làn da trắng ngần lộ ra theo từng chiếc cúc, cơ thể cô dần dần lộ ra trước mắt An Dĩ Phong. ngôn tình ngược
Mặc dù hơi bối rối, nhưng Tư Đồ Thuần vẫn nghiến răng cởi từng chiếc khuy áo. Khi cô chuẩn bị cởi áo sơ mi, An Dĩ Phong liền giữ lấy tay cô.
“Anh sợ em rồi, anh đang bị thương, chịu không nổi sự kích thích đó đâu.”
“Không phải anh nói anh không có hứng thú sao?”
Bàn tay hắn bắt đầu run rẩy, đôi mắt lộ rõ “sự hứng thú”.
“Rốt cuộc thì em muốn thế nào?”
“An Dĩ Phong! Em…”
Cô nhìn hắn, cố gắng lấy lại bình tĩnh, cố làm ra vẻ lạnh lùng: “Em muốn làm tình nhân của anh.”