Phong Quá Vũ Lưu Vân

Chương 83: Pn2:Thu đồ Ký




Thiện quận, Yên Vũ hồ.
Giang Nam giữa hạ, khói sóng vẽ thuyền, bên cầu liễu rũ, phất phơ mưa phùn.
Đường đê nối tiếp, khắp nơi phồn hoa.
Một chiếc ô giấy dầu mở ra trong mưa, chậm rãi đi về phía cầu, bên dưới tán ô, một thân quần áo lục bích, là một Giang Nam nữ tử ôn nhuận động nhân.
Trên cầu đá, cũng có một chiếc ô xanh, dưới ô là hai nam tử cao ráo. Ngoại bào tím nhạt thêu hoa văn *** xảo, tay áo rộng buông xuống, lộ ra một góc màu lam, nối liền là một tay áo màu trắng khác.
Bên cạnh hắn, nam tử mặc áo màu lam thu tay về, mỉm cười nhàn nhạt.
Thiếu nữ đi ngang qua, không khỏi liếc nhìn, thấy nam tử mặc áo lam thực sự tuấn nhã hiếm thấy, không khỏi đỏ mặt. Trong lòng hiếu kỳ, người còn lại tướng mạo như thế nào? Thật hy vọng hắn có thể quay lại liếc nhìn nàng một cái cũng được. Đáng tiếc, mãi cho đến đoạn cuối cùng của chiếc cầu, cũng không thấy được khuôn mặt hắn.
Nàng thất vọng thu hồi ánh mắt, bỗng vô tình nhìn xuống phía dưới cầu, mặt hồ xanh biếc phản chiếu một khuôn mặt, bỗng cảm thấy sơn thủy đều mờ nhạt, rất lâu không thể dời mắt…
Chờ lấy lại *** thần, hai người đâu còn trên cầu nữa?
Hẻm nhỏ đan xen, ngõ ngách chằng chịt.
Mưa phùn vừa ngớt, trên mái ngói so le hạt mưa nhỏ xuống như rèm che. Đường nhỏ lồi lõm đọng lại nhiều vũng nước lớn có, nhỏ có, chính là thiên đường của bọn trẻ con.
Vài nam hài tử bì bõm đạp nước, chơi không biết mệt.
Một thằng nhóc khoảng tám, chín tuổi ngồi xổm ven đường, trong miệng ngậm cọng cỏ lau, chán ngán nhìn đám con nít càng chơi càng hăng, buồn bực ngáp một cái, vừa há miệng, cỏ lau đã rơi vào trong nước, vài giọt bùn bắn tung tóe lên ống quần trắng như tuyết. Cậu “chậc” một tiếng, cũng không lưu tâm lắm.
“A Thất, lại đây cùng chơi nè!” Hai đứa trẻ rốt cục cũng chú ý tới đồng loại, đạp nước chạy tới, cười hì hì đưa chân đá một cái, “ào ào ào”, nước bẩn bắn tung tóe đầy người thằng nhóc.
“Ha ha —— A Thất ướt nhẹp rồi…”
Cậu nhóc được gọi là A Thất bỗng nhiên ngồi dậy.
“Làm gì đó? Muốn đánh nhau à?”
Hít sâu một hơi, lẳng lặng nhìn bọn trẻ một lát, A Thất đột nhiên lắc lắc đầu, than nhẹ một tiếng, phủi mông rời đi.
“Này! Tiểu tử thúi! Đứng lại!” Bọn trẻ không phục, cả đám xông tới.
A Thất chiều cao không phải cao nhất, thân thể lại gầy yếu, một chút thế mạnh cũng không có. Con ngươi đen khẽ động, chợt chỉ vào đầu hẻm gào to: “Cảnh sát đến kìa!”
Bọn nhóc theo bản năng quay đầu lại, đột nhiên khớp gối bị đá một đá, từng đứa từng đứa như quân bài ngã rạp xuống, lúc này mới phát hiện bị lừa, quay đầu lại định đánh nhau, nhưng làm sao còn thấy bóng dáng?
Ở một ngõ nhỏ, hai bóng người cao lớn lóe lên, đi vào trong hẻm.
A Thất chạy thục mạng một lúc, cảm thấy không còn ai đuổi theo, mới tựa sau một bức tường thấp, thở hồng hộc lau mồ hôi.
Chỗ tối chợt truyền đến một trận tiếng đánh nhau, thu hút sự chú ý của cậu.
Cậu khẽ hít một hơi, rón rén từ sau tường nhìn tới, đã thấy một đám thiếu niên vây quanh một nam hài chỉ chừng bảy, tám tuổi, quyền đấm cước đá, miệng còn hùng hùng hổ hổ, trong hẻm nhỏ an tĩnh nghe đặc biệt chói tai.
“Đệch! Thật không biết xấu hổ!” Tiếng nói đè thấp hết cỡ bỗng nhiên từ sau tường vang lên. Mấy thiếu niên đang hưng khởi sợ hết hồn, quay đầu lại, nhưng chẳng có cái gì cả.
” Người nào! Lăn ra đây!” Một đứa trẻ to đầu trong đó bước vài bước, kêu lên.
Vẫn như cũ không có ai.
Nó lại đi thêm mấy bước, mới vừa đi ngang bức tường thấp, đột nhiên cổ đau đớn một trận, hai mắt đảo một cái, ngã rạp xuống bất tỉnh.
“Lão đại!” Mấy đứa còn lại sợ hết hồn, cũng không dám xông tới, tạm thời quên mất đứa nhóc bị đánh chằng chịt vết thương.
“Ui da má ơi, đau chết ta rồi!” Đột nhiên ngoài tường một tảng đá bay tới đập vào chân một thiếu niên, sau đó lại thêm một tảng nữa. Ngôn Tình Sủng
“Là tà môn! Chạy mau!” Nhanh như chớp cong đuôi chạy.
Đứa nhóc từ dưới đất bò dậy, xiêu vẹo đi tới sau tường, đã thấy một thằng nhóc trạc tuổi mình, khắp người bẩn thỉu dựa vào góc tường.
Nó nhìn A Thất đang ngẩn người, hỏi: “Là ngươi cứu ta?”
A Thất bất đắc dĩ liếc nó một cái, nói: “Chắc vậy.”
“Chắc vậy?”
A Thất như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Ta đang luyện lực cánh tay.” Lại ném một cục gạch ra ngoài tường, gạch nện xuống đất “bộp” một tiếng, thay lời giải thích.
“..... Thật không?” Nam hài thật thà nhìn nó, một lúc lâu, nói, “Ta có thể biết tên của ngươi không?”
A Thất nhanh chóng đáp: “A Thất.”
“A Thất? Không có họ sao?”
A Thất trợn mắt, nói: “Họ ‘a’ đó.”
“….” Nam hài im lặng chốc lát, gật đầu nói tiếng cám ơn, “Ngày sau tất sẽ báo đáp.”
A Thất lắc đầu, “Ta đã nói ta đang luyện lực cánh tay, cần đứa nhóc như ngươi báo đáp làm gì, tự lo cho chính mình là được rồi.”
Ngươi không phải đứa nhóc chắc? Nam hài lặng yên, nhìn nó một chút, tập tễnh bước đi.
Đợi đứa nhóc đi xa, A Thất ngước mắt, liếc liếc quần áo mình một chút, than thở: “Thực sự là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh…”
Chậm rãi kéo bạch y bẩn thỉu lên lau mặt, mặt vốn đã dơ toàn bộ, lại bị quệt thành chỗ đen chỗ trắng. Lại phủi mông một cái, chậm rãi hướng về ngõ nhỏ thong thả bước đi.
Chẳng biết từ lúc nào, hai bóng người thon dài xuất hiện tại khúc quanh.
“Là hài tử kia sao?” Nam tử áo lam nhíu mày hỏi. Đứa bé kia… Nhìn thế nào cũng không giống lời “người nọ” nói, thể kém nhiều bệnh… Chỉ là… Trẻ con ở độ tuổi này, sao lại thông minh như vậy…
Nam tử bên cạnh mắt phượng bán mị, hơi mỉm cười nói: “Ha ha, thật là một tiểu quỷ thú vị…”
Hai người lặng yên không tiếng động theo sau nam hài, một mạch theo tới trước một y quán nhỏ.
“Quỷ y sống ở chỗ này?”
“Không sai, ta từng đánh bậy đánh bạ mà tới đây một lần…”
“Tới cùng hoàng thượng?”
“Ách… Lưu Vân sờ sờ mũi, “Trước tiên đi vào xem một chút đi.”
“Cót két” một tiếng, một bên cửa nhỏ khe khẽ mở ra, thân ảnh nho nhỏ cấp tốc lách qua cửa, thành thục gài then cửa lại, rón rén đi vào, động tác liền mạch, như đã cực kì quen thuộc.
“Đứng lại.”
Cậu nhóc sững người, từ từ quay lại, trước mắt là một đôi mắt nhăn nheo đang nheo lại.
Bỗng nhiên, người nọ giận dữ hét: “Thằng nhóc con! Ngươi chui vào đống than à?!”
A Thất ngược lại không chút hoang mang, thong thả sửa sang lại quần áo, nói: “Có sao?”
Địch Vương Diêm cất cao âm điệu, cả giận nói: “Không có sao?”
“Có sao.”
“Không có sao?!!”
“Có sao?”
“....” Lão nổi giận, râu mép hoa râm giật giật lên xuống, “Ta nói có thì là có!”
“Ừm.” A Thất tập mãi thành quen gật đầu, vài bước đi vào trong nhà, bỗng quay lại, gãi gãi tóc dài rối tung, mờ mịt nói, “Có cái gì?”
....................
Một lúc lâu, bốn bên vách tường bùng nổ ra một trận tiếng gào bình địa kinh lôi: “Thằng nhóc chết tiệt tiệt tiệt tiệt tiệt tiệt ——!!!” Tiếng gào vọng lại vô số lần…
Lập tức chấn động tới bầy quạ đang bay trên trời.
Nam tử mặc áo tím nấp ở sau cây lộ ra một nụ cười khẽ, thấp giọng nói: “‘Đứa nhỏ’ này có một cái ưu điểm mà.”
“Ưu điểm gì?”
“Ha ha...” Mắt phượng lóe lên, thu về một vệt tà khí, cười nói, “‘ giả ngu ’.”
Chợt nghe phía sau truyền đến thanh âm cất cao của Địch Vương Diêm: “Khụ, nhà nhỏ này của lão phu thực sự không có bảo bối gì, hai vị đến lâu như vậy, rốt cục là có chuyện gì?”
A Thất đang đi vào nhà nghe xong lời này, đột nhiên xoay đầu lại, đã thấy hai nam tử vóc dáng cao ráo từ phía sau thân cây thong dong bước ra.
Người mặc tố sam xanh trắng, mày mắt như thanh sơn, người mặc áo tím tay chắp sau lưng, mắt phượng sâu thẳm không rõ thâm ý nhìn nó chằm chằm. Không thể phủ nhận, người này đúng là có gương mặt tuấn mỹ hiếm có, nhưng trên môi là ý cười chướng mắt, khiến cậu không khỏi run lên một chút.
Đáy lòng không hiểu sao bỗng nhiên nổi lên một tia linh cảm, nam nhân này sẽ làm thay đổi cuộc đời cậu…
Địch Vương Diêm híp mắt nhìn bọn họ, vuốt râu, hỏi: “Hai vị là tới xem bệnh sao?”
Lưu Vân cười: “Chúng ta không phải đến khám bệnh, là đặc biệt đến nói cám ơn, ‘hà mã lão cha’.”
“……”
A Thất quay đi, nhún vai, nhịn đến khổ cực.
“Hóa ra là ngươi, tiểu tử thúi này…” Địch Vương Diêm nhìn chằm chằm Lưu Vân một lát, thốt ra một câu không nên nói nhất:
“Tiểu tình nhân của ngươi đâu?”
………
Lưu Vân sờ sờ mũi. Từ khi khôi phục thân phận Vân Hi Các các chủ, sờ mũi gần như thành thói quen.
Lưu Tiêu không nói gì, hai ba bước bước về phía trước, lộ ra trên đất hai vết chân thật sâu, có lẽ là lúc nãy dùng nội lực đạp thành vết chân. Lưu Vân lại sờ mũi một hồi.
“Vãn bối Ngự Phong sơn trang Ngự Lưu Tiêu, từ lâu ngưỡng mộ đại danh của ‘Quỷ Y’.
Địch Diêm Vương hai mắt lộ ra một tia kinh ngạc: “Nguyên là Ngự trang chủ, lão phu thất lễ…” Vậy tiểu tử này chẳng lẽ là…
“Quỷ Y?” A Thất giẫm chân xuống, lại tiếp tục đi vào phòng. Vào bên trong, nhanh chóng nấp kín, nín thở vểnh tai lên nghe.
Lưu Vân đạm đạm cười nói: “Tại hạ Ngự Lưu Vân, kiến quá Quỷ Y tiền bối.”
“Ngự Lưu Vân… Ngự Lưu Vân… Cái tên này thật quen thuộc…” A Thất trong lòng thấy kì quái, bỗng nhiên ánh mắt lóe lên: “Người thừa kế tập đoàn Lâm thị lớn thứ mười toàn cầu?!… Không thể nào….”
“Ha ha…” Địch Vương Diêm bỗng vuốt râu, cười phá lên, “Sớm đoán được tiểu tử ngươi không phải vật trong ao, không ngờ lại là nhân vật nổi tiếng chốn võ lâm, ôi… Tuổi trẻ thật tốt… Nếu như lão phu trẻ lại ba mươi năm…”
Lưu Tiêu ho một tiếng, nói: “Tiền bối, vãn bối trước tiên đến quấy rầy, là vì được cố nhân nhờ cậy, tới tìm một người.”
Địch Vương Diêm chợt ngừng lại, không cười nữa, “Người phương nào nhờ vả?”
Lưu Tiêu không trả lời, tố tụ hạ xuống, một thanh Huyền Thanh cổ kiếm xuất hiện trong tay.
Địch Vương Diêm biến sắc mặt, thấp giọng: “Hai vị vào nhà rồi nói.”
Ba người nói xong, đêm đã xuống từ lâu. Đi vào nhà, đã thấy A Thất đang nằm trên giường ngủ say, hơi thở đều đặn, còn ngáy khe khẽ, hẳn là đã ngủ từ lâu.
Địch Vương Diêm khẽ thở dài, “Đứa nhỏ này, từ nhỏ thể chất rất yếu, lão phu cùng phụ thân nó cũng coi như bạn thâm giao, liền để nó ở đây điều dưỡng… Mấy tháng trước còn sinh bệnh nặng, không ngờ sau khi khỏi hẳn, cũng từ từ khỏe mạnh hơn… Sau này có các ngươi che chở, có lẽ sẽ tốt hơn… Bình thường ta gọi nó là A Thất, để tránh các phiền phức không đáng có. Tên thật của nó là —— Thất Nguyệt Thiếu Uyên...”
Lưu Vân đến bên giường, cúi người ở bên tai thằng nhóc, âm thanh vô cùng nhỏ, chỉ hai người bọn hắn nghe thấy: “Trẻ con giả bộ ngủ nghe lén là không ngoan nha.”
Thằng nhóc không nhúc nhích, vẫn ngủ cực kì an ổn, một chút cũng không nhìn ra được sơ hở.
Lưu Vân khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Đừng giả bộ, ‘đồng hương hoàn hồn tới đây’. ”
Khiến cậu không thể không dáng vẻ còn ngái ngủ ngồi dậy ngay, chậm rãi mặc quần áo rửa mặt.
Lúc cậu bước vào nhà chính, Lưu Vân và Lưu Tiêu đang nói gì đó. Đã thấy đứa trẻ vốn bẩn thỉu đen đúa, thay đổi bộ quần áo sạch sẽ, vết bẩn trên mặt cũng rửa đi, lại hiện ra một khuôn mặt tương đối tuấn tú, hiển nhiên truyền thừa từ huyết mạch ưu tú nhất của Thất Nguyệt gia tộc.
Lưu Vân nhìn cậu, khẽ mỉm cười, thình lình hỏi: “Ngươi có muốn học võ không?”
“Dĩ nhiên.”
“Tại sao?”
A Thất chậm rãi nâng mi mắt lên, nghiêm túc nói: “Bởi vì… ta muốn làm một đại hiệp…”
Lưu Tiêu khựng lại, tiện đà hơi cong khóe miệng. Hảo tiểu tử…
“Tốt lắm, ngươi không phải muốn biết ta là ai sao?” Lưu Vân chậm rãi đứng dậy, tay áo tử sắc chắp sau lưng, mắt phượng hơi cong lên một nét cười khẽ, ngữ khí vô cùng chậm rãi, nhưng đã thu lại thái độ tùy tiện, lộ ra chăm chú cùng trịnh trọng hiếm thấy.
“Tên của ta là Ngự, Lưu, Vân,” Hắn nhấn mạnh từng chữ một, “Nhớ kỹ, đây là tên sư phụ tương lai của ngươi!”
Trên đường phố náo động, người người qua lại nườm nượp.
“Vốn dự định của ta là đưa nó về Ngự Phong sơn trang bồi dưỡng cho tốt, không ngờ ngươi cứ thế… Người như ngươi mà cũng thu đồ đệ? Lần trước những người đến bái sư không phải đều bị ngươi cự tuyệt hết sao?” Lưu Tiêu khẽ cười, nói “Có điều như vậy cũng tốt… Thu liễm tính tình của ngươi.”
Lưu Vân bật cười: “Như vậy ngươi liền bớt lo, đúng không?”
“Tất nhiên. Cũng coi như nhẹ bớt một tâm sự, ngươi bây giờ muốn đi đâu?”
“A… Đi dạo xung quanh một chút, chỗ nào cũng được, chỉ cần…” Lưu Vân ngán ngẩm nhìn lại, giật giật khóe miệng, nói, “Chỉ cần đừng mang theo tiểu quỷ này…”
Trong đám người, một nam hài tám, chín tuổi thoải mái đi theo sau, tay nhỏ nhét trong túi quần, cười rất gợi đòn: “Sư phụ, Lưu Tiêu đại ca, chúng ta đi đâu vậy?”
“……”
Chợt một trận tiếng vó ngựa dồn dập cắt ngang cuộc nói chuyện của ba người.
Một chiếc xe ngựa xa hoa ngang ngược chạy qua, con đường rất nhỏ, bên đường người đi đường, hàng quán bị va phải ngã chỏng gọng, chỉ chút nữa là vọt tới trước mặt ba người.
Tử y nam nhân bỗng nhiên quay người, A Thất chỉ cảm thấy thân thể nhẹ đi, cả người dễ dàng bị nhấc bổng lên.
Lưu Vân thả A Thất xuống, nhìn lại lại không thấy Lưu Tiêu. Bỗng sau lưng tuôn ra một trận reo hò, phố đối diện, một bóng người được mọi người vây quanh, lại là Lưu Tiêu.
Hai người rẽ đoàn người, đã thấy y đang ôm một tiểu cô nương bảy, tám tuổi trong lòng.
Cô bé một thân quần áo sạch sẽ, trên đầu búi hai búi tóc hoạt bát, đôi mắt to tròn trong veo như nước nước mắt lưng tròng mà nhìn Lưu Tiêu, ước chừng là bị dọa sợ, Lưu Tiêu nhẹ giọng an ủi nàng.
Lưu Vân cùng A Thất trong lòng gần như cùng lúc hiện ra bốn chữ….
A Thất nghĩ: Anh hùng cứu mỹ nhân.
Lưu Vân lại là: Lấy thân báo đáp.
Nữ hài đang định mở miệng, bỗng nhiên trước mặt sắc tím phiêu dật, che đi tầm mắt.
Lưu Vân ôn hòa cười với nàng: “Tiểu cô nương nhà ở đâu? Ca ca đưa ngươi về nhà được không?”
Nữ hài chớp mắt nhìn Lưu Vân cùng A Thất, im lặng chốc lát… Sau đó… Nắm chặt ống tay áo Lưu Tiêu.
A Thất bĩu môi, nhẹ giọng thì thầm: “Tiểu nữ sinh…”
“Cái gì ——?!”
Cô bé nhĩ lực vậy mà tốt đến kì lạ, trừng mắt, ngón tay nhỏ nhắn chỉ chỉ mũi cậu, đâu còn yếu đuối vừa rồi?
A Thất lườm một cái, khiêu mi cười, ác miệng nói: “Tiểu nữ sinh ”
“…Oa… Hu hu hu…”
“…. Này…” Há hốc mồm… Cậu thật không cố ý….
“…Xin lỗi, được không?”
“…Ngươi rút lại lời vừa rồi được không?”
“… Xin ngươi, đừng có khóc nữa…”
Đám đông dần dần tản đi, trên đường lớn trống trơn, chỉ còn lại một thằng bé đen đúa vụng về an ủi một nữ hài đang oa oa khóc lớn.
Ai cũng không để ý, chỗ góc đường, hai bóng người một lam một tím yên lặng rồi biến mất.
“Chúng ta cứ như vậy mà đi, mặc kệ bọn họ, có sao không?”
Cánh tay khoác bên hông, Lưu Vân nghiêng mặt sang bên hôn lên mi tâm của y, cười nói: “Đương nhiên là được, ta mới không cần hai tiểu quỷ này đến làm bóng đèn…”
“Bóng đèn cái gì?”
“Ách… Không có gì…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.