Pinocchio Thân Mến

Chương 16: Nương tựa lẫn nhau




Trong tay Kiều Dật vẫn còn cầm thẻ ngân hàng Bùi Minh Phong cho anh để mua đồ ăn.
Bọn họ tìm một máy ATM gần đó để rút tiền thử, thẻ bị đóng băng, một đồng cũng không thể rút.
Tuy rằng ít nhiều gì cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng Kiều Dật vẫn thất vọng thở dài, lần này xem ra thật sự là trắng cả hai tay.
Mặc dù anh rất nóng lòng muốn đi làm kiếm tiền, nhưng Kiều Dật đã nói với công ty là mình cần một ngày để đi tìm nhà thuê cho nên ngày mốt anh mới đi làm.
Chí ít vẫn còn thời gian một ngày.
Kiều Dật dẫn Bùi Minh Phong đến một quán ăn nhanh tự phục vụ bên đường để ăn, sau khi ăn xong thì lập tức đi tìm người môi giới nhà cửa, định tìm một căn nhà thuê gần chỗ công ty.
Kiều Dật nói: "Tôi và bạn tôi cùng nhau thuê, có chỗ nào tốt chút không? Khoảng tầm một ngàn rưỡi á. Một phòng ngủ cũng được nhưng đừng chật quá, dù sao cũng là hai người ở mà."
Người môi giới nói: "Chỗ này gần trung tâm, tiền thuê không thể thấp như thế được."
Kiều Dật nói: "Hơi xa chút cũng được, chừng nửa tiếng đi đường đổ lại là ok."
Người môi giới dựa theo yêu cầu của anh tìm được vài nơi, tới tối thì dẫn Kiều Dật đến xem một trong những chỗ đó, nhưng căn nhà đó thì trông quá rách nát, lúc này lại đến giờ tan làm nên họ hẹn sang ngày mai sẽ đi xem nhà tiếp.
Buổi tối, Kiều Dật đặt một phòng giường lớn ở một khách sạn bình dân, định bụng chỉ ngủ qua một đêm, còn dùng thêm phiếu giảm giá, tốn tầm hơn một trăm tệ. truyện tiên hiệp hay
Kiều Dật cảm thấy ngủ được là tốt rồi, nhưng nếu chỉ có một mình anh thì anh đã không tìm nơi đắt tiền thế này, tìm đại một nhà trọ vài chục tệ một đêm là đã tiếc muốn chết rồi. Nhưng anh cảm thấy làm như vậy thì tội cho Bùi Minh Phong quá, từ nhỏ đến lớn có lẽ Bùi Minh Phong chưa từng sống ở nơi tồi tàn như thế này bao giờ đâu?
Thế nhưng Bùi Minh Phong lại không oán trách một câu nào, hắn còn nói với anh rằng giường này rất mềm mại nữa.
Ngày hôm sau bọn họ lại đi xem hai căn nữa, cuối cùng chọn được một chỗ.
Là một căn ở khu dân cư cũ, diện tích rất nhỏ, một phòng bếp, một nhà vệ sinh, một phòng ngủ, mặc dù có chút cũ nhưng cửa sổ còn rất chắc chắn, thiết bị cũng đầy đủ hết, giường, bàn, tủ lạnh, máy nước nóng cũng có đủ, hơn nữa còn rất gần chỗ công ty anh chuẩn bị đi làm, đi hai trạm xe buýt công cộng là tới. Ngoài trừ việc do nó ở trung tâm thành phố nên giá thuê hơi cao, cao hơn dự trù lúc trước của Kiều Dật một chút, một tháng cần một ngàn sáu, thì không có khuyết điểm gì cả.
Kiều Dật cảm thấy trong một khoảng thời gian ngắn có lẽ không thể tìm được chỗ nào tốt hơn chỗ này, tuy có một căn khác rẻ hơn chỗ này hai trăm tệ nhưng lại ở quá xa, suy xét kỹ càng thì cũng không có lợi mấy.
Ngày mai phải đi làm rồi.
Nhanh chóng quyết định chỗ này đi.
Kiều Dật thoải mái đưa chứng minh nhân dân và ký hợp đồng, trả tiền theo quý ba tháng cộng thêm phí trung gian, tổng cộng là tám ngàn tệ, trả tiền xong trên người anh chỉ còn lại hai ngàn tệ.
Nếu như ăn uống tiết kiệm, tính toán kỹ càng thì có lẽ việc chống cự đến tháng sau chờ phát tiền lương là không thành vấn đề.
Vì để giảm bớt chi phí ngủ ngoài của hôm nay, buổi tối Kiều Dật hỏi nhân viên bất động sản để lấy chìa khóa rồi đi vào ở ngay.
Hai người mệt mỏi đi vào trong căn nhà nhỏ, một mùi mốc meo bụi bặm xộc lên, nơi này đã lâu không có ai ở, cần phải quét dọn trước.
Kiều Dật nhìn Bùi Minh Phong, anh nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn ngại dùng tiểu thiếu gia này, tự nói: "Để anh quét dọn một chút."
Bùi Minh Phong lại rất khôn khéo: "Em và anh cùng nhau quét."
Bùi Minh Phong sẵn sàng chủ động làm việc, Kiều Dật đương nhiên sẽ không từ chối, anh đi lại siêu thị gần đó mua chổi quét nhà, ki hốt rác, cây lau nhà, chậu rửa mặt giá rẻ, lại không nỡ mua khăn để làm giẻ lau nên tìm một chiếc áo sơ mi cũ xé ra từng mảnh nhỏ để dùng.
Tuy rằng Bùi Minh Phong được nuông chiều từ bé nhưng khi còn đi học vẫn có tham gia lao động tập thể, mấy chuyện này hắn vẫn còn làm được.
Bọn họ lau dọn nhà một lần liền trực tiếp dọn tới mười giờ đêm.
Ngày mai còn phải dậy sớm đi làm, Kiều Dật quyết định nhanh chóng đi nghỉ ngơi, cũng không thể để ngày đầu tiên đi làm lại đến muộn được, đúng không?
Nói thì nói như vậy nhưng vì không có ga giường với chăn, Kiều Dật đành phải tìm một chiếc chăn mỏng để là ga giường, tìm vài cái áo lông lớn để làm chăn, miễn cưỡng ngủ qua một đêm, ít nhất vẫn có máy điều hòa, chỉnh nhiệt độ lên cao cũng không tới mức bị cóng chết,
Kiều Dật ngủ không được, trong lòng tính toán những khoản chi tiêu tiếp theo, trong người anh còn hơn hai ngàn tệ, phải lắp wifi, ít nhất cũng phải mua một bộ ga giường, một đệm giường bằng sợi bông, mua kem đánh răng, xà phòng và mấy loại đồ vệ sinh khác, tự mình nấu cơm thì cũng phải mua nồi cơm, mua một cái nồi, ít nhất hai bát cơm, hai cái dĩa, một bát canh, còn có muỗng đũa nữa..... Hàng tháng còn có tiền nước, tiền điện, mỗi ngày mua đồ ăn còn phải tốn thêm bao nhiêu tiền. Nhưng chấn thương của Bùi Minh Phong vẫn chưa tốt lên, anh cảm thấy cần phải cố gắng bồi bổ cho hắn, qua vài ngày nữa Bùi Minh Phong còn phải đi bệnh viện để cắt chỉ nữa, tiền thuốc men có thể lên tới mấy chục mấy trăm tệ.
Nghĩ thế nào cũng cảm thấy không đủ tiền xài.
Ui cha.
Nghèo quá đi.
Nghĩ nghĩ một hồi, Bùi Minh Phong bỗng ôm lấy anh.
Kiều Dật không còn giật mình như trước nữa, anh chỉ mở to mắt hỏi: "Em ôm anh làm gì?"
Bây giờ dường như anh đã bắt đầu không còn bài xích với tiếp xúc của Bùi Minh Phong nữa, lúc trước ở nhà Bùi Minh Phong, ngủ cùng hắn mấy buổi tối toàn là anh bất cẩn chui vào trong chăn của hắn, Bùi Minh Phong lại chính trực chưa từng làm gì anh. Kiều Dật cảm thấy Bùi Minh Phong có lẽ là một chính nhân quân tử.
Bùi Minh Phong nằm nghiêng nhìn anh, gần đến mức như sắp hôn anh: "Em vui."
Kiều Dật mỉm cười: "Em còn vui được hả? Vui cái gì chứ? Đi theo anh ở một nơi thế này, bây giờ anh không có tiền, chỉ có thể ở một nơi như thế này thôi."
Gương mặt Bùi Minh Phong đầy vẻ hạnh phúc, hai mắt sáng ngời, sung sướng nói: "Anh bằng lòng dẫn em theo.... Có thể ở bên anh em rất vui."
Kiều Dật cảm thấy bản thân mình không phải thích hắn, chỉ là thấy hắn đáng thương như vậy nên mềm lòng thôi.
Nhìn Bùi Minh Phong ở khoảng cách gần như vậy, khuôn mặt này thật sự rất rất đẹp trai, Kiều Dật sờ đầu hắn: "Đi ngủ sớm chút đi, ngày mai anh đi đi làm, em ở nhà đợi anh, người trong công ty môi giới sẽ lại đây ghi đồng hồ nước với máy đo điện, em nhớ phải hỏi hắn số hóa đơn tiền điện, tiền nước với tiền gas đó, biết chưa?"
Bùi MInh Phong: "Biết rồi."
Kiều Dật nhìn hắn một lát: "Em nói em không ngốc nhưng sao anh cứ cảm thấy em bị té tới ngốc rồi á."
Bùi Minh Phong: "Có sao? Em như thế này anh cảm thấy có tốt không?"
Kiều Dật nghĩ nghĩ rồi nói: "Cũng rất đáng yêu đấy."
Bùi Minh Phong cam đoan với anh: "Em cũng sẽ đi tìm việc làm."
Kiều Dật bật cười: "Cái đó thì nhất định rồi, em là đàn ông con trai chẳng lẽ muốn ăn ké không trả tiền với anh mãi à?"
Lúc trước ở trong nhà Bùi Minh Phong, Kiều Dật cảm thấy áp lực rất lớn, như đi trên phiến băng mỏng vậy. Bây giờ Bùi Minh Phong cũng nghèo túng, là anh thu lưu hắn, hai người cùng nhau nghèo, thế mà lại khiến anh thoải mái hơn nhiều.
Bây giờ anh đã có công việc, thuê được một căn nhà ở, ít nhất là đã có lối thoát, có thể an ổn sống qua ngày.
Chỉ có một chuyện hơi phiền phức.
Ban đầu anh vốn định nói thẳng với Bùi Minh Phong rằng bọn họ không phải quan hệ yêu đương, nhưng bây giờ thế này thì làm sao mở miệng đây?
Dù bọn họ là người yêu, Bùi Minh Phong vẫn không muốn liên lụy tới anh, nhóc thỏ con này lòng dạ cũng cao cả ghê.
Nếu như nói cho Bùi Minh Phong biết bọn họ không phải người yêu, vậy thì không phải hắn sẽ càng muốn rời đi sao.......
Hay là..... trước tiên cứ thế này đi, được ngày nào hay ngày đó.
Đợi Bùi Minh Phong có thể tự lập rồi anh lại nói cho hắn biết.
Buổi tối đi ngủ, vì không có chăn nên có chút lạnh.
Kiều Dật không chịu được nên ôm lấy Bùi Minh Phong, cơ thể Bùi Minh Phong rất ấm, lần này anh biết rõ bản thân mình đang ôm hắn, thế nhưng bây giờ anh không còn đề phòng như lúc trước nữa, chỉ cảm thấy rất thoải mái và an tâm.
Kiều Dật mơ màng chìm vào mộng đẹp, anh nghĩ bọn họ thế này chính là đang sống nương tựa vào nhau, cảm giác cũng khá tốt nhỉ.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.