Tâm trạng nặng nề được Tiết Thuỵ Du mang theo suốt cả ngày hôm sau khiến Tần Nhã Lam ít nhiều cũng nhận ra được rằng cô có tâm sự.
Tiết Thuỵ Du ấy mà, cái gì cũng phô bày ra mặt cả nên người ngoài nhìn vào ắt sẽ biết khi nào cô dễ chịu còn khi nào thì không nên động vào.
Mượn việc đem văn kiện lên kí, Tần Nhã Lam vội vã hỏi han Tiết Thuỵ Du bị làm sao.
Ngày thường phải là những việc lớn lắm hay bị Tiết Vân Nhi chọc tức, cô mới xuống tinh thần như thế.
Tần Nhã Lam dù sao cũng là bạn của cô rất lâu, nhìn sơ cũng đoán được cô đang gặp phải chuyện không nhỏ.
“Thuỵ Du, cậu bị làm sao thế?”
“Không sao cả! Cậu mang văn kiện tới kí đó hả? Nhanh như vậy cậu đã xử lý xong, đúng là đại học bá của tôi.”
“Hầy! Đừng có cố lờ đinữa, rốt cuộc vì cái chuyện gì khiến cậu cả ngày nay mặt ủ mày chau thế kia? Lại là Tiết Vân Nhi đã chọc tức gì cậu sao?”
“Không có gì đâu, mà bộ nhìn tôi xuống tinh thần lắm sao?”
“Lại chả không, nhìn cậu là biết tinh thần cậu đang thế nào luôn ấy.”
Tiết Thuỵ Du thở dài, tự chê bản thân mình che giấu cảm xúc sao mà thật là kém cỏi, để người ngoài đọc vị như vậy hoài thì thật sự không tốt một chút nào.
Thực sự thì cảm xúc thực sự nếu bị phô bày ra một cách quá lộ liễu như thế này sẽ ảnh hưởng rất xấu đến cô, Tiết Thuỵ Du mím môi, cô phải tìm cách che giấu đi bớt cảm xúc thật của mình thôi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Ấy nhưng Tần Nhã Lam vẫn là đợi cô nói ra, Tiết Thuỵ Du lại thở dài, không biết nên bắt đầu câu chuyện này với cô bạn thân của mình như thế nào nữa.
“Nhã Lam, cậu có từng tiếp xúc thân mật với đàn ông chưa?”
Tần Nhã Lam tròn mắt nhìn Tiết Thuỵ Du, cái câu hỏi kiểu này là…? Vậy Tiết Thuỵ Du đang vướng bận đến nỗi tinh thần đi xuống là vì chuyện này sao? Tiết Thuỵ Du nhìn Tần Nhã Lam đang nhìn cô bằng một ánh mắt rất chi là vi diệu mới nhận ra là cô ấy hiểu nhầm rồi.
Haiz thật sự chuyện này là một chuyện khó nói mà, diễn đạt kiểu gì cũng không được.
“ y! Thực sự không phải chuyện như cậu nghĩ đâu.”
“Cậu biết tôi đang nghĩ chuyện gì sao?”
Tiết Thuỵ Du ngớ người, đúng thật là khó nói mà, kiểu gì cũng không thể truyền đạt được rõ ý cả.
Tần Nhã Lam nhìn Tiết Thuỵ Du càng ngày càng lúng túng thì bật cười, hoá ra Tiết Thuỵ Du dễ bị tác động thật, cô nới lỏng không khí, hỏi Tiết Thuỵ Du rốt cuộc là chuyện gì khiến cô như thế.
“Thuỵ Du, cậu đang gặp vấn đề về chuyện đó đó sao?”
“ y! Không hẳn đâu, cũng chưa đến mức đó, chỉ là dừng ở mức tiếp xúc gần thôi.”
“Với Lương Hạo Hiên sao?”
“Ừm, tối qua tôi cùng anh ấy đi dự tiệc rượu, lúc về nhà tôi anh ấy có hôn tôi rồi có làm những hành động quá phận.
Mới đầu tôi còn nghĩ bọn tôi thế nào cũng sẽ kết hôn, thân mật một chút cũng chẳng đáng làm sao.
Ấy nhưng khi anh ấy tiến tới hơn thì tôi lại cảm thấy thực sự bài xích rồi đẩy anh ấy ra…”
“Rồi sau đó thì sao? Hai người có tiếp tục hay không?”
“Tâm trạng tôi lúc đó thực sự rất kích động, tôi cố giằng khỏi người anh ấy còn quát anh ấy rời khỏi nhà tôi.
Khi đó tôi đã thực sự rất sợ hãi.”
Tần Nhã Lam nhìn Tiết Thuỵ Du không giống như đang nói dối, thực sự cô đang rất bài xích Lương Hạo Hiên.
Giống như kiểu lý trí muốn hai người tiến thêm một bước nữa nhưng con tim lại ngăn cản ấy.
Tần Nhã Lam đối với quan hệ nam nữ tất nhiên cũng chỉ là tay mơ thôi, mối tình nào của cô cũng không quá hai tuần, còn gặp trúng đồ đểu cáng nữa thì tiếp xúc gần hầu như là không có rồi.
Thế nên Tiết Thuỵ Du như thế này cô cũng không biết khuyên làm sao cho được nữa.
“Thuỵ Du, có khi cậu quá căng thẳng thôi, hoặc lúc đấy tâm trạng không cho phép nữa.
Thực sự thì chuyện nam nữ không thể tuỳ tiện được đâu.”
“Tôi không biết làm sao nữa, sau đó nghĩ lại tôi thực sự nghĩ tôi đã rất quá đáng với Hạo Hiên.”
“Cậu xin lỗi anh ấy chưa?”
“Chưa.
Cả ngày hôm nay không liên lạc.
Có lẽ anh ấy thất vọng dữ lắm, vốn quan hệ của hai người bọn tôi đang rất tốt đẹp, vì chuyện này bỗng dưng có khoảng cách.”
“Cậu nên gặp anh ấy rồi nói chuyện đi.
Có thể cậu mệt mỏi dẫn đến việc đấy, nếu anh ấy hiểu thì chắc chắn sẽ thông cảm cho cậu thôi.
Còn bây giờ cậu cứ vui lên đi nào, đừng vì những chuyện này làm ảnh hưởng nữa, cứ như thế này thì không tốt lắm đâu.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”
“Bây giờ thì sắp xếp đi, nghỉ trưa xong là chiều nay họp cả một buổi chiều đó.
Cậu mà cứ xuống tinh thần thế này thì làm sao đối phó với Tiết Vân Nhi chứ?”
“Ừm, tôi biết rồi, tâm trạng khá hơn rồi.
Cảm ơn cậu nhiều.”
Tần Nhã Lam nhìn tâm trạng Tiết Thuỵ Du khá hẳn cũng phần nào đỡ lo lắng.
Tiết Thuỵ Du cũng thật may mắn khi có người bạn thân kiêm quân sư trong đủ thứ chuyện như Tần Nhã Lam.
Ít nhất trong những lúc như thế này thì Tần Nhã Lam chính là nơi để cô trút bầu tâm sự tốt nhất.
Chuyện mà Tần Nhã Lam biết thực ra chỉ là một phần nổi trong một tảng băng trôi.
Nhìn bóng lưng Tần Nhã Lam rời đi, Tiết Thuỵ Du mới thở hắt ra một hơi thật mạnh.
Nếu chuyện đơn giản dừng lại ở mức như cô kể ra thì sẽ dễ xử lý hơn rồi, ấy nhưng cô không thể cho Tần Nhã Lam biết được dưới phần băng nổi kia là một Trình Dục Uy nữa, chuyện không bao giờ đơn giản được.
Tiết Thuỵ Du không biết mình sẽ che giấu chuyện này được bao lâu và bản thân sẽ phải mắc kẹt trong cái mối quan hệ trong tối này đến khi nào nữa nhưng việc giữa cô và Lương Hạo Hiên phải nhanh chóng đẩy nhanh, dù cho có thế nào đi chăng nữa.
Khi cô đã là vợ người khác, Trình Dục Uy chắc chắn sẽ không còn chút hứng thú nào với cô nữa đâu.
Cái mà Tiết Thuỵ Du cần vượt qua lúc này chính là xúc cảm bị hoà lẫn giữa hai người đàn ông, cố trấn an bản thân rằng người cô bài xích không phải là Lương Hạo Hiên.
Cố trấn tĩnh bản thân, Tiết Thuỵ Du chuẩn bị sắp xếp văn kiện rồi vào phòng họp, nơi đó có một Tiết Vân Nhi đang đợi cô và người như cô sẽ càng nhận ra được thứ cô cần phải quan tâm hơn đó chính là Tiết Vân Nhi và thủ đoạn của cô ta chứ không phải chuyện yêu đương phức tạp kia.
“Đến sớm thế, em gái!”
Tiết Vân Nhi theo phép lịch sự nở một nụ cười nhìn Tiết Thuỵ Du đang đẩy ghế ngồi xuống phía đối diện.
Phòng họp sớm chưa có nhiều người, Tiết Thuỵ Du lại không ngờ tới Tiết Vân Nhi lại đến đây còn sớm hơn cả cô.
“Tôi là con một, không có chị gái, cô đừng có nhận vơ.”
“Nhưng chúng ta cùng chung dòng máu, em không biết sao?”
“Cô cứ vin vào cái lý do đấy để trèo cao rồi tìm cho mình một cuộc sống sung túc tốt đẹp cũng được.
Nhưng tôi không phải em gái của cô, ở Tiết gia đã là như vậy và ở Tiết thị đây thì càng không.”
Tiết Vân Nhi nhìn Tiết Thuỵ Du vẫn luôn tỏ ra cao ngạo khinh thường cô ta như vậy, cộng với ngoại hình nổi bật hơn, khí chất hơn cô ta thì trong lòng sinh ra ghen ghét.
Không ghen ghét làm sao cho được khi cô ta mãi là cái bóng sau lưng Tiết Thuỵ Du thôi.
Cùng là con gái của Tiết Đổng, cùng mang họ Tiết ấy nhưng khi người ta nhắc đến ai cũng sẽ chăm chăm mà nhắc đến Tiết Thuỵ Du rồi hết lời ca ngợi, còn Tiết Vân Nhi chưa bao giờ được nhắc đến, hoặc nếu có nhắc đến cũng chỉ là phụ hoạ cho Tiết Thuỵ Du mà thôi.
Hào môn chưa bao giờ là một nơi tốt đẹp, ít nhất Tiết Vân Nhi biết điều đó, cô cũng đã nếm trải đủ mùi đời trước khi làm đại tiểu thư của Tiết gia.
Đó cũng chính là lý do cô phải cho mọi người thấy Tiết gia vẫn còn một người con gái xuất sắc như Tiết Vân Nhi cô.
Cuộc họp bắt đầu, Tiết Đổng ngồi ở vị trí chủ toạ chủ trì cuộc họp, hai bên ông là hai cô con gái tài giỏi, ít nhất ông chưa bao giờ ngừng tự hào vì có hai cô con gái như thế này.
Thực sự nếu chị em Tiết Thuỵ Du và Tiết Vân Nhi hoà thuận hơn ông sẽ cảm thấy cuộc đời này của ông chính là viên mãn không ai sánh bằng.
“Chào mọi người, tôi là Tiết Vân Nhi, phó tổng của Tiết thị, tại đây xin được phép trình bày về dự án mới mà Tiết thị của chúng ta đang dẫn dắt - chung cư ở phía Nam thành phố.”
Tiết Thuỵ Du nhận một bản phác thảo dự án từ trợ lý của Tiết Vân Nhi, cô không ngừng nghiền ngẫm rồi nhìn Tiết Vân Nhi đang thao thao bất tuyệt trên màn hình trình chiếu.
Phải nói rằng Tiết Vân Nhi đang cực kì dụng tâm vào Tiết thị, làm chuyện gì cũng đều bỏ tâm sức khá lớn, nhưng dã tâm bày lồ lộ ra như vậy không sợ người khác biết cô ta đang cố tranh giành Tiết thị với cô sao?
“Khoan đã…!”
Trong lúc Tiết Vân Nhi đang nói, Tiết Thuỵ Du không nhanh không chậm ngắt ngang lời.
Tiết Vân Nhi nhìn Tiết Thuỵ Du lại thấy cô nở một nụ cười cực kì yêu nghiệt nhìn lại cô ta.
“Tiết Vân Nhi, dự án lần này cô lấy của Tiết thị bao nhiêu vốn?”
“Tất cả đều được trình bày trong bản phác thảo rồi thưa Tiết tổng.”
“Nhưng rồi cô đã thông qua tổng giám đốc là tôi hay chưa? Cô nói cô đã bỏ một số tiền lớn để cọc sẵn mặt bằng rồi bắt đầu cho khởi công, nhưng Tiết Thuỵ Du tôi chưa từng nhận được một bản văn kiện nào, vậy xin hỏi cô lấy quyền ở đâu mà làm?”
“Chủ tịch đã thông qua rồi…”
“Cô nghĩ chủ tịch Tiết cái gì cũng sẽ không qua nên ngại tìm tới tổng giám đốc tôi phải không? Dù gì cũng là chuyện của Tiết thị, với tư cách là tổng giám đốc, tôi nghĩ cô cũng nên dành cho tôi một sự tôn trọng nhỉ? Hơn là làm sau lưng tôi.”
“Tôi xin lỗi, là tôi sơ suất.”
Tiết Vân Nhi không muốn đôi co bèn cúi đầu xin lỗi Tiết Thuỵ Du, ấy nhưng bằng mặt không bằng lòng là đây.
Tiết Thuỵ Du nhìn thấy Tiết Vân Nhi không truy cứu thì tiếp tục được nước lấn tới.
“Vậy cho hỏi số tiền cô lấy dưới danh nghĩa Tiết thị để khởi công công trình bây giờ đến bước nào rồi?”
“Tất cả tôi đều đã nói rõ trong bản phác thảo mà Tiết tổng đang cầm trên tay.”
“Ồ vậy sao? Nhưng tôi thì không nghĩ như thế.”
Tiết Thuỵ Du vì bất cẩn mà đánh rơi dự án này vào tay Tiết Vân Nhi đã là điều khiến cô không thể nào chấp nhận nổi.
Thế nên cô làm sao có thể để Tiết Vân Nhi tự tung tự tác muốn làm gì thì làm được.
Mọi động tĩnh của cô ta cô đều thu lại đặt vào mắt, bất kể những hành vi nào cũng đều được Tiết Thuỵ Du để ý rất rõ, làm sao Tiết Vân Nhi có thể yên?
“Kết quả như thế nào lát nữa kết thúc cuộc họp tôi đi thị sát thì sẽ rõ ngay thôi.”
Tiết Vân Nhi nhìn Tiết Thuỵ Du, vẫn nụ cười yêu nghiệt đó khiến cô không rét mà run.
Đúng, Tiết Vân Nhi khai khống trong báo cáo, dự án thực tế vẫn chưa đạt đến con số này, Tiết Thuỵ Du không may lại biết được, thật là một sơ sót lớn của cô ta..