Editor: mèomỡ
Đoàn Chính Trung nói: “Hôm nay, hình như hắn đi săn bắn.”
Săn bắn? Vậy không phải rất dễ bị thương sao?
Bên tai truyền đến tiếng ong mật “Ong ong”, nàng quay đầu lại, chỉ thấy một con ong mật từ khe cửa sổ bay vào. Đoàn Chính Trung ôm nàng vào trong ngực, lấy ra một cái ống trúc, ong mật vòng vo vài vòng, liền bay vào. Chỉ thấy hắn lấy từ trong ngăn kéo một ra cái thấu kính thật to, sau đó đặt ở trên thân ong mật, sắc mặt biến đổi. Cầu Mộ Quân kỳ lạ, hỏi:“Làm sao vậy?”
Hắn không nói gì, nàng cảm thấy ngạc nhiên, cũng nhìn qua. Xuyên qua thấu kính, thấy sáu chữ trên cánh ong mật: ‘Thích Tĩnh ngã ngựa đã chết!’
Thích Tĩnh đã chết!
Nàng ngẩng đầu nhìn Đoàn Chính Trung, không thể tin được nói:“Đây là thật?”
Hắn gật đầu.
“Sao có thể....”
Thích Tĩnh, kẻ một tay che trời, quyền khuynh hướng dã hơn mười năm, đã chết! Cứ như vậy ngã ngựa mà chết!
Nàng nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: “Là chàng sao?” Hôm trước hắn ta còn hùng hổ muốn tới tra Đoàn Chính Trung, hôm nay chết, có thể hay không......
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Đoàn Chính Trung nhìn về phía nàng, tìm tòi nghiên cứu hỏi:“Giống như cứ có người chết nàng sẽ nghi ngờ ta đầu tiên, ở trong mắt nàng ta là kẻ cuồng giết người sao?”
“Ta...... Nào có?”
“Sao lại không có?” Hắn hỏi lại.
Nàng chột dạ, nói:“Ta chỉ là, là...... thuận miệng hỏi, không phải thì thôi.”
“Được rồi, về phòng trước đi, nghỉ ngơi một chút.” Hắn nói.
Nàng từ trên đùi hắn leo xuống, sửa lại quần áo, đang muốn đi, lại nghĩ tới, nói:“Bốn mươi lượng đâu?”
Hắn lấy từ trong áo ra bốn mươi lượng, đưa cho nàng.
Mặt nóng nóng, có chút không được tự nhiên cầm lấy tiền, đang muốn bỏ vào trong lòng, lại phát hiện tiền này nhìn có chút quen mắt. Nghĩ, lại sờ trên người mình, túi tiền đầy lúc trước nay chỉ còn lại ít bạc vụn.
Nàng cuống quít mở túi tiền ra, nhưng chỉ còn lại tám lượng!
“Đoàn Chính Trung, chàng xấu lắm, đây rõ ràng là tiền của ta!” Nàng cả giận nói.
Đoàn Chính Trung sững sờ nói:“Làm sao có thể, đó không phải là từ trong tay ta đưa ra sao? Ta nói bốn mươi lượng sẽ không sẽ đổi ý.”
“Chàng không biết xấu hổ, đây rõ ràng là tiền của ta, ta có bốn mươi tám lượng giờ chỉ còn lại tám lượng!”
“Của nàng?” Hắn kỳ lạ nói: “Sao nàng có tiền?”
“Chàng...... Chàng không giữ lời, không biết xấu hổ!” Nàng giận dữ nói.
Đoàn Chính Trung lại làm vẻ mặt vô tội, nói: “Ta cho nàng cũng là bốn mươi lượng, nàng muốn gạt tiền của ta sao?”
“Chàng...... chàng......” Cầu Mộ Quân cực kì tức giận dậm chân một cái, nói:“Ta không bao giờ để ý đến chàng nữa!”
Nói xong, liền nổi giận đùng đùng đi ra cửa.
“Đợi chút” Hắn ở phía sau gọi lại.
Nàng quay đầu lại, chỉ nghe hắn nói:“Giúp ta lấy quần đến.”
Nàng đạp mạnh cửa, đi ra ngoài.
Đoàn Chính Trung nhẹ nhàng cười, sau đó thần sắc lại bắt đầu nghiêm túc.
Không ngờ lúc này, cửa lại bị đạp văng ra lần nữa. Cầu Mộ Quân đi vào, cầm hai bao hoa mai tô kia, không để ý tới hắn lại đạp cửa mà đi.
***
Buổi chiều, nha hoàn tới mời nàng đi dùng bữa, lại ngoài ý muốn không gặp Đoàn Chính Trung.
“Lão gia đâu?” Nàng hỏi.
Quản gia nói:“Hồi phu nhân, người trong cung tới nói Hoàng Thượng đột nhiên hôn mê, lão gia đã tiến cung rồi.”
“Ừm, đã biết.”
Tiến cung? Nàng đột nhiên nhớ tới, hắn còn chưa thay quần, quần kia đều là...... Đều là...... Hắn khẳng định không thể để cho người khác lấy quần vào, vậy thì phải cứ để như vậy tiến cung......
Trong lòng quẫn bách lại đau lòng, còn lo lắng. Đang tự trách mình, lại nghĩ lại, ai bảo hắn không biết xấu hổ như vậy, lừa nàng, đáng đời! Nghĩ có lẽ chỉ lát nữa đến trời tối hắn sẽ trở về,...... Nhưng đến tận đêm khuya, nàng đi ngủ hắn còn chưa về.
Lại mở mắt ra, trời đã sáng. Nàng vẫn mặc nguyên quần áo ngày hôm qua, nằm một mình trên giường, vẫn không thấy bóng dáng hắn. Nhìn lại mình, là dáng nằm gục lên bàn ngủ quên, nói cách khác cả đêm qua hắn không về. Lần này Hoàng Thượng bệnh rất nặng sao?
Bây giờ Thích phủ hẳn vô cùng đau buồn, cũng không biết Thích Vi thế nào.
Nếu kẻ thù của Đoàn Chính Trung là Thích Tĩnh, giờ đây Thích Tĩnh đã chết, vậy không phải từ giờ hắn đã an toàn rồi sao?
Rời giường hơi muộn một chút, không ngờ mới chải đầu một nửa, đã có nha hoàn đến tiến vào nói: “Phu nhân, không tốt, người Thích gia đến làm loạn!”
“Cái gì?” Nàng cuống quít tùy tiện sửa sang một chút liền đi ra cửa. Mới đến tiền viện, đã thấy Thích Ngọc Lâm cưỡi ngựa tiến vào Đoàn phủ.
“Đoàn Chính Trung, ngươi ra đây cho ta!” Thích Ngọc Lâm mặc áo trắng, trên trán buộc khăn trắng hô lớn.
Quản gia nói: “Thích công tử, lão hủ đã nói, hiện giờ lão gia không ở quý phủ, nếu người còn ở Đoàn phủ ồn ào bốn phía như vậy, lão hủ sẽ không khách khí.”
“Hừ, không khách khí? Ta cũng không muốn Đoàn Chính Trung khách khí với ta, thù giết cha, không đội trời chung, hôm nay ta muốn hắn nợ máu trả bằng máu!”
“Thích nhị công tử, thù giết cha không đội trời chung, nhưng ngươi có lý do gì đến Đoàn phủ ta làm loạn?” Cầu Mộ Quân từ sau đi lên, nhìn Thích Ngọc Lâm nói.
Thích Ngọc Lâm vừa thấy nàng, cười khẽ một chút, nói: “Không thấy nàng ta suýt đã quên, ta cùng với Đoàn Chính Trung không chỉ có thù giết cha, còn có mối hận đoạt thê!”
Cầu Mộ Quân nói: “Thích nhị công tử, ta biết Thích đại nhân qua đời ngươi rất đau lòng, muốn tìm ra hung thủ, nhưng ngươi muốn tìm thì tìm, muốn tra thì tra, không có chứng cớ sao có thể vu tội lão gia nhà ta như thế?”
“Ai giết cha ta, ai dám giết cha ta, ai lại có thủ đoạn bỉ ổi giết cha ta như vậy?” Thích Ngọc Lâm đột nhiên rút kiếm, đỏ mắt nói: “Ngoại trừ Đoàn Chính Trung còn có ai?”
Lúc này, lại có tiếng vó ngựa truyền đến. Thích Sóc Ly cưỡi ngựa dừng lại ở trước cửa Đoàn phủ, từ trên ngựa nhảy xuống xuống, đi rất nhanh vào trong viện, kéo Thích Ngọc Lâm xuống ngựa nói:“Trở về!”
“Đại ca, buông!” Thích Ngọc Lâm muốn đẩy hắn ra, hắn giữ chặt lôi kéo Thích Ngọc Lâm nói với Cầu Mộ Quân: “Đoàn phu nhân, xá đệ xúc động, xin thứ tội. Thích gia nhất định sẽ điều tra rõ chuyện gia phụ qua đời. Nếu thật sự có liên quan đến Đoàn tổng quản, Thích gia sẽ không chịu để yên!”
Cầu Mộ Quân nói: “Ta cũng hi vọng các ngươi có thể điều tra rõ ràng.”
Thích Sóc Ly kéo Thích Ngọc Lâm, túm hắn ra khỏi Đoàn phủ.
Sau khi Thích Sóc Ly đưa Thích Ngọc Lâm đi, Cầu Mộ Quân vốn đã không an tâm nay càng thêm sốt ruột.
Nàng đã quên, ngay cả nàng đều nghi ngờ hắn đầu tiên, hỏi hắn có phải đã giết Thích Tĩnh hay không. Vậy người ngoài lại càng nghi ngờ hắn. Hắn có thể gặp phải phiền toái hay không?
Nàng chỉ chờ hắn mau trở về, nói cho hắn nghe mọi chuyện, nghe ý kiến của hắn, sẽ an tâm một chút. Nhưng chờ mãi, chờ mãi, hắn vẫn không trở về. Thậm chí, qua một ngày, đến tận đêm khuya.
Toàn bộ quý phủ Thích gia treo đèn lồng màu trắng, vải trắng, cảnh tượng thê lương.
Từ hôm qua đến đêm khuya hôm nay, Thích Vi vẫn chưa từng nghỉ ngơi, mắt cũng đã khóc đỏ cả lên. Đêm khuya, Thích phu nhân ép nàng đi ngủ. Thích Sóc Ly cũng chống đỡ hai ngày, ngày hôm sau vì phải đi Đại Lý tự, cũng bị buộc đi ngủ cùng nàng.