Những ngày ở Thanh Lang điện, đích thân Sở Nhất Dạ sắc từng chén thuốc bón từng muỗng cháo muỗng cơm cho thái hậu. Đến khi người khỏe hơn thì nàng ngồi cạnh đọc thuyết pháp cho người nghe rồi họ cùng luyên thuyên tâm sự về những câu chuyện nhân quả thế gian xưa nay. Cứ như thế mà bệnh tình của thái hậu đã dần dần thuyên giảm.
Hôm đó tại tháp đền ở Thanh Lang điện, Nhất Dạ trong một bộ y phục thanh tao đơn giản với mái tóc dài tết lại một bên lượn từ vai xuống hong, ngồi thanh thoát bên một cây đàn tranh. Nàng gảy một đoạn rồi dừng ngang quay sang hỏi thái hậu: “Người có biết bài gì không ạ?”
“Là liên hoa khúc có đúng không…” - Mộ Dung thái hậu cười sảng khoái, đáp.
“Thái hậu người thật lợi hại… con còn chưa rà được dây nên tiện thể hỏi người để lấp đi sự sai sót thế mà người cũng đoán ra được.” Nhất Dạ ra điệu trầm trồ.
“Tiểu nha đầu này… còn biết pha trò cơ đấy, mau tiếp tục đàn ta nghe đoạn này.” - Thái hậu cười khoái chí. Ngôn Tình Sủng
“Vâng ạ.”
Tiếng đàn du dương êm ái của Nhất Dạ thế mà lại vọng đến tai Diệp Lãnh khi đang đi dạo quanh vườn Thượng Uyển. Hắn bị tiếng đàn thu hút nên đã lần đến mái đền nơi thái hậu đang ngồi thưởng đàn.
Thật ra nàng cố tình chọn nơi này để đưa thái hậu đến, bởi vì mái đền đây là nơi gần với vườn Thượng Uyển nhất so với các nơi trong Thanh Lang điện và cũng biết được tầm giờ này hắn thường đi dạo ở đó, nên nàng muốn thử vận may biết đâu sẽ câu dẫn được hắn đến.
Thế là như dự đoán Diệp Lãnh đã xuất hiện trước mặt thái hậu cung kính sau khi đứng từ xa nghe đàn.
“Nhi thần thỉnh an thái hậu, thái hậu vạn an.”
Thái hậu cười đùa nói:
“Là Lãnh nhi đó à… vừa rồi chắc cũng đã nghe liên hoa khúc của Nhất Dạ rồi đúng không, có phải vì đấy nên mới đến đây.”
"Người lại trêu chọc con rồi, nhi thần hoàn toàn đến đây vì người… không có tình ý riêng với ai khác cả… " - Diệp Lãnh như bị nói trúng tim đen nhưng vẫn mạnh miệng đáp lời.
Thái hậu đột nhiên cười lớn thích thú.
“Ai gia đã nói gì đâu nào, sao lại vội vàng thanh minh như thế chứ… haha!”
Diệp Lãnh bị câu nói này của thái hậu làm cho đóng băng tại chỗ nên nhất thời không nói được lời nào. Chỉ có thể bập bẹ nhận thua “Thái hậu… người đừng như thế có được không, phải giữ thể diện cho nhi thần nữa chứ.”
Lúc này Nhất Dạ mới lên tiếng, cử chỉ dịu dàng: “Thái hậu, trời cũng gần xế rồi chúng ta mau về điện thôi. Giờ này chắc hoàng đệ cũng gần đến thỉnh an người, người quên rồi chăng…”
Diệp Lãnh thoáng chốc bất ngờ.
“Phong đệ… đệ ấy về khi nào mà ta lại không biết vậy chứ?”
“Thưa hoàng thượng, mới đêm qua thôi… đệ ấy truyền tin bảo là vào giờ Thân sẽ đến thỉnh an thái hậu.” - Nhất Dạ nhanh miệng đáp.
“Nàng biết rõ thể cơ à?” - Diệp Lãnh lóe lên ánh mắt hoài nghi nhìn nàng.
“Được rồi hai đứa có về cùng ai gia luôn không, hay muốn ở đây trừng nhau tiếp vậy?” - Bà liền can ngăn.
Nhất Dạ cũng chẳng thèm nhìn hắn nữa, liền dìu thái hậu về điện.
Tiên đế còn có một người con là Diệp Mộ Phong, tính cách phóng túng do ham chơi trác táng bên ngoài - nên khi có biệt phủ riêng lại không mấy khi chịu ở yên một chỗ. Cũng vì thể nên hắn không được phò tá tranh vị mặc dù là con ruột của thái hậu. Còn Diệp Lãnh là đích tử đầu tiên của tiên đế và “hoàng hậu lâm thời” vì bệnh nặng mà qua đời, khi Diệp Lãnh còn quá nhỏ đích thân Mộ Dung nuôi dưỡng cùng với tiểu đệ Diệp Mộ Phong.
Bước vào khánh điện Thanh Lang, Diệp Lãnh bắt gặp Mộ Phong vừa về đến đang ngồi đợi, lòng hắn đột nhiên có chút khó chịu nhưng vẫn cố bình thản ngồi xuống đối mặt.
“Nhi thần Mộ Phong về chậm trễ không kịp thỉnh an thái hậu lúc bệnh nặng… thật mong người trách phạt.”
“Đứa trẻ này còn biết đường về cơ đấy. Cũng may là ai gia còn sống để gặp con…”
Nhất Dạ khẽ nói: “Thái hậu vạn phúc kim an… lần này hoàng thân vương đừng đi đâu nữa, đệ nên ở cạnh người nhiều hơn.”
“Hoàng tẩu thật có lòng… phận làm con như đệ thật đáng hổ thẹn.” - Mộ Phong vẫn ánh mắt ái mộ nhìn nàng như lúc xưa, nhưng giờ đây thoáng có chút tiếc nuối.
Thấy tình cảnh trước mắt không ai đoái hoài gì tới Diệp Lãnh, hắn liền cố tình ho “khụ khụ” vài tiếng để tạo sự chú ý.
Lúc này Mộ Phong liền quay sang hỏi thăm sức khỏe.
“Hoàng huynh… huynh có sao không… phải giữ gìn long thể chứ!”
Đột nhiên hắn liền đứng phắc dậy mặt gượng gạo tức tối như bị đuổi khéo:“Thôi được rồi… không làm phiền thái hậu nghỉ ngơi, nhi thần xin phép về trước.”
Nói dứt lời Diệp Lãnh đưa mắt sang lườm Nhất Dạ, nhưng nàng lại chẳng thèm liếc hắn một cái, chỉ điềm nhiên cúi đầu hành lễ rồi trở về trạng thái cười nói vui vẻ cùng thái hậu và hoàng đệ.
Thế là Diệp Lãnh ăn phải hủ bơ to đùng của nàng ta rồi hầm hực rời đi.