Phụng Vũ Trần Triều - Nguyên Ninh Truyện

Chương 13: Chính thức đắc sủng (1)




Đàm Hoa liền tiếp lời: “Ả Thánh Tư này nhập cung cũng đã lâu nhưng chưa được Quan gia sủng hạnh. Không ngờ lại vô liêm sĩ đến mức qua lại với một tên thị vệ ở điện Thiên Khánh. Gian phu tiện phụ hai người bọn chúng lén lút tư tình ở một nơi vắng vẻ tại ngự hoa viên, không ngờ lại bị hạ nhân bắt gặp! Thần thiếp có đủ nhân chứng vật chứng, lúc này chỉ còn cần tìm ra tên thị vệ kia thì sẽ kết tội được ả ta!”
Phong Tranh nắm lấy cánh tay của Quan gia nói: “Thần thiếp tin Thánh Tư Phu nhân này trong sạch!“
Quan gia gật đầu đáp: “Đợi một chút!”
Nói đoạn chàng xoay về phía Thiên Tuyết từ từ nói: “Nàng nghĩ thế nào?”
Thiên Tuyết khẽ nói: “Thần thiếp cũng không nghĩ Thánh Tư to gan đến mức làm chuyện xằng bậy như thế. Có điều Thục Phi đã gọi tất cả trên dưới hậu cung đến đây, còn mang nhân chứng vật chứng đến. Thần thiếp dẫu sao cũng phải để trên dưới các vị muội muội ở đây tâm phục khẩu phục, có điều Thục Phi lại có ý nằng nặc đòi đem Thánh Tư đến Đình Ngọ Thất!”
Yên Ngôn đưa mắt nhìn Doanh Nhi, ý bảo nàng ta góp một ít lời. Doanh Nhi gật đầu mà nhỏ nhẹ nói: “Dạ thưa Quan gia, khi nãy nô tỳ Thái Nhạn này có nói chiếc lụa phiến ở đó là vật định tình tên thị vệ kia tặng cho Thánh Tư Phu nhân. Nhưng mà Phu nhân có giải thích đó thật ra là do hắn đền đáp ơn cứu mạng của Phu nhân mà thôi”
Đàm Hoa liền liếc mắt nhìn Doanh Nhi tức giận nói: “Đó chẳng qua chỉ là lời nói điêu ngoa của Thánh Tư mà thôi. Trên chiếc lụa phiến kia còn có cả tình thơ. Hạ Trúc, mau đem chiếc lụa phiến đó cho Quan gia”
Thiên Tuyết cũng chớp cơ hội mà tiếp lời: “Thục Phi nói bốn câu thơ trên lụa phiến này có tình ý. Nhưng mà tần thiếp đọc qua, cũng chỉ là lời ca ngợi loài hoa trường xuân mà thôi”
Thiên Lang công công bắt lấy chiếc lụa phiến từ tay Hạ Trúc mà dâng lên Quan gia. Quan gia cầm lấy lụa phiến, bên tai đã nghe tiếng Đàm Hoa nói: “Ngoài chiếc lụa phiến, còn có một vật định tình khác hiện đang nằm trên người tên thị vệ kia. Bây giờ chỉ cần tìm ra hắn thì sẽ biết chân tướng”
Quan gia gật đầu quay về phía Đàm Hoa nói: “Có cách nào để tìm ra hắn?”
Đàm Hoa liền nói: “Theo lời của Thái Nhạn, ả tiện nhân đó đã đem một chiếc hương nang trao cho gã thị vệ kia! Thần thiếp to gan, khẩn xin Quan gia cho người xét lấy đồ vật trên người của thị vệ canh gác tại điện Thiên Khánh”
Phong Tranh liền xen vào nói: “Hương nang mang bên mình cũng là lẽ thường tình, có tìm được chiếc hương nang trên người một thị vệ nào đó thì làm sao mà chứng minh chiếc hương nang đó là của Thánh Tư Phu nhân?”
Đàm Hoa liền lạnh lùng nói: “Thái Nhạn khi nãy có nói, chiếc hương nang đó được làm từ vải lụa tử sắc, trên đó có thêu đoá tử đinh hương. Trong đó còn có mấy lọ thuốc đuổi côn trùng. Sự việc mới diễn ra sáng nay, dám chắc tên thị vệ đó còn nâng niu mà gìn giữ trong người”
Phong Tranh cười lạnh, liếc nhìn Thái Nhạn mà nói: “Nô tỳ ngươi cũng thật là tinh mắt. Chẳng biết ngươi thường ngày làm việc có giỏi hay không, nhưng ta thấy hành động theo dõi nhất cử nhất động của chủ nhân thì quả thật là không ai sánh bằng Thái Nhạn ngươi rồi”
Quan gia nghe đến đó, không nhanh không chậm mà lấy ra từ trong tay áo một thứ gì đó. Phong Tranh là người đứng gần chàng nhất, trông thấy thứ đó liền không kìm nỗi sự ngạc nhiên mà thốt lên một tiếng.
Trên tay Quan gia hiện tại là một chiếc hương nang màu tím có thêu luống hoa tử đinh hương, mọi người trong điện nhìn thấy như thế, phút chốc đều há hốc mồm mà ngạc nhiên. Chỉ có Thiên Tuyết là có nét cười sâu xa ở đuôi miệng. Đàm Hoa thốt lên: “Chiếc hương nang này... Quan gia đã bắt được tên thị vệ đê tiện đó rồi ư?”
Quan gia lạnh lùng đáp: “Nàng to gan lắm!”
Đàm Hoa không hiểu Quan gia đang nói cái gì, liền lúng túng nói: “Quan gia nói gì thế ạ?“
Quan gia khịt mũi nói: “Thị vệ gì chứ? Người mà Thánh Tư nàng ta trò chuyện ở Ngự hoa viên, chính là trẫm!”
Toàn bộ đám người trên dưới ở đó đều kinh động. Không ai dám tin vào lời nói vừa lọt vào tai của mình. Chính Phong Tranh cũng ngớ người ra mà hỏi lại: “Là Quan gia? Nhưng mà nghe nói Thánh Tư Phu nhân bảo rằng cái người mà nàng ấy trò chuyện ở Ngự hoa viên là nội thị mà, chẳng lẽ Quan gia...”
Quan gia lúc này mới ngợi ra mà đưa tay che miệng nàng ấy. Các phi tần ở dưới cũng hiểu ra, bất giác ai ai cũng đều ngượng ngập mà cúi đầu cố giấu đi nét cười. Như vậy, trong đại điện bây giờ ai cũng biết Quan gia giả làm nội thị để trò chuyện với Nguyên Ninh, có còn ai dám nói là nàng vụng trộm tư tình với thị vệ cơ chứ?
Quan gia có chút xấu hổ, liền khẽ ho một tiếng. Các nàng ta cũng liền theo đó mà kinh sợ.
Thiên Tuyết lúc này liền xen vào: “Nói vậy Thánh Tư đúng là trong sạch! Chỉ là lũ nô tỳ rảnh rỗi cẩu vĩ tục điêu*” (cẩu vĩ tục điêu: lấy lông chó mà nối vào lông chồn)
Quan gia liếc mắt nhìn nàng ta gật đầu. Phong Tranh liền vui vẻ cười lớn: “Mọi chuyện thì ra là như vậy, Thục Phi còn không mau thả người?”
Đàm Hoa không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế, liền liếc mắt nhìn Hạ Thuỷ đầy tức giận, sau đó cúi đầu mà nói: “Là thần thiếp nóng vội, nhưng mà thần thiếp cũng vốn chỉ định giữ Thánh Tư ở lại một chút tại Đình Ngọ Thất để điều tra. Nếu sau khi điều tra biết nàng ta trong sạch, thần thiếp cũng sẽ không làm khó dễ nàng ấy. Nay mọi chuyện đã sáng tỏ, thần thiếp sẽ sai người...”
Quan gia xua tay: “Nàng nói nhiều như thế làm gì? Vẫn là tật cũ, giận quá mất khôn! Đình Ngọ Thất là chỗ nào cơ chứ? Sao lại đem phi tần của trẫm đến đó?”
Đàm Hoa kinh sợ, cố tỏ ra nét mềm mỏng nói: “Quan gia xin hãy bớt giận! Thần thiếp nghe người bên dưới nói như thế thì vô cùng nóng ruột! Thần thiếp trong dạ cũng chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ đến Quan gia mà thôi! Thần thiếp sai rồi, bây giờ sẽ sai người đến Đình Ngọ…”
Quan gia khịt mũi nói: “Không cần, vừa nãy lúc trẫm đến đây trông thấy nàng ấy, trẫm đã sai người đưa nàng ấy quay về viện của mình! Việc này nàng đúng là quá khinh suất, mau về cung của mình đóng cửa hối lỗi đi!”
Đàm Hoa hốt hoảng, cố tỏ ra nét nũng nịu nói: “Quan gia…”
Phong Tranh liền nắm lấy cánh tay của Quan gia nói: “Còn về bọn nô tỳ buông lời xằng bậy này thì sao thưa Quan gia?”
Hạ Thuỷ nghe thấy thế liền cúi đầu kinh hãi: “Là nô tỳ ngu muội! Nô tỳ chỉ thấy Thánh Tư Phu nhân thường xuyên đến chỗ đó trò chuyện. Chỉ biết bên phía kia tường trước giờ là thị vệ, quả thật không ngờ là do Quan gia giả dạng làm nội thị... À không, nô tỳ...”
Đàm Hoa cũng sợ mất đi cận tỳ mà liền quát lớn: “Nô tỳ ngu xuẩn! Làm ầm ĩ cả hậu cung, phạt hai ngươi mỗi kẻ một trăm cái bạt tai cộng bổng lộc nửa năm! Mau lôi ra ngoài!”
Phong Tranh bĩu môi: “Oan ức của Thánh Tư Phu nhân chỉ đổi lại bấy nhiêu thôi sao?”
Quan gia lạnh lùng nói: “Nô tỳ rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên mới sinh ra nói xấu chủ nhân! Có điều ngày mai là Tết Đoan Dương, thôi thì tội chết có thể bỏ nhưng tội sống khó dung. Một trăm cái bạt tai quá nhẹ, phải là năm trăm. Lũ nô tỳ này chịu phạt xong, đày ra biên ải làm khổ sai mười năm! Ngày sau nếu có kẻ nào trong cung tái phạm tội này, muốn giữ mạng mình thì liệu mà tự tay cắt đi cái lưỡi! Các ngươi đã nghe rõ rồi chứ?”
Chúng nô tài trên dưới ở đó liền sợ hãi quỳ rạp xuống nói: “Nô tài không dám!”
Đàm Hoa thấy Quan gia giận dữ cũng không dám cãi lời, chỉ thấy Quan gia phất tay: “Được rồi! Trẫm vào trong xem Nguyên Phi thế nào, tất cả lui về hết đi!”
***
Cẩm Tú bước đi bên cạnh Thiên Tuyết, nhẹ giọng mà từ từ nói: “Lúc nãy khi nô tỳ đi đến điện Thiên Khánh mời Quan gia, đã thấy Ngân Bình bên cạnh của Huy Tư Hoàng Phi nhanh chân hơn một bước!”
Thiên Tuyết mỉm cười: “Lúc Thánh Tư nhập cung thì Huy Tư này đã tự ý xuất cung, chẳng hiểu hai người bọn họ có cái giao tình gì mà khi nãy nha đầu này kiên quyết bảo vệ cho nàng ta như vậy!”
Thiên Tuyết nói đến đó mà có chút vui vẻ trong lòng: “Kể từ lúc bắt gặp đường nét quen thuộc của hoạ ảnh trên chiếc lụa phiến đó, bổn cung đã nghi ngờ đó là hoạ pháp của Quan gia rồi!”
Cẩm Tú thắc mắc hỏi: “Nương nương sai nô tỳ đi bẩm báo cho Quan gia, là có ý giúp cho Thánh Tư Phu nhân kia một tay hay sao ạ?”
Thiên Tuyết cười lạnh: “Có chuyện đó ư? Bổn cung chỉ biết nếu cái người trò truyện với cô ta ở Ngự hoa viên đó đúng là Quan gia, thì Thục Phi chắc chắn sẽ lâm vào cảnh khốn đốn như hiện tại. Còn giả như cái người mà Thánh Tư này trò chuyện không phải là Quan gia, thì việc mời người đến cũng làm cho Thái hậu nương nương khó bề sắp xếp cho điệt nữ của mình. Như vậy bề nào cũng có lợi cho bổn cung!”
Cẩm Tú cúi đầu mà kính phục: “Nương nương tính toán quả là vẹn toàn”
Cẩm Thuý chợt có chút nghi hoặc nói: “Cũng lạ thật! Biến sự ở đó cũng diễn ra khá lâu, thế mà chẳng thấy bóng dáng của Thái hậu ở đâu cả!”
Thiên Tuyết dừng lại một bước, trong lòng cũng có cùng nỗi băn khoăn như vậy: “Thái hậu không giá đáo Nghênh Xuân Cung, xem chừng còn có nước cờ thâm sâu hơn ngươi tưởng”

Tịnh Văn cô cô có chút vui vẻ nói: “Thật may người mà Thánh Tư Phu nhân gặp ở Ngự hoa viên lại là Quan gia!”
Bà ta nói đến đó thì nhẹ giọng: “Có điều nô tỳ cũng thật nể phục sự bình tĩnh của Thái hậu nương nương!”
Thái hậu điềm nhiên mà nói: “Ai gia còn làm được gì nữa cơ chứ? Khi nãy lúc Trác Uyên vào bẩm báo mọi chuyện, ai gia đã tức tốc sai Thiên Hồ mượn cớ công chúa làm rơi ngọc bội mà đến đó lục soát đám thị vệ ở đó. Nếu có kẻ nào mang hương nang tử sắc trong người, Thiên Hồ tự có cách xử trí. Sau đó chúng ta sẽ đường đường chính chính cho Tiểu Thọ Tử cầm hương nang tử sắc kia đến Nghênh Xuân Cung mà xoá bỏ nghi vấn, tiện thể hất một gáo nước lạnh vào mặt Thục Phi”
Thái hậu nói đến đó liền nhẹ giọng: “Có điều đám thị vệ ở đó chẳng có tên nào nắm giữ tử hương nang. Điện Thiên Khánh là nơi nào cơ chứ, ở đó ngoài bọn chúng là nam nhân thì chỉ còn đám nội thị và Quan gia! Mà nội thị hay Quan gia, cả hai lúc này ai nắm giữ hương nang đều không đáng nghi ngại!”
Trác Uyên cúi đầu khẽ nói: “Thái hậu nương nương liệu sự như thần! Có điều nô tỳ vẫn ngu dốt thắc mắc, lỡ như tên thị vệ đó là người do Thục Phi sắp xếp, giảo hoạt đến độ không để chiếc hương nang trong người thì sao ạ?”
Tịnh Văn cô cô mỉm cười: “Nếu hắn là người do Thục Phi sắp xếp, thì nhân chứng ở đó sẽ không chỉ có hai tên tiện tỳ kia, mà sẽ còn có cả hắn! Chẳng lẽ Thục Phi cất công dựng một màn kịch hoành tráng ở Nghênh Xuân Cung, mà lại đi bỏ trống cái vai chủ chốt kia sao?”
Trác Uyên xấu hổ cười: “Nô tỳ đúng thật là ngu muội!”
Thái hậu thở dài: “Chỉ là trong chuyện này Nguyên Ninh thực sự đã quá sơ suất! Nha đầu này thật khiến ai gia thất vọng!”
Tịnh Văn cô cô nhẹ giọng: “Dạ bẩm Thái hậu nương nương, theo cục diện ở điện Thiên Đăng lúc nãy, Nguyên Phi bất ngờ tái phát bệnh mắt nên không thể chủ trì mọi chuyện, Thục Phi thì ra sức muốn giam lỏng Thánh Tư Phu nhân vào Đình Ngọ Thất. Bênh vực Thánh Tư Phu nhân lúc đó ngoài Quý Phi, Mai Phu nhân, còn có cả Hoàng Ngự nữ và Huy Tư Hoàng Phi!”
Thái hậu gật đầu: “Cơn bạo bệnh này của Nguyên Phi đến cũng thật đúng lúc, lại vô tình tạo cơ hội cho Thục Phi tác quái. Thục Phi tuy càng ngày càng hống hách, nhưng vì thế mà càng lộ ra sự ngu xuẩn của mình. Quý Phi trước nay không thích Thục Phi, lại thêm quyền hạn quản lý chi tiêu hậu cung là do ai gia ban cho cô ta. Cô ta đương nhiên phải dốc công chống đối Thục Phi rồi. Người ta hài lòng nhiều hơn là Mai Phu nhân. Cô ta biết điều như thế, không uổng công ai gia chỉ điểm cho cô ta có cơ hội tiếp cận Quan gia. Còn về phần Hoàng Ngự nữ này…”
Tịnh Văn cô cô thấp giọng: “Hoàng Ngự nữ tuy chức vị không cao, nhưng ân sủng không ít. Nô tỳ nghe nói Quan gia từ lâu muốn ban cho cô ta chức vị Phu nhân, nhưng cô ta chỉ muốn mình ở phân vị Ngự nữ!”
Thái hậu chau mày: “Lý nào lại thế? Đừng tưởng cô ta dại dột, suy nghĩ cặn kẽ như thế này, chỉ có thể là kẻ biết tính toán! Cô ta biết hậu cung bây giờ quyền hành thuộc về tay Thục Phi, cố tình ẩn nhẫn để chờ thời cơ. Hoàng Ngự nữ này không đơn giản!”
Thái hậu nói xong câu đó, liền chép miệng: “Bỏ đi, thế còn Huy Tư, nha đầu này hồi cung lúc nào?”
Tịnh Văn cô cô nhẹ giọng nói: “Dạ bẩm là trưa nay ạ! Hoàng Phi hồi cung nơi đầu tiên muốn ghé thăm là Vạn Thọ Cung của Thái hậu nương nương, có điều giờ đó là lúc Thái hậu nương nương đang ngủ trưa, cho nên Hoàng Phi đành trở về Thưởng Xuân Cung của mình! Có lẽ khi nãy sau giờ trưa nàng ta lại muốn đến thỉnh an Thái hậu nương nương, nhưng trên đường đi thì gặp phải ồn ào ở Nghênh Xuân Cung mới ghé vào!”
Thái hậu gật đầu: “Thỉnh an ai gia cái gì chứ? Nha đầu này thật ra là muốn mượn cớ đến đây để gặp mặt Nhã Lam và Nhược Thi”
Tịnh Văn cô cô có nét cười: “Tính ra cũng đã thật lâu rồi Hoàng Phi không gặp mặt hai vị công chúa!”
Thái hậu gật gù, có chút nghi hoặc nói: “Nghĩ lại cũng lạ, nha đầu này trước giờ không thích giao du với tần phi, lại không có mặt trong cung một tháng nay. Chẳng biết giữa nó và Nguyên Ninh có mối giao tình gì?”
Thái hậu nói đến đó thì chép miệng: “Bỏ đi, có người đứng về phía Nguyên Ninh như thế cũng thật là tốt! Hậu cung bây giờ càng lúc càng không ra gì! Ai gia nhất định phải tính toán chu toàn, kẻo những kẻ tự cho là mình thông minh đó dương dương tự đắc!”
Thái hậu nói đến đó, chợt thấy có một tiểu cung nữ kính cẩn bước vào thưa: “Dạ bẩm Thái hậu nương nương, bên ngoài sân có Huy Tư Hoàng Phi đang đợi được bái kiến người!”
Thái hậu cười khanh khách: “Ai gia cũng vừa nhắc đến nó! Ngươi lui ra mà mời Hoàng Phi vào trong, tiện thể đến mời hai vị công chúa lên đây!”
Thái hậu nói xong câu đó, liền quay người dặn dò Trác Uyên: “Ngươi lui xuống chuẩn bị một đĩa bánh ngọt cùng một bình nước mơ! Hộp mứt sơn trà hảo hạng hôm kia Quan gia đem đến cũng mang lên đây!”
Thái hậu theo đó mà có chút sốt sắng, điệu bộ khá vui vẻ mà chờ Phong Tranh bước vào.
***
U ám cả một buổi chiều, ông Trời rốt cuộc cũng đổ một trận mưa thật lớn. Nguyên Ninh ngồi bó gối bên cửa sổ, lần này nàng không nhìn cảnh mưa mà dõi mắt trông về đống lễ vật đang đặt trên bàn. Thuỷ Linh từ nãy đến giờ vui mừng trong dạ, thế nhưng không dám để lộ cảm xúc, bởi nét mặt Nguyên Ninh bây giờ chẳng vui gì mấy.
Cũng là Tố Liên mở chuyện: “Nhìn điệu bộ của ả Thái Nhạn đó, xem chừng đến tám chín phần là bị Thục Phi mua chuộc! Nếu lần này người trò chuyện với chủ nhân không phải là Quan gia, e là bọn họ sẽ sắp xếp đổi trắng thay đen, biến không thành có!”
Nguyên Ninh thở dài nói: “Muội chính là đang thấy ta rất ngu xuẩn có phải không?”
Tố Liên xua tay: “Nô tỳ không có ý đó, chủ nhân làm gì biết tên nội thị đó là do Quan gia giả danh cơ chứ?”
Nguyên Ninh gật đầu, khoé mắt có chút ẩm ướt nói: “Chỉ là trước khi xuất giá mẫu thân có dặn ta nhất định không thể dễ dàng tin tưởng người khác! Thế mà ta lại không nghe lời người”
Thuỷ Linh liền tiến lại gần đưa cho Nguyên Ninh chiếc khăn tay mà nhẹ giọng: “Nhưng chẳng phải bây giờ mọi chuyện đã tốt rồi sao thưa chủ nhân?”
Nguyên Ninh nhận lấy chiếc khăn lau nước mắt, có chút nghẹn ngào mà nói không thành tiếng: “Chẳng phải cũng là may mắn hay sao?”
Tố Liên nhẹ giọng: “Chủ nhân có tin vào duyên số không?”
Nguyên Ninh lẩm bẩm: “Duyên số?”
Tố Liên gật đầu: “Có ai ngờ đường đường một hoàng đế Đại Việt lại tự nhận mình là nội thị để trò chuyện cùng một cung nữ tầm thường cơ chứ. Lại thêm chẳng phải chủ nhân cũng không biết người là Quan gia hay sao, Quan gia cũng chẳng biết chủ nhân là phi tử của mình.”
Thuỷ Linh cũng tiếp lời: “Tố Liên nói rất đúng! Mấy lần Quan gia muốn đến gặp mặt chủ nhân nhưng đều không thành. Cho nên ông Trời mới tạo ra cơ hội này để Quan gia gặp chủ nhân đấy ạ!”
Nguyên Ninh cười cợt: “Gặp mặt ư? Lúc nãy ở điện Thiên Đăng Quan gia đang ngự trên kiệu cao. Ta lúc đó đang bị lôi đến Đình Ngọ Thất, thấp kém đến độ chỉ nghe được giọng của Quan gia, đến cả mũi giày của người ra sao còn chưa hình dung được.”
Tố Liên liền nhẹ giọng nói: “Khi nãy Thiên Lang công công đem những món quà quý giá này đến đây, có nói là lát nữa Quan gia sẽ ghé thăm chủ nhân”
Nguyên Ninh cười chua chát: “Nguyên Phi nương nương tái phát bệnh cũ như thế, bên ngoài bây giờ đang mưa tầm tã thế này. Hai muội nói Quan gia sẽ đến gặp mặt ta ư?”
Nguyên Ninh nói đến đó mà đưa mắt nhìn ra trời mưa mù mịt, chợt thấy trong cảnh mưa trắng xoá hình như có mấy cái bóng vàng. Tố Liên đưa mắt nhìn theo hướng đó mà mỉm cười: “Vậy chủ nhân có nghe qua câu “sau cơn mưa trời lại sáng” không? Nô tỳ chỉ thấy dẫu lúc này trời hãy còn mưa, nhưng ánh sáng dường như đã đến!”
Thuỷ Linh liếc mắt nhìn nàng ta mỉm cười, lặng lẽ ra hiệu cả hai cùng nhau lui ra ngoài cửa. Nguyên Ninh có chút ngạc nhiên, mấy nhân ảnh mặc soa y kia thì ra đích thị là tuỳ tùng đang hộ tống Quan gia. Nàng cắn môi, chẳng ngờ Quan gia lại nhọc công đội mưa đến viện của mình.
Thiên Lang hạ chiếc ô xuống mà hầu hạ Quan gia cởi bỏ nón nhược lạp và soa y. Thuỷ Linh và Tố Liên quỳ xuống hành lễ, Quan gia phất tay, sắc mặt không đổi mà bước qua chỗ Tố Liên và Thuỷ Linh bước vào.
Nguyên Ninh cũng thôi ngạc nhiên mà gấp gáp quỳ xuống hành lễ: “Thần thiếp xin bái kiến Quan gia!”
“Đứng lên đi, trẫm đã đoán nhất định nàng không phải là một cung nữ bình thường!”
Nguyên Ninh ngước mắt nhìn lên, vô tình bắt gặp được nét cười của Quan gia. Chàng so với tưởng tưởng của nàng thật quá khác biệt. Không phải là một đế vương nghiêm nghị lạnh lùng, càng không phải là gã nam nhân vô tâm bạc tình. Chàng đứng đây anh tuấn mà hiền lành, phong nhã mà ấm áp. Bên phong thái đế vương và diện mạo tiêu sái, lại có một chút dịu dàng và chân thành của tên nội thị bên phía điện Thiên Khánh kia.
Nguyên Ninh suy tư hồi lâu, bởi vì đâu đó chợt có thanh âm của Nguyên Quân tỷ tỷ bên tai nàng. Nguyên Ninh theo đó mà bất giác có chút chua xót cười lạnh:
“Còn thần thiếp lại không ngờ người mình trò chuyện lại chính là đế vương Đại Việt!”
Quan gia chưa nhận ra điều gì khác thường, liền có chút vui vẻ mà đáp: “Lúc nãy ở điện Thiên Đăng nàng đã chịu thiệt thòi rồi, Thục Phi là người nóng vội…”
“Thần thiếp chỉ muốn hỏi Quan gia một câu” – Nguyên Ninh không nhanh không chậm mà lặng lẽ cướp lời chàng.
Quan gia có chút tò mò hỏi: “Nói đi!”
“Giả sử người thần thiếp trò chuyện ở đó không phải là Quan gia, vậy thì hôm nay người đến điện Thiên Đăng lúc đó sẽ làm những gì?”
Quan gia chậm lại một nhịp mà từ từ nói: “Buổi sáng nàng ở Ngự hoa viên đã nói không muốn gặp mặt cái người nội thị đó nữa. Lúc đó trẫm đã biết nàng không có cái tâm tư như bọn nô tỳ đó vu khống!”
Nói đoạn Quan gia lấy bên hông chiếc lụa phiến mà đưa đến chỗ Nguyên Ninh: “Chẳng phải nàng muốn thêu sắc cho hoạ ảnh này sao? Trẫm cố tình đem nó từ điện Thiên Đăng đến đây”. Truyện mới cập nhật
Nguyên Ninh nghĩ lại những chuyện đã qua, không ngờ yếu đuối đến độ chiếc mũi cay nồng. Nàng vô thức mà mếu máo như một đứa trẻ, cố nói nhưng không thành tiếng: “Nếu hôm nay Quan gia không đến đó kịp, e là thần thiếp có muốn chạm vào chiếc lụa phiến này cũng không đủ trong sạch rồi”
Quan gia không ngờ bản thân lại gián tiếp làm cho người nữ nhân đối diện lâm vào cảnh thê lương như vậy, trong lòng ngoài có chút hối hận ra thì phần còn lại là yêu thương vô hạn: “Trẫm xin lỗi”
Nói đoạn chàng tự nhiên mà tiến đến một bước ôm chằm lấy Nguyên Ninh, lồng ngực theo đó chỉ cảm thấy bờ vai bé nhỏ của Nguyên Ninh run lên bần bật. Đợi đến lúc Nguyên Ninh bình tĩnh lại, thì búi tóc óng mượt đã bị Quan gia ghì chặt vào mũi chàng.
Nguyên Ninh bất chợt có một tia xấu hổ mà thu người lại: “Lúc sáng ở đó thần thiếp đúng là có nói vài câu không phải với Quan gia! Thần thiếp ở đây xin lỗi người!”
Quan gia xua tay: “Nghĩ mới thấy nàng nói không có gì là sai cả! Tranh vẽ đúng là phải có thêm màu sắc thì mới có chút sinh động.”
Quan gia nói đến đó thì lặng im, Nguyên Ninh ngước mắt nhìn lên, chợt bắt gặp được ánh mắt ngây dại của Quan gia đang nhìn mình, theo đó mà có chút ngượng ngập cúi đầu xuống. Bất chợt nàng nhớ lại khi nãy vì sợ hãi quá độ, mà lúc trở về đã được Thuỷ Linh rửa mặt, bây giờ dung nhan không có một chút son phấn, liền xấu hổ nói: “Thần thiếp để Quan gia chê cười rồi”
Quan gia bất giác nói: “Làm gì có, nàng ăn vận giản dị, trên mặt bây giờ không tô điểm một chút gì, nhưng càng vì thế mà thêm phần thanh lệ”
Nguyên Ninh ngượng đến đỏ mặt, lại nghe Quan gia nói: “Để trẫm kẻ mày cho nàng”
Nguyên Ninh sợ hãi nói: “Thần thiếp làm sao dám để…”
Quan gia mỉm cười: “Chẳng phải nàng không tin vào hoạ pháp của trẫm đấy chứ?”
Quan gia theo đó mà đặt Nguyên Ninh ngồi xuống chiếc ghế ở bàn trang điểm, chiếc gương đồng mờ ảo mà soi rõ nét cười ấm áp của chàng. Quan gia đưa tay cầm lấy chiếc bút kẻ mắt mà thận trọng vẽ vài đường lên chân mày vốn đã thanh tú của Nguyên Ninh. Nét mặt tập trung của chàng lúc này lại làm bật lên vẻ anh dũng của đế vương, đâu đó cũng có thấp thoáng một chút phong nhã của văn sĩ.
Quan gia bây giờ mặt đối mặt với Nguyên Ninh, bất giác cảm nhận được hơi thở ấm áp mà e thẹn của nàng. Mùi hương từ tóc nàng thật dễ chịu, Quan gia hít vào một hơi, trong lòng có chút vui vẻ nói: “Nàng không cần khẩn trương như thế, trẫm vẽ cẩn thận lắm”
Nguyên Ninh có chút buồn cười, lại thấy cổ áo của Quan gia có chút lệch mà thuận tay chỉnh lại, từ từ khẽ nói: “Quan gia bảo gương mặt của thần thiếp không trang điểm thì có chút thanh lệ, bây giờ lại muốn tô điểm cho nó sao?”
Quan gia cảm nhận được những ngón tay nhỏ bé mà tỉ mỉ của Nguyên Ninh đang chỉnh sửa cổ áo mình, có chút yêu thương nói: “Chẳng phải nàng nói tô điểm màu sắc cho tranh vẽ thì sẽ khiến nó vốn đã đẹp lại càng thêm đẹp hay sao?”
Quan gia nói xong câu đó cũng liền thu ngòi bút của mình lại, nhẹ nhàng xoay vai của Nguyên Ninh về phía chiếc gương đồng: “Thế nào?”
Nguyên Ninh mỉm cười: “Nếu thần thiếp nói rất đẹp, chẳng phải là tự khen bản thân mình sao?”
Quan gia bật cười: “Cũng phải”
Nói đoạn chàng cắn môi tỏ vẻ lưỡng lự nói: “Trẫm đang định vẽ thêm một chiếc hoa điền giữa trán nàng”
Nguyên Ninh tò mò nói: “Nhưng trông Quan gia có vẽ đắn đo thì phải”
Quan gia gật đầu: “Trẫm đang phân vân không biết dùng hoa gì”
Quan gia nói xong câu đó thì dường như đã nảy ra chủ ý, liền dùng bút thi triển hoạ pháp trên trán Nguyên Ninh, khoé miệng liền nói: “Nàng có biết nguồn gốc của hoa điền không?”
Nguyên Ninh để cho Quan gia tỉ mỉ vẽ trên trán mình, nhẹ giọng từ từ nói: “Lưu Tống Vũ Đế có một công chúa phong hiệu là Thọ Dương. Một ngày mùa xuân nọ, Thọ Dương công chúa khi ấy đang ngồi dưới hiên Hàm Chương Điện, bỗng đâu có một đoá mai hoa rơi xuống giữa trán nàng, in thành hình đoá hoa năm cánh dính chặt khó phai. Các cung nữ trông thấy đều hết mực ngưỡng mộ, bởi công chúa nhan sắc vốn đã bất phàm, bây giờ vì đoá mai hoa đó mà càng trở nên yêu kiều. Về sau, trên dưới hậu cung theo đó mà bắt chước làm theo, tạo thành lối trang điểm mai hoa điền”
Quan gia mỉm cười: “Trẫm thấy so với Thọ Dương công chúa đó thì nàng diễm lệ hơn nhiều. Nàng xem!”
Nguyên Ninh đưa mắt nhìn mình trong gương, chợt thấy ở giữa trán là một đoá hoa màu đỏ, đôi môi khẽ nói: “Quế hoa?”
Quan gia gật đầu mà từ từ ngâm: “Nguyệt diện vinh đan quế - Đan quế tại nhất luân”
(“Vầng trăng tươi quế đỏ - Quế đỏ ngự cung trăng”/“Hoá vận – Y Sơn thiền sư”)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.