Ai, có tiền thật tốt, có thể giống như bây giờ, tà tà tản bộ trên bãi biển tư nhân một cách vô mục đích, không có tính toán, không có âm mưu, cũng không có ngụy trang. Ngự Lưu Vân ngồi trên bờ biển, tay giữ lại mái tóc ngắn phi tán trong gió, ngẫm tính thời gian thì cũng là lúc bọn họ nên tới nơi.
Chỉ chốc lát sau, một vài tiếng ma sát nhẹ nhàng trên cát truyền vào tai của Lưu Vân, rốt cuộc cũng tới rồi. Quả nhiên như dự liệu, một đôi tay vọt ra bịt kín đôi mắt của hắn, sau đó là một loại thanh âm ngay cả gay cũng phải mặc cảm “yếu ớt” vang lên bên tai: “Sai sai ta là ai?”
“Nhân yêu” Lưu Vân dùng một cái giọng điệu rất chi là lười biếng phun ra hai chữ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
“Là Nhâm Diêu. Không vui chút nào, mỗi lần đều bị ngươi đoán được!” Người kia giận dỗi dậm dậm chân.
.......... Mỗi lần đều là giọng điệu này, muốn đoán không ra cũng khó. Lưu Vân ngầm trợn mắt, cười xấu xa nói: “Ai bảo thanh âm của ‘Nhâm đại tỷ’ như thế ‘êm tai’, làm người ta cả đời khó quên a.” Nghe vậy, vài tiếng cười nhỏ vụn ở bên cạnh thốt biến thành một trận cười tohai, dĩ nhiên ngoại trừ Nhâm Diêu, kẻ đã bị biến thành tắc kè bông đổi màu trông hết sức “mát mắt”.
Thời gian cùng bằng hữu là lúc Lưu Vân vui vẻ nhất. Đương nhiên, với điều kiện là mấy đứa kia không biết hắn là người thừa kế của một trong mười doanh nghiệp mạnh nhất thế giới – Lâm thị tập đoàn, không tính bọn đi theo giám thị hắn.
Nhưng thời khắc vui vẻ cũng luôn luôn rất ngắn, lần nghỉ ngơi duy nhất trong năm cũng kết thúc – Sinh nhật hai mươi tuổi của hắn. Lưu Vân không bao giờ hứa nguyện, bởi vì chúng không thực.
Đi dọc theo bãi biển, trải qua thời gian nhàn nhã ít ỏi còn lại của mình, Lưu Vân chợt cảm thấy đau nhức dưới chân. Hình như đụng phải vật gì. Lưu Vân mặt nhăn nhíu, khom lưng nhặt lên “đầu sỏ” – Một cái hồ lô kì quái, như thế nào trông quen mắt tợn? Thế nào lại giống – a, cây đèn thần của bọn cướp?! Hắn vô ý thức nghĩ rằng lại là âm mưu gì đây. Cuối cùng đi đến kết luận – một cái đèn hư mà thôi!
Ngự Lưu Vân cười mỉa lau lau một chút, xem loại kịch khuôn sáo cũ rích bắt đầu…
“Ta là Thần Đèn, ta gọi là.....”
“Ngừng, ngừng, đừng nói là ta được ban cho điều ước đấy chứ?”Rất ấu trĩ, hắn biết.
“A, đúng a, ngươi thiệt là thông minh.” – Thần Đèn mị hí mắt.
Lưu Vân trong lòng cười nhạt, xem ra ta là không cách nào hoàn toàn chết hy vọng. Bất quá nếu là có thể thực hiện được tâm nguyện, chết thì làm sao?
“Vậy thì… Ta nghĩ muốn một cuộc sống tự do nhân sinh thuộc về chính mình…”
Kết quả, hắn ngủm, tại một thế giới này.