Tích Sơ dẫn Tần Đào đi làm quen phủ thừa tướng.
Trên đường đi, cô một chữ cũng không nói mà chỉ cười cười phân cho nha hoàn của mình hướng dẫn thay.
Tần Đào cũng không cảm thấy tức giận, hắn còn không có hy vọng sẽ cùng nữ nhân điên này ở một chỗ.
Đi một lúc đã tới hoa viên, lúc này bỗng nhiên Tích Sơ kêu nha hoàn lui xuống.
Sau khi nha hoàn kia lui xuống, không khí bỗng chốc trở nên tĩnh lặng. Đam Mỹ Trọng Sinh
Không ai nói một lời.
- "Chàng trai trẻ, ta hỏi mi một lần nữa, muốn làm vua không?" Tích Sơ cười cười nói.
Lại đến!
Có ai nói cho hắn là nữ nhân này bị cái chứng bệnh gì hay không?
Hắn tỏ ra vẻ ngạc nhiên, nói:
- "Tại sao Lăng nhị tiểu thư lại hỏi như vậy? Ta chỉ là một người bình thường, làm sao dám mơ mộng? Còn nữa, nhị tiểu thư không nên nói như vậy, nếu để người khác nghe được thì không hay!"
Khi quân nha!
Tội này chính là chém đầu như chơi đấy!
Tích Sơ cười cười, vương bát đản, mong ngươi vạch cái lỗ tai mi nghe cho rõ.
Là - hắn - không - muốn - làm!
[...ký chủ, cô đừng như vậy!]
Có thể hay không cùng nó phối hợp kịch bản một chút?
Sao ký chủ nhà nó lại đi lệch kịch bản thế này??
Hệ thống tỏ vẻ nó sắp khóc ngất trong nhà vệ sinh rồi.
Tích Sơ nhìn Tần Đào một lúc, rồi cười cười, nói:
- "Lệ Phi năm xưa cũng chết thật oan uổng!"
Sau khi nghe câu nói của Tích Sơ, quanh thân Tần Đào bỗng nhiên nổi lên một tầng sát khí nồng đặc.
- "Làm sao nhị tiểu thư đột nhiên nhắc tới người này?"
Rốt cuộc nữ nhân này đã biết những gì?
- "Ồ! Miệng là của ta, ta nhắc tới ai kệ ta, liên quan mi à?"
Tích Sơ tỏ vẻ có ngon thì bắt ta im đi, ngươi nổi sát khí hù ai chứ?
Bà đây còn công lực 18 năm làm móng chưa phát quang đâu!
Hello, it"s me!!!:))