Sau màn chúc phúc tặng quà, dùng bữa xong, tiếp đến mọi người sẽ tự do ngắm hoa, đối thơ tại ngự hoa viên, mọi người tự do di chuyển trò chuyện với các đồng liêu thân thuộc. Nhóm nữ gia quyến chụm lại thành các chụm nhỏ, các phi tần thấp cổ bé họng cũng tụ lấy nhau, hoàng đế cũng đang trò chuyện cùng các sứ thần lân bang. Chỉ có Thái hậu cùng thái phi, Nhược quý phi và hai người Vũ Băng Nhi là ngồi yên tại chỗ. Viên Vĩ Anh rời khỏi chỗ ngồi, đến nơi Jessi đang nhàm chán ngồi trường ra bàn, lôi kéo nàng đi đến chỗ Gia Lục Tuần Dương, cô vừa đến gần đã bị Gia Lục Tuần Dương kéo tay lắc lư: "Vĩ Anh Vĩ Anh, ngươi thấy chưa, là nàng đó, ta không có nhớ quá hoá cuồng."
Viên Vĩ Anh nhìn gương mặt lần đầu mới biết yêu của Gia Lục Tuần Dương liền bật cười, giới thiệu sơ qua Jessi là bằng hữu thân thiết lâu năm của mình, khi về phủ sẽ nói rõ hơn, sau đó liền nắm gáy áo họ Gia Lục đi về phía đại diện Nga Mi.
"Đi thôi." Gia Lục Tuần Dương bỗng dưng bị lôi đi hoảng hốt, đến lúc định thần lại cả ba người đã đến trước mặt Vũ Băng Nhi và Hoả Linh Nhi.
"Vũ cô nương, đã lâu không gặp, đây chắc là Hoả cô nương, ta đã nghe Gia Lục đệ nhắc rất nhiều về cô nương." Hoả Linh Nhi không biết Viên Vĩ Anh là ai, nhưng nàng biết Gia Lục Tuần Dương, từ nhỏ nàng là cô nhi được nuôi dạy ở Nga Mi, không tiếp xúc nhiều với nam nhân, nên là hai ngày ngắn ngủi chung đường với Gia Lục Tuần Dương đã là sự nổi bật trong nhân sinh của nàng, đó là còn chưa nói tới Gia Lục Tuần Dương đối xử với nàng cũng rất chu đáo chứ không quá mức câu nệ như với sư tỷ. Nghe được câu nói của Viên Vĩ Anh, Hoả Linh Nhi liền nhìn về phía Gia Lục Tuần Dương, thấy người kia nhìn mình chằm chằm, nhưng trong mắt lại không hề có vẻ khinh nhờn của các nam nhân thô tục khác, nàng khẽ cảm thấy má mình nóng lên, liền cuối đầu xuống.
Gia Lục Tuần Dương thì tá hoả với câu nói trắng trợn của cô, dùng cùi chỏ thụt một cái vào bụng Viên Vĩ Anh. Vũ Linh Nhi lớn hơn Hoả Linh Nhi bốn tuổi, cô chứng kiến sự đời nhiều hơn, nên tình cảnh ái muội này liền dễ đoán được là vị Gia Lục này ái mộ sư muội của mình.
"Vũ cô nương cùng chúng ta đến bên đó nói chuyện một chút đường không?" Viên Vĩ Anh cố tình mời Vũ Băng Nhi ra một bên, chừa không gian lại cho Gia Lục Tuần Dương, chứ mà với vẻ chậm chạp của Gia Lục Tuần Dương thì cô có mà đầu thai mười kiếp cũng không đuổi tới mỹ nhân.
Vũ Băng Nhi gật đầu, cất bước theo Viên Vĩ Anh đến bên hồ sen, hai đại mỹ nhân một người băng lãnh cùng khí chất cao cao tại thượng, cùng một mỹ nhân ngoại quốc với cặp mắt xanh ngọc câu người, hai người đi hai bên một mỹ nam nhân phong độ, khí thế hiên ngang, dễ dàng thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh, thái hậu bỗng nhiên lên tiếng khẽ nói, âm thanh không to nhưng cũng đủ cho hai người gần đó là Nhược Ỷ Mộng và Như Tiên nghe vào tai.
"Anh nhi cũng thật là khá, ra ngoài một năm đến giang hồ mỹ nhân nổi danh của Nga Mi và công chúa ngoại quốc cũng quen biết được."
Vũ Băng Nhi đi cùng với Viên Vĩ Anh cùng Jessi đi ra một góc nói chuyện, nàng không ngờ nữ nhân ngoại quốc này nói chuyện cực kì gần gũi, âm thanh khi dùng hán ngữ lại càng trong trẻo mang đến thiện cảm cho người đối diện. Viên Vĩ Anh từ người bắt cầu trở thành người bị tụt lại trong câu chuyện của họ, cô chỉ đành bất lực lắc đầu, làm sao mà so được với chiến thần ngoại giao trong team của họ cơ chứ.
Phía bên kia, sau khi đám người Viên Vĩ Anh rời đi, Gia Lục Tuần Dương gãi đầu ngượng ngùng mở lời: "Hoả cô nương, ta cùng nàng ra ngoài hồ ngắm trăng." Hoả Linh Nhi gật đầu một cái thật khẽ, nếu không phải ánh mắt Gia Lục Tuần Dương chưa từng rời khỏi nàng thì có lẽ đã bỏ lỡ.
Cả hai đi từng bước nhỏ ra bờ hồ, Gia Lục Tuần Dương không muốn cứ im lặng như vậy, cô vận dụng hết kinh nghiệm học hỏi từ Viên Vĩ Anh để bắt chuyện với Hoả Linh Nhi: "Hoả cô nương và sư tỷ lần này đến kinh thành dự sinh thần thái hậu xong không biết còn dự định gì khác không?"
"Chúng ta chỉ định nghỉ lại kinh thành vài ngày, liền lên đường về Nga Mi."
"Những ngày hai vị còn ở kinh thành, nếu không chê thì có thể để ta dẫn mọi người dạo chơi kinh thành a." Gia Lục Tuần Dương sau chín chín tám mốt lần đầu độc của Viên Vĩ Anh, cô liền hiểu được cái gọi là nắm bắt cơ hội. Hoả Linh Nhi ngượng ngùng nhưng vẫn gật đầu, tuy không có kinh nghiệm gì khi tiếp xúc với nam tử, nhưng nàng đặc biệt thích ánh mắt trong veo nhìn về phía nàng không một tia dục niệm của Gia Lục Tuần Dương.
Yến tiệc cuối cùng cũng kết thúc, các vị đại thần vương gia nhanh chóng rời đi, Nhạc Vương cũng về trước do Gia Lục Tuần Dương nói mình đến Ninh Vương phủ uống rượu tiếp, ông rất lấy làm hài lòng với biểu hiện của nhi tử này, ai mà không biết tuy Ninh Vương không quan tâm triều chính nhưng quyền lực ngập trời, tiền đồ không giới hạn. truyen bjyx
Viên Vĩ Anh đi cùng thái hậu về Từ Ninh Cung, được bà dặn dỗ vài câu vài tác phong hành vi của mình được vài câu, cô liền lấy cớ say rượu nhanh chóng rời đi. Ra đến cửa cung, Viên Vĩ Anh đã thấy Jessi đang cùng Gia Lục Tuần Dương nói chuyện cái miệng hoạt động không ngừng. Cô đi về phía họ: "Hai người các ngươi nói gì mà vui vậy hả?"
Gia Lục Tuần Dương vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt: "Vĩ Anh, bằng hữu này của ngươi quả thật thú vị, còn hiểu biết sâu rộng."
Jessi đắc ý nhìn Viên Vĩ Anh như kiểu khoe mẽ: 'Cưng thấy bản lĩnh lấy lòng của chị mày chưa?'
Nàng cười cười khoác vai Gia Lục Tuần Dương: "Tuần Dương này, tiếc thật ngươi là nữ nhân, nếu thật sự là nam nhân thì tỷ tỷ đây sẽ đẩy ngã ngươi ngay lập tức." Gia Lục Tuần Dương nghe được người này nhìn một cái liền biết thân phận của mình liền xanh mặt, nhưng nghỉ tới đây cũng là bằng hữu của Viên Vĩ Anh, thật lòng đối xử với nhau là bước đầu tiên để có thể thành bằng hữu đồng sinh cộng tử.
Viên Vĩ Anh dùng ánh mắt trấn an Gia Lục Tuần Dương, sau đó mang hai người kia cùng về Ninh Vương phủ.
"Oscar này, ta quyết định sẽ ở lại đây, ở phủ của ngươi luôn được không? Khi nào ngươi đi tìm kho báu thì mình đi chung" Lúc này cả ba đang ngồi ở bàn đá ngoài sân Ninh Vương phủ, Viên Vĩ Anh đã cho lui hết binh lính canh gác ra ngoài để họ được tự do nói chuyện.
"Tất nhiên là ta không có vấn đề gì, làm nhưng ta với ngươi chưa ăn chung ngủ chung bao giờ." Gia Lục Tuần Dương quả thực rất vui tối hôm nay, ngoài việc gặp lại người mình có hảo cảm, còn có thêm bằng hữu mới, nhìn cách Viên Vĩ Anh cùng Jessi trò chuyện với nhau, cô cảm nhận được cái gọi là tình bằng hữu, tình thân chứ không hề có sự giả dối nào.
"Ta biết đệ đệ của ta tốt nhất mà, chỉ cần kiếm cho ta mấy chục nam sủng là được. Mà này Oscar, khi nãy ta để ý rồi, có hai nữ nhân trong bữa tiệc kia nhìn ngươi suốt." Gia Lục Tuần Dương chưa kịp tiêu hoá câu trước của Jessi thì liền tò mò với câu sau, cô cũng biết được hai người họ gọi nhau bằng tên gọi rất lạ.
"Ai?" Dù Viên Vĩ Anh biết đáp án, nhưng cô vẫn cố tình lên tiếng hỏi, chầm chậm uống thêm một ly rượu.
"Sao mà ta biết ai được, một là nữ nhân ngồi cạnh ngươi, hai là nữ nhân mặc y phục vàng kế bên hoàng đế." Gia Lục Tuần Dương dựa theo trí nhớ thì biết đó là Như Thái Phi cùng Nhược Quý Phi.
Viên Vĩ Anh khi còn ở hiện đại cô cùng đám bạn hầu như không có bí mật gì với nhau, họ thường xuyên chia sẻ cuộc sống của nhau qua group chat, nên cô cũng không ngần ngại mà đem tất cả ân oán tình thù của mình cùng hai nữ nhân kia kể cho Gia Lục Tuần Dương cùng Jessi. Gia Lục Tuần Dương sửng sốt há hốc mồm, đại ca của ta thật lợi hại, phi tử của tiên đế và phi tử của đương kim hoàng thượng đều có những đoạn tình sâu nặng với ngươi a.
Không dừng lại ở đó, cô còn kể tiếp cho Jessi nghe về hành trình bỏ lại tất cả, cất bước ra đi của mình, sau đó lại gặp được Tế Nguyệt.
Jessi thì không bất ngờ lắm, nàng chỉ nhìn Viên Vĩ Anh cười cười: "Nay ngươi còn chơi đến trò yêu nghiêm túc hả?" Viên Vĩ Anh không đáp, cô nhếch môi cười, rót rượu tiếp cho cả ba.
Cả ba uống đến say khước không biết trời trăng nhưng ngồi ngoài đây quá đau lưng, Jessi liền lôi kéo hai người kia vào phòng ngủ của Viên Vĩ Anh uống tiếp, Gia Lục Tuần Dương là người gục ngã đầu tiên, kế tiếp là Viên Vĩ Anh, chỉ là lại Jessi ngồi đó thẩn thờ.
Nàng tên đầy đủ là Jessi Hà, ba nàng ông trùm bất động sản Hong Kong, mà giá nhà đất ở Hong Kong thì luôn nằm top Châu Á, nên khỏi cần nói cũng biết nàng giàu có như thế nào, mẹ nàng là người Anh, gia đình bà sở hữu nhiều trang trại ở Anh, cả hai người họ quen nhau và ba nàng theo đuổi mẹ nàng khi học bên Anh. Jessi vẫn luôn cho là gia đình mình là gia đình học phúc tiêu biểu nếu so với đám bạn xung quanh. Chẳng hạn như Viên Vĩ Anh thì ba mẹ qua đời, Vincent thì ba mẹ ly hôn, Henry cũng không khá hơn khi ba cậu ta cứ say rượu vào là chửi rủa mẹ cậu. Nhưng viễn cảnh gia đình hạnh phúc trong lòng nàng vỡ tan vào một ngày bắt gặp ba nàng đi vào khách sạn với một cô gái chắc chỉ lớn hơn nàng vài tuổi. Nàng về nhà, cãi nhau một trận với ông ta, ông ta nói rằng đó là chơi qua đường thôi, nhưng mãi vẫn là cái gai trong lòng nàng. Từ đó nàng chơi bời nặng đô hơn, thay người tình như thay áo. Đỉnh điểm là đến một ngày, ông ta dắt con đàn bà đó về, ông ta nói mẹ nàng chỉ sinh được hai đứa con, đứa con gái lớn thì ăn chơi, đứa con trai nhỏ thì giới tính mập mờ, chẳng ra gì, người đàn bà đó lại đang mang thai. Jessi cũng chẳng vừa, lúc đó cô lao vào túm lấy tóc con đàn bà khốn nạn ấy, từng câu từng chữ cô hét lên lúc đó cô đều nhớ rõ, không sót một chữ.
"Ông đúng là càng lúc càng rẻ tiền, đến hạng gái massage này mà cũng dùng qua, vị trí Hà phu nhân này, cô ta xứng sao? Thứ như cô ta mà được vào gia phả họ Hà thì tổ tiên mười tám đời cũng đội mồ dậy tìm ông." Ông già đó kéo nàng ra, nhưng từ nhỏ đã được học cái môn tự vệ cơ bản, nàng chống cự mãnh liệt cộng thêm em trai lao vào nắm lấy cổ áo lão ta, nếu lúc đó không phải mẹ bỗng nhiên ngất xỉu, thì không chừng nàng cùng em trai thật sự muốn giết con khốn đó, cùng lão già kia.
Mẹ nàng không chịu nổi cú sốc, lên cơn đau tim đột quỵ qua đời. Jessi hận người đàn ông đó, người hại chết mẹ nàng. Cái chết của mẹ khiến cho ông bà có ý kiến với lão khốn đó, nên là lão chỉ đành ngậm ngùi đem con đàn bà kia đến biệt viện, còn nhà tổ thì hai tên cẩu nam nữ đó mơ đi.
Đối với hai người hiện đại này, những buổi tiệc thâu đêm suốt sáng đã quá quen thuộc với họ, cả đám họ nhiều hôm chơi bời tới sáng, cùng nhau đi ăn sáng rồi mới về ngủ. Nhưng Gia Lục Tuần Dương thì là lần đầu tiên phóng túng thân thể đến mức say li bì như vậy, khi cô mở mắt dậy liền cảm thấy hơi cấn bụng, nhìn xuống, thì ra là chân của Jessi, nàng nằm ngang còn cô nằm dọc, chân nàng đang gác lên bụng cô, quay mặt về phía bên kia thì là Viên Vĩ Anh đang nằm dáng chữ đại.
Dư âm của rượu còn chưa dứt khiến Gia Lục Tuần Dương lại mơ màng ngủ tiếp.
Thượng triều mỗi ngày đều từ sáng sớm, khi mặt trời vừa ló dạng, hoàng đế quyết định sẽ tổ chức võ đài tỉ võ ngay trong ngày nhân dịp các sứ thần, các đại quan quý nhân đến kinh thành tham dự sinh thần thái hậu có cái mà giải trí. Tuy hoàng cung đưa ra lời mời đột xuất nhưng do đến trưa mới bắt đầu nên mọi người vẫn kịp chuẩn bị.
Hết chương 32
Spoil 1 chút là tui chuẩn bị xong màn ngược tâm Như Tiên và Ỷ Mộng rồi
Riêng Ỷ Mộng không chỉ ngược tâm mà tui còn muốn ngược thân, cái gì càng đau khổ thì càng khó quên mà hen