Hạ Dã Nhuận hít một hơi lạnh lùng, khuôn mặt hiền hậu trở nên căng thẳng, nhìn chằm chằm vào Tập Vị Nam vài giây, mới miễn cưỡng đứng tránh người ra.
"Thế nào rồi? Còn thấy khó chịu không?"
Tập Vị Nam cũng không ngại ngần, buéoc vào trong ngồi ngay cạnh giường, mu bàn tay đặt lên trên trán Diệp Bạc Hâm, giọng điệu thân mật gần gũi, hình như là chỉ với người vô cùng thân thiết mới có được giọng điệu như thế.
Hạ Dã Nhuận nheo mắt lại, ánh mắt hoài nghi lướt trên người hai người đó, không biết nghĩ đến gì rồi, chân mày hơi chau lại.
"Tôi vẫn ổn." Diệp Bạc Hâm ngoảnh đầu tránh chạm vào tay anh, thở dài miễn cưỡng, "Anh sao lại ở đây?"
Người này là hồn ma vất tưởng không tan sao?
Cô vì sao đi đến đâu cũng gặp phải anh, giống như trên người bị gắn thiết bị định vị vậy, anh đều có thể xuất hiện cực kỳ chuẩn xác bên cạnh cô.
Nhưng, thứ cô cần là bình tĩnh, nhìn thấy anh, cô một chút thanh thản cũng không có, chỉ cảm thấy buồn bực khó chịu.
"Em ở đây, anh còn có thể đi đâu được." Tập Vị Nam nửa đùa nửa thật, nói.
Diệp Bạc Hâm mệt mỏi nhắm mắt lại, gắng nhịn lắm mới không phát cáu lên.
Hạ Dã Nhuận tiến lại, mắt nhìn vào tay Tập Vị Nam đang nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Đường Tiểu Nhiễm.
Cô... không hề đẩy ra, nhưng vừa nãy lúc anh ấy nắm tay cô, cô lại rút ra, quả nhiên không cùng người, vì vậy nên đối xử cũng không giống nhau sao?
"Anh Hạ, cảm ơn anh đã chăm sóc cho vợ tôi." Tập Vị Nam khóe môi hơi nhếch lên, đột nhiên cất lời.
Diệp Bạc Hâm giật mình, đột ngột mở mắt ra.
Tập Vị Nam lại cười vỗ về cô, không quan tâm đến biểu cảm cứng đơ của Hạ Nhã Nhuận, anh đứng dậy, giơ tay phải về phía anh ấy.
Hạ Nhã Nhuận nhìn Diệp Bạc Hâm, trong đôi mắt lộ ra nỗi đau khổ tột cùng.
Chuyện này chính là điều Diệp Bạc Hâm không muốn đối diện, cô chưa từng nghĩ rằng sẽ để Tập Vị Nam xuất hiện trước mặt Hạ Dã Nhuận, khoe khoang bất cứ điều gì với Hạ Dã Nhuận.
Hạ Dã Nhuận xử lý không tốt quan hệ giữa anh ấy và Lâm Tinh Âm, đó là chuyện của anh ấy, anh ấy có thể khiến cô lúng túng, nhưng không muốn giống như đóng kịch, cho người khác đến xem.
"Tập Vị Nam!" Diệp Bạc Hâm cất lời như cảnh cáo.
Tập Vị Nam khóe miệng khẽ mỉm cười, cùng với sự cao quý thiên bẩm khiến Hạ Dã Nhuận cảm thấy mình bị áp bức.
Hạ Dã Nhuận từ từ đưa tay ra, cười cay đắng, miệng không nói nên lời.
Điều khiến anh ấy kinh ngạc chính là, người đàn ông này lại biết anh.
Bọn họ chưa từng gặp nhau, mà anh ta lại gọi anh là "Anh Hạ", vậy chuyện anh là vii hôn phu của Diệp Bạc Hâm, anh ta cũng biết ư?
Tay hai người vừa nắm đã buông ra, chỉ là hình thức tại chỗ, biểu cảm của Tập Vị Nam từ đầu đến cuối đều rất bí hiểm, khiến người khác nhìn không ra anh ta rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
"Hạ Dã Nhuận, anh có thể đi trước không? Tôi có mấy lời muốn nói với cô ấy, đợi một chút tôi sẽ cho anh một lời nhắn nhủ." Diệp Bạc Hâm rất đau đầu, hai người đàn ông này rốt cuộc muốn làm gì ở đây?
"Được." Hạ Dã Nhuận nhìn Tập Vị Nam một cái, quay người rời đi.
Diệp Bạc Hâm dựa đầu vào giường nhìn anh, "Tập Vị Nam, nếu anh muốn nghe hai từ li hôn từ chính miệng tôi nói ra, vậy thì cứ lảo đảo trước mặt tôi đi."
Tập Vị Nam sững người, nụ cười trên mặt giãn ra.
"Anh không xuất hiện, lẽ nào để em với vị hôn phu trước kia của em nối lại duyên xưa sao?"
Anh rất ít khi nổi nóng, gần đây cũng đã nhân nhượng hết mức có thể với cô, nhưng lần này ánh mắt lại sắc lạnh lại.
Diệp Bạc Hâm cắn nhẹ môi, "Anh có ý gì?"
Tập Vị Nam bình tĩnh lại, biết câu nói này của mình có phần quá đáng rồi, nhưng nói thế nào anh cũng là một người đàn ông, nhìn thấy người phụ nữ của mình cùng vị hôn phu trước kia đơn độc gặp nhau, trong lòng dù ít dù nhiều đều cảm thấy khó chịu.
Càng huống hồ, hai người họ là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm đến nhường nào anh hoàn toàn không rõ được.
Trong lòng sao có thể thoải mái?
"Em có thể giận anh, không đếm xỉa đến anh, nhưng đừng quên thân phận của mình, em là vì cái gì mới kết hôn cùng anh." đáy mắt sâu thẳm của Tập Vị Nam cuồn cuộn lửa giận.
Diệp Bạc Hâm sắc mặt bỗng chốc biến đổi, cô nhớ lại lần đầu giả vờ say bảo anh cưới cô, cô chịu đựng đủ thái độ như gần như xa của anh rồi, chịu đựng đủ một năm không được mấy lần gặp anh, cô biết bản thân động lòng rồi, cô chẳng qua là muốn tìm cái cớ để kéo gần khoảng cách với anh.
Lúc ấy cô đã nói thế nào?
Cô nói Hạ Dã Nhuận ngày ngày ôm người phụ nữ khác lên báo, còn nói cái gì mà vui chơi qua đường, lừa gạt cô? Người phụ nữ ấy cố làm ra vẻ, anh ta vẫn ngốc nghếch đeo bám theo, bị đùa cợt lẩn quẩn. Diệp Bạc Hâm cô vì sao phải khoan dung anh ta, chịu đựng sự hèn nhát của anh ta? Anh ta có thể cùng người đàn bà khác làm chuyện xằng bậy, cô tại sao lại không thể tìm một người đàn ông khác?
"Diệp Bạc Hâm, anh cũng có giới hạn của mình, em lúc đầu có thể lấy anh ta ra để ngăn anh, nhưng bây giờ em đã không còn là cô bé hai mươi tuổi nữa, em nên biết rằng, tim người là thứ dễ tổn thương nhất, em khong thể lại lấy anh ta ra để trả thù anh." Tập Vị Nam cuối người xuống, hai tay nắm lấy người cô, con ngươi đen nhánh trừng trừng nhìn vào cô.
Diệp Bạc Hâm chỉ cảm thấy toàn thân lạnh giá, cô bất giác ôm lấy người.
"Trong tim anh, tôi rẻ rúng như thế sao?"
Dứt lời, cô cười một mình.
Tự làm tự chịu, trách ai được chứ.
Tại sao cô có thể làm cho cuộc sống của mình trở nên rối loạn như vậy?
...
Trong quán cà phê đang phát nhạc, chùm đèn pha lê trên đỉnh đầu tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng, dù là ban ngày, đèn chùm trên trần nhà vẫn mở.
Trên mỗi bàn đều bài trí một lọ hoa bách hợp màu hồng nhạt, hương thơm thoang thoảng khiến người khác tinh thần phấn chấn, nhìn một cái là cảm thấy cuộc sống thật tươi đẹp.
Diệp Bạc Hâm khuấy đều cà phê trong ly, có chút lo lắng.
"Em không sao chứ?"
Hạ Dã Nhuận chăm chú nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô, lúc cô hơi cuối mắt xuống, hàng lông mi cong vuốt tạo thành một đường trên hốc mắt.
"Ting", tay run run, chiếc muỗng đụng vào thành cốc, phát ra âm thanh trong trẻo.
Diệp Bạc Hâm ngước mắt lên, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, nhuẽng tia sáng quá chói chang khiến cô hơi ngoảnh đầu đi. Ngôn Tình Sắc
"Hạ Dã Nhuận, chuyện em đã kết hôn, thật xin lỗi."
"Lúc trước em đã nói qua rồi." Hạ Dã Nhuận cười cay đắng.
Diệp Bạc Hâm bị anh chen ngang, cô đưa mắt nhìn đi chỗ khác, hướng về phía cô gái đang chơi piano trong một góc xa đằng kia.
"Em thật ra cũng không muốn che giấu anh, chỉ là chưa nghĩ ra sẽ đối diện với anh nhue thế nào, sau đó..." cô bị Tô Cảnh Sâm mang vào quân đội, rồi lại xảy ra hành loạt chuyện khiến cô phiền muộn kinh hãi, cô thân mình lo chưa xong, lại làm thể nào đi nói với Hạ Dã Nhuận được?
Khuôn mặt hiền hậu của Hạ Dã Nhuận nở nụ cười thanh thản, anh không cho cô cơ hội nói hết câu, mở miệng cắt lời cô, "Anh chỉ muốn biết, hai tháng qua em sống có tốt không?"
Diệp Bạc Hâm sững sờ, tay cầm chặt cốc cà phê nhẹ nhàng vuốt vuốt.
Cô gật đầu, "rất tốt."
Ít ra, trong quân đội cô cảm thấy vui vẻ, không có mấy chuyện sau đó, cô đều sẽ tin rằng lựa chọn của mình là đúng.
Hạ Dã Nhuận thu nụ cười lại, thần sắc nghiêm nghị, "Em nói dối, chí ít anh thấy em của bây giờ, hoàn toàn không hề vui."
Diệp Bạc Hâm chau mày, bỏ chiếc thìa xuống, rút tờ giấy lau mấy ngón tay.
"Hạ Dã Nhuận, em biết anh rất tốt với em, anh từ lúc nào đã bắt đầu thích em rồi? Em có gì tốt, em thật ra rất kì quái, anh rốt cuộc là thích cái gì ở em? Sau khi em quan sát thấy ánh mắt anh biến đổi, em đã bắt đầu giữ khoảng cách với anh, em nghĩ rằng anh sẽ hiểu, nhưng..."
Hạ Dã Nhuận bị cô hỏi đến ngớ người, là từ lúc nào đã bắt đầu?
Đến chính anh cũng không rõ nữa, nói bọn họ là thanh mai trúc mã, thực ra cũng chưa hẳn, anh lớn hơn cô ba tuổi, lúc nhỏ vì quan hệ giữa hai gia đình, vì thế họ tự nhiên đã chơi cùng nhau.
Nhưng chỉ là thỉnh thoảng, bọn họ không phải là kiểu từ sớm đến tối đều dính lấy nhau.
Có lúc, anh mười ngày nửa tháng đều không được gặp cô một lần, cô từ nhỏ đã rất ngoan, miệng rất ngọt, ai cũng đều yên tâm, không giống những đứa trẻ khác tranh nhau để chơi với anh.
Bị người khác bắt nạt, cô đều không khóc không quấy, cũng chưa từng mách lẻo trước mặt người lớn.
Giống như trong cơ thể một đứa trẻ tồn tại một linh hồn người trưởng thành vậy, rõ ràng anh lớn hơn cô, cô gặp chuyện lại bình tĩnh hoen anh.
Anh đến tận bây giờ vẫn chưa hiểu, rốt cuộc là cái gì khiến cô nhạy cảm đem cảm xúc của bản thân chôn chặt trong lòng, lúc những đứa trẻ khác làm nũng với người lớn, vô lại hiểu chuyện giúp dì Tô làm việc
Sụe ngoan ngoãn nghe lời của cô làm anh đau lòng, anh muốn bảo vệ cô, để cô có được cảm xúc mà những người bằng tuổi có, chúe không phải cách biệt với tất cả mọi người bên ngoài, bản thân trốn trong thế giới riêng của mình mà thừa nhận tất cả.
Sau đó, thứ tình cảm đấy đã biến đổi rồi.
Chỉ là... cô không thích, truóec giờ không cần sự bảo vệ của bất cứ người nào...
"Nếu như không có Lâm Tinh Âm, em có kết hôn với anh không?" đây mới là điều Hạ Dã Nhuận quan tâm đến, anh có phải đã sai rồi? Có phải anh càng lúc càng đẩy cô ra xa, anh đã từng có cơ hội được kết hôn cùng cô.
Diệp Bạc Hâm im lặng, cô cũng từng hỏi chính mình, đáp lại là không biết được.
Thấy biểu cảm của cô, Hạ Dã Nhuận đã biết rồi, cô không nhìn cô nữa, ngoảnh đầu nhìn ra dòng xe tấp nập ngoài đường.
"Anh hiểu rồi, hai năm trước, khi giữa chúng ta vẫn chưa có Lâm Tinh Âm, khi ấy em vừa tốt nghiệp, anh hỏi em chúng ta kết hôn có được không, anh vẫn còn nhớ biểu cảm lúc đó của em, em bị dọa đến giật mình, trên mặt không hề có sụe ngạc nhiên mừng rỡ, nếu có chỉ là sự hoảng sợ bất an, em nói em chưa chuẩn bị gì cả, qua hai năm nữa, đợi chúng ta đều trưởng thành cả rồi mới tiến vào lễ đường hôn nhân, chỉ là không ngờ..."
Nói đến đây, Hạ Dã Nhuận nghẹn lời.
Diệp Bạc Hâm cắn môi, từ từ nhắm mắt lại.
Những gì anh nói, cô đều có ấn tượng, lúc ấy cô không hiểu vì sao mình lại chống cự, nếu cô thích Hạ Dã Nhuận, dù cho không muốn kết hôn nhanh như thế, nhưng phản ứng của cô chí ít cũng có chút vui mừng và khó xử, nhưng cô lúc đó trong đầu trống rỗng, chỉ muốn bỏ chạy.
Hạ Dã Nhuận dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: "Hai năm sau, em kết hôn rồi, đáng tiếc... người chấp nhận cùng em gắn bó một đời lại không phải anh... là anh không tốt, đã làm mất em rồi..."
Diệp Bạc Hâm không phải không có tim, cô không yêu Hạ Dã Nhuận, nhưng tình cảm Hạ Dã Nhuận dành cho cô, cô có thể cảm nhận được, nghe thấy anh khàn giọng nói những chuyện này, trobg lòng cô giống như kẹp một cây gai, sẽ không chết người, nhưng rất khó chịu.
"Thực ra sau này em muốn ra nước ngoài du học, là anh đã dồn ép em ưúa chặt rồi, em không thở được mới muốn tạm thời rời khỏi, ai cũng không ngờ được, lúc Lâm Tinh Âm cùng anh đến sân bay chặn em lại, anh và cô ta bị tai nạn ôtô, cô ấy vì bảo vệ anh mà bị mù rồi, anh luôn cho rằng chính anh đã hại cô ấy, nếu lúc đó có thể ngăn cản cô ấy lại, không để cô ấy lên xe, hoặc..."
Hạ Dã Nhuận nhìn Diệp Bạc Hâm một cái, thấy cô xúc động, anh hình như cũng bị xao động cảm xúc, cười nhẹ.
"Hoặc là anh để em ra đi, thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy, có lẽ chúng ta còn có thể... "