Bị Tần Việt trừng trị như vậy, hai ngày sau Trì Bối đều vô cùng ngoan ngoãn, chỉ sợ Tần Việt còn trừng trị mình nữa thì có khi cô không ra khỏi cửa được mất.
Hai ngày sau đó, hai người đi trải nghiệm một vài hoạt động giải trí ở địa phương mà mọi người nói là cũng không tệ lắm, Trì Bối thậm chí còn cùng Tần Việt thử nhảy dù, ngắm nhìn bầu trời mà mình đưa tay là có thể chạm tới, nhìn bãi biển mênh mông vô bờ dưới kia, nghiêm túc cảm nhận sự tươi đẹp của cuộc sống.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Một chuyến du lịch này, hai người cảm nhận được sự tốt đẹp không giống như bình thường, cảm nhận một cuộc sống khác.
Hai người trở về vào buổi tối của kỳ nghỉ, vừa xuống máy bay Trì Bối đã vô cùng buồn ngủ, dựa vào sau lưng Tần Việt nũng nịu: “Em muốn ngủ.”
Tần Việt bật cười, đưa tay ôm cô: “Nhịn thêm chút nữa, chúng ta lấy hành lý xong đi ra ngoài.”
“Ừm ừm.”
Quý Bạch tới đón hai người, Tống Văn Hạo có việc không thể tới.
Trì Bối trông thấy Quý Bạch, vui vẻ lên tiếng chào hỏi: “Anh Quý Bạch, chào buổi tối.”
Quý Bạch cười, nhướng mày: “Kỳ nghỉ thế nào?”
“Cũng được.” Trì Bối mím mím môi, ngượng ngùng nở nụ cười: “Làm phiền anh Quý Bạch muộn như vậy rồi còn tới đón tụi em.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Quý Bạch cười nhạt một tiếng, giải thích: “Đúng lúc ở gần đây, chủ yếu là bà xã anh không ở nhà.”
Bà xã của Hoắc Gia Hành và Ôn Nhiên đều ở nhà, Tần Việt cũng sẽ không tìm bọn họ, cho nên chỉ còn lại người không có bà xã ở nhà là Quý Bạch tới đón người.
Giữa anh em mấy người bọn họ sẽ không nói lời khách sáo, chỉ cần là người nào có thời gian thì hỗ trợ gì đó hoàn toàn không thành vấn đề.
Tần Việt liếc nhìn hai người: “Lên xe đi.”
Quý Bạch khoanh tay: “Đi thôi.”
Sau khi mấy người lên xe, Quý Bạch đưa hai người về, trên đường có hỏi hai câu: “Cuối tuần cùng nhau ăn cơm chứ?”
Tần Việt ngẩn ra một chút cười: “Tới nhà tôi đi, mọi người cùng nhau ăn.”
Anh hiểu ý của bọn họ, Tần Việt là người đàn ông sống không quá tỉ mỉ, sinh nhật gì đó cũng sẽ không để ý, đặc biệt là trước kia lúc cuộc sống không tốt, bởi vì trong nhà không mua nổi mấy thứ như bánh sinh nhật, nhưng bà ngoài thương anh, cho Tần Việt đón sinh nhật nên sẽ chuẩn bị vài món ăn cho anh.
Trẻ con đương nhiên là thích, cho dù anh là con trai. Thế nhưng anh không muốn bà ngoại lãng phí số tiền này, mua bánh gato cũng có nghĩa một khoảng thời gian rất dài trong nhà không có thịt ăn, cho dù có thì bà ngoại cũng sẽ nhường cho anh ăn.
Lúc đó, nhà Tần Việt thật sự rất nghèo.
Bố mẹ của anh quả thật đều không đáng tin, bố bài bạc, nợ một khoản lớn, mẹ thì… giống như lời những nhân viên trong công ty nói, quả thật không phải là một người mẹ tốt. Lừa gạt anh, lừa gạt bà ngoại anh, từ lúc Tần Việt còn rất nhỏ, quả thật ngày ngày bà ta đều đưa đàn ông về nhà.
Sau đó cũng bỏ đi cùng người khác. Truyện Đô Thị
Khi đó, Tần Việt vừa vặn đã ở độ tuổi nhớ được mọi chuyện.
Cho nên cũng chính là bắt đầu từ khi đó, thái độ của Tần Việt đối với người khác đều không hề tốt đẹp gì, chỉ có tự mình mạnh mẽ lên mới không bị người ta bắt nạt.
Trì Bối nhìn thấy anh đánh nhau hai lần, đều là bởi vì có người nói về anh, nói về bố mẹ anh, anh mang theo sự tàn nhẫn mà đánh người.
…
Bởi vì không có tiền, sau này cũng hiểu chuyện hơn một chút, những lời như trẻ con nhà nghèo biết lo liệu việc nhà từ sớm không sai chút nào, đến lúc mười tuổi thì Tần Việt không thích đón sinh nhật nữa, thậm chí để chứng minh mình không đón sinh nhật, lần nào cũng cố ý quên mất sinh nhật của mình.
Sau này cũng không quen tổ chức sinh nhật cho bản thân nữa.
Cho dù bây giờ có tiền rồi cũng không thường đón. Trước kia không có Trì Bối, Tần Việt nhiều nhất là cùng mấy người Hoắc Gia Hành, Quý Bạch bọn họ ăn bữa cơm, coi như là xong việc.
Nhưng năm nay có Trì Bối, đột nhiên anh muốn tụ họp cùng mấy anh em một chút.
Quý Bạch cười một tiếng, khẽ gật đầu: “Được, đúng lúc hai ngày nữa bà xã tôi cũng về rồi.”
Trì Bối ở bên cạnh lắng nghe, tò mò hỏi một câu: “Chị Hứa Nịch đi đâu vậy?”
“Đi ra ngoài chơi với bạn.”
Trì Bối: “… Bỏ anh lại rồi sao?”
Quý Bạch tủi thân nói: “Không sai!”
Bà xã Quý Bạch quyết định đi du lịch vừa vặn là lúc anh bận rộn nhất, cho nên để cô ấy đi cùng bạn bè. Kết quả anh chỉ bận rộn hai ngày đã giải quyết xong công việc, lúc muốn đi theo thì bị Hứa Nịch ghét bỏ.
Dùng lời nói của Hứa Nịch là: Một đám chị em phụ nữ không tiện mang theo một người đàn ông đi du lịch.
Trì Bối không nhịn được, phụt cười ra tiếng.
Ba người trò chuyện trong đêm, cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh, không bao lâu cũng đã đến nhà rồi.
Quý Bạch không dừng lại lâu, sau khi đưa hai người về thì lái xe rời đi.
Trì Bối và Tần Việt cũng mệt rồi, sau khi tắm xong hai người nhanh chóng đi ngủ.
Ánh mắt ban mai mờ nhạt, lúc Trì Bối tỉnh lại thời gian vẫn còn sớm, cô nghiêng nghiêng đầu, nhìn người đàn ông bên cạnh.
Tần Việt rất ít khi còn ở trên giường sau khi cô tỉnh lại, anh dậy sớm hơn cô rất nhiều, bây giờ nhìn chăm chú ngắm anh, khóe môi Trì Bối vẫn luôn mang theo nụ cười.
Tối hôm qua trở về thật sự quá buồn ngủ, mấy ngày nay Tần Việt cũng bị mình giày vò thật sự mệt mỏi nên ngủ rất say. Tối hôm qua sau khi về đến nhà, cô đã rửa mặt nghỉ ngơi thật sớm, nhưng Tần Việt còn bận rộn một lúc mới trở về phòng, lúc này nhìn quầng thâm dưới mắt anh Trì Bối lại đau lòng.
Cô nhìn chằm chằm Tần Việt một hồi lâu, người này ngoại trừ lúc ngủ ra thì hiếm khi lộ ra vẻ mặt trẻ con như thế. Cô nhìn rồi nhìn, bản thân không tự chủ được mà nở nụ cười.
Trì Bối thức dậy, sau khi hôn anh một cái mới rời giường. Tần Việt thật sự mệt mỏi, hôn rồi cũng không có cảm giác quá lớn.
Trì Bối rửa mặt rồi trực tiếp đi vào phòng bếp.
Cho tới nay, giữa hai người bọn họ đều là Tần Việt chăm sóc cô, thỉnh thoảng cô cũng muốn chăm sóc người đàn ông này một chút.
Tần Việt đương đối ít nói chuyện trước kia với cô, nhưng Trì Bối có thể cảm nhận được sự khó khăn khi còn bé của anh, cũng có thể biết được cuộc sống trước kia của anh như thế nào.
Nghĩ đến đã đau lòng.
Lúc nào cũng là anh chăm sóc người khác, Trì Bối cũng muốn để anh cảm nhận cuộc sống được người khác quan tâm.
…
Cô mở tủ lạnh ra nhìn, đồ đạc không nhiều, chỉ có thể làm mì sợi đơn giản. Trì Bối khẽ hát, bận rộn nhưng tâm tình rất tốt.
Lúc điện thoại của Trì Bảo gọi tới, cô đang muốn rán trứng ốp lết.
“Chị, chào buổi sáng.” Cô cầm điện thoại, lời nói mơ hồ không rõ.
Trì Bảo nghẹn lời, liếc nhìn thời gian: “Dậy rồi sao?”
“Đúng vậy.” Bên này của cô có tiếng dầu xì xèo: “Em đang làm bữa sáng đây, trứng ốp lết.”
Trì Bảo nghẹn lời, thấp giọng hỏi: “Sao em lại dậy sớm làm bữa sáng?”
Nếu nói Trì Bối làm cơm tối gì đó cô ấy sẽ không cảm thấy kỳ lạ, hai người ở cùng nhau chắc chắn không thể lúc nào cũng là một người làm, cho dù là Tần Việt cưng chiều cô, bằng lòng một mình bận rộn, Trì Bối cũng là kiểu người sẽ đi giúp đỡ, hai người này đều yêu thương đối phương.
Nhưng bây giờ là buổi sáng… Trì Bối có thể làm bữa sáng vào sáng sớm khiến Trì Bối sinh ra sự nghi ngờ nhất định.
Em gái thích ngủ nướng, bình thường đi làm đều quẹt thẻ sát giờ, lúc này lại dậy sớm làm bữa sáng??
Trì Bối bật cười, hiểu ý của Trì Bối.
Cô cụp mắt, nhìn chằm chằm trứng gà trước mặt, nói khẽ: “Tối hôm qua tụi em về muộn lắm, Tần Việt còn bận làm việc một lúc, em thấy anh ấy mệt quá nên dậy trước.”
Trì Bối “Ồ” một tiếng, ngừng một chút rồi nói: “Mặc dù biết là nên làm, nhưng chị vẫn rất ghen tị đấy! Hừ! Khi nào về nhà?”
“Buổi tối, khi nào tan làm em sẽ về.” Trì Bối cười, dỗ dành cô ấy: “Em mua quà cho chị đấy.”
“Được thôi, tạm thời tha thứ cho em, em bận đi, chị chỉ gọi điện xác nhận bình an thôi.”
Tối hôm qua sau khi đến Trì Bối có gửi tin nhắn cho cô ấy, nhưng lúc đó Trì Bảo đã ngủ rồi, buổi sáng lúc nhìn thấy vẫn không nhịn được gọi điện thoại hỏi thăm, xác nhận một chút.
“Được.”
Cúp điện thoại, Trì Bối tiếp tục khẽ hát làm bữa sáng.
Không bao lâu, bữa sáng cô đã gần như làm xong rồi, vừa chuẩn bị lên lầu gọi người thì Tần Việt đã xuống rồi.
Hai người một đi lên một đi xuống mà nhìn nhau, Trì Bối cong cong khóe miệng ngẩng đầu nhìn người ở đầu cầu thang, vui vẻ kêu một tiếng: “Tần Việt, ăn sáng thôi.”
Tần Việt cụp mắt, nhìn chằm chằm vào người đang đứng cách đó không xa, nhìn qua nụ cười trên mặt cô, nghe lời cô nói, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh kia của cô, trong một cái nháy mắt đó, Tần Việt cảm thấy mọi thứ mình làm đều đáng giá.
Chỉ cần có thể có cô ở bên cạnh mình, dường như điều gì cũng đáng.
Ánh mắt Tần Việt sáng rực nhìn chằm chằm cô một lúc, yết hầu lăn lăn, giọng nói khàn khàn: “Được.”
Anh xuống lầu, ôm Trì Bối hôn một cái: “Em vất vả rồi.”
“Không vất vả mà.” Trì Bối ôm anh nũng nịu: “Bữa sáng rất dễ làm, anh mau tới ăn đi, mấy ngày nay ra nước ngoài em lại muốn về ăn cơm nhà đó.”
Dạ dày của cô dành cho Trung Quốc, ở nước ngoài ăn không được nhiều. Ăn được hai bữa lại muốn ăn những món như lẩu hay đồ xào, một chiếc dạ dày kỳ lạ và kén chọn.
Sau khi ăn sáng xong, Tần Việt thu dọn rồi hai người mới đi đến công ty.
Lúc này...
Trên thực tế đã trễ rồi.
Buổi sáng Trì Bối gọi điện thoại cho quản lý, nói chuyện xin nghỉ phép, cho nên lúc này lại có vẻ rất khoan thai.
Về phần Tần Việt, bản thân là ông chỉ, muốn đi lúc nào thì đi lúc đó.
“Mệt không?”
Trì Bối lắc đầu, thu hồi ánh mắt nhìn bên ngoài cửa sổ mà nhìn anh: “Em không mệt.” Cô cười: “Đợi chút nữa buổi chiều đi làm rồi về nhà là có thể nghỉ ngơi rồi.”
Tần Việt cong cong môi, vuốt vuốt tóc cô: “Nếu mệt thì hôm nay có thể xin nghỉ phép.”
“Không được.” Trì Bối cười: “Cho dù em là bạn gái của anh thì cũng không thể lạm dụng chức quyền được.”
Tần Việt nhướng mày, cong cong khóe môi: “Em là bà chủ tương lai.”
Trì Bối: “…”
Cô đỏ mặt lên, hờn dỗi liếc nhìn Tần Việt: “Chỉ có anh biết nói chuyện.”
Sau khi hai người đến công ty cũng không tránh mọi người, trực tiếp nắm tay đi vào. Sau khi đưa Trì Bối đến văn phòng Tần Việt mới trở về phòng làm việc của mình.
Vừa kết thúc kỳ nghỉ, thật ra đa số người cũng vẫn chưa bước vào trạng thái làm việc.
Bộ phận nghiên cứu của bọn họ cũng giống như vậy, có những người tới sau Trì Bối hai tiếng đồng hồ cũng còn có chút thất thần, không chuyên tâm làm việc cho lắm.
Trì Bối cười cười, cô xách một cái túi tới, là quà mua cho mọi người, thật ra đều là đặc sản bản địa, quà vặt các thứ, không quá đắt tiền nhưng ít ra cũng coi như là một chút tấm lòng.
Sau khi chia quà cho mọi người, Trì Bối quay về ngồi ở vị trí của mình, vừa ngồi xuống, Tần Việt gọi điện thoại tới cho cô.
“A lô.” Trì Bối hơi kinh ngạc: “Làm sao vậy?”
Giọng nói Tần Việt trầm thấp nặng nề, mang theo một chút ý cười: “Anh có đồ lạc ở chỗ em rồi.”
“Hả, cái gì vậy?” Trì Bối cúi đầu nhìn túi xách của mình: “Không có mà.”
Tần Việt đưa tay xoa xoa mi tâm: “Cái túi đựng đồ ăn vặt ấy.”
Trì bối sững sờ, kinh ngạc hỏi: “Là… là cái gì vậy?” Cô quay đầu nhìn một cái, những đồng nghiệp còn lại đang chia đồ ăn vặt mà!
“Một tập văn kiện, anh bảo Tống Văn Hạo xuống đó lấy.”
“A… được.”
Vừa cúp điện thoại, Trì Bối bỗng bị gọi.
Lý Tình Mỹ kinh ngạc nhìn về phía cô cười: “Trì Bối, đây là cái gì vậy?”
Trì Bối nghẹn lời, bất đắc dĩ nói: “Vừa rồi giám đốc Tần quên lấy, một tập tài liệu thì phải.”
Lý Tình Mỹ bật cười, đưa cho cô rồi chớp chớp mắt: “Kỳ nghỉ tốt không?”
Trì Bối nhận lấy sự trêu chọc của đám người, đỏ mặt nói: “Cũng được, cũng được.”
Cô cầm tài liệu, giao cho Tống Văn Hạo.
Cũng may hiện tại người của bộ phận nghiên cứu khá là đơn giản, thái độ của mọi người đối với Trì Bối thật ra không khác với trước đó lắm, có điều vẫn khá hơn rất nhiều, nhưng theo tổng thể mà nói… có vẻ như không có thay đổi quá lớn. Lúc đầu bọn họ rất thích Trì Bối ở đây, bất kể cô có phải là bạn gái của Tần Việt hay không, bọn họ đều rất chú ý đến Trì Bối.
Chỉ là đồng nghiệp cùng công ty không cản được những người thích người khua môi múa mép mà thôi.
Buổi sáng chớp mắt một cái đã trôi qua, lúc ăn cơm trưa, Tần Việt đi ra ngoài xã giao, Trì Bối và Lý Tình Mỹ cùng nhau đi đến nhà ăn.
Lúc hai người đi Lý Tình Mỹ còn thì thầm nói với cô: “Đúng rồi, em có biết gì không?”
“Biết cái gì?” Trì Bối quay đầu nhìn cô.
Lý Tình Mỹ nhỏ giọng nói thầm: “Chuyện của mấy người Tôn Hân Nhiên cuối cùng xử lý như thế nào em biết không?”
Trì Bối sửng sốt một chút, theo bản năng hỏi: “Không phải là giám đốc Tần nói đuổi việc rồi sao?”
“Đúng vậy.” Lý Tình Mỹ nói: “Giám đốc Tần nói là đuổi việc, Tôn Hân Nhiên không phải là nghiên cứu sinh vẫn chưa tốt nghiệp sao, xem như là thực tập sinh giống như em, có điều em học đại học còn cô ta là nghiên cứu sinh mà, nhưng vẫn chưa lấy được bằng tốt nghiệp.”
Trì Bối phản ứng chậm chạp “Ồ” một tiếng: “Rồi sao nữa chị?”
Lý Tình Mỹ nhỏ giọng thì thầm: “Sau đó nghe nói thầy hướng dẫn của cô ta hay ai đó, đề tài mà cô ta nộp lần nào cũng trả về, sau này cô ta vẫn đi tìm việc làm nhưng không tìm được, tất cả các công ty khoa học kỹ thuật vừa nghe nói tới tên của mấy người bọn họ đều trực tiếp bỏ qua, ngay cả vòng phỏng vấn đầu tiên cũng không đậu.”
Trì Bối không lên tiếng, nhưng trong lòng đã có đáp án rồi.
Người làm được như vậy chỉ có Tần Việt, cũng chỉ có Tần Việt thả lời thì những người khác mới có thể như thế.
Lý Tình Mỹ: “Có điều nói thật đây cũng là bọn họ gieo gió gặt bão thôi, luôn tung tin đồn nhảm lung tung ở trong công ty, hơn nữa nhân phẩm gì đó cũng coi như là một vấn đề, loại nhân viên này thì lãnh đạo của các công ty bình thường đều sẽ không cần!”
Trì Bối cười cười, ừm một tiếng: “Đây là sự thật mà.”
Lý Tình Mỹ vỗ vỗ cánh tay cô, nhỏ giọng nói: “Giám đốc Tần thật sự rất tốt với em đó.”
Trì Bối cười: “Đúng vậy.”
Cô nhạt giọng nói: “Đi ăn cơm trước đã.”
Sau khi ăn cơm xong, Trì Bối vẫn luôn nghĩ đến chuyện này, cũng tìm người để hỏi đôi câu, thậm chí còn hỏi Trì Bảo.
Trì Bối: [Chị… chị còn nhớ chuyện lần trước em và đồng nghiệp công ty đánh nhau không?]
Trì Bảo: [Chuyện mất mặt như thế, sao chị có thể quên được.]
Trì Bối: [… Không thể nói như vậy, em đây không phải là vì bảo vệ bạn trai của em sao?!]
Trì Bảo: [Em là vì bảo vệ bạn trai em, cho nên hiện tại tìm chị có chuyện gì, hỏi sau khi đuổi việc Tần Việt còn làm cái gì nữa à?]
Trì Bối: [Ừm.]
Trì Bảo: [Làm rất nhiều, thật ra cũng không cụ thể, nhưng Thần Việt thả lời nói mấy người nhân viên bị đuổi việc kia là vì nhân phẩm và cách làm việc có vấn đề, nhân viên như vậy còn ai dám tuyển, em nghe được cái gì sao?]
Trì Bối: [Thật ra cũng chỉ có đồng nghiệp trong công ty nói nên hỏi một chút.]
Trì Bảo: [Tần Việt không nói cho em biết có lẽ là không muốn để em suy nghĩ những chuyện này, thật ra chuyện lung ta lung tung ở chỗ làm việc có rất nhiều, em đừng nghĩ nhiều.]
Trì Bối: [Vâng.]
Đến buổi chiều sau khi tan làm, Trì Bối chạy tới văn phòng của Tần Việt như một làn khói, trực tiếp ngồi đối diện anh, ánh mắt sáng rực nhìn anh chằm chằm.
Tần Việt bị bạn gái nhìn đến mức có chút mất tự nhiên, nhớ lại xem công ty có xảy ra chuyện gì hay không, suy nghĩ hồi lâu cũng ra.
Anh nhướng mày, nhìn Trì Bối: “Làm sao vậy?”
Trì Bối lắc đầu, nằm nhoài trên mặt bàn nhìn qua anh: “Sao anh lại tốt như vậy?”
Tần Việt: “…”
Anh nghẹn lời, bật cười: “Muốn ăn cơm rồi?”
“Không phải.” Trì Bối dở khóc dở cười, trực tiếp ngồi trên đùi anh, đưa tay ôm lấy cổ anh nói đến chuyện của Tôn Hân Nhiên, sau khi nói xong, cô thấp giọng nói: “Sao anh không nói cho em biết anh lén lút ở sau lưng làm nhiều chuyện cho em như vậy chứ?”
Tần Việt cười, đưa tay vuốt vuốt tóc cô nói: “Không có gì đáng nói.”
“Vậy anh như vậy bảo em báo đáp thế nào đây?” Trì Bối nói thầm: “Lúc nào cũng cảm thấy em đối với anh kém hơn một chút.”
Chí ít thì so sánh hai người mà nói, Tần Việt thật sự đã sắp xếp thỏa đáng mọi chuyện cho cô, không để cô có bất kỳ sự khó chịu nào.
Tần Việt nhướng mày, như cười như không mà nhìn bạn gái mình: “Muốn báo đáp?”
“Ừm ừm.”
Con ngươi của Trì Bối đảo vòng nói: “Hay là em lấy thân báo đáp đi.”
Tần Việt: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Giám đốc Tần: Sự tốt đẹp từ trên trời rớt xuống.
Trì Bối: Hi hi hi!