Phu Nhân Hiền Lành Của Ác Ma Tướng Quân

Chương 27: Ngoại truyện phần 4:Tề Gia Hoàng




Sau khi năm mới qua đi, Tề Gia Hoàng liền viện cớ học tập mà trở về Trúc Sơn sớm hơn mọi người, cố ý tìm cách ở gần Bách Thủy hơn, còn Bạch Thiên Bối - mẫu thân của cậu nhìn thấy con chăm học như vậy mặc dù có hơi lo lắng con học quá mà mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng động viên, hạnh phúc khi thấy cậu siêng năng như vậy..
Nhanh chóng quay trở về Trúc Sơn, Tề Gia Hoàng trong lòng háo hức vô cùng còn cho rằng bản thân đã đến sớm, nào ngờ có kẻ lại còn sớm hơn cả cậu:
"Tề Gia Hoàng! Chào mừng ngươi!" - Kim Văn Lực nhếch môi nói, trên vai cậu còn có một đống củi mới đốn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
"Tại sao lại là ngươi?" - cậu trầm mặt hỏi
"Tề ca ca, huynh quay lại rồi?" - Bách Thủy từ trong nhà bếp đi ra, trên tay còn có một tách trà nóng vừa nhìn liền biết cô bé định đưa cho ai, Tề Gia Hoàng trừng mắt nhìn tiểu bạch thỏ đang đi đến, Bách Thủy vốn dĩ ngây thơ, thấy Tề Gia Hoàng nhìn mình như vậy thì rất sợ, bước chân chậm dần
"Tiểu Thủy, muội lấy trà cho ta sao?" - nhận thấy Bách Thủy đang sợ mình, Tề Gia Hoàng liền lấy lại biểu hiện bình thường, cười một cái đi đến lấy tách trà trên tay cô bé, uống hết
"Ơ! Đó.. đó là.." - Bách Thủy quên mất mình đang sợ Tề Gia Hoàng, bất ngờ nhìn cậu còn định sẽ nói cho cậu biết đó là của ai
"Cảm ơn muội nhé! Huynh hết khát rồi, muội cứ đem vào đi!" - cậu xoa đầu cô bé, nhẹ nhàng nói
"Vâng!" - Biết nói ra cũng muộn, Bách Thủy liền ngoan ngoãn đi vào, bên ngoài chỉ còn một Kim Văn Lực đang ngây ngốc nhìn cùng với một Tề Gia Hoàng đang đắc ý mà thôi
"Sao? Ngươi không phục?" - Gia Hoàng vui vẻ hỏi
"Tề Gia Hoàng.. ngươi có biết thứ khi nãy ngươi uống là gì không?" - Kim Văn Lực tự dưng lại cười
"Ý ngươi là gì?" - Tề Gia Hoàng dường như cảm nhận được điều gì đó không phải, phần bụng còn có hơi đau nhói, nhíu mày nhìn nụ cười hả hê của Kim Văn Lực
"Dạo gần đây Bách sư phụ ăn uống không tốt lắm, cảm thấy khó chịu nên sáng hôm nay ta mới bốc thuốc cho thầy ấy để giúp thầy ấy sổ ra chất độc, chúc mừng ngươi đây là thuốc tốt đấy!" - nói xong Kim Văn Lực đi đến bên cạnh vỗ vai cậu một cái rồi ôm đống củi vào nhà bếp, lúc này cái nhói bụng lúc nãy lại càng mạnh mẽ hơn, cuối cùng ngày hôm đó mặc dù không biết Bách sư phụ đã đỡ mệt mỏi hay không nhưng Tề Gia Hoàng cậu thì đã giành tất cả tâm tư tình cảm của mình ở nhà xí không xuất hiện..
Nhiều năm trôi qua, Bách Thủy ngây thơ ngày nào đã trở thành thiếu nữ 17, Tề Gia Hoàng cùng Kim Văn Lực đã trở thành nam nhân tuấn tú 18 với lực học từ văn đến võ đều ngang bằng nhau.
Về sự nghiệp, Tề Gia Hoàng lại nhờ có Lão Châu - Châu đại tướng quân đương thời mặc dù đã không làm việc cho triều đình giúp đỡ, số là khi trước Tề Gia Hoàng được gửi đến nơi ông học văn - võ, nhưng dó Tề Gia Hoàng bẩm sinh đã thông minh, so với phụ thân mình ngày trước lại còn thông minh hơn, rất nhanh cậu bé chỉ để ý đến những câu chuyện chinh chiến, những chiến thuật đánh quân thù của Châu tướng quân thì đã tự mình tạo ra chiến thuật đánh trận, luyện võ còn có thể áp dụng những gì mình đã học vào đời thường, thấy cậu có năng lực lão Châu quyết định đưa cậu sang cho Bách Mộc - một đồ đệ giỏi của ông với hy vọng lớp trẻ có tiềm năng sẽ có nhiều việc để học hơn, ông đã lớn tuổi, những bài giảng cũng không còn phù hợp nữa, Tề Gia Minh đối với chuyện này cũng không phản đối nên đã đưa con trai mình đến cho Bách Mộc.
Chuyện sẽ chẳng có gì cho đến khi bọn giặc ở phía Nam bắt đầu phản lại lời thề hòa bình giữ hai nước mà quyết định đánh chiếm Dương Quốc vào năm cậu lên 14 tuổi, biết chuyện này, Tề Gia Hoàng đã giành ra thời gian nghiên cứu về quân phía Nam cùng với những chiến thuật thương trường sau đó gửi ý tưởng của mình đến cho phụ thân và lão Châu mỗi người một cái, rồi theo lời khuyên của lão Châu, Tề Gia Minh mới quyết định trình lên Hoàng Đế ý tưởng của Gia Hoàng, từ đó cậu thường hay được gửi thư đến hỏi về một số chuyện chiến trường, cũng có nhiều lần lão Châu cũng đã đích thân đến muốn đưa cậu vào triều để thăng quan, giúp cậu có chỗ đứng nhưng cậu lại lấy lý do học tập để đối phó, chủ yếu là vì Bách Thủy vẫn còn nhỏ sẽ không đồng ý gả cho cậu, cũng sẽ không chịu cùng cậu đi xa rời khỏi phụ thân của nàng ấy được..
Vào một ngày đẹp trời nọ, lão Châu lại một lần nữa ghé thăm Trúc Sơn, chủ yếu chính là để thăm học trò cũ của mình là Bách Mộc và thăm Tề Gia Hoàng:
"Sư phụ, người đến thăm Gia Hoàng sao?" - sư phụ Bách đang uống trà vừa nhìn thấy lão Châu thì liền đứng lên hỏi
"Ừm, năm nay Gia Hoàng cũng đã 18, nam nhân lớn rồi cũng nên tiếp tục phụ thân của mình giữ vững biên cương, đất nước, Hoàng Đế đối với thằng bé từ lâu đã có hảo cảm, lần này ta muốn đến thuyết phục nó thử!" - lão Châu cùng học trò ngoan của mình ngồi xuống uống trà
"Thật ra.. con nghĩ mình biết tại sao thằng bé lại không chịu đi đấy ạ!" - sư phụ Bách ngần ngại nói
"Là vì cái gì?"
"Dạ, thật ra con có một đứa con gái nuôi, nhỏ hơn Gia Hoàng một tuổi, thằng bé này.. rất yêu thích con bé, nhưng con bé nhỏ tuổi, cái gì cũng chưa hiểu, con không dám mang con mình trao cho thằng bé ạ!" - Bách Mộc ông vốn cả đời này hứa không thành thân, chỉ có một đứa trẻ bên cạnh nuôi đến lớn để nó phụng dưỡng mình sau này, nhiều năm trôi qua như vậy ông thương Bách Thủy như con ruột, làm sao dám để số phận con mình theo một nam nhân mới lớn chưa có sự nghiệp chứ?
"Ta cũng hiểu, bản thân ta cũng chỉ có một mình Tiểu Nguyệt, con bé chấp nhận thành thân với Bạch Hoàng Khải cũng đã khiến ta lo lắng không nguôi, nuôi con cực khổ như vậy, lại là một thân nam nhân đầu đội trời, chân đạp đất nuôi lớn, những nam nhân không thê tử bên cạnh như chúng ta chỉ có mình chúng làm chỗ an ủi mà thôi!" - Nhớ đến chuyện Châu Tuyết Nguyệt chấp nhận thành thân với Bạch Hoàng Khải, lão Châu mới được một lần nhớ lại cái cảm giác lo lắng lúc đó nên rất đồng cảm với Bách Mộc đây
Cả hai ngồi thở dài, không biết bọn trẻ sau này thật muốn làm gì nữa..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.