Trương Lãng dục hỏa thiêu đốt muốn ngừng mà không được, trong chốc lát đã cởi sạch quần áo của Dương Dung khiến cho thân thể hoàn mỹ của nàng hiện ra trước mặt mình.
Da thịt của nàng mềm mại như băng thanh ngọc khiết, hai ngọn núi cao ngất thân thể ưu mỹ mười phần, chỗ cần lồi thì lồi chỗ cần lõm thì lõm.
Trương Lãng cũng không khống chế được ham muốn của mình đem đầu chôn sâu vào giữa hai ngọn núi, bắt đầu giở trò.
Vuốt ve hai cặp đùi tròn trịa giống như bạch ngọc, Trương Lãng từ từ tìm kiếm Dương Dung bỗng nhiên tỉnh táo khép chặt hai chân lại, hai tay ôm chặt lấy Trương Lãng, dùng khẩu khí cầu khẩn nói:
- Lãng ca thật sự không được...
Trương Lãng thấy không xông được vào cửa trong lòng không khỏi tức giận đang muốn ương ngạnh cưỡng ép chợt thấy ánh mắt đáng thương của Dương Dung thì lòng mềm nhũn xuống, chỉ có thể kìm chế dục hỏa trong lòng mặc quần áo lại.
Dương Dung im lặng mặc xiêm y trong lòng phức tạp mười phần, nàng không muốn làm cho Trương Lãng không vui nhưng không thể tránh khỏi, trong nhất thời không biết phải làm sao cho tốt.
Trương Lãng ra khỏi đại trướng ngoài trời sao đầy trời cảnh đêm mê người lại có làn gió nhẹ khiến cho tinh thần của người ta phải chấn động.
Hắn thầm nghĩ mình phóng đãng không câu nệ, cuối cùng không có thói quen làm người dưới trướng như tối nay làm thí dụ muốn mượn chuyện hoan hảo với Dương Dung quên mọi chuyện đi nhưng trong quân doanh làm ra chuyện như vậy mình làm sao có thể tranh giành Trung Nguyên thực hiện giấc mộng.
Việc cấp bách phải nghĩ biện pháp, mình phải tự mình làm chủ phát triển thực lực, như vậy mới có khả năng mở rộng, có cơ hội tiến thành một trận chiến với quần hùng tranh giành thiên hạ.
Đúng lú Trương Lãng đang suy nghĩ bỗng nhiên hắn cảm thấy được sau lưng của mình truyền tới từng luồng mùi thơm, sau đó trên mình đã mặc nhiều hơn một chiếc áo choàng.
Trương Lãng trong lòng tràn đầy tình cảm ấm áp không cần nhìn cũng biết là Dương Dung đến, mùi thơm trên người của nàng hắn đã quá quen thuộc rồi. nghĩ tới chuyện vừa rồi hắn cảm thấy vô cùng áy náy.
Trương Lãng quay đầu lại quả nhiên khuôn mặt của Dương Dung tràn ngập vẻ u sầu, mắt phượng ảm đạm giống như là nai con bị kinh hãi vậy thì đau lòng an ủi;
- Dung nhi không có chuyện gì đâu nàng đừng để trong lòng.
Dương Dung mở to mắt nhìn bầu trời đôi mắt hơi ướt.
Trương Lãng thấy mắt của Dương Dung bao phủ hơi nước như mưa bụi tháng ba thì vội vàng nói:
- Dung nhi đừng thương tâm là ta không đúng ta xin lỗi nàng.
Nói xong hắn lại nhăn mặt, đem tôn nghiêm của nam sĩ ném đi không còn một chút.
Dương Dung lúc này mới nín khóc mà cười giống như trời sáng lại sau cơn mưa tràn ngập vẻ xinh đẹp.Hai người lúc này mới ôm nhau trở lại trướng.
Lúc này ở bên cạnh truyền tới từng tiếng ngáy của Dương Dung, Trương Lãng lật qua lật lại không ngủ được liền dứt khoát ngồi dậy, từ khi mình tới trướng của Tào Tháo, cũng không có thời gian yên tĩnh hôm nay vừa vặn có thể suy nghĩ kỹ.
Ngẫm lại mình hiện tại tới tam quốc vài ngày rồi hơn nữa ma xui quỷ khiến gì đó dần dần đã cải biến lịch sử nơi này vậy tại sao trong sách sử không ghi lại tên mình, ngẫm tới điều này Trương Lãng cũng mê man không biết vận mệnh thế nào.
Ở trong tam quốc này mình đã dung nhập tất cả phong tục ở nơi này, đối với nơi này tình cảm sâu hơn một phần.
Lại nói với chúng danh tướng tam quốc mình toàn bộ đoạt công lao của Trương Phi Lưu Bị trong lòng thật băn khoăn, cái tên Lữ Bố kia không hổ danh là thiên hạ đệ nhất cao thủ, Điển Vi lực hơn người song kích linh hoạt cộng thêm mình và Dương Dung là bộ đội đặc chủng ở thế kỷ 21 ba người đấu mà mới ngang ngửa với hắn, còn Triệu Vân gan góc kia xem ra vẫn ở Thường Sơn, mà Trương Hợp có lẽ vẫn là người hầu của Hàn Phức, Trương Liêu thì vẫn đang ở dưới trướng Lữ Bố thật là buồn bực. Còn Chu Du... Điêu Thuyền...
Nghĩ tới cái tên này Trương Lãng bỗng nhiên tinh thần đại chấn, Điêu Thuyền lúc này vẫn chưa bị Vương Duẫn dâng cho Lữ Bố và Đổng Trác, hiện tại vẫn đang ở Lạc Dương nếu mình sớm gặp gỡ nàng thì sau đó hắc hắc....
Ở trong doanh trướng bỗng nhiên phát ra tiếng cười dâm đãng
Không đầy hai ngày sau tin tức Đổng Trác lui binh cuối cùng cũng truyền ra, Viên Thiệu gấp cho chư hầu đánh Tị Thủy quan và Hổ Lao quan.
Tướng trấn thủ Tị Thủy quan Triệu Sầm thấy Đổng Trác vứt bỏ Lạc Dương biết đại thế đã mất liền hiến quan đầu hàng, tiền phong Tôn Kiên đem binh vào đầu tiên, Công Tôn Toản cũng cùng Lưu Bị Quan Vũ - Bỏ qua dồn vào trong Hổ Lao quan, trực chỉ Lạc Dương.
Lúc này Đổng Trác đã hỏa thiêu Lạc Dương, bắt cóc thiên tử, cả nước chấn động nhân thần công phẫn.
Tôn Kiên sau khi biết được tin tức liền dẫn quân tiên phong suốt đêm chạy tới Lạc Dương.
Ở phía xa xa nhìn thì thấy Lạc Dương hỏa diễm trùng thiên, khói đen đầy phố trong vòng phạm vi hai trăm dặm người người tuyệt tích chó gà không tha.
Tôn Kiên xưa nay trung nghĩa, đối với đại hán cũng có cảm tình nhìn thấy tình hình trước mắt thì lòng đầy căm giận không thể kìm chế, gấp gáp cho binh sĩ cứu hỏa, lại thỉnh chúng chư hầu đóng quân tiến hành thương nghị quân tình.
Lúc này Tào Tháo cũng ngồi không yên được việc đầu tiên hắn nghĩ chính là lời nói của Trương Lãng và Điền Phong hôm trước, nếu như khi đó mình quyết đoán thì đã không có tình cảnh hôm nay rồi.
Tào Tháo một mặt hối hận vì không nghe lời Trương Lãng lại thầm than Trương Lãng có quỷ tài, liệu sự chính xác, chỉ sợ trong thiên hạ không ai có thể sánh bằng, xem ra mình đã ghen tỵ với hắn, người tài như vậy không dùng thật đáng tiếc.
Lúc này chúng chư hầu đều đến đông đủ.
Tào Tháo sau khi thấy mọi người đã ngồi xuống liền mở miệng nói:
Lạc Dương chính là căn cơ của đại hán hiện tại Đổng tặc vứt bỏ, chúng ta có thể thừa thắng xông lên nhưng tại sao minh chủ lại án binh bất động.
Viên Thiệu nheo mắt lại mà nói:
- Mấy ngày nay nếu tiến quân vội chỉ sợ sẽ khiến cho binh sĩ mệt mỏi vẫn nên chờ tới ngày mai rồi tính. Truyện Sắc
Tào Tháo bất mãn nói:
- Đổng Trác đốt cháy hoàng cung cướp thiên tử nay chúng ta nên chiến một trận bình an thiên hạ, tại sao chư công lại chần chừ?
Chúng chư hầu đều nói không thể khinh động.
Tào Tháo dận dữ hai mắt toát ra hào quang giận dữ mà nói:
- Đầy tớ nhỏ chưa đủ mưu.
Sau đó hắn quay người trở về doanh trướng của mình.
Dương Dung vừa giúp Trương Lãng cởi chiến giáp ra vừa nằm thoải mái ở trên giường, bỗng nhiên binh sĩ có thông báo, tất cả tướng sĩ chuẩn bị hành quân ngày đêm truy kích Đổng Trác.
Trương Lãng nhớ tới một chuyện vội vàng bắn lên từ trên giường lao ra khỏi doanh trướng.