<!-- vuông -->
Chương 15: Nguyền rủa . Truyện Mỹ Thực
Có người muốn giết anh.
Nghê Hướng Đông cởi bộ đồ bảo vệ ra, đổi sang chiếc áo phao đen giấu dưới tàng cây rồi xoay người chạy như điên vào màn đêm.
Đường núi gập ghềnh, bóng cây trập trùng, đá sỏi lởm chởm như những con quái thú tiềm tàng ác ý.
Bỗng nhiên, một bóng đen lóe lên sau cây tùng, ngay sau đó một quyền đập thẳng vào mặt, trúng ngay mắt phải anh. <!-- vuông -->
Nghê Hướng Đông ngã ngồi trên mặt đất, trời đất quay cuồng, còn chưa thấy rõ kẻ tới là ai thì một sợi dây ni lông màu lục đậm đã giáng từ trên trời xuống, cuốn lấy cổ anh.
Bóng đen đứng đằng sau, một tay siết chặt dây thừng, một tay đỡ lấy cái gáy anh, dây thừng siết chặt dần dần hằn lên da thịt, chặt đến mức tròng mắt như muốn lồi ra, nước mắt vô thức chảy ra ngoài.
Anh thò tay lên muốn túm lấy, nhưng đầu ngón tay không moi được một khe hở nào, chỉ có nước phí công giãy giụa và kêu gào.
Khi anh cứ nghĩ mình sắp ngỏm đến nơi, bóng đen bỗng dừng tay.
Dây thừng thả lỏng ra, người nọ hoảng hốt túm lấy cằm, bịt miệng anh lại.
Ngay sau đó, bên ngoài vang lên tiếng bước chân lộn xộn, tiếng cây cối lao xao, hòa với tiếng đối thoại đứt quãng.
“Người đâu?”
“Ở bên trong ấy, làm sao thế?”
Là giọng nói quen thuộc.
“Ở đây có mấy lối ra?”
“Mỗi cái này thôi.”
Ý thức Nghê Hướng Đông như bừng tỉnh, anh nhận ra là giọng nói của viên cảnh sát kia, cũng hiểu đại khái tình huống bây giờ… Nơi đây hẳn là khu rừng gần nhà vệ sinh công cộng, mà bóng đen phía sau đang ngừng thở, như cũng đang quan sát điều gì. <!-- vuông -->
Anh nhắm chuẩn thời cơ, thuận thế cầm cục đá lên, lấy hết sức bình sinh đập mạnh ra đằng sau.
Người nọ bị đau nhưng vẫn không buông tay mà chỉ hơi ngưng lại một chút, rồi lại dùng sức mạnh hơn trước. Sợi dây lại lần nữa siết chặt cổ họng anh, người này liều mạng kéo anh vào sâu trong bụi cỏ.
Hai người lặng lẽ tranh chấp trong đêm đen, tiền đặt cược là mạng người.
Đối phương mà thắng, thì mình là kẻ thua.
“Chắc chưa chạy xa đâu, kiểm tra kỹ xem.”
Giọng nói của cảnh sát bỗng tới gần, ánh đèn pin trắng xóa chiếu khắp nơi. Bóng đen gầm lên một tiếng, như tức giận, như hậm hực. Ngay sau đó, Nghê Hướng Đông cảm giác dây thừng hơi buông lỏng, lại hô hấp được như cũ. Lúc anh quay đầu lại tìm kiếm thì bóng đen đã sớm bỏ trốn mất dạng, chỉ còn lại bóng cây cao to gần đó vẫn đang đong đưa.
Người nọ chính là kẻ đã rình trộm ngoài cửa sổ ư?
Nhưng anh chưa kịp nghĩ thêm gì, tiếng bước chân của cảnh sát đã đuổi tới gần đó.
Đèn pin chiếu vọt ngang đỉnh đầu anh, Nghê Hướng Đông che miệng quỳ rạp xuống đất, cố nén cảm giác muốn ho khan.
Dưới đầu gối bên phải có một hòn đá nhỏ, cộm đến sinh đau. Cỏ hoang thô ráp lướt ngang mặt anh như trêu đùa, vô cùng ngứa ngáy.
Nhưng anh không dám cử động, chỉ đành chịu đựng cảm giác khó chịu này, cảm giác một giây mà dài như cả năm.
Đến tận khi tiếng bước chân xa dần, Nghê Hướng Đông mới lảo đảo ngồi dậy, lén lút há to miệng đớp khí.
Có người muốn đặt bẫy anh.
Trong đầu anh vẫn vô cùng hỗn độn.
Rốt cuộc là ai vậy nhỉ?
Đầu tiên là giết Tào Tiểu Quân, bây giờ lại muốn xử lý anh.
Tại sao?
Anh cũng không nhớ mình với Tào Tiểu Quân có chung kẻ thù nào, từ sau khi tới Thanh Đảo, anh lúc nào cũng hành động rất cẩn thận, cũng chưa từng đắc tội bất kỳ ai.
Chẳng lẽ, chuyện trước kia đã bị phát hiện ra?
Anh nghĩ lung tung, khi ấy gió bắc gào thét, tuyết bay đầy trời.
Miệng vết thương đau kinh dị, tay chân lạnh băng, cái trán lại nóng khủng khiếp, có lẽ là đã phát sốt.
Bây giờ anh không có tiền, không có quần áo sạch sẽ để chống lạnh, sim điện thoại cũng đã bị rút ra, sau khi bẻ gãy thì ném vào bụi cỏ. Nhà thì không về được, chắc chắn quanh đó sẽ có cảnh sát ngồi canh, xe cũng không thể đi, nhà khách cũng không thể đến nổi.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn Ngô Tế Muội.
Có lẽ Ngô Tế Muội sẽ niệm tình xưa nghĩa cũ, đồng ý nghe anh giải thích tất cả những chuyện xảy ra đêm nay, làm chứng cho anh.
Đêm nay là giao thừa, trên phố đâu đâu cũng thấy những con người đi đi lại lại hưng phấn chúc mừng nhau.
Để cho chắc, Nghê Hướng Đông trốn trong khe núi, tới tận nửa đêm mới di chuyển, lúc nghiêng nghiêng ngả ngả đi tới phố cũ, trời đã dần sáng lên.
Anh vừa mới quẹo vào dại viện đã thấy một bóng đen cực lớn nằm trên đất, đi qua nhìn kỹ, Nghê Hướng Đông sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất.
Một người đã chết, nằm ngửa mặt lên trời, vẫn không nhúc nhích.
Anh nhận ra, người chết chính là Lý Thanh Phúc trên lầu hai.
“Sao mấy tên xấu số cứ để mình bắt gặp vậy!”
Anh vừa lăn vừa bò mà chạy ra ngoài.
“Rốt cuộc ông đây dính phải bùa ngải gì mà xui quá vậy!”
Lúc chạy ra sân, một chiếc xe bỗng đánh lái từ ngã tư sang, sau tiếng phanh gấp thật chói tai thì đột ngột dừng ngay trước mặt anh.
Đèn xe lóa mắt, chói đến mức Nghê Hướng Đông không nhìn rõ người tới là ai, lại chỉ nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
“Đông Tử, là cháu à?”
Lúc mặt trời mọc, ông chủ tiệm bánh quẩy ngáp ngắn ngáp dài đi ra, đờ đẫn cởi ván cửa ra.
Ông ấy không để ý tới chiếc minibus chạy ngang qua.
Đó là một chiếc minibus cũ bình thường đến không thể bình thường hơn, thân xe dán đầy quảng cáo, sau thùng xe chất đầy rau dưa tươi mới.
Những món đồ này vốn phải đưa tới chợ sáng, nhưng lúc này chiếc xe lại chạy thẳng về phía ngược lại.
Người lái xe im lặng không nói gì, thỉnh thoảng lại liếc nhìn sang người trên ghế phụ.
Mấy cái bùa bình an treo trên kính chiếu hậu dài ngắn không bằng nhau, chúng đã phai màu từ lâu, còn đang đong đưa qua lại, xóc nảy theo đường đi.
Cuối cùng vẫn là Nghê Hướng Đông không chịu được, mở miệng hỏi trước.
“Chú, mình đang đi đâu thế?”
“Sao thế, giờ đã biết sợ rồi à?” Người lái xe hừ một tiếng: “Sợ tôi đưa cậu tới cục cảnh sát?”
“Không phải.” Nghê Hướng Đông ngượng ngùng cười: “Chú không làm thế đâu.”
Ngoài miệng thì nói vậy, tay lại lén lút sờ vào trong then cửa.
“Ngồi cho hẳn hoi.” Ông chú vẫn nhìn con đường phía trước: “Cái mạng già của tôi là cậu cứu, dù cậu có giết người hay không tôi cũng sẽ đưa đi giúp cậu, coi như trả ơn lại cho cậu.”
Chiếc xe đánh lái, quẹo vào một con hẻm nhỏ.
“Tới nhà tôi.”
Nghê Hướng Đông xoa xoa tay, quay mặt sang bên cạnh, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khi thả lỏng, những cơn đau trên người ào ra, đau đến mức anh nghiến răng nghiến lợi.
“Đau à? Đau thì cũng đừng làm việc gì trái với luân thường đạo lý.”
“Cháu không làm.” Anh bỗng nhớ tới cậu bảo vệ bị mình chôn dưới tàng cây, chột dạ bổ sung một câu như đang tự tiếp thêm can đảm: “Không làm gì thật mà.”
Ông chú liếc nhìn anh một cái, tiếp tục im lặng lái xe.
Hồi lâu sau mới ồm ồm hỏi thêm một câu:
“Thật à?”
“Thật mà.”
Ông chú thở dài, khuôn mặt thả lỏng ra, thậm chí còn hơi cười cười.
“Cậu nói không làm là tôi tin, tôi biết tính cậu thế nào, thành thật chịu khó, không phải kiểu tội phạm giết người.”
Chiếc xe dừng lại chờ đèn đỏ, ông chú cũng tranh thủ quay sang nhìn anh.
“Với cả, cậu với Tiểu Quân thân nhau như vậy, còn kết nhóm mở một cái công ty chuyển nhà đúng không? Thế thì làm sao mà ra tay được.”
“Đúng vậy, đều là anh em cả…”
Nghê Hướng Đông bỗng như nhận ra điều gì, anh ngồi bật dậy:
“Sao chú biết Tiểu Quân đã gặp chuyện?”
Ông chú chép chép miệng, lên tiếng chậm rì rì:
“Cả thành phố đều đã biết, bây giờ ở đâu mà chả có ảnh chụp của cậu, trong nhóm trò chuyện trên điện thoại cũng đồn đầy ra.” Ông lắc đầu: “Hôm nay may mà cậu gặp được tôi đấy. Chậc, đâu đâu cũng có camera, sao mà cậu chạy được thế.”
Nghê Hướng Đông ngã ngồi trở về, nhìn tầng lầu khu dân cư xám xịt trơ trọi, còn ngả trắng vì sương mù mờ mịt.
“Chú, chú tin cháu không?”
“Haizz, tôi tin cậu thì có tác dụng gì đâu, bây giờ ở ngoài ai cũng muốn bắt cậu.”
“Chú có thể giúp cháu đi trốn không?”
“Đông Tử, giúp cậu thì không thành vấn đề…”
Ông chú dừng xe lại, tắt máy, dừng trong một góc sân hẻo lánh.
“Nhưng cậu nói thật cho tôi.”
“Cháu nói thật hết mà…”
“Tạm thời không nói tới chuyện này…”
Ông chú xua xua tay.
“Tôi hỏi chuyện trước kia cơ.”
Tròng mắt vẩn đục lặng lẽ nhìn anh.
“Nói thật cho tôi nghe, rốt cuộc hồi trước cậu đã làm gì? Tại sao lại có người muốn đẩy cậu vào chỗ chết?”
<!-- vuông --> <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->