Phất Huyền Thập Tam Khúc

Chương 28: Ngựa phi kinh hãi




Phù Trừng đứng ở bên cạnh Hứa Thất Cố, nhìn Hứa Thất Cố tự tay sắc thuốc, cố ý đưa lưng về phía doanh trướng đại trướng, khóe mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía doanh trướng của Mộ Dung Yên vài lần.
Có lẽ, khi đã để ý một người, người ta sẽ kìm lòng không được muốn chú ý người kia nhiều hơn một chút.
Khi Mộ Dung Yên mặc y phục ngắn để cưỡi ngựa ra khỏi doanh trướng, khiến cho ánh mắt của Phù Trừng không khỏi tràn đầy kinh sắc, thầm nghĩ: "Xưa nay nàng thể nhược, sao lại mặc y phục ngắn để cưỡi ngựa xuất hành?"
Hứa Thất Cố nhíu mày kéo kéo góc áo của nàng, nhẹ giọng nói: "Nữ tử này cũng không phải là người lương thiện, nếu có thể ở trong hậu cung được Hoàng thượng sủng ái mười năm mà không giảm đi một phần ân sủng, nhất định là có thủ đoạn của nàng." Càng thêm đè thấp thanh âm, "Điện hạ, người cũng không nên lại hành động thiếu suy nghĩ, làm tổn thương thân mình."
Phù Trừng hít vào một hơi, nhìn theo Mộ Dung Yên đi vào chủ trướng, dù sao nàng cũng là nữ nhân của phụ hoàng, dù sao cũng là...Trong lòng Phù Trừng vô cớ cảm thấy đau xót, không tự chủ được nắm chặt nắm tay.
"Điện hạ, thảo dược mộc thạch này nếu như bỏ thêm một vị thuốc không cần thiết vào, không những không thể cứu được người, còn có thể làm hại người." Trong lời nói của Hứa Thất Cố có điểm muốn nhắc nhở Phù Trừng, "Đừng vì một Mộ Dung Hiền phi, làm hủy đi tương lai của điện hạ a."
Phù Trừng thán nhiên nhíu mày, đột nhiên hỏi: "Nay mẫu phi đã bình yên, cũng đến lúc ta nên rời đi, phải không?"
Hứa Thất Cố lắc đầu nói: "Còn chưa đến lúc đó."
"Chưa đến lúc?" Phù Trừng không hiểu.
"Chẳng lẽ điện hạ không muốn gặp Phu nhân sao?" Hứa Thất Cố hỏi.
Phù Trừng thán thanh nói: "Ta thân là Công chúa đã xuất giá, chưa được truyền triệu, một mình hồi cung, đã muốn phạm phải tội khi quân. Nếu mẫu phi đã thoát khỏi khốn cảnh, ta tất nhiên cũng phải trở về nơi ta nên trở vể..." Nói đến đây, Phù Trừng không cam lòng lắc lắc đầu, tự giễu cười nói, "Nếu như ta theo các ngươi hồi cung, chỉ sợ...Ta nghĩ không ra lý do hợp lý để giải thích với Mộ Dung Yên...Đến lúc đó còn có thể làm liên lụy mẫu phi..."
Hứa Thất Cố vẫn là lắc đầu, "Chưa đến lúc, điện hạ không thể rời khỏi ván cờ này, nếu không, Phu nhân sẽ lại rơi vào một tử cục khác, thật sự là không thể cứu được!"
"Tử cục?" Phù Trừng hoảng hốt, nghiêm túc nhìn Hứa Thất Cố, "Rốt cuộc ngươi và mẫu phi đang làm cái gì?"
"Điện hạ chính miệng hỏi Phu nhân, không phải tốt hơn sao?" Hứa Thất Cố không có trả lời Phù Trừng, đột nhiên chuyển đề tài, phân phó Phù Trừng đem thuốc trong ấm rót vào trong chén, "Tiểu Đồng Tử, cẩn thận một chút, thuốc này rơi ra ngoài một giọt, đối với Hiền phi nương nương mà nói, liền mất đi một phần dược hiệu."
Phù Trừng còn chưa kịp phản ứng đến, chỉ thấy Tướng quân Tần Lôi từ trong chủ trướng đi ra, chắp tay nói với Hứa Thất Cố: "Hứa đại nhân, Hoàng thượng khẩu dụ, nhanh chóng đem chén thuốc của Hiền phi nương nương đưa đến trong trướng, để nương nương dùng thuốc." Nói xong, theo bản năng nhìn nhìn Phù Trừng, khóe miệng mang theo một chút tươi cười hơi giật mình.
Phù Trừng kinh hãi, vội vàng cúi đầu nói: "Nô tài bái kiến Tướng quân."
"Tiểu Đồng Tử không cần đa lễ, ngươi chính là người tâm phúc ở bên cạnh Hiền phi nương nương, sau này mạt tướng còn phải làm phiền ngươi nói tốt vài câu ở trước mặt Hiền phi nương nương a." Tần Lôi ấn kiếm nói xong, nâng tay vỗ vỗ thật mạnh lên đầu vai Phù Trừng, làm động đến khiến cho vết thương của Phù Trừng từng trận đau đớn, nàng nhịn không được phải nhe răng.
"Ha ha, Tiểu Đồng Tử, xương cốt thân mình này vẫn là có chút yếu ớt, nói Hứa Thái y kê chút đơn thuốc cho người bồi bổ thân thể đi, hôm nay liền ở lại trong trướng hảo hảo nghỉ ngơi, đừng đứng ở nơi khác, nếu không a, gặp phải mãnh hổ dã thú gì đó, mạng nhỏ có thể không giữ được rồi." Lời nói của Tần Lôi làm cho trong lòng Phù Trừng chợt lạnh, mãnh hổ dã thú trong lời nói này dường như có ý khác.
Hứa Thất Cố cũng không kinh ngạc, chính là cảm kích cúi đầu nói với Tần Lôi: "Thỉnh Tần Tướng quân yên tâm, thuốc của nương nương đã sắc xong, thỉnh Tướng quân chờ một lát, bây giờ hạ quan tự mình đưa thuốc cho nương nương dùng."
Tần Lôi nhìn thoáng qua Phù Trừng một cái, giống như đang vô ý nhắc đến, lại giống như cố ý nói cho Phù Trừng nghe, "Lát nữa Hoàng thượng muốn dẫn nhị vị nương nương ra khỏi doanh đi săn, xem ra hôm nay Hoàng thượng là muốn thể hiện thân thủ ở trước mặt nhị vị nương nương."
"Tần Tướng quân, mời." Hứa Thất Cố hắng giọng nói: "Tiểu Đồng Tử, ngươi về doanh trướng nghỉ ngơi trước."
"Dạ." Phù Trừng chắp tay nói xong, liền xoay người đi về phía doanh trướng.
Hứa Thất Cố thở phào nhẹ nhõm, bưng chén thuốc, cùng Tần Lôi đi về phía chủ trướng, vừa đi vừa thì thào nói nhỏ, nếu như không đứng gần trong gang tấc, sẽ khó nghe được rõ ràng.
"Thì ra, người thần bí luôn luôn ở bên cạnh Mộ Dung Yên chính là Phù Trừng Công chúa." Thật ra Tần Lôi có chút kinh ngạc.
Hứa Thất Cố hỏi: "Hai lần ba lược cứu giúp Mộ Dung Yên, chỉ sợ khiến cho Hoàng thượng chú ý đi?"
Tần Lôi gật đầu nói: "Không sai, hôm nay Hoàng thượng thiết cục, chính là vì muốn dẫn Công chúa điện hạ nhập cục, nên mạt tướng đặc biệt đến báo, chớ để điện hạ rời doanh, nếu không, hôm nay điện hạ nhất định sẽ có họa!"
"Làm phiền Tướng quân."
"Điện hạ là thê phòng của Đại Tướng quân, tất nhiên cũng là chủ tử của mạt tướng, hai chữ làm phiền này, thật sự là giết chết mạt tướng."
"Ai, dù sao điện hạ tuổi trẻ, làm việc vẫn là còn chưa được chu toàn."
"Nếu như nữ tử có thể hành động khắp nơi chu toàn, chẳng phải là xấu hổ chết nam nhi trong thiên hạ sao? Ha ha."
Tần Lôi cười cười, ý bảo Hứa Thất Cố không cần nhiều lời nữa, dẫn Hứa Thất Cố đưa thuốc vào trong chủ trướng.
Phù Kiên nhìn Mộ Dung Yên đem chén thuốc uống cạn, lúc này mới phóng tâm phất tay ý bảo xuất phát.
Xưa nay Mộ Dung Yên cưỡi ngựa không tốt, thử nhiều lần, mới leo lên lưng ngựa được, nắm chặt lấy dây cương, chậm rãi giục ngựa đi theo đại quân của Phù Kiên rời khỏi quân doanh.
Trương Linh Tố ở bên cạnh nhìn thấy liền cười trộm không thôi, vì thế thúc ngựa đi theo bên cạnh Mộ Dung Yên, cười nói: "Nếu như tỷ tỷ không dám cưỡi ngựa một mình, có muốn cùng muội muội cưỡi một con không?"
Mộ Dung Yên trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, không muốn lại cho nàng cơ hội trêu ghẹo nữa, "Ngươi lo cho bản thân mình là được rồi, chuyện cưỡi ngựa, còn không làm khó được bổn cung!"
"Nga? Vậy thật ra muội muội muốn nhìn một chút xem tỷ tỷ cưỡi ngựa có tiến bộ hay không?" Trương Linh Tố chớp chớp mắt nhìn lại, vẻ mặt chờ mong.
"Bổn cung tiến bộ hay không tiến bộ cũng không liên quan đến ngươi!" Mộ Dung Yên nhẹ nhàng phất con ngựa một roi, thúc con ngựa đi nhanh một chút, thân mình gầy yếu xóc nảy rơi vào đáy mắt Trương Linh Tố, kích khởi ý cười có chút mê ly.
Phù Kiên đánh ngựa đi tuốt ở phía trước, quay đầu nhìn thoáng qua Mộ Dung Yên và Trương Linh Tố ở phía sau, liếc mắt gật gật đầu với Tần Lôi ở cách đó ba bước.
Tần Lôi gật đầu một cái, bỗng dưng phất tay xuống dưới.
Từ trong khu rừng rậm hai bên sườn sơn đạo không biết ai đột nhiên ném pháo, trúng ngay phía trước con ngựa của Mộ Dung Yên.
Một tiếng nổ vang, làm cho con ngựa đang bình tĩnh đột nhiên kinh hoảng nhảy dựng lên, bốn vó phóng nhanh, mang theo Mộ Dung Yên chạy về phái khu rừng rậm bên kia.
"A!" Mộ Dung Yên chưa từng nghĩ đến sẽ phát sinh chuyện như vậy, con ngựa xóc nảy càng thêm lợi hại, nàng chỉ có thể nắm chặt dây cương, toàn bộ thân mình nằm trên lưng ngựa, không để cho thân mình bị con ngựa hất xuống!
"Tỷ tỷ!" Trương Linh Tố kẹp chặt bụng ngựa, phóng ngựa chạy vào rừng rậm, hành động như vậy, ngược lại khiến cho Phù Kiên chấn động.
"Nàng?" Phù Kiên nheo mắt nhìn theo bóng dáng đỏ rực như lửa của Trương Linh Tố, thân từng là Công chúa Lương quốc, hoàng thất Lương quốc cưỡi ngựa cũng không tệ, nàng có thể cưỡi ngựa, không có gì đáng kinh ngạc, điều đáng kinh ngạc trái lại chính là nàng thế nhưng sẽ liều lĩnh đi cứu Mộ Dung Yên?
Hậu cung tranh đấu, không phải Hoàng đế không biết, mà là không muốn để ý tới.
Hậu cung càng tranh đấu đến lợi hại, càng chứng minh tần phi trong hậu cung này muốn được ân sủng, trong lòng Hoàng đế cũng có vài phần đắc ý.
Hiền phi, Thục phi, hai người ở trong cung tranh đấu, cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, Phù Kiên làm sao lại không biết? Nếu như Hiền phi ngã bị thương, tất nhiên là thời cơ tốt nhất để Thục phi thượng vị, cố tình thời cơ như vậy Trương Linh Tố lại không cần, muốn đi cứu Mộ Dung Yên, làm cho Phù Kiên có chút khó hiểu.
"Hoàng thượng?" Tần Lôi chắp tay gọi Phù Kiên đang thất thần một tiếng, "Hoàng thượng?"
Phù Kiên hồi phục tinh thần, gật đầu nói: "Tiến hành theo kế hoạch, hạ lệnh cho cung tiễn thủ sẵn ở trong rừng bắn tên, nhớ đừng làm thương đến nhị vị ái phi -- bức kẻ thần bí kia ra cho trẫm!"
"Dạ!" Tần Lôi vừa ghìm ngựa, mang theo một đội nhân mã tiến vào trong rừng rậm.
"Thanh Hà!" Trương Linh Tố đột nhiên thay đổi la lên, làm cho Mộ Dung Yên không khỏi ngẩn ra, trong lúc kinh hoảng hơi hơi quay đầu lại, liền nhìn thấy một bóng y phục màu hồng càng tiến đến càng gần, nếu như không phải bởi vì trong rừng rậm này khó đi, chỉ sợ hồng y nữ tử kia đã đến gần trong gang tấc.
"Đừng hoảng hốt, nắm chặt dây cương!" Trương Linh Tố vừa phóng ngựa, vừa hướng dẫn Mộ Dung Yên ổn định con ngựa, "Hai chân kẹp chặt bụng ngựa, để con ngựa giảm tốc độ lại!"
"Trương...Trương Linh Tố...Ngươi cho rằng bổn cung là ngươi sao? Này...Này lo được một chuyện, bổn cung liền không quan tâm được chuyện khác!" Mộ Dung Yên định là theo lời nói của Trương Linh Tố, bất đắc dĩ thân mình mời vừa chuyển động một chút, thiếu chút nữa đã bị con ngựa hất xuống đất.
"Tỷ tỷ ngươi cũng thật phiền toái!" Trương Linh Tố bình tĩnh nhìn nhìn bốn phía, thấy bốn bề vắng lặng, liền lại thúc con ngựa chạy nhanh một chút, đợi đến khi con ngựa càng ngày càng đến gần Mộ Dung Yên, liền nhảy về phía con ngựa của Mộ Dung Yên --
Hai tay gắt gao nắm chặt lấy thắt lưng Mộ Dung Yên, Trương Linh Tố thuận thế ngồi xuống phía sau Mộ Dung Yên, một tay nắm chặt thân thể của nàng, một tay nắm chặt dây cương, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, hô lên một tiếng thật dài.
Con ngựa đang luống cuống nghe thấy tiếng hô vài lần của Trương Linh Tố, rốt cuộc bình tĩnh trở lại.
Trương Linh Tố rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, nhìn Mộ Dung Yên ở trong lòng, chỉ cảm thấy trái tim của nàng đang đập như hưu, hai gò má ửng hồng, thật là xinh đẹp, không khỏi lại nổi lên tâm tình trêu đùa, cười nói: "Tỷ tỷ, ngươi xem, vẫn là để cho muội muội ngồi ở phía sau người thì an toàn một chút đi?"
"Ngươi...Ngươi..." Mộ Dung Yên kinh hồn chưa định mà thở hổn hển, vốn là đang sợ hãi lại bị nàng trêu đùa như vậy, phát hỏa cũng không phải, oán trách cũng không phải, chỉ có thể rầu rĩ nghẹn họng, làm cho hai gò má càng thêm đỏ bừng.
"Suỵt..." Trương Linh Tố đột nhiên làm một thế im lặng, ý bảo Mộ Dung Yên không cần lên tiếng, chỉ thấy nàng vội vàng nhìn nhìn vào bên trong rừng rậm, sắc mặt trầm xuống, "Tỷ tỷ, xem ra, ngươi không ngã ngựa, vở kịch hôm nay liền không thể diễn xong được."
"Cái gì?" Mộ Dung Yên còn chưa kịp phản ứng lại, Trương Linh Tố đã kéo theo Mộ Dung Yên ngã xuống bên cạnh con ngựa. . truyện tiên hiệp hay
Trương Linh Tố theo bản năng ôm chặt lấy thân mình Mộ Dung Yên, trong nháy mắt khi rơi xuống đất cũng dùng thân mình chắn cho nàng, chính là xưa nay Trương Linh Tố không đứng đắn, làm sao có thể bỏ qua một cơ hội để thân cận nàng tốt như vậy?
Chỉ thấy nàng canh đúng thời cơ, thừa dịp rơi xuống đất trong nháy mắt, đôi môi làm như vô tình lướt qua hai má Mộ Dung Yên, chỉ cảm thấy hương thơm tràn ngập đôi môi, trong lòng một trận kích động.
"Vút!"
Mộ Dung Yên còn không kịp phát hỏa, chỉ nghe thấy một tiếng dây cung kinh vang.
TrươngLinh Tố vội vàng kéo nàng ngã xuống, cười hì hì nói: "Tỷ tỷ phải nghe theo muộimuội, nếu không a, hôm nay chúng ta ai cũng trốn không thoát khỏi tử cục này."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.