Triệu Khắc và Ryan đang đứng ở cửa phòng họp, trước đó hai người họ còn muốn xả stress với nhóm người căn cứ số 4, nhưng bây giờ cả người bọn họ như bị đào rỗng không còn hứng thú sống nữa.
Bọn họ nhìn chằm chằm vô cái ^^ trên quang não, tuy ^^ nhưng lại khiến cho bọn họ lạnh cả người.
Nếu biết mọi chuyện sẽ đi đến bước đường này bọn họ tuyệt đối sẽ không nói xấu Tần Thích ở phòng bếp, giờ thì hay rồi, bị người ta nắm nhược điểm trong tay.
Ryan vẫn không tin được mà hỏi Triệu Khắc.
"Này nói với tôi, này là do tôi hoa mắt đi."
Tuổi Triệu Khắc cũng đã lớn rồi nhưng vẫn hơi run rẩy: " Không, tên đó nhắn là tí nữa hắn sẽ đến đây."
Nghe Triệu Khắc nói như vậy Ryan cũng không còn hy vọng gì nữa.
Hai người đứng im tại chỗ một bước cũng không dám bước, bọn họ cảm thấy có lẽ bọn họ đã bước một chân vào tù rồi, khoảng ít lúc sau người tống họ vào tù trong suy nghĩ của họ xuất hiện trong tầm mắt của họ.
Á Tiêu tươi cười rạng rới bước tới chỗ bọn họ, như là bạn bè lâu rồi không gặp vậy, chào hỏi rất nhiệt tình, Triệu Khắc và Ryan không còn cách nào chỉ có thể nở nụ cười công nghiệp đáp lại.
Cho tới khi bọn họ thấy người đứng phía sau Á Tiêu, người đó xỏ khuyên môi, buộc tóc đuôi ngựa, ánh mắt thể hiện rõ mấy chữ hai tên trước mặt chết đi dùm cái?, thì bọn họ không thể cười nổi nữa.
Ai nói cho tôi biết tại sao Emily cũng ở đây đi?? ;-;
Đây chính là công cụ Á Tiêu dùng để tống bọn họ vô tù sao?
Trong khi hai người đang sợ hãi thì bọn họ thấy Emily chậc một tiếng rồi quay đi chỗ khác, kiểu như là nhìn một lúc nữa là cô sẽ phải đi rửa mắt ấy.
Thấy độ khinh thường như vậy bình thường là bọn họ xù lông rồi nhưng không hiểu sao khi thấy Emily khinh họ như vậy họ lại thấy nhẹ cả người, chỉ cần không bắn họ là được rồi thích khinh thì khinh đi.
Còn Á Tiêu nãy giờ thì vẫn nở nụ cười, nhìn giống như một người có tính tình tốt vậy: " Xin lỗi vì đã bắt hai người đợi lâu."
Hai người kia làm sao dám nói cái gì bất cần đời: " Không lâu tí nào, chúng tối cũng chỉ vừa mới đến mà thôi."
"Vậy thì tốt rồi."
"À, Emily cũng sẽ đi với tôi vào hội đàm á."
" Chúng tối biết rồi." Chỉ cần không kể những gì bọn họ nói ở phòng bếp cho Tần Thích nghe, thì bọn họ không có ý kiến gì.
Emily liếc mắt nhìn về phía Á Tiêu đang nói chuyện với hai quản gia.
Tên Triệu Khắc với Ryan này là quản gia của căn cứ số 4, cũng không hiểu sao Á Tiêu lại có hai người bạn là hai tên ngu này, nhưng Á Tiêu là cấp trên của cô chỉ cần hành động của cậu không ảnh hưởng đến căn cứ thì cô sẽ không xen vào.
Bao gôm việc cậu chơi chúng với mấy người căn cứ số 4.
Hai người Ryan lại cảm nhận được ánh mắt ghét bỏ của Emily, nãy giờ bọn họ có làm gì đâu?? Bọn họ quyết định sẽ né Emily càng xa càng tốt mất công cô ta nổi điên lại nhốt bọn họ vào tù mất;-;
" Đây là đầu tiên các anh tham gia hội đàm à?"
"Không phải, trước đó chúng tôi đã tham gia hai lần rồi."
Lúc hai người nói chuyện, thiếu niên tóc đen vẫn luôn đứng ở bên cạnh lắng nghe một cách chăm chú.
Hai vị quản gia thấy cảnh này liền cảm thấy có chút kỳ lạ trong người, sau đó hai người nói những điều nên biết khi tham dự hôi đàm cho Á Tiêu nghe.
Làm quản gia phục vụ cho cấm kỵ giả, thì đầu tiên phải có khả năng nhìn mặt đoán ý đã, sau vài câu giao lưu bọn họ có thể chắc rằng Á Tiêu là một người dễ nói chuyện thật.
Nếu không phải vì sự kiện trước đó, có lẽ bọn họ đã không sợ Á Tiêu đến như thế.
Vừa nhắc đến cái sự kiện kia tâm trạng của hai người họ lại trở nên nặng nề.
Bây giờ họ không biết nên đối xử với Á Tiêu như thế nào.
Còn Á Tiêu thì không biết mấy suy nghĩ đấy của hai vị quản gia trước mặt.
Lúc cậu đi vào thì bên trong đã có bảy tám quản gia rồi.
Số quản gia tham gia hội đàm mỗi năm không nhiều lắm, những người tham gia chủ yếu là thân chủ của bọn họ tham dự hội nghị biên cảnh nên họ đi theo rồi thì tham gia luôn.
Trong căn cứ số 6 ngoại trừ Á Tiêu ra còn có ba quản gia khác cũng tham dự, nhưng bởi vì một vài việc nên họ đến sau, mà Á Tiêu với Emily cũng không định chờ họ nên hai người đi vào hội trường trước.
Vừa mới bước vào hội trường Á Tiêu liền thấy Triệu Khắc với Ryan thân thể run nhẹ, biểu cảm khẩn trưởng, mà theo tầm mắt của hai người vì cậu thấy được ba quản gia trẻ tuổi mặc áo bành tô màu đen.
Mỗi người trong bọn họ đều mang trong mình sự kiêu ngạo không ai bằng, cằm muốn ngửa lên trời, ba người bọn họ nhìn Triệu Khắc với Ryan một cách bất mãn.
Tên cầm đầu ba kẻ đó tên là Burton, tóc bạc vuốt ngược về sau, anh ta cau mày rồi tiến về phía rước một bước.
" Này, hai người nói chuyện vui quá nhỉ? Nếu tôi không làm thì cậu ta không phải là người của căn cứ số 4 chúng ta đúng không?"
Triệu Khắc và Ryan nghe tới đây cơ thể liền cứng lại, vội vàng giải thích cho anh ta nghe:
"Burton, cậu là là quản gia mới của nguyên soái căn cứ số 6, tên là Á Tiêu, chúng tôi và cậu ấy là bạn của nhau."
"Đúng vậy, không chỉ vậy cậu ta còn được Tần nguyên soái coi trọng nữa."
Lúc hai người Triệu Khắc nhắc tới Tần Thích thì cố ý nhấn giọng xuống một tông, ý là đừng có nói nữa cha vô tù đấy.
Burton là quản gia của nguyên soái căn cứ số 4.
Có thể làm quản gia của nguyên soái, đầu óc của anh ta cũng không phải là loại vút đi, anh ta không tiếp tục trách mắng nữa, quay qua giới thiệu với Á Tiêu:
" Vị này là quản gia của Tần nguyên soái đúng không, trong hội đàm vị này có muốn đứng lên phát biểu không?"
"Tôi không lên đâu."
Á Tiêu cười cong đôi mắt: " Tôi chỉ muốn ngồi ở dưới nhìn thôi."
Ngụ ý là tôi không có tranh cử với anh đâu đừng lo.
Khuôn mặt giả tạo của Burton cuối cùng lại nở một nụ cười thật long.
"Được."
Sau đó anh ta quay qua ra lệnh cho Triệu Khắc và Ryan: " Nếu hai người là bạn của Á Tiêu, vậy thì nhớ chiếu cố người bạn này cho tốt."
So với các căn cứ khác có vẻ căn cứ số 4 phân chia giai cấp khá nặng, ví dụ như hiện tại mệnh lệnh của Burton dành cho Triệu Khắc với Ryan chính là tất cả.
Hai người họ lập tức gật đầu đồng ý.
Á Tiêu nhìn theo bóng dáng của Burton, nói nhỏ với Emily: " Hình như Burton rất muốn làm người đại diện đúng không chịi?"
"Ừ, mấy năm nay người đại diện đều là Burton, nếu không có gì bất ngờ thì năm nay hắn sẽ tiếp tục tranh cử."
"Thì ra là thế."
Những gì cậu tò mò cũng đã được giải đáp nên cậu quyết định ném chuyện này ra sau đầu, bây giờ cậu lại bắt đầu quan sát bối cảnh nơi đây.
" Nhóm quản gia của căn cứ số 5 chưa tới sao?"
Theo như báo cáo của chứ Tứ đồng bọn của Hiểu thần có một người là quản gia của căn cứ số 5.
"Chắc là cũng sắp tới rồi."
Triệu Khắc nói thêm: " Quản gia của căn cứ số năm rất giống với thân chủ của bọn họ, không có quan niệm về thời gian, nên chẳng biết họ sẽ tới lúc nào."
"À."
Á Tiêu nghe ra được giọng nói của Triệu Khắc có chút kỳ lạ: " Anh không thích căn cứ số 5 à?"
Triệu Khắc cứng người một lúc.
Emily đứng bên cạnh cười khinh một tiếng, sự khinh thường trong ánh mắt sắp tràn ra tới nơi, là quản gia của căn cứ số 4 mà còn bày đặt ghét bỏ căn cứ số 5?
Triệu Khắc nghe thấy tiếng cường này liền đỏ mặt, có lẽ đoán được Emily cũng sẽ không làm gì họ nên anh ta cố giải thích thêm một chút: " Tất nhiên rồi, căn cứ số năm hành xử không có phép tắc, thân chủ của bọn họ như vậy thì không nói, có tình bọn họ là quản gia mà lại học theo cách hành xử này, đây rõ rành là đi ngược lại với tinh thần nghề nghiệp của một quản gia."
Á Tiêu nghĩ tới bản thân khi vừa mới bước vào tổng bộ căn cứ số 5, nghĩ cong liền gật đầu coi như đã hiểu đúng là căn cứ số 5 rất thích tự do:
Triệu Khắc thấy Á Tiêu đồng ý với mình khồn biết tìm đâu ra sự tự tin định nói tiếp thì đã bị cản lại.
"Dm, anh còn có mặt mũi mà nói căn cứ chúng tôi sao?!"
"Đúng rồi, quản gia căn cứ số 4 như mấy người thì lợi hại rồi. Thử xem coi tất cả quản gia trên thế giới này có ai ngẩng cao mặt được như mấy người không."
" Còn cấm kỵ giả căn cứ số 4 thì đỉnh của chóp rồi nha, được làm việc cho bọn họ thì phước ba đời nhỉ chúng tôi chỉ là những quản gia bình thường sao so lại được?"
" Không hổ là căn cứ có nhiều cấm kỵ giả nhất, đúng là đỉnh thật, hay là tôi cho các người một phiếu bầu nha?"
Hai nam và hai nữ bước lại đây, nhìn là biết không dễ người dễ chọc, ngay cả khi họ mặc áo bành tô cũng có thể thấy được các đường cong cơ bắp đằng sau chiếc áo, nhìn họ không giống quản gia tí nào, so với quản gia thì có lẽ họ giống với các chiến binh hơn.
Bốn người bọn họ đứng lại thành một tụ, nói một câu rồi một câu, người thì ngậm thuốc lá, người thì lấy súng máy điện ra nghịch nghịch.
Mặt Triệu Khắc đỏ như trái cà chua, anh ta muốn phản biện, nhưng không biết nên nói cái gì.
Mà Burton đứng ở bên kia thấy quản gia của căn cứ bọn họ bị mấy tên quản gia ở căn cứ số 5 bắt nạt liền mang người đi qua bên đó.
"Chẳng lẽ quản gia chúng tôi nói sai sao?"
" Không phải trong các vị có vài người tự do thành thói, ngay cả quan niệm vê thời gian cũng không có sao?"
"Thân chủ như vậy mà bản thân các vị là quản gia mà lại học theo các vị không thấy xấu hổ sao?"
" Nếu là như ở trên chiến trường, các vị hành xử như vậy thì thân chủ của các vị đang mang theo một cái vật trang trí chứ làm gì còn công dụng nào khác đâu đúng không, tự do quá làm sao mà nhớ được việc của mình?"
Burton nói liên tục như thể sợ phải thua thiệt đám người căn cứ số 5 vậy.
Nhưng mà những người căn cứ số 5 cũng đâu phải loại dễ chơi, 4 người bọn họ liền nói lại:
"Chúng tôi tới chậm nhưng không tới lượt vị này mở mồm nói nhé, trên chiến trường? Mỗi người chúng tôi chính chính là hậu phương trên chiến trường, còn vị này thì ở trong căn cứ làm hậu phương đúng không?"
"Chậc, bây giờ trách cứ chúng tôi thì to mồm phết, vậy tại sao trong buổi đàm phán ở thành trung tâm vị này câm như hến thế, sao không nói như bây giờ ngày nói chúng tôi nè?"
"Không hổ là 'được mỗi cái mồm boy' của căn cứ số 4 nha."
" Năm nay căn cứ biên cảnh lấy thêm được " một vài " quản gia, không thể không nhắc đến công sức của vị này nhỉ?"
"Các người thì biết cái gì!"
Mặt Burton càng ngày càng đỏ, căn cứ số 4 cũng bắt đầu phản kích, Triệu Khắc và Ryan là thành viên của căn cứ số 4 nên cũng tham gia cuộc chiến bằng mồm này.
Hội trường trong nháy mắt trở nên sôi nổi hơn hẳn, kiểu bây giờ hội trường là sự kết hợp giữa mấy cuộc thi biện luận + cái chợ bán đồ ăn vậy.
Nhưng mà Á Tiêu thích như vậy.
Hai bên cứ anh câu tôi câu, nhóc Á Tiêu đổi phe như chong chóng lúc thấy số 4 đúng lúc thấy số 5 đúng, đôi mắt càng ngày càng sáng.
Sự chú ý của cả hội trường đổ dồn về phía bên này, Emily cũng vậy nhưng thay vì thấy thích thú giống Á Tiêu thì Emily chẳng có hứng thú gì hết.
Số 4 với số 5 không vừa mắt nhau cũng không phải ngày một ngày hai, hai số này mà gặp nhau thì sự kiện xảy ra tiếp theo chỉ có một.
Cho dù căn cứ số 6 không thích căn cứ số 4 nhưng chỉ cần số 4 không đụng số 6 thì họ cũng lười để ý.
Mặt khác, số 6 cũng không quan tâm đến hội đàm của quản gia, đây cũng là lý do căn cứ của họ không có quản gia đến*.
( *Chương 1 có đề cập đến học viện quản gia á mọi người. Kiểu bạn tốt nghiệp thì sẽ có 7 công ty cho bạn làm nhưng không ai chọn vô công ty số 6 hết, và chỉ có ít ng chọn công ty 4,5,8 chủ yếu là chọn 1,2,3 và trung tâm)
Emily cảm thấy có lẽ Á Tiêu nhỏ tuổi còn ham chơi nên mới tò mò đi đến cái hội đàm này vào sáng sớm như vậy.
Nhưng tính cách như vậy không có gì xấu.
Nếu không phải tính cách như vậy, Á Tiêu cũng sẽ không trở thành quản gia của nguyên soái, và thân cận với nguyên soái, chứ không phải sợ hãi nguyên soái.
Á Tiêu đang nghe hai bên cãi nhau thì lỗ tai giật giật, ánh mắt của cậu bị một bóng hình hấp dẫn.
Người đó cạo đầu đinh, đứng đằng sau 4 người của căn cứ số 5, nhìn chung thì ngoại hình ổn, biểu cảm trand đầy thù hận, giống với các quản gia khác của căn cứ số 5, tức vì bị quản gia của căn cứ số 4 sỉ nhục.
"Chị Emily ơi, chị biết quản gia kia không ạ?"
Emily nghe thấy Á Tiêu hỏi mình thì quay ra nhìn thử: " Không biết, chắc là quản gia của căn cứ số 5, sao vậy?"
"Em thấy anh ta giống một người bạn của em."
" À, cũng đúng các cậu đều đi ra từ học viện quản gia ở thành trung tâm mà, có lẽ đã từng gặp nhau rồi." Thấy tuổi của bọn họ không chênh lệch lắm nên cô nghĩ có lẽ là người quen của Á Tiêu thật: " Cậu có muốn qua chào hỏi chút không?"
Á Tiêu cũng định qua chào hỏi nên gật đầu đồng ý với Emily.
Cậu nói Emily chờ một chút rồi bước về phía vị quản gia đó.
Khi trao đổi thông tin với đồng minh thì Hiểu Thần không dùng chức năng video nên không biết đối phương là ai nhưng theo thông tin của chú Tứ thì giọng nói của đối phương khá là đặc biệt, như là bị nghẹn cái gì đó ở cổ vậy.
Sau khi trận chiến bằng mồm dần tiến vào hồi kết Á Tiêu cũng tới bắt chuyện với đối phương, Á Tiêu dùng lý do vừa nãy để bắt chuyện.
"Xin lỗi, nhưng chúng ta chưa từng gặp nhau."
Giọng nam có chút khàn khàn.
Ngay khi anh ta cất giọng thì Á Tiêu liền gọi hệ thống ra xác nhận
【 đinh,Căn cứ theo dữ liệu, độ chính xác: 100%】
Sau khi xác nhận được thông tin, Á Tiêu liền bày ra một vẻ mất mát: " Vậy sao, quang não trước đó của tôi bị hỏng rồi, nên không còn cách liên lạc với cậu ấy nữa."
Trần khuê không biết thân phận của mình đã bị nhìn thấu, bọn họ chính ta tổ chức được lập ra để ám sát Tần Thích, tới bây giờ thì vẫn chưa có hành động gì cả mỗi người đều làm việc bình thường.
Bởi vì vậy, anh ta không thể ngờ được sẽ có một người biết được tất cả, sưu tầm thông tin của bọn họ rồi giăng lưới bao trùm tổ chức của bọn họ.
Á Tiêu vươn tay ra trước mặt Trần Khuê rồi giới thiệu: "Tôi là quản gia của nguyên soái căn cứ số 6, Á Tiêu."
Quản gia của nguyên soái căn cứ số 6
Biểu cảm của Trần Khê không có thay đổi gì đặc biệt, nắm lấy tay của Á Tiêu: " Tôi là quản gia của phó quan Trăng Đắc căn cứ số 5, Trần Khuê."
Đây đúng là một cơ hội tốt.
Tần Thích vốn không có bất kỳ sơ hở gì, nhưng Á Tiêu là quản gia của hắn, cho dù cậu ta không được Tần Thích xem trọng nhưng chắc chắn cậu ta vẫn sẽ biết được nhiều thông tin hơn bọn họ.
Đặc biệt là ở cái lúc mấy chốt như này, nếu anh có thể biết được thêm thông tin gì đó từ Á Tiêu, chắc chắn kế hoạch của bọn họ sẽ trở nên thuận lợi hơn rất nhiều.
Hai người mang tâm tư nhìn nhau tươi cười tươi, vui vẻ trò chuyện thân thiết.
"Anh là nguời dân của căn cứ số 7 sao?"
Á Tiêu nghe vật thì hơi bất bất ngờ.
"Đúng vậy."
Trần Khuê cười gượng, tỏ vẻ thoải mái nói tiếp: " Nhưng mà, bây giờ căn cứ số 7 đã không còn tồn tại nữa, bây giờ tôi là quản gia của căn cứ số 5, đây là một nơi khá là tuyệt vời nếu so với căn cứ số 7."
Trần Khuê diễn xuất rất tốt, diễn ra được kiểu, thảm thương nhưng vẫn rất kiên cường, cách này rất dễ khiến người khác sinh ra hảo cảm."
Nhưng mà lúc này thì Á Tiêu không để ý nhiều đến vậy, khi nghe đối phương là người dân ở căn cứ số 7 thì cậu liền nhớ tới cốt truyện.
Trong truyện có đề cập rằng trung tâm phái trung tướng Tần Thích tới viện trợ, nhưng hắn lại âm thầm phá hủy tấm chắn của căn cứ số 7, dẫn tới căn cứ số 7 bị tiêu diệt hoàn toàn.
Bởi vì vài năm sau khu vai chính đi tìm kiếm manh mối về sự hủy diệt của căn cứ sô 7 thì phát hiện manh mối có liên quan đến Tần Thích...
Đối với bọn họ căn cứ số 7 chính là quê hương, mà Tần Thích lại là kẻ hủy hoại nó, đó chính là lý do Tần Thích là phản diện của bộ chuyện.
Á Tiêu giơ tay sờ sờ chính mình nhĩ cốt kẹp.
Có vẻ Trần Khuê đã thừa nhận việc căn cứ số 7 đã bị phá hủy nhưng tại sao một quản gia bình thường lại muốn ám sát nguyên soái? Có lẽ anh tacũng như bao người khác nghĩ Tần Thích là kẻ gây tội, anh ta muốn báo thù.
Vậy thì có lẽ cái tổ chức ở căn cứ số 5 gần như là người dân của căn cứ số 7, và đợt ám sát đợt này là muốn báo thù cho quê hương?
Cũng có khả năng lắm.
Nhưng mà làm sao tổ chức của Trần Khuê lại biết thông tin này? Cho dù là vai chính điều tra thì cũng mới tìm được gần đây thôi, sau đó mới lựa chọn đối đầu phản diện.
Một chuyện trồng lên một truyện, có vẻ nó càng ngày càng trở nên rắc rối rồi đây.
Cái đuôi của Á Tiêu lay động một xíu, nhưng cũng chỉ tới vậy thôi, cậu không quan tâm nữa đối với cậu bây giờ cản bọn họ ám sát phản diện mới là nhiệm vụ quan trọng nhất.
Á Tiêu cười đáp lại Trần Khuê, cũng không nhắc tới việc đó nữa mất công anh ta lại đau khổ, cậu liền bẻ qua vụ cãi vã bên này.
" Bình thường thì họ cãi nhau khoảng bao lâu vậy?"
" Hôm nay là ngày đầu tiên của đàm hội, những người tranh chức đại diện có hai người, là Burton và quản gia của căn cứ chúng tôi, Yến Trì.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
" Chờ tới lúc hội đàm bắt đầu, bọn họ sẽ tự động dừng lại."
Á Tiêu nhìn khung cạnh thiếu điều cầm ghế lên này, câu không tin là họ có thể dừng ngay tức ghế.
Cùng lúc đó, bên hội biên cạnh thì yên tĩnh hơn rất nhiều, có thể nói là tương phản cực lớn.
Đèn đỏ của camera lấp ló khắp mọi góc gách, chiếu thẳng vô chiếc bàn tròn mà 4 vị nguyên soái đang ngồi.
"Đã xác định được kỳ sinh sản của hắc cốt trùng."
" Ngoài hắc cốt trùng ra các ma trùng khác chưa có động tĩnh gì."
Nhưng mà cái không có động tĩnh gì lại là cái gây áp lực nhất.
Quan hệ giữa các căn cứ biên cảnh đều không ra gì, nhưng bởi vì liên quan đến nhân loại nên bọn mới ngồi đây bàn với nhau.
Vista vẫn mang một cái kính râm trên mặt, nhưng không còn bộ dạng cà lơ phất phơ như ngày hôm qua nữa: " Vậy cũng rõ ràng rồi, trước khi tới gặp gỡ mùa xuân, mấy căn cứ chúng ta phải tiêu diệt được đám hắc côt trùng đó càng nhanh càng tốt."
Nguyên soái căn cứ số 4, Văn Bác Nhĩ, người sở hữu một mái tóc bạch kim chói loái: " Chuyện này cứ giao cho căn cứ số 4 chúng tôi là được."
Nguyên soái căn cứ số 8, Lục Truyện Tây đầu cũng không ngẩng lên, cúi đầu viết cái gì đó, chỉ đáp lại: " Vậy chúng tôi sẽ cố hết sức để cung cấp vũ khí cho các vị."
Tần Thích một tiếng, sau đó nhìn về phía Văn Bác Nhĩ.
Bị cặp mắt đó nhìn, có là người từng trải như Văn Bác Nhĩ cũng nổi da gà, mà anh ta cũng biết Tần Thích định nói gì nên tức giận mở miệng trước: " Tinh thần cấm kỵ giả Renico của căn cứ chúng tôi xảy ra vấn đề, rốt cuộc căn cứ số 6 của ngươi đã dùng hình phạt gì với cậu ta?"
"Theo quy tắc mà làm."
Văn Bác Nhĩ thấy thái độ này của Tần Thích thì lập tức tức điên lên, anh ta đập bàn một cái: " Tần Thích!"
Cái bàn rắn chắc cũng bị rùng chuyển theo, Văn Bác Nhĩ muốn đi lên một bước thì bị Vista cản lại.
Vista vừa cười vừa nói" Này anh đừng vì vậy mà nóng giận chứ, là người của ai mất khống chế ở căn cứ của ai nè? Bất kể là ai của căn cứ số 6 nếu mất khống chế thì đều phải chịu phạt đúng không?"
Đó là quy tắc của căn cứ số 6, không có ngoại lệ.
Văn Bác Nhĩ tức nhưng chỉ có thể nhịn lại, đúng là Tần Thích đối xử bình đẳng với tất cả, bởi vì vậy nên tới bây giờ anh ta mới nói chứ không là hắn đã hỏi chuyện từ lâu rồi.
"Văn Bác Nhĩ."
" Chuyện gì?"
"Ta muốn yêu cầu ngươi cho thuộc hạ của ta điều tra căn cứ số 4."
Văn Bác Nhĩ suýt nữa nhả máu, " Ngươi nghĩ ta sẽ đồng ý không?"
Vista với Lục Truyện Tây đứng bên ngoài cũng tò mò, chỉ là mất không chế thôi mà, tại sao phải điều trả căn cứ số 4?
Dưới cái nhìn chăm chú của 3 người, Tần Thích lấy ra một bảng số liệu báo cáo.
"Renico mất khống chế là do có người đứng sau và hiện tại manh mối tiếp theo đang nằm ở căn cứ số 4."
Mà bên Á Tiêu thì hội đàm cũng đã bắt đầu, Á Tiêu nhìn Burton đang diễn thuyết ở trên bục, rồi thu hồi ánh nhìn.
Không thú vị gì cạ.
Mấy cái này thì có gì hay chứ, cậu thích nghe hai bên cãi nhau hơn cơ.
Nhưng cũng mai là tuy hội đàm kéo dài ba ngày nhưng không ảnh hưởng quá nhiều bởi một ngày nó chỉ kéo dài 2 tiếng.
Cho nên Á Tiêu nghịch quang não được một lúc thì hội đàm cũng tiến vào hồi kết.
" Trần Khuê này, chúng ta kết bạn đi."
Bởi vì không có thân thiết gì nên Á Tiêu không nói chuyện với anh ta nhiều lắm, mất không anh ta nảy sinh nghi ngờ.
Mà Trần Khuê cũng muốn kết bạn với Á Tiêu.
Nhưng không biết có phải ảo giác hay không mỗi khi anh nhắc đến nguyên soái thì cậu ta chuyển đề tài khác mà không lộ sơ hở nào, khiến cho anh ta vẫn chưa thu được ti tức gì cả.
Nhưng bởi vì đối phương chuyển đề tài quá mượt, khiến cho Trần Khuê cảm thấy có lẽ là do mình suy nghĩ nhiều rồi.
( chứ ai chuyển đề tài như ai kia)
"Được tôi, để tôi thêm trước cho."
Tôi cứ kết bạn trước vậy, chỉ cần còn liên lạc có lẽ sẽ moi được tin tức gì đấy.
Mỗi người một ý định đợi dụng đối phương nhưng nói chuyện với nhau lại rất hòa hợp.
Khi trở về, Emily lái xe với tốc độ cao, mà Á Tiêu thì thích tốc độ như vậy.
Trong khi Á Tiêu đang nói chuyện phiếm với Emily thì hệ thống đột nhiên lên tiếng.
【Ký chủ, Hình như ta tìm được căn cứ của bọn họ rồi】
【 Vậy thì tốt rồi.】
【Nhưng mà chỉ mới là khả năng thôi không chắc 100%.】
【Không sao đâu ạ.】
【Con có thể dùng thẻ trải nghiệm ác ma cao cấp để xác nhận chỗ đó có phải căn cứ hay không mà.】